Chương 1: Mất trí nhớ
Editor: Song Thy
Đau,đau
Giơ tay thấy năm ngón tay đều nhem nhuốt, một thân thể uớt át dính đầy bùn đất mở to mắt, bò dậy quan sát xung quanh.
Đây là nơi nào?
Khi thấy rõ cảnh vật xung quanh, cô gái che cái miệng nhỏ nhắn mềm mại như cánh hoa anh đào lại, kêu lên một tiếng.
Rừng cây, nham thạch, núi, có vẻ âm trầm đáng sợ.
Tại sao cô lại ở cái nơi quỷ quái này?
Cô……Cô là ai?
Đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không nhớ nổi, cố gắng dùng sức liền dừng lại, rất đau!
Cô chống cánh tay đứng lên, cánh tay truyền đến một trận đau nhức, lòng bàn tay, đầu gối và mắt cá chân đều bị trầy xước, sờ sờ mặt, bàn tay có máu, hình như mặt cũng đã trầy xước.
Mặc kệ như thế nào, trước tiên phải ra ngoài thật nhanh. Nhìn sơ qua, trời sắp tối!
Cô hít một hơi thật sâu, kìm nén đau đớn, men theo đường nhỏ, dùng hết sức đi đến nơi có ánh sáng.
Sắc trời càng ngày càng đen, sức lực sắp cạn kiệt rồi, nhưng đáng chết các bức tường trong hang động này hình như đều giống nhau.
Rốt cuộc, phía trước cũng xuất hiện tiếng bước chân và tiếng người.
Bằng chút sực lực cuối cùng, cô hướng nơi có ánh sáng mà chạy tới, yếu ớt la lên: ”Cứu, cứu mạng….”
Còn chưa kêu ra tiếng, một con chó săn to lớn đột nhiên nhào nhào đến, sủa to.
Cô giật mình, hoảng sợ, mất hết sức lực, ngã xuống.
“Mike!”Âm thanh trầm thấp, tràn đầy sức hút lại hơi mang vẻ lười nhác từ phía sau đám người truyền đến.
Chó săn tức khắc lui ra phía sau vài bước, như là người nô lệ tuân theo vua của mình.
“Cứu tôi……Làm ơn,cứu tôi ra ngoài” Cô nhìn chó săn, không dám lên tiếng.
Người đàn ông mặc quần áo xa xỉ, mang vẻ anh tuấn bất phàm bước đến, trong tay cầm khẩu súng săn quý báu của Mỹ, còn có hai người cầm dây xích buộc chó săn loại nhập khẩu, thấy rõ cảnh tượng trước mặt, tất cả đều ngẩn ra.
Thành phố C giàu có bậc nhất, chuyên qia mở ra các khu săn thú dành cho các đại gia, làm sao lại có một cô gái từ trên trời rơi xuống?
Cô gái quỳ rạp trên mặt đất, mặc một cái áo chiffon ngắn tay màu trắng và một chiếc quần jean ngắn, lộ ra các vết trầy da trên cánh tay và cẳng chân, cả người đầy bùn đất, dơ nhem nhuốc, tóc dài che khuất hơn phân nữa khuôn mặt,xem không rõ dung mạo, nhìn rất kinh tởm.
Một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi, là một mỹ nam có diện mạo anh tuấn bất phàm giống người mẫu trên tạp chí và weibo, tiến lên đỡ cô dậy , hỏi: ”Tại sao cô lại ở khu vực săn bắn?”
Chỗ này là khu vực săn bắn? Cô hoảng hốt.
“Cô nói gì?” Âm thanh trầm thấp có sức hút lại lần nữa vang lên, lần này mang theo vẻ khinh miệt, cùng với từng bước chân, thong thả bước đến.
Giọng nói của người đàn ông vừa thốt ra, khiến những người khác tự khắc mà ngậm miệng lại.
Cô ngẩng đầu lên,thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng trước mặt, dáng người anh ta cao ngạo trên người mặc một bộ quần áo nhập khẩu từ Mỹ, không có một điểm nào mập mạp, bả vai rộng lớn, vòng eo gầy nhưng rắn chắc, ngũ quan anh tuấn, đặc biệt là đôi mắt, tuấn mỹ nhưng có chút sắc bén lãnh khốc, giống như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu người khác, lúc này tràn ngập cảm giác xen lẫn với nhau.
“Tôi…..Tôi nói gì…” Cô thu hồi tâm tình kinh diễm ở người đàn ông trước mặt, đầu lại bắt đầu đau, ”Tôi không biết….Tôi vừa tỉnh đã ở phía dưới vách núi bên kia….”
Bỗng nhiên, trong đầu hiện lên một ít hình ảnh, tuy rằng đứt quãng, cô vẫn thấy đuợc một ít ký ức nho nhỏ, giống như có người kêu bên tai: “Gia Ý….Gia Ý…..”
Chẳng lẽ là tên của mình? Cô không xác định được là có phải hay không nhưng mà vẫn từ từ nói ra ”Tôi,hình như tên là Gia Ý.”
Mỹ nam anh tuấn có chút thương hoa tiếc ngọc, khuyên nhủ: ”Không cần dọa đến cô ấy….”
Nhìn trang phục của cô, không có khả năng tiến vào khu vực săn bắn dành cho khách quý, toàn bộ khu săn thú Hoàng Long, không phải là hội viên căn bản không có khả năng tiến vào.
Trừ khi là trộm trà trộn vào.
Trộm trà trộn vào chỉ vì nguyên nhân là có nhiều đại gia ra vào khu săn thú, không còn nguyên nhân nào khác.
Hoắc Chấn Dương cười lạnh: ”Đem cô ta mang về biệt thự, lục soát người, xem có thiết bị chụp lén cùng nghe trộm hay không?”
Tuy rằng hiện tại đầu óc cô trống rỗng cài gì cũng không nhớ rõ, nhưng không có nghĩa cô nguyện ý bị mấy người đàn ông trước mặt mang đi.
Đặc biệt người đàn ông ở giữa thoạt nhìn là nguy hiểm nhất!
Ai biết sẽ bị đưa tới nơi nào?
Gia Ý lui ra phía sau một bước, xoay người muốn chạy, một trận gió lạnh thoáng qua, sau đó cổ chân tê dần, thân hình xơ xác, ngã xuống đất.
Sau lưng Hoắc Chấn Dương một tay đem cô ôm vào lòng ngực, chặn ngang bế lên, lập tức hướng biệt thự bên cạnh khu vực săn bắn đi đến.
Mặt khác hai cậu ấm mặt nhìn nhau.
Tiết Cảnh Xuyên đi một bên nói: ”Hoắc thiếu, nói không chừng không phải paparazzi đâu?”
“Hiện giờ paparazzi có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, cậu đã quên mấy tháng trước paparazzi đi theo chúng ta sao, giả trang để lừa, giả trang thành nhân viên chuyển phát nhanh, tất cả đều giả trang! Tiết đại minh tinh, cậu không kéo bức màn bức màn chiếu sau khi tắm, đến nay vẫn ngu ngốc, mới xảy ra gần đây, đã không nhớ rõ! Nhưng tôi không muốn giống kết cục của cậu! Tốt nhất vẫn là nên đề phòng.” Hoắc Chấn Dương khịt mũi coi thường.
Tiết Cảnh Xuyên thè lưỡi không nói thêm lời nào nữa.
Khu săn thú Hoàng Long Sơn bên cạnh là biệt thự sản nghiệp của Hoắc thị, cũng là nơi mà Hoắc Chấn Dương và một đám bạn bè đều là công tử nhà giàu đến để nghỉ ngơi.
Nơi này cách xa nội thành, bởi vị có núi có sông, sân gôn, bể bơi, phương tiện thật tốt, không khí mát mẻ không ô nhiễm, cũng là nơi giải trí đứng nhất của G thị.
Hoắc Chấn Dương ôm Gia Ý vào biệt thự của mình.
La Quản Gia cùng bảo mẫu là vú Lý thấy anh ôm một cô gái đang hôn mê trở về liền hoảng sợ.
“Thiếu gia, đây là…” La Quản Gia kinh ngạc.
Cô gái trong ngực thiếu gia quần áo trên người nhem nhuốt, còn có chút rách nát, thân mình cuộn thành một cuộn, bị bắt ở trong lòng ngực của Hoắc Chấn Dương, hình như là bị thương, một đầu tóc đen nhánh từ tay của Hoắc Chấn Dương xõa xuống dưới, tuy rằng che khuất nữa khuôn mặt, nhưng nữa khuôn mặt còn lại đều là vết máu do trầy xước, nhìn qua có chút đán sợ!
Hoắc Chấn Dương không dừng lại, xoay người hướng về phía cầu thang đi lên.
Vú Lý chạy qua lôi kéo lão La ”Có thể là bạn gái của thiếu gia đó! Đừng hỏi!”
Tập đoàn Hoắc thị, là tập đoàn tổng hợp đứng đầu cả nước, sản nghiệp cùng nhãn hiệu trãi rộng toàn cầu, tài phú ở quốc hội xếp hạng thứ ba, ở thị trường thuơng nghiệp quan hệ rộng rãi khí thế bức người, mà con cả của Hoắc thị, CEO của tập đoàn, còn chưa kết hôn Hoắc Chấn Dương được các báo chí lớn nhỏ bám theo như đàn vịt, tranh nhau tìm kiếm moi móc thông tin.
Những cô gái xung quanh thiếu gia, không phải nữ minh tinh quyến rũ, cũng là chính khách tiểu thư trang nhã, hoặc là thiên kim thương giới diễm lệ, còn cô gái này thoạt nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn chỉ khoảng mười bảy mười tám, hơn nữa còn bị thương thành cái dạng này.
Bây giờ thiếu gia lại thích loại con gái này?
Hoắc Chấn Dương lên lầu, nhíu mày nhìn nữ cô trước mặt, thoạt nhìn yếu đuối mỏng manh, cư nhiên còn rất trầm.
Đá văng cửa, hắn bước vào, đem người ném trên chiếc giường lớn king-size, có chút nóng, nâng lên ngón tay thon dài, mở một nút áo, buông lỏng vạt áo.
Gia Ý bị ném đến xương cốt đều rã rời, tỉnh lại.
Thấy nam nhân trước mặt cởi áo, lộ ra làn da màu đồng khỏe mạnh, trên mặt còn vài tia hãm ý, càng tăng thêm vẻ cương dương khí, Gia Ý trừng lớn mắt ”Anh muốn làm gì…”
Như vậy là quá xui xẻo đi! Liền tính không nhớ bất cứ cái gì, còn ở trong núi gặp gỡ thổ phỉ?
Như thế nào liền bắt người trở về?
“Tôi còn không biết paparazzi cô muốn làm cái gì?” Hoắc Chấn Dương cười nhạo khoé môi cong lên, thân hình phủ xuống, hai tay chống ở trên giường, đem Gia Ý giam cầm bên trong.
Khuôn mặt tuấn tú chậm rãi tới gần, cách đôi môi đỏ đang run rẫy của cô gái không đến 2cm, giọng điệu khinh thường : ”Camera mini giấu ở đâu?”
Cái gì camera?
Gia Ý liều mạng hướng kêu: ”Tôi muốn gọi người….!”
Thật là không thấy quan tài không đổ lệ! Hoắc Chấn Dương thấy cô không thừa nhận, sắc mặt biến đổi, bàn tay to đánh úp lại, giữ chặt Gia Ý, muốn lục soát toàn bộ cho rõ ràng!
-Editor mới,có gì sai soát xin cứ góp ý-