Ngọt Ngào - Nghê Đa Hỉ

Chương 7: Chương 7




Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Lúc ăn cơm, trong đầu Giản Vi toàn là chuyện lúc nãy suýt chút nữa là hôn Lâm Cẩn Ngôn, mặt hơi nóng lên, đầu rũ xuống buồn bực ăn cơm, không dám ngẩng đầu lên cũng không dám nói lời nào. LQĐ

Một màn vừa rồi thật sự quá xấu hổ, may mà không hôn lên… Cô giật mình một cái không dám nghĩ tiếp.

So với Giản Vi, Lâm Cẩn Ngôn thì có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, ít nhất biểu hiện bên ngoài không có chút khác thường nào, bình thản mở miệng, nói: “Sáng mai dẫn cô tới bệnh viện kiểm tra.”

Giản Vi sững sờ, đột nhiên hoàn hồn: “Mai, ngày mai ạ?”

“Ừ.”

“Đợt trước tôi kiểm tra rồi…”

“Kiểm tra kỹ hơn, xác định thời gian phẫu thuật.” Giọng điệu Lâm Cẩn Ngôn nhàn nhạt cắt ngang lời cô.

Giản Vi nghe vậy đôi mắt trợn to: “Phẫu…. Phẫu thuật?”

Trong giọng đầy kinh ngạc và khó có thể tin, Lâm Cẩn Ngôn ngước mắt nhìn cô một cái: “Có vấn đề gì à?”

Giản Vi cảm thấy ngượng ngùng, giọng rất nhỏ: “Chi phí phẫu thuật rất đắt, tôi còn…..”

“Tôi trả.”

“…..”

Lần trước Lâm Cẩn Ngôn đã giúp cô trả 30 vạn, lại giúp cô tìm trường học, bây giờ lại giúp cô chi phí phẫu thuật, Giản Vi nhìn anh, trong lòng chua xót, đột nhiên đỏ mắt.

Lúc Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên thì thấy trong mắt cô ngập nước, đôi mắt nai xinh đẹp khiến người ta đau lòng, trong lòng khẽ run, hỏi: “Làm sao vậy?”

Giản Vi vội nháy mắt mấy cái, đè vẻ chua xót xuống, sau một lúc lâu mới hơi nghẹn ngào mở miệng: “Chưa từng có ai đối xử tốt với tôi như vậy, Lâm Cẩn Ngôn, anh là người đầu tiên.”

Cô nhìn anh, trong mắt tràn ngập cảm kích.

Lâm Cẩn Ngôn hỏi: “Ba cô chưa bao giờ quan tâm cô sao?”

Giản Vi lắc đầu: “Ông ấy chỉ biết hỏi tôi tiền, chưa bao giờ quan tâm đến tôi.”

“Người thân trong nhà đâu?”

“Ba tôi thích đánh bài, mấy năm trước tới chỗ chú thím mượn tiền mà không được, mấy người họ hàng sớm đoạn tuyệt quan hệ với chúng tôi rồi.”

Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên không biết nói gì, rất lâu sau an ủi cô một câu: “Sẽ tốt hơn.”

Giản Vi gật đầu: “Tôi biết ạ, cám ơn.”

Dừng vài giây, đột nhiên rất chân thành nói: “Lâm Cẩn Ngôn, tiền tôi sẽ trả lại cho anh.”

Lâm Cẩn Ngôn giật mình nâng mắt nhìn cô, sau đó lạnh giọng nói một câu, “Tùy cô.”

Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.

Giản Vi nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của Lâm Cẩn Ngôn, ngây ngẩn hồi lâu.

Thu dọn phòng bếp sạch sẽ xong, lúc cô đi ra Lâm Cẩn Ngôn đang ngồi trên sofa ở phòng khách, tay cầm bút viết gì đó lên quyển vở màu trắng.

Nghe tiếng bước chân của Giản Vi, nhàn nhạt gọi cô, “Tới đây.”

Giản Vi vội chạy tới trước mặt anh, cúi đầu nhìn, mới phát hiện Lâm Cẩn Ngôn đang ghi gì đó liên quan tới toán học.

Viết vài trang, khi Giản Vi tới thì anh đang viết dòng cuối cùng, gấp vở lại đưa cho cô: “Cầm lấy đi.”

Giản Vi vội vàng nhận lấy, tò mò: “Đây là gì ạ?”

“Trọng điểm thi đại học, nếu học hết toàn bộ những điều này thì cơ bản không có vấn đề gì.” Lâm Cẩn Ngôn đậy nắp bút máy tiện tay ném lên bàn trà.

Giản Vi liếc nhìn quyển vở, vừa mừng vừa sợ.

Cô kích động nhếch miệng cười, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lâm Cẩn Ngôn, ánh mắt đầy sùng bái nhìn anh: “Lâm Cẩn Ngôn, sao anh lại hại như vậy? Chắc anh đã tốt nghiệp nhiều năm rồi nhỉ? Thế mà còn nhớ rõ tất cả các kiến thức trọng điểm.”

Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, giọng điệu bình thản, “Không có gì, đọc đến đâu nhớ đến đấy thôi.”

Giản Vi kinh ngạc trợn tròn mắt.

Đọc đến đâu nhớ đến đấy, cái này còn gọi là không có gì???

Lâm Cẩn Ngôn viết xong kiến thức trọng điểm cho Giản Vi xong, mở máy tính ra tiếp tục công việc của anh. Thuận tay cầm lấy bao thuốc trên bàn, rút một điếu ngậm trong miệng.

Giản Vi ngồi trên ghế dài trước bàn trà, thấy Lâm Cẩn Ngôn cầm thuốc thì quay đầu lại, đôi mắt to trắng đen rõ ràng chăm chú nhìn anh.

Động tác châm thuốc của Lâm Cẩn Ngôn dừng lại, “Sao vậy?”

Giản Vi rất chân thành nói: “Bớt hút thuốc đi ạ, không tốt cho cơ thể.”

Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày: “Cô quan tâm tôi?”

Anh nhìn cô, trong mắt mơ hồ hiện lên ý cười.

Giản Vi nhìn anh một lúc, mím chặt môi, đột nhiên cũng chả biết lấy dũng khí từ đâu ra, cô đưa tay lấy điếu thuốc trong miệng anh xuống.

Lâm Cẩn Ngôn ngây ngẩn cả người, ngón tay nhỏ bé của Giản Vi cầm lấy điếu thuốc anh vừa ngậm trong miệng, anh nhìn cô, đôi mắt sắc đột nhiên sâu vài phần, hô hấp lại căng cứng.

Mãi đến khi Giản Vi ném thuốc vào thùng rác, anh mới bình tĩnh dời tầm mắt, rất lâu sau đột nhiên mở miệng: “Cô rất to gan.”

Dám lấy đồ từ trong miệng anh, cô nhóc này tuyệt đối là người đầu tiên.

Giản Vi nghe thế trong lòng bỗng nhảy dựng lên, vội quay đầu nhìn anh.

Nhưng thấy ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, vẻ mặt bình thản, không có vẻ gì là tức giận, cô thả lỏng một hơi, lẩm bẩm một câu, “Hút thuốc thật sự không tốt.”

Cô nói xong quay đầu lại tiếp tục làm bài tập của mình.

Cô quay đầu nên không thấy Lâm Cẩn Ngôn phía sau lưng đột nhiên nâng mắt nhìn chằm chằm bóng dáng cô, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Giản Vi gặp đề khó, làm cả nửa ngày cũng không đúng, cô quay đầu ôm sách ôn tập ngồi xuống bên cạnh Lâm Cẩn Ngôn, “Lâm Cẩn Ngôn, anh xem đề này giúp tôi với.”

Lâm Cẩn Từ từ màn hình máy vi tính ngẩng đầu lên nhìn cô.

Giản Vi chỉ vào một đề trong sách ôn tập: “Đề này này.”

Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, sau đó mới cầm sách ôn tập.

Đưa mắt nhìn qua rồi trực tiếp giảng giải cho cô.

Giản Vi ngồi bên cạnh nghe, khi thì mỉm cười, khi thì nhíu mày, nghe tới chỗ khó hiểu thì nhíu chặt lông mày, nghiêng đầu đưa tay nhéo môi.

Tay cô nhéo môi vừa khéo lại là tay từng cầm thuốc, Lâm Cẩn Ngôn trông thấy đôi mắt sắc sâu thẳm, đột nhiên ngừng giảng.

Giản Vi thấy anh không nói thì sững sờ, ngẩng đầu lên đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Sao vậy?”

Tầm mắt Lâm Cẩn Ngôn rơi trên môi cô, cổ họng đột nhiên khô khốc, một lúc lâu sâu lạnh nhạt nói: “Không có gì.”

Ánh mắt anh sâu kín, nhìn không thấu.

“….”

………

Sáng sớm hôm sau Lâm Cẩn Ngôn đưa Giản Vi tới bệnh viện kiểm tra.

Kiểm tra xong, xác định thời gian phẫu thuật, vì sắp thi cuối kỳ cho nên dự định tới mùa đông sẽ làm phẫu thuật.

Giản Vi kiểm tra xong đi vào toilet, trong văn phòng chỉ còn hai người Lâm Cẩn Ngôn và Chu Kỳ.

Chu Kỳ dựa lưng trên ghế, cười như không cười nhìn Lâm Cẩn Ngôn nói: “Em thật sự tính để cô ấy ở luôn chỗ em à?”

Lâm Cẩn Ngôn hơi nâng mắt: “Có vấn đề gì sao?”

Chu Kỳ: “Đương nhiên, cô nam quả nữ sống chung một nhà, thời gian lâu dài không xảy ra vấn đề gì chứ?”

Lâm Cẩn Ngôn lạnh mắt liếc anh ấy một cái, nói: “Nghĩ lung tung gì vậy, chỉ là cô nhóc mà thôi.”

“Sax –“ Chu Kỳ cười một tiếng, phảng phất như không mấy tin tưởng, lại hỏi anh: “Vậy em tính để cô ấy ở nhà em bao lâu? Sẽ không ở mãi đấy chứ?”

Lâm Cẩn Ngôn không trả lời, hồi lâu sau mới mở miệng nói: “Cô ấy không còn chỗ để đi.”

Chu Kỳ hơi nhíu mày, cũng không nói thêm gì nữa.

Anh ấy cúi đầu viết báo cáo kiểm tra, qua một lát đột nhiên hỏi một câu: “Em lớn hơn cô ấy bao nhiêu tuổi nhỉ?”

Lâm Cẩn Ngôn: “…..”

Hết chương 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.