Ngọt Ngào - Nghê Đa Hỉ

Chương 59: Chương 59




Theo lịch trình cá nhân của Lâm Cẩn Ngôn thì ngày mai anh sẽ phải đi công tác, nhưng lại có tin vui Giản Vi mang đến nên đã để chuyến công tác lần này kéo dài vô thời hạn. Sau khi hủy lịch trình anh đã gọi điện tới cho bác sĩ khoa sản để đặt lịch khám, sáng ngày mai sẽ đưa Giản Vi tới bệnh viện làm kiểm tra tổng quát.

Kết quả xét nghiệm vẫn không khác gì, Giản Vi thật sự mang thai. Giản Vi làm thêm một loạt những xét nghiệm khác, được bác sĩ nói em bé trong bụng mẹ khỏe mạnh, mọi chỉ số đều bình thường nhưng Lâm Cẩn Ngôn vẫn cảm thấy lo lắng, cẩn thận hỏi bác sĩ những điều cần chú ý trong thai kỳ.

Trong thang máy, Lâm Cẩn Ngôn vẫn căng thẳng như gặp phải chuyện gì đáng sợ, anh ôm chặt Giản Vi, bảo bọc cô trong lòng, nhìn đâu cũng thấy toàn những phần tử nguy hiểm, lo sợ người khác sẽ đụng phải bà xã nhà mình.

Ra khỏi bệnh viện, đến lái xe cũng khoa trương, anh lái chậm đến mức không thể tin được.

Một hàng dài xe đi sau đã bấm còi không ngừng.

Giản Vi cảm thấy chóng mặt, xoa ấn đường, không nhịn được nói: “Lâm tiên sinh à, em cảm thấy làm người thì phải có tâm một chút.”

Lâm Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt ngơ ngẩn không hiểu cô đang nói gì.

Giản Vi giơ tay chỉ ra phía sau lưng: “Anh nhìn xem, bao xe như vậy bị anh chặn bên dưới không đi được, anh không sợ cảnh sát giao thông đến bắt anh nộp phạt à?”

Lâm Cẩn Ngôn: “Ờ cứ phạt đi, anh phải bảo vệ vợ và con gái của anh.”

Giản Vi nghẹn lời, ngay sau đó đã buồn bực hỏi: “Sao anh biết là con gái mà không phải con trai?”

“Anh thích con gái.” Vẻ mặt Lâm Cẩn Ngôn vô cùng điềm nhiên.

Giản Vi cảm thấy lời anh nói vô cùng vô lý, vô lý đến mức người bình thường không thể phản bác được. Vì vậy cô vặn lại: “Thế thì em thích con trai đấy!”

Lâm Cẩn Ngôn dừng xe trước đèn đỏ, nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi cong cong: “Thì ra Vi Vi nhà chúng ta lại thích con trai.”

“Đúng thế, em thích con trai.”

Lâm Cẩn Ngôn lại gần cô, cười cười búng trán cô: “Ừ em thích thì anh cũng thích.”

Giản Vi chớp mắt, hỏi anh: “Thế anh không sợ con trai tranh sủng của anh à?”

“Sợ gì chứ, chỉ cần em vui là tốt rồi.”

Giản Vi nghe mà lòng ấm áp, ôm cánh tay Lâm Cẩn Ngôn, tựa đầu vào vai anh, giọng nói mềm mại: “Lâm Cẩn Ngôn, cho dù có con đi chăng nữa, anh vẫn là người quan trọng nhất đời em.”

Khóe môi Lâm Cẩn Ngôn cong cong, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nói: “Anh biết, anh cũng vậy.”



Tin Giản Vi mang thai đã truyền đến nhà, mẹ Lâm vui vẻ kích động đến mức ôm luôn Giản Vi về nhà chăm sóc.

Vì chăm sóc cho con dâu đang mang bầu mà mẹ Lâm ngày nào cũng dậy sớm để đi chợ chọn lựa những thực phẩm tươi ngon nhất về nhà, còn đặt hàng tại quầy bán cá để mỗi ngày người ta giao cá tới tận nhà.

Ông nội Lâm cũng xuống núi về nhà thăm cháu dâu, mang theo cả gà vịt về nuôi ở nhà cũ của Lâm gia.

Ngày qua ngày Giản Vi đều được tẩm bổ hết thịt gà lại đến thịt vịt, không thì đến cá rồi thịt bò, thêm cả trứng gà mỗi bữa. Chỉ một tháng ngắn ngủi, người cô để béo lên một vòng.

Mang thai bốn tháng, thai phụ Giản Vi được nuôi đến mập cả người đã uyển chuyển biểu đạt rằng mình không muốn ăn quá nhiều, hơn nữa người cô cũng đã đủ chất lắm rồi.

Kết quả là ông nội nghe thấy, mắt trợn tròn nói: “Ai nói con béo? Có phải cái thằng cháu nội Lâm Cẩn Ngôn phải không! Hừ! Thằng nhãi con đến vợ mình còn dám chê! Chờ nó về nhà ông sẽ dạy dỗ nó một trận!”

Ông lại nói tiếp: “Cháu dâu ông thế này béo chỗ nào, con gái phải tròn người một tí mới đẹp, mọi người thấy tôi nói đúng không?”

Mọi người trong nhà cũng hùa theo, ra sức gật đầu: “Chí phải chí phải, nhìn bây giờ đẹp hơn bao nhiêu, hồi trước con gầy quá!”

Giản Vi khẽ cắn môi, sờ cằm mình. Thế này mà đẹp ư???

Lâm Cẩn Ngôn đến khuya mới về nhà, vừa vào cửa đã bị ông nội phủ đầu mắng cho một trận: “Thằng xấu xa này! Con lăn tới đây cho ông! Có phải con chê Vi Vi béo đúng không?? Cháu dâu ông xinh đẹp như thế này, béo chỗ nào hả?? Béo chỗ nào??”

Lâm Cẩn Ngôn còn chưa bước vào nhà, mới đứng ở cửa đã bị ông mắng đến mộng mị: “Ai nói Vi Vi béo cơ ạ?”

Anh nhìn về phía Giản Vi, chỉ thấy vợ mình co người trên sofa, chắp tay nhìn anh, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Lâm Cẩn Ngôn: “…”

Anh chỉ không ở nhà mà đã bị vợ lôi ra hắt nước bẩn lên người??

Mặc dù Lâm Cẩn Ngôn đã giải thích rằng bản thân cho đến bây giờ cũng không cảm thấy vợ mình béo nhưng ông nội vẫn không tin lời anh, cho rằng anh đang bao biện, rồi ông bảo chắc chắn anh đã nói gì đó làm Vi Vi cảm thấy mình béo lên, đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu anh, bắt anh phải kiểm điểm bản thân.

Lâm Cẩn Ngôn gật đầu như giã tỏi, vâng vâng vâng, ông nói gì cũng đúng hết!

Sau khi bị ông nội mắng đến dại người, Giản Vi lặng lẽ kéo tay Lâm Cẩn Ngôn, ra dấu cho anh: “Đi lên tầng.”

Cô đi lên cầu thang liền kéo tay Lâm Cẩn Ngôn đưa anh lên cùng.

Vừa đóng cửa phòng, Lâm Cẩn Ngôn đã quay người đè Giản Vi lê tường, nhướng mày hỏi cô: “Nói anh nghe xem nào, em đã nói với ông nội những gì mà để ông mắng chồng em sưng đầu như thế này.”

Giản Vi giải thích nghiêm túc: “Không phải lỗi em đâu, chỉ là em bảo em thấy mình béo lên rồi, xong ông nội hỏi có phải anh chê em béo đúng không…”

Giản Vi nói xong, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Cẩn Ngôn, mặt tủi thân: “Chồng ơi, em không muốn ăn nhiều như vậy, anh thấy em tròn như quả bóng rồi đây này.”

Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô một hồi, không nhịn được cười, sau đó bế ngang cô vào lòng, đi tới cạnh giường: “Béo chỗ nào nào, gầy như thế này.”

Giản Vi bị đặt ngồi xuống giường, bĩu môi nói với anh: “Anh cứ dỗ em đi, đến khi em sinh con xong rồi mập ú lên anh đừng thấy mất mặt.”

“Sao em nói mấy lời ngốc nghếch thế nhỉ?” Lâm Cẩn Ngôn cúi người hôn xuống môi cô, giơ tay nhẹ nhàng nhéo mũi cô: “Dù em có thế nào đi chăng nữa anh cũng yêu em.”

Mặc dù biết mấy lời này chỉ mang tính chất an ủi tạm thời thôi nhưng Giản Vi vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp.

Ngước mắt nhìn anh, khóe môi cong cong nụ cười.

Lâm Cẩn Ngôn lại cúi đầu hôn cô, từ nụ hôn dịu dàng quyến luyến bỗng chốc trở nên nóng bỏng. Hai tay anh ôm Giản Vi vào lòng, cơ thể anh dần lui xuống dưới, Giản Vi chỉ còn cách ngả người ra phía sau, ngã xuống giường.

Cơ thể anh lại được đà lấn tới, nụ hôn nồng cháy ngày một sâu hơn, miệng lưỡi dây dưa không dừng.

Bàn tay nóng bỏng nơi anh luồn vào áo cô, nắm lấy nơi mềm mại nhất của cô. Tay anh đã vòng ra sau, nhanh chóng cởi áo lót cô xuống, vuốt vẻ dọc sống lưng khiến người cô mềm nhũn. Bàn tay nóng bỏng vẫn mãi vần vò trước ngực cô, khiến cả người cô như chìm trong biển lửa, phát ra tiếng nỉ non mê người.

Lâm Cẩn Ngôn thuần thục nắm vào điểm nhạy cảm trước ngực cô, ngón tay thon dài khẽ khàng xoa bóp. Giản Vi bị anh đùa giỡn như muốn tan đi, theo bản năng nắm chặt lấy tay anh.

Tay anh đã rời đi nơi khác, vậy mà không kịp cho Giản Vi thở phào anh đã cúi đầu hôn xuống đôi gò bồng đào quyến rũ.

Giản Vi rên lên, ôm lấy đầu anh: “Anh đừng, đừng làm loạn…”

Lâm Cẩn Ngôn vùi đầu trong ngực cô, hôn đến mức da thịt cô như sắp hòa vào dòng nước. Một lúc sau, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, ý cười ngập tràn ánh mắt: “Vi Vi, em cũng lớn rồi.”

Giản Vi xấu hổ đỏ mặt: “Anh đừng nói linh tinh.”

“Thật mà.” Lâm Cẩn Ngôn bỗng nhiên tiến lên phía trước, môi nhẹ nhàng chạm vào môi Giản Vi, giọng khàn đi: “Vi Vi, đến bao giờ anh mới được chạm vào em? Không thể nhịn được nữa rồi.”

Anh dẫn dắt tay cô chạm xuống nơi đó, dù cách một lớp vải những nhiệt nóng vẫn tản ra không ngừng, Giản Vi sợ hãi vội rụt tay về, mặt đỏ như gấc chín: “Anh còn không đi đi, chốc nữa lại bị dày vò đấy.”

Lâm Cẩn Ngôn không chút thay đổi, tiếp tục kéo tay cô, ánh mắt ngày một sâu hơn nhìn cô không rời, thanh âm khản đặc: “Vi Vi, giúp anh.”

Chỉ trong tích tắc anh đã cởi quần xuống, nắm tay Giản Vi phủ lên hạ bộ của mình.

Tim Giản Vi đập thình thịch, theo bản năng muốn tránh đi nhưng Lâm Cẩn Ngôn vẫn nắm tay cô rất chặt không cho phép trốn, ánh mắt anh đỏ ngầu, tựa như đang cầu xin cô: “Vi Vi, giúp anh đi, nó sắp phát hỏa rồi.”

Anh cũng không quan tâm Giản Vi có nguyện ý hay không, nắm tay cô ôm lấy nơi ấy rồi từ từ lên xuống.

Mấy tháng nay Lâm Cẩn Ngôn luôn phải kiềm chế, gần như đêm nào anh cũng vào phòng tắm dội nước lạnh để giải tỏa, Giản Vi đều biết, cũng đau lòng cho anh. Cuối cùng vẫn quyết định đè xuống xấu hổ đang vây kín trong lòng, đưa tay giúp đỡ anh một lần.

Sau khi kết thúc, Lâm Cẩn Ngôn nghiêng người ôm cô, vẫn là thanh âm trầm khàn ấy nhưng đã có chút thay đổi: “Vi Vi, em cũng nhớ nó phải không?”

Giản Vi đỏ mặt: “Em không nhớ.”

“Nói dối.”

Giản Vi: “…”

“Anh đã hỏi bác sĩ rồi, đợi đến khi em mang thai được năm, sáu tháng cho ổn định là đã có thể vận động được rồi, chuyện này cũng tốt cho đứa trẻ.”

Giản Vi ngẩn ra, quay đầu nhìn anh: “Anh còn chạy đi hỏi chuyện này?”

Lâm Cẩn Ngôn nghiêm túc: “Đây là chuyện quan trọng.”

Giản Vi thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, đúng là dở khóc dở cười, nhấc chân đá anh một cái: “Cái đồ lưu manh này, em không để ý đến anh nữa.”

Cô quay sang hướng khác, trùm hết chăn lên người mình nhưng Lâm Cẩn Ngôn vẫn mặt dày sát tới bên cô, ôm chặt cô vào lòng, thì thầm bên tai cô: “Vi Vi, anh yêu em.”

Trong chăn, Giản Vi vẫn nghe được giọng nói của anh, không kiềm được nhoẻn miệng cười, ấm áp tràn ngập tâm can, một lúc sau cũng nhẹ giọng đáp lại anh: “Em cũng yêu anh, ông Lâm à.”

Hết chương 59.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.