Ngọt Ngào - Nghê Đa Hỉ

Chương 64: Chương 64: Ngoại truyện 1




Câu chuyện về lần mang thai thứ hai.

Năm Tiểu Bạch lên ba tuổi đã được đi nhà trẻ.

Một buổi chiều tan học, Giản Vi và Lâm Cẩn Ngôn đến đón bé, chỉ thấy nhóc con ngồi ở đằng sau các bạn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, buồn bực không vui.

Tiểu Bạch lớn lên được thừa hưởng khuôn mặt lạnh như băng từ ba, là một em bé biết đối nhân xử thế, luôn nói năng cẩn trọng, vậy mà hôm nay khuôn mặt lại xưng xỉa, không thể nhìn ra được đây là một bé trai ba tuổi.

Giản Vi lo lắng, kéo tay bé, dịu dàng hỏi: “Bảo bối hôm nay sao lại không vui thế này?”

Tiểu Bạch nghiêng đầu sang một bên, không trả lời mẹ.

Lâm Cẩn Ngôn nhìn con trai qua gương chiếu hậu, thấp giọng quở trách: “Mẹ hỏi con không nghe được à?”

Lâm Cẩn Ngôn trước mặt con luôn là một người bố vô cùng nghiêm khắc, anh vừa mở miệng, con trai đã ngay lập tức thẳng người, nghiêng đầu nói với Giản Vi: “Mẹ ơi, con cũng muốn có em gái.”

Giản Vi sững người, sau đó không nhịn được bất cười, xoa đầu nhóc con, hỏi: “Sao con lại muốn có em gái?”

Tiểu Bạch lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Bạn Đường Minh Trì cũng có em gái, em gái bạn ấy đáng yêu, con thích em ấy lắm.”

Đường Minh Trì là bạn ngồi cùng bàn của Tiểu Bạch. Hôm nay em gái Minh Trì cũng đến trường với cậu bé, hai anh em ngồi cạnh nhau, em gái ôm cánh tay anh trai, rụt rè trốn sau lưng anh. Đôi mắt cô bé to tròn lấp lánh, tựa như chứa cả ngàn tinh tú.

Người bạn nhỏ Lâm Trạm ở bên cạnh bỗng cảm thấy thích thú, lặng lẽ tiến tới, muốn ôm em gái nhỏ vào lòng. Ai ngờ vừa mới tiến tới, Đường Minh Trì đã trừng mặt cảnh giác, còn lớn tiếng dạy dỗ cậu nhóc: “Không cho phép cậu đụng vào em gái tớ!”

Người bạn nhỏ Lâm Trạm cảm thấy vô cùng tổn thương, khuôn mặt nhăn nhó quay về chỗ, cả một ngày buồn bực không nói thành lời.

Giản Vi nghe rõ ngọn nguồn, dở khóc dở cười không biết phải làm sao. Nhưng mà gần đây cô cũng thảo luận với Lâm Cẩn Ngôn về chuyện mang thai. Trước đó chị dâu có nghi ngờ việc mình mang thai long phượng, bây giờ thì hai anh em đã dắt tay nhau đi học mẫu giáo rồi, người ngoài nhìn vào chỉ biết mỉm cười hâm mộ.

Cô về nhà cũng nói với Lâm Cẩn Ngôn rằng mình muốn sinh con gái, nhưng Lâm Cẩn Ngôn vẫn hơi lưỡng lự, sợ cô mang thai vất vả, nên cứ chậm chạp không quyết định.

Tối hôm đó, Giản Vi tắm xong ra ngoài, Lâm Cẩn Ngôn vẫn đang ngồi trên bàn cặm cụi làm việc. Cô đi tới, cúi người tì cằm xuống bả vai anh, nhỏ giọng nói: “Chồng ơi, chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi, anh thấy đấy, một mình Tiểu Bạch cũng cô đơn mà.”

Lâm Cẩn Ngôn đặt bút xuống bàn, kéo cô ngồi lên đùi mình, Giản Vi thuận thế ôm cổ anh, nói tiếp: “Anh cũng muốn có con gái còn gì?”

Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô cười: “Thế nếu không phải con gái thì làm sao bây giờ?”

Giản Vi ngạc nhiên, trả lời anh: “Thế thì đành thôi vậy, coi như là chúng ta không có duyên với con gái rồi. Nhưng em thật sự vẫn muốn sinh thêm một đứa nữa, anh nhìn gia đình người ta toàn hai con kìa, có hai đứa thì mới vui nhà vui cửa chứ. Nhìn lại Tiểu Bạch nhà mình xem, thừa hưởng luôn cái tính tình lạnh lùng của anh, lúc nào cũng chỉ chơi một mình, có thêm em thì nhóc con không còn cô đơn nữa rồi.”

Giản Vi khuyên nhủ mãi, cuối cùng Lâm Cẩn Ngôn cũng gật đầu đồng ý.

Để chuẩn bị cho việc mang thai, cô và Lâm Cẩn Ngôn đã đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện, để cơ thể ở trong tình trạng tốt nhất, đầu tháng tám hai người lại tích cực bắt đầu quá trình tạo người.

Giữa tháng mười một, Giản Vi lại đến bệnh kiểm tra sức khỏe một lần nữa thì nhận được tin mình mang thai, em bé trong bụng mẹ vô cùng khỏe mạnh.

Tin mang thai truyền về gia đình, trưởng bối đều vui mừng khôn siết. Đặc biệt là mẹ Lâm, trước kia bà đã nói nhỏ với Lâm Cẩn Ngôn nhiều lần, hy vọng hai đứa có thể sinh thêm một bé nữa, nhưng lúc ấy Lâm Cẩn Ngôn đau lòng Giản Vi phải chịu nhiều khổ cực nên không đồng ý.

Hôm nay nhận được tin Giản Vi mang bầu, mẹ Lâm vui vẻ đi lễ tạ tổ tiên đã phù hộ, hôm sau còn lên núi thắp hương cầu nguyện.

Ngoại trừ hai vợ chồng cùng các trưởng bối trong nhàthì người sung sướng nhất chính là bạn nhỏ Lâm Trạm khi nghe tin mẹ mang thai em gái.

Tiểu Bạch vừa tròn ba tuổi, chưa bao giờ Giản Vi thấy nhóc con buồn vì điều gì cho đến khi phát sinh chuyện kia. Mỗi ngày thức dậy, nhóc con đều chạy đến phòng ba mẹ, nghiêng đầu đặt lên bụng Giản Vi nghe động tĩnh bên trong, ngây thơ hỏi mẹ: “Mẹ ơi, em gái con đang ở trong này phải không ạ?”

Giản Vi không đành lòng đả kích con trai, nhưng vẫn phải nói cho con hiểu: “Không chắc sẽ là em gái đâu con, cũng có thể là em trai đó.”

Tiểu Bạch không muốn em trai chút nào, vì vậy rất kiên quyết nói với mẹ: “Không đâu mẹ, chắc chắn là em gái!”

Tiểu Bạch theo thói quen mỗi sáng sẽ chạy sang phòng ba mẹ thăm em gái. Nhưng có một sáng, hai vợ chồng đang thân thiết với nhau thì con trai đột nhiên mở cửa đi vào, Lâm Cẩn Ngôn giận đến mức nhảy xuống giường, “đá văng” con trai ra khỏi phòng, nghiêm túc cảnh cáo: “Sau này con không được tùy tiện đi vào phòng ba mẹ như thế, hiểu chưa?!”

Tiểu Bạch rất sợ Lâm Cẩn Ngô, gật đầu như giã gạo: “Hiểu ạ.”

Lâm Cẩn Ngôn quay vào đóng cửa cái “rầm” nhưng lại thấy Giản Vi ngồi dậy. Lâm Cẩn Ngôn vội vã tiến tới, cúi đầu hôn cô: “Vợ à, chưa xong được đâu.”

Giản Vi liếc qua nơi ấy của anh một cái, bật cười: “Ủa nó vẫn không biết sợ mà quay đầu à?”

Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn híp lại, đột nhiên áp cô vào lòng mình: “Lần này không làm nên em quên mất chồng em mạnh như thế nào à?”

Giản Vi cười híp mắt: “Bây giờ mạnh thế nào đi nữa cũng có ích gì đâu, anh phải chịu đựng nhiều rồi.”

Lâm Cẩn Ngôn: “…”

Lần mang thai thứ hai này không quá dễ dàng với Giản Vi, cô cảm thấy mình lại bị béo lên, bị xấu đi, thai nghén vô cùng nghiêm trọng, tính khí cũng trở nên nóng nảy, rất dễ phát hỏa mà không hiểu vì sao.

Có một tối, Lâm Cẩn Ngôn phải đi một buổi xã giao quan trọng, đến đêm mới về nhà.

Khi quay về, cả người anh ngập mùi rượu.

Giản Vi lúc ấy đã mang thai được năm tháng nhưng vẫn cố gắng ngồi trên sofa đến tận khuya đợi Lâm Cẩn Ngôn về.

Lâm Cẩn Ngôn vừa vào nhà đã gọi “Vợ ơi”, đi tới trước sofa, cúi đầu muốn hôn cô.

Giản Vi khi ấy vô cùng đau lòng, giận đến mức đẩy anh ra, quát lên: “Hôi chết đi được anh đừng có động vào em!”

Quát xong liền xoay người đi lên tầng.

Đứng trên cầu thang mà hốc mắt đỏ lên, cảm thấy tủi thân muốn chết.

Giản Vi mang thai đang đến thời kỳ nhạy cảm, chồng mình đi đến nửa đêm vẫn chưa về, trong lòng không nhịn được liền suy nghĩ linh tinh đủ mọi thứ. Nghĩ đến cả chuyện người đàn ông của mình ưu tú như vậy, đến giờ vẫn được biết bao phụ nữ ái mộ, có khi nào anh sẽ ở ngoài chén chú chén anh rồi chớp thời cơ mà lăng nhăng bên ngoài không.

Cô quay về phòng, chui người vào trong chăn, che chăn kín đầu, để mặc nước mắt trào ra.

Lâm Cẩn Ngôn bị Giản Vi đẩy mà sững sờ, một lúc sau mới tỉnh rượu, lật đật chạy lên tầng.

Trong phòng ngủ, Giản Vi co người trong chăn. Lâm Cẩn Ngôn thấy thế thì cuống cuồng, vừa đau lòng vừa tự trách bản thân, sải bước đi tới, muốn kéo chăn ra nhưng Giản Vi nắm chặt chăn không chịu buông.

“Vi Vi em đừng như vậy, anh sai rồi, anh biết sai rồi, em đừng giận mà, đừng tức giận nữa.” Anh dùng sức một chút kéo chăn ra khỏi người cô.

Dưới chăn, ánh mắt Giản Vi đỏ au, nước mắt giàn dụa.

Rất lâu rồi Lâm Cẩn Ngôn không thấy Giản Vi khóc, bây giờ đột nhiên thấy, hiểu rằng cô khóc vì mình, cả người ngây dại không biết nói gì.

Giản Vi ngồi dậy, ném đồng hồ trên đầu giường vào người anh: “Anh nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi! Cả một ngày anh chỉ quan tâm đến công việc, bận rồi như vậy, anh giỏi thì sau này đừng có về nhà nữa!”

Cô càng nói càng thấy tủi thân, lệ dâng trào khóe mi: “Hôm nay em suýt nữa thì ngã rồi đấy anh có biết không? Anh về muộn cũng không biết đường nhắn tin cho em, anh đang làm cái gì vậy hả Lâm Cẩn Ngôn?”

Lâm Cẩn Ngôn nghe cô nói hôm nay cô suýt nữa bị ngã mà cả người lạnh toát, mồ hôi cũng chảy ra.

Gần đây một dự án trong tay Lâm Cẩn Ngôn xảy ra vấn đề, anh bận đến sứt đầu mẻ trán, buổi tối cũng bận rộn giải quyết hạng mục, một lúc sau thì quên mất phải nhắn tin cho Giản Vi, anh không nghĩ cô sẽ ngồi ở nhà đợi mình, càng không nghĩ cô sẽ xảy ra chuyện như vậy. Anh tự trách mình đến cực điểm, giơ tay tát vào mặt mình một cái.

Nước mắt Giản Vi bỗng ngưng đọng, cô đau lòng kéo tay anh: “Anh làm gì đấy?”

Lâm Cẩn Ngôn ôm chặt cô vào lòng, thanh âm nghẹn ngào: “Anh sai rồi Vi Vi à, anh đảm bảo sau này sẽ không bao giờ về muộn như thế này nữa, anh xin thề.”

Giản Vi đã khóc một lúc lâu, giọng nói vẫn còn nức nở: “Anh sau này không về hay về muộn thì nhớ phải nhắn tin cho em, không thì em lo lắm.”

“Vâng, anh biết sai rồi, sau này anh sẽ không như vậy nữa.”

Sau đêm ấy, Lâm Cẩn Ngôn hận không được ở bên cạnh Giản Vi suốt hai mươi tư giờ. Những chuyện nào đơn giản có thể bàn bạc qua điện thoại anh sẽ xử lý luôn ở nhà, còn chuyện nào rắc rối quá không thể giải quyết được thì anh sẽ gọi người đem tài liệu đến nhà. Nói tóm lại thì anh không dám để Giản Vi một mình. Mặc dù đã có dì Lan bên cạnh chăm sóc nhưng anh vẫn không yên lòng.

Giản Vi mang thai những tháng cuối cùng, chân bị sưng to, cả buổi tối Lâm Cẩn Ngôn pha nước cho cô ngâm chân rồi xoa bóp cho cô. Nhiều đêm cô tỉnh giấc cũng thấy Lâm Cẩn Ngôn vẫn đang xoa chân cho mình. Công việc anh chồng chất là vậy, nhưng anh vẫn luôn chăm sóc cô chu toàn.

Khi đó Giản Vi cảm thấy mình quá đáng vô cùng, chỉ vì một lần Lâm Cẩn Ngôn xã giao đến tối vẫn chưa về mà cô còn nghi ngờ anh.

Sau này Giản Vi có nhắc lại chuyện này với Lâm Cẩn Ngôn, anh dịu dàng ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Làm gì có vợ chồng nào không cãi nhau bao giờ, đấy là chuyện bình thường, do anh không tốt, biết em mang thai vất vả như vậy mà còn không dành nhiều thời gian quan tâm em.”

Giản Vi rúc vào lòng anh, bỗng trở nên buồn bã: “Không hiểu sao lần mang thai này em hay tức giận lắm, lần trước mang thai Tiểu Bạch cũng không như thế này.”

Lâm Cẩn Ngôn nhìn bụng Giản Vi một lúc lâu, có chút lo lắng: “Thế thì con gái chúng mình phải đanh đá lắm nhỉ?”

Lâm Cẩn Ngôn không nghĩ rằng lời mình nói ra lại chính là sấm truyền cho tương lai sau này.

Đầu tháng chín năm sau, Giản Vi thuận lợi sinh hạ được một bé gái vô cùng đáng yêu.

Giản Vi đặt biệt danh cho con gái, gọi con là Nùng Nùng.

Lần đầu tiên Tiểu Bạch nghe thấy biệt danh mẹ đặt cho em mà lòng buồn bã. Tại sao tên em thì hay như vậy mà mình lại bị gọi là Tiểu Bạch?

Lần đầu tiên trong đời Tiểu Bạch cảm thấy cái biệt danh của mình thật xấu xí.

Nùng Nùng vô cùng xinh đẹp, được thừa hưởng trọn vẹn nhan sắc của ba mẹ, từ nhỏ đã là một tiểu mỹ nữ.

Mới đầu Tiểu Bạch còn yêu em vô vàn, đi đâu cũng dẫn em theo, gặp ai cũng ôm em ra khoe khoang đây là em gái mình.

Nhưng sau đó, thời gian dần trôi đi, Lâm Trạm càng ngày càng cảm thấy em gái mình đẹp như vậy nhưng thực ra là một đứa nhóc vô cùng phá phách nghịch ngợm!

Em gái tròn bốn tuổi, cậu nhóc lên bảy, bắt đầu bước chân vào cánh cửa tiểu học.

Cậu bé tan học về nhà đã chăm chỉ làm bài tập rồi đi tắm trong lúc đợi mẹ kiểm tra bài tập rồi ký tên vào vở cho mình.

Nhưng mười phút sau đi ra, vở bài tập đã bị em gái xé nát.

“Lâm Ngữ Nùng!” Lòng Lâm Trạm vỡ vụn, hét to với em.

Lâm Ngữ Nùng bốn tuổi hồn nhiên không biết mình vừa gây chuyện, trong miệng vẫn đang cắn vở bài tập của anh trai, còn cười toét miệng với anh.

Lâm Trạm lúc ấy chỉ biết gào thét khi xưa đòi ba mẹ sinh em gái làm cái gì cơ chứ?!!!

Lâm Ngữ Nùng lớn lên, bản lĩnh gây chuyện, phá hoại nghịch ngợm cũng lớn theo.

Lâm Trạm lớn hơn cô bé ba tuổi, năm anh trai được mười tuổi, Lâm Ngữ Nùng tròn bảy tuổi.

Lâm Ngữ Nùng cũng đã vào lớp một, chuyện cô bé ghét nhất chính là phải làm bài tập về nhà, tối nào cũng mè nheo không chịu làm bài tới tận tám chín giờ tối, đến giờ đi ngủ rồi đành ôm bài tập chạy đến trước mặt Lâm Trạm giả bộ đáng thương, nước mắt thi nhau chảy xuống: “Anh ơi, em van nài anh làm bài tập cho em đi, làm ơn mà, xin anh đó.”

Nhưng với chuyện học hành, Lâm Trạm vô cùng nghiêm túc, cậu bé có nguyên tắc riêng của bản thân, thấy em gái như thế thì chạy xuống tầng mách mẹ.

Vì vậy mà bạn nhỏ Lâm Ngữ Nùng bị mẹ dạy dỗ một trận, chỉ đành thức khuya làm hết bài tập trong nước mắt…

Hết ngoại truyện 1.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.