Điện thoại nhận không ngừng, cho nên lúc tiếng vang của cánh cửa lên trên cửa văn phòng, Chương Câu cũng không có trả lời.
Tưởng rằng anh không có ở trong văn phòng, cho nên Bành Tiểu Mạn tự ý mở ra cửa văn phòng của Chương Câu, nghĩ rằng cô đem đồ để xuống rồi đi, nhưng khi cô phát hiện anh thật ra là đang ở đây thì đầu tiên là cô lặng xuống, mà tiếp theo sau đó là tươi cười một cái, nhìn thấy anh đang nói điện thoại, cô đi qua phía của anh đem đồ đặt ở trên bàn làm việc, đồng thời ra dấu tay bảo anh nên ăn, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Chương Câu kết thúc điện thoại, đối với động tác của Bành Tiểu Mạn cảm thấy có chút "Khó hiểu", cô ấy là đang làm cái gì.
"Đứng lại!" Anh gọi cô lại.
Bành Tiểu Mạn quay người lại, trước tiên cô tự giải thích. "Kim là một chén canh đậu đỏ, anh ăn phải nhân lúc còn nóng, trời lạnh ăn bát canh nóng hổi không tệ, đồng nghiệp khác nói với tôi nhà ăn này siêu ngon, tôi ăn cũng tán thành, cho nên mang về giúp anh một chén!"
"Canh đậu đỏ" Nhất thời Chương Câu phản ứng không được.
"Anh chưa từng ăn canh đậu đỏ"
"Đương nhiên là tôi ăn rồi!" Bản năng của anh trở lại với cô.
"Vậy thì nhân lúc còn nóng!"
Đương nhiên là Chương Câu ăn canh đậu đỏ rồi, chẳng qua là anh không ngờ rằng Bành Tiểu Mạn sẽ mua canh đậu đỏ cho anh, lẽ ra cô nên rất lạnh lùng với anh, rất bất mãn, thế nhưng thái độ này của cô...... Anh luôn luôn là không có bệnh đa nghi, giờ phút này cũng nhịn không được muốn hỏi rõ ràng.
"Bành Tiểu Mạn, tại sao cô muốn mua?
"Một chén chỉ có bốn mươi lăm nguyên, tôi lại cảm thấy ăn ngon, cho nên liền mua, thế nào? Anh sợ tôi rắp tâm hại?" Bành Tiểu Mạn khẽ trừng mắt anh. "Anh nghĩ rằng tôi sẽ bỏ lung tung đồ gì đó ở bên trong để hại anh?" Vẻ mặt của cô ấy một bộ bị xúc phạm.
"Tôi còn không nghĩ tới chỗ này!" Chương Câu nhàn nhạt trả lời cô.
"Tôi không có tiểu nhân như vậy!"
"Vậy càng tệ hơn rồi, nếu như anh nghĩ rằng tôi là muốn dùng một chén canh đậu đỏ đến đánh cuộc hối lộ anh...... Vậy chứng tỏ chỉ số IQ của tôi không cao!" Cô mất hứng nói.
"Tôi cũng không có nghĩ đến hối lộ."
"Vậy là anh nghĩ đến cái gì?" Cô chất vấn anh.
"Chẳng qua là...... Chưa từng có một người phụ nữ nào mua canh đậu đỏ cho tôi!" Đương nhiên anh ăn qua canh đậu đỏ ở rất nhiều nơi, nhưng mà đặc biệt mua đến cho anh một chén, cô là người đầu tiên.
"Đây cũng không phải là việc gì lớn!"
"Nhưng tôi tưởng là...... Cô nên có rất nhiều『Khó chịu』đối với tôi." Anh nói thẳng.
"Con người của tôi không mang hận thù." Cô không có đề cập đến chuyện cô biết rõ công ty của anh suy yếu. "Sinh người khác tức đồng thời cũng là làm cho mình bị khinh bỉ, không cần thống khổ như vậy sống qua ngày."
"Nhìn cô không có thông minh như vậy. Chương Câu không muốn phụ lòng tốt của cô, vì vậy anh cầm lấy bát canh đậu đỏ kia, và mở nắp, lập tức một cỗ hương thơm ngào ngạt của đậu đỏ xông vào mũi.
Anh không có cự tuyệt canh đậu đỏ của cô làm cho Bành Tiểu Mạn cảm thấy hài lòng, quả nhiên là chỉ cần đối tốt với người ta, đối phương là có thể cảm nhận được luồng thiện chí.
"Tối hôm qua tôi lên mạng xem một số truyện cười, anh có muốn nghe hay không?" Sau đó nét mặt của cô hưng phấn, đồng thời lập tức đi qua mép chỗ ngồi bàn làm việc của anh, dường như có nhiều quen thuộc cùng nhau.
Chương Câu nên ngăn cản cô, nên khiển trách cô, nhưng anh lại không có, anh chỉ là vừa uống canh đậu đỏ vừa nhìn cô, muốn nghe một chút cô sẽ nói ra truyện cười gì.
"Nói cho tôi biết......" Cô một bộ đang hỏi đố vẻ mặt của anh. "Mẹ của gạo là ai a?"
"Gạo" anh trầm ngâm xuống. "『Gạo』mà ngày thường chúng ta ăn?"
"Đúng! Chính là『gạo』, mẹ của nó là ai?"
Chương Câu lắc đầu, không muốn trả lời tùy tiện.
"Tôi biết anh đoán không được!" Vẻ mặt của cô lập tức biểu lộ đắc ý. "Là『 Hoa』!"
"Hoa"
"Bởi vì hoa sinh gạo!" Cô mỉm cười trộm. "Hoa『sinh』gạo, cho nên hoa là mẹ của gạo."
Môi giật giật, nhưng Chương Câu không cười ra, bởi vì anh cũng còn đang uống canh đậu đỏ, không thể cười quá rõ ràng.
"Anh có biết lão công* của hoa là ai hay không?" Cô lại hỏi.
*Lão công: nghĩa là chồng ý, thay vì dùng “chồng của hoa” thì ta lại thấy dùng “lão công của hoa” nghe nó hay hơn, nên để nguyên vậy, mọi người thông cảm nhé, hehe.
"Lão công của hoa?" Chương Câu chưa từng có nghĩ tới "Hoa" lại có lão công, tất nhiên anh đã từng trải qua khóa sinh học, biết rõ cấu trúc của hoa, nhưng hoa cũng có lão công sức tưởng tượng của người trẻ tuổi thời đại ngày nay thật sự là làm cho người ta rất ấn tượng, làm người ta bái phục cũng làm cho người ta dở khóc dở cười. "Tôi không biết!"
"Liền biết nhất định là anh không biết!" Ánh mắt của Bành Tiểu Mạn 『thông cảm』. "Lão công của hoa là『Biển』!”
"Biển"
"Anh chưa từng nghe qua bài hát『Hoa trên biển』sao"
"Hoa trên biển" Trí nhớ của anh thật sự là không có gì, nhưng chỉ là nghĩ đến biển "Trên" biển, anh liền thả lỏng cả người bật cười, may mà canh đậu đỏ trong miệng đã nuốt vào trong cổ họng, bằng không...... Rất có thể anh sẽ thất thố. "Thật thua thiệt có người nghĩ ra thứ này!"
"Anh cười rồi......" Bành Tiểu Mạn biểu hiện một mình "Được một phần".
"Cười là tốt!"
"Vậy anh có thể lên mạng xem, còn có rất nhiều truyện cười sẽ làm cho anh cười vỡ bụng!" Cô đề nghị anh.
"Cô nghĩ rằng tôi rãnh rỗi như vậy" thu lại nụ cười trên mặt, anh phát hiện mình thật là "Không đúng mực", vì vậy uống canh đậu đỏ nhanh hơn, chỉ cần uống xong canh đậu đỏ, hẳn là cô sẽ đi.
"Con gián sợ nhất cái gì?" Đột nhiên cô lại hỏi anh, toàn bộ cơ thể nghiêng về phía của anh, đến rất gần với anh.
"Diệt côn trùng a" Anh không xác định nói.
"Ngốc! Là dép!"
"Dép" thật đúng là anh không có cách nào liên tưởng đến làm việc này.
"Vô ích, chờ anh đi lấy được thuốc diệt côn trùng, con gián cũng không biết trốn vậy, đương nhiên là dép dưới chân mình nhanh nhất, tiện nhất, thực tế nhất, cuối cùng còn phải có lá gan, phải nhanh, tàn nhẫn, chuẩn, nói về thuốc diệt côn trùng......" Cô lắc đầu. "Một chút cũng không buồn cười!"
"Là không buồn cười!" Anh trầm thấp một câu.
"Còn có——" Cô càng nói càng phấn khởi.
"Katrina." Đột nhiên anh dùng tên tiếng Anh của cô gọi cô. "Tôi biết bây giờ là thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, có lẽ cô rất nhàn, nhưng tôi thì không, biết nói bây giờ là thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, có lẽ cô rất nhàn, nhưng tôi thì không, cho nên nếu như truyện cười của cô nói xong rồi, tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm."
Nhảy xuống bàn làm việc của anh, đương nhiên là Bành Tiểu Mạn biết rõ anh đang đuổi cô đi ra ngoài, việc này ngừng cũng thật thực tế, canh đậu đỏ vừa uống hết liền trở mặt, nhưng cô vẫn không có ý kiến hướng về phía cửa chính phòng làm việc của anh đi.
"Chương Câu nhìn bóng lưng của cô, ngay cả bóng lưng của cô cũng là hấp dẫn người như thế, eo là eo, chân là chân, trời! Anh nghĩ đến đó.
"Một lần!" Rõ ràng cô đã mở cửa để đi ra ngoài, nhưng là lập tức lại ló đầu vào gọi anh.
"Một lần gì?" Ánh mắt của anh cảnh giác.
"Anh cười một lần rồi!"
"Anh rất vô vị! Tôi đang tính số lần anh cười"
"Tính toán rất tốt!" Cô biểu lộ một cái giễu cợt, từ đầu tới cuối không có sợ qua anh. "Bởi vì anh cười không nhiều lắm!"
"Đi ra ngoài!" Vẻ mặt của anh không chút thay đổi phân phó.
"Lần sau nói cho anh biết『chim nhỏ』sợ cái gì!" Nói xong cô khép cửa, tiếng cười vang vọng ở bên ngoài cửa văn phòng.
Đột nhiên rất muốn gọi Bành Tiểu Mạn trở lại, anh muốn biết "Chim nhỏ" rốt cuộc là sợ cái gì, bởi vì giọng điệu kia của cô ấy, ý cười kia, rõ ràng là...... Rất buồn cười, nhưng mà Chương Câu không thể cũng không muốn gọi cô trở lại, nếu như anh vừa cười, vậy...... Trước mắt trong sinh hoạt của anh không có chuyện gì đáng cười.
Không có!
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Đang thất thần trong phòng giải khát tập thể, vốn là Đỗ Cẩn muốn tới pha cà phê, nhưng mà tâm trạng sầu lo cùng sợ hãi đột nhiên đến, làm cho cô ngồi yên trên chiếc ghế ở trong phòng giải khát, thật lâu không hồi thần được.
Biết mình thật sự trở thành tiểu muội của "Tập đoàn Chương Thị", chủ quản của bộ phận viễn thông thuộc tập đoàn mở hội nghị, cô trở thành người rót cà phê, chạy việc lặt vặt đưa tư liệu, nếu như họp hội nghị trong một khoảng thời gian đủ dài, không làm được cô còn phải gọi điện thoại gọi mua đồ ăn ở bên ngoài hoặc tự mình đi ra ngoài mua.
“Đường đường là『Bông hoa New York』”, thời đại hiện nay thật sự là hoàn toàn bị "Tra tấn".
Vừa vào phòng giải khát, Bành Tiểu Mạn liền nhìn thấy thư ký của tổng giám đốc ngồi ngây người ở trên chiếc ghế, nghĩ đến lần trước xem như là cô ấy giúp cô, cho nên Bành Tiểu Mạn có ý tốt lắc lắc vai của cô ấy.
"Đỗ Cẩn." Không có thói quen gọi người ta là chị gì đó a, nhất là Đỗ Cẩn xem ra không có hơn cô bao nhiêu tuổi, cô gọi thẳng tên của cô ấy. "Nếu như bị tổng giám đốc nhìn thấy bộ dáng này của cô, sẽ phá hủy hình tượng thư ký chuyên nghiệp kia của cô!"
Đỗ Cẩn như là bị điện giật đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt của cô còn không kịp thay về giỏi giang thường ngày, một giây này tựa hồ cô rất yếu ớt.
"Katrina." Trực giác Đỗ Cẩn gọi tên tiếng Anh của cô, bởi vì bộ dáng kia của Bành Tiểu Mạn tựa như búp bê nước ngoài.
"Cô có tâm sự hả" Gà mái* Bành Tiểu Mạn.
*Gà mái: ý chỉ người tò mò.
"Tôi chỉ là...... Tránh thần." Cô che dấu nói.
"Ít lừa, tôi biết rõ tránh nói là xảy ra chuyện gì!"
Đỗ Cẩn có mắt, đương nhiên cô biết rõ Katrina sức quyến rũ mười phần, thiên kiều bách mị[1], chỉ cần là một người đàn ông bình thường, đúng lúc trông thấy cô thì tám phần đang "Tâm đãng thần trì"[2], "Thất thường", nhưng mà cô không tin Lập Quốc Uy là di tình biệt luyến[3], là có một người phụ nữ khác, cô không tin.
[1] Thiên kiều bách mị: nghĩa là ngàn kiều diễm trăm mê người, ý là ca ngợi vẻ đẹp.
[2] Tâm đãng thần trì: suy tư, thần trí chăm chú về một điều gì đó, hồn trí thẫn thờ.
[3] Di tình biệt luyến: nôm na là thay đổi đối tượng tình yêu, có một nửa khác ở bên ngoài.
"Trong lòng để nhiều chuyện đau khổ, cô yên tâm, tôi không phải là đài phát thanh!" Bành Tiểu Mạn cô một vẻ mặt nghiêm túc.
"Katrina, bạn trai của cô nhiều không?"
"Tôi mới đến Đài Loan mà thôi."
"Ở New York đấy?"
"Tôi không có hứng thú đối với người phương Tây, nhưng mà người phương Đông không dám theo đuổi tôi, tôi chỉ có thể nói có rất nhiều nam sinh len lén nhìn tôi, nhưng không người nào dám phóng ngựa tới." Đây là phần Bành Tiểu Mạn ngại phiền.
"Vậy cô...... Chưa từng bị qua bắt cá hai tay"
"Chưa từng ★!"
"Trải qua thất tình"
"Ngay cả một lần yêu đương chân chính cũng còn chưa từng nói qua."
"Vậy cô muốn tôi nói cái gì với cô?" Đỗ Cẩn có chút xem thường. "Điều kiện của cô tốt, cô là thiên chi kiêu nữ, cô vẫn chờ để nói một cuộc tình oanh oanh liệt liệt, cô bây giờ làm thế nào có biện pháp tưởng tượng hoặc là dùng sự đồng cảm đi cảm thụ tâm tình của một người khốn khổ vì tình."
"Cô khốn khổ vì tình" Bành Tiểu Mạn bắt được trọng điểm.
"Tôi cũng không có nói tôi khốn khổ vì tình!" Đỗ Cẩn lập tức phủ nhận. "Tôi là nói...... Tôi biết cô muốn giúp đỡ, nhưng là tôi không cần thiết, tôi vẫn ổn! Chỉ là tâm tình tôi nhất thời có chút suy sụp, bên ngoài trời lạnh lại mưa xuống, loại khí hậu này sẽ làm người...... Đa sầu đa cảm!"
"Chúng ta đều hiểu rõ khiến cô đa sầu đa cảm không phải là thời tiết bên ngoài." Cô không có tính tra hỏi. "Dù sao ở New York tôi cũng là cố vấn đào tình của chị em tôi, chuyên giải tạp chứng nghi vấn trên mặt tình cảm."
"Một người chưa từng trải qua chuyện yêu đương của người——"
"Có một số người chính là suy nghĩ tinh tế, thông minh tuyệt đỉnh, thiên về phân tích hơn, mưu mô lại rất nhiều." Bành Tiểu Mạn cắt ngang lời nói của Đỗ Cẩn. "Không nhất định phải trải qua chuyện yêu đương mới biết được tình yêu là gì!"
Đỗ Cẩn im lặng không nói.
"Tóm lại đừng làm khó dễ chính mình!"
"Katrina, cô mới hơn hai mươi mà có thể nói ra lời như thế này?" Đỗ Cẩn là đánh giá thấp cô.
"Tôi không phải người chỉ bày ra có khuôn mặt như búp bê Barbie!" Bành Tiểu Mạn cười ranh ma lại linh hoạt. "Cô không biết chỉ số IQ của Daddy và mẹ tôi cộng lại cao bao nhiêu, mà tôi di truyền tất cả ưu điểm của họ, tin tưởng tôi! Đứng ở trước mặt cô quyết không phải là một con nhóc ngốc nghếch!"
"Khó trách tổng giám đốc lại thuê dùng cô!"
"Coi như là anh ta có chút hiểu biết người."
"Được rồi! Khi có ngày tôi cần giúp đỡ thì tôi nhất định sẽ tìm cô làm『Cố vấn』". Đỗ Cẩn đã hứa với cô ấy.
"Đỗ Cẩn, rốt cuộc thiệt thòi tổn hại của『Tập đoàn Chương Thị』nghiêm trọng thế nào? Bành Tiểu Mạn thay đổi đề tài.
"So với bất cứ ai nghĩ đến vẫn còn nghiêm trọng gấp mấy lần."
"Khó trách anh ta cười không nổi, không có biện pháp nào khác?"
"Anh ta còn đang suy nghĩ." Đỗ Cẩn nhắc nhở Bành Tiểu Mạn. "Tôi biết cô thẳng thắn, nhưng mà không có việc gì đừng gây chuyện, bây giờ tổng giám đốc...... So với con báo hoang dã còn nguy hiểm hơn."
"Không có dọa người như thế chứ"
"Ít đi trêu chọc anh ta, để tránh cho cô...... Thương tích khắp người."
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Chương Tử Cường này làm anh họ rất có nghĩa khí, thỉnh thoảng thì anh sẽ tìm người em họ của mình đến PianoBar nơi trong khách sạn kinh doanh uống tí ly rượu, đương nhiên anh biết rõ chuyện "Tập đoàn Chương Thị" suy yếu, đương nhiên biết rõ người em họ lúc nào cũng lo nghĩ, mới hơn nữa năm, về mặt trạng thái tinh thần của Chương Câu dường như già trên mười tuổi rồi.
Dường như tâm trạng tối nay của Chương Câu không có kém như lần trước vậy, anh nhìn người anh họ của mình, vừa hớp một chút rượu, vừa muốn lập tức nói cho anh ta biết chỗ truyện cười Katrina chia sẽ với anh.
"Mẹ của gạo là ai?"
"Hoa." Nét mặt của Chương Tử Cường bình thường.
Chương Câu kinh ngạc rồi hạ xuống. "Vậy lão công của hoa là ai?"
"Biển!" Chương Tử Cường một bộ dáng không buồn cười. "Bởi vì hoa trên biển nha, đặc biệt phải nhấn mạnh『Trên』."
"Vậy con gián sợ cái gì anh nhất định biết rõ?" Chương Câu cảm thấy không thú vị.
"Dép."
"Vậy chim nhỏ sợ cái gì?" Chương Câu muốn biết, bởi vì Katrina không có nói.
" 『Chim nhỏ』sợ rủ xuống." Nói xong Chương Tử Cường còn hướng về phía người em họ của mình rồi nháy mắt, tỏ vẻ anh nên biết rõ ý tứ của anh ta. "Truyện cười trên mạng này đã không biết là trước đây bao lâu rồi, bây giờ mày mới biết được? Em trai, có phải mày theo không kịp thời đại hay không hả"
Không phải là Chương Câu theo không kịp thời đại, mà là người kia ở nước Mỹ có quá nhiều thời gian lên mạng xem những "chuyện vô bổ", bị anh họ chế nhạo như vậy, anh buồn bực châu đầu uống rượu.
"Tình hình cải thiện nhiều không" Chương Tử Cường quan tâm.
"Tình hình đương nhiên có thể cải thiện, nhưng nếu có thể quyết tâm tàn nhẫn!" Đây chính là phần Chương Câu cảm thấy khó khăn nhất, đương nhiên anh có thể dứt khoát hẳn hoi, hạ quyết tâm đóng đi mấy cái bộ phận hoặc là đơn vị, nhưng vừa nghĩ tới những nhân viên này đột nhiên thất nghiệp và gia đình của họ sẽ phải chịu ảnh hưởng, thì anh chần chờ, mặc dù? Trên mặt anh có thể nói là lớn tiếng, nhưng trên thực tế anh không nhẫn tâm được.
"Nên tàn nhẫn thì cứ phải tàn nhẫn!"
"Anh họ, người hiện đại kháng ép tính chất cũng không cao, động một tí là nhảy lầu, đốt than tự sát, nếu không thì cũng là bệnh trầm cảm, cùng nhau sụp đổ, tôi thật hy vọng tôi có thể cũng cố mọi thứ!" Hướng về phía người phục vụ ở quán rượu yêu cầu một chai Whisky, tửu lượng của Chương Câu siêu tốt.
"Em họ, thực ra anh có thể cho mày một đề nghị." Chương Tử Cường thở dài. "Mặc dù mày nhất định sẽ cho rằng anh đang nói mát."
"Đề nghị của anh thường thường......" Chương Câu không có lòng tin khẽ hừ một tiếng.
"『Minh Dương』 công chúa bảo bối của Kim Khống đã đến tuổi nên gả cưới."
"Liên quan gì đến chuyện của tôi?"
"Chỉ cần theo đuổi cô ấy......"
"Tôi nghe nói cô ấy thân cao không đến 160, cân nặng lại 70 kg, người hai mươi mấy còn mang niềng răng, hơn nữa nghe nói cô ấy bị lác mắt (ngó xiên). Chương Câu biết rõ thực ra『Xã hội thượng lưu』mới là một cái xã hội tàn khốc, người có tiền gièm pha nâng người khác thẳng hơn, lãnh khốc hơn.
"Cho dù bề ngoài của cô ấy giống như là nữ『Thằng gù nhà thờ Đức Bà』, nhưng cha của cô ấy có thể dùng một số『Của hồi môn』hậu hĩnh đến cho mày xoay chuyển thiệt thòi tổn hại trước mắt của『Tập đoàn Chương Thị』, mày có nguyện ý『Hy sinh』hay không" Chương Tử Cường cố nén cười, muốn biết phản ứng của người em họ.
"Nếu như là anh, anh hy hay không hy sinh" lông mày của Chương Câu vừa nhấc hỏi lại anh họ của mình.
"Anh kinh doanh khách sạn cũng không có lỗ lã."
"Tôi nghĩ tôi làm không được." Chương Câu thành thực.
"Bởi vì bên ngoài" Vỗ xuống bả vai người em họ Chương Câu. "Mày có thể cưới cô ấy sau đó để cô ấy ở trong nhà, tiếp đó ra ngoài muốn bao nhiêu phong tình vạn chủng* phụ nữ đều có thể, anh nghĩ không người nào dám trách mày!"
*Phong tình vạn chủng: là nói về một tình yêu đẹp muôn màu muôn sắc, rất lãng mạn và phong phú.
"Này càng quá đáng rồi!"
"Mọi người sẽ『thông cảm』!"
"Anh họ, tôi lấy cô ấy vì tiền đã là sỉ nhục đầu tiên đối với cô ấy, nếu như mà tôi lại kiếm một đống phụ nữ bên ngoài đối với cô ấy mà nói là đả kích thứ hai, nếu như ngày đó tôi lại vì người con gái tôi yêu không cần cô ấy, và ly hôn cô ấy, vậy đối với cô ấy là càng tổn thương trí mạng hơn, làm không tốt cô ấy sẽ đi chết!" Chương Câu hừ lạnh một cái.
"Mày thật đúng là sẽ nghĩ thay cho người khác!"
"Tôi quyết không đi lấy một người phụ nữ tôi không thương!"
"Tình thánh!"
"Đây là tôn trọng tối thiểu đối với chính mình và đối với người khác."
"Vậy anh cũng không ra chủ ý cùi bắp rồi!" Chương Tử Cường nghiêm chỉnh chút. "Cái thằng này chung quy mày cũng không đi bàng môn ngoại đạo."
Chương Câu không có đáp lời, chỉ lẳng lặng thưởng thức Whiskey, lúc này nữ ca sĩ đang hát bài hát tiếng Anh cùng ngày đó Katrina hát là như nhau, đương nhiên kỹ năng hát của người nữ ca sĩ này tốt hơn so với Katrina, nhưng mà anh lại cảm thấy Katrina hát được có vẻ có hương vị.
Không có bất kỳ lý do gì, Chương Câu cười nhẹ xuống.
"Mày đang cười cái gì?" Chương Tử Cường tinh mắt phát hiện.
"Tôi có cười sao?"
"Mày có!"
"Chỉ là nghĩ đến một chuyện có chút『thú vị』." Nói xong, Chương Câu nhìn nhìn đồng hồ vàng trên cổ tay. "Tôi phải về công ty rồi!"
"Bây giờ đã gần mười hai giờ khuya, mày vẫn còn quay lại công ty" không thể không bội phục nghị lực người sắt người em họ của mình.
"Anh không biết dường như bây giờ tôi đều là lấy công ty làm nhà, cho dù có thể nằm ở trên giường của mình, cũng ngủ không tới 3 - 4 tiếng đồng hồ sẽ đứng dậy xuống giường." Chương Câu cay đắng nói.
"Như thế nếu những người phụ nữ kia muốn ở trong lòng hoặc là dưới cánh tay của mày qua đêm, tựa hồ là không thể nào đúng không?" Chương Tử Cường bất bình thay cho tất cả phụ nữ.
"Trước mắt là không thể nào!"
"Cuộc sống đó nhàm chán biết bao." Hiện tại Chương Tử Cường là đang bất bình thay người em họ của mình. "Tìm cho mình chút niềm vui cuộc sống, phụ nữ là tuyệt đối không thể thiếu, cấm dục cũng không giúp mày cải thiện thiệt tổn hại của công ty."
Chương Câu không đáp, chào một tiếng với chủ quán rượu, nhờ ông ta đem rượu mình uống còn dư lại bảo quản.
"Mày uống rượu, anh tiễn mày!" Chương Tử Cường rất có tình anh em.
"Xe taxi là được rồi!" Lẽ ra Chương Câu không muốn vạch trần, anh vỗ vỗ vai anh họ của mình. "Tôi nhìn thấy được nữ ca sĩ kia cùng anh đang liếc mắt đưa tình!"
"Mày thật lợi hại!"
"Thỏ không ăn cỏ gần hang!" Chương Câu một câu.
"Tất cả mọi người là đang gặp dịp thì chơi." Chương Tử Cường không có coi đó là một sự việc. "Không phải mỗi người đàn ông, phụ nữ đều giống như mày thế này ㄍㄧㄥ!"
Chương Câu nhún vai, đây chính là câu trả lời của anh.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Ngồi ở trên bậc thang lầu bên ngoài lầu một cao ốc văn phòng của "Tập đoàn Chương Thị", Bành Tiểu Mạn đang đợi cậu của mình tan ca, đương nhiên cô có thể chờ ở trong văn phòng của cậu, nhưng cô thà hít thở một chút không khí trong lành bên ngoài, chỉ là không biết một cái hội nghị, mà cậu của cô lại có thể cùng cấp dưới của mình làm lâu như vậy.
Ngay từ lúc từ trên xe taxi đi xuống Chương Câu cũng không có phát hiện được, khi anh càng đến gần, khi anh sắp bước lên cầu thang đi vào cao ốc văn phòng thì anh rất khẳng định cái người ngồi ở trên bậc thang kia là Bành Tiểu Mạn, bây giờ lại......
"Katrina"
Lẽ ra Bành Tiểu Mạn đã có chút muốn ngủ gà ngủ gật, lúc này cả người lại mạnh mẽ tỉnh táo lại, nhìn thấy Chương Câu, cô cũng có chút bất ngờ.
"Anh——"
"Cô ở chỗ này làm cái gì" Nếu như anh đủ hài hước, anh nên thêm một câu nữa rằng nhìn cô giống như là đứa trẻ lang thang hoặc là đứa trẻ bị bỏ rơi, mà cô còn có chút buồn ngủ, rõ ràng thoạt nhìn xinh đẹp vô cùng, anh đây lại đảo ngược thật cao hứng anh không hài hước, cô cách đứa trẻ lang thang hoặc là đứa trẻ bị bỏ rơi với khoảng cách - cách xa vạn dặm.
"Chờ cậu của tôi, ông còn đang họp."
"Cô có thể đi đến trong văn phòng chờ."
"Không khí ở đây tốt."
"Nhưng là nữa đêm rồi......"
"Bảo vệ nhìn thấy tôi, ông đã đi qua ân cần tôi rồi!" Bành Tiểu Mạn phát hiện ở mặt ngoài của Chương Câu anh ta cũng không có nguội lạnh như vậy. "Anh thì sao? Sao lúc này anh còn đến công ty?"
"Katrina, rốt cuộc là『Tập đoàn Chương Thị』là của cô hay là của tôi? Cô hỏi tôi tại sao tới công ty" anh không vui nói.
"Đã khuya rồi nha!"
"Tôi thích đến, tôi phải đến, tôi nhất định phải đến!"
"Vậy đến đi! Hung dữ cái gì" Cô nói thầm.
Lời nói lạnh nhạt của Chương Câu là không có lý do gì, lúc anh đi ra khách sạn của anh họ thì tâm tình của anh vẫn còn không tệ, nhưng mười hai giờ khuya rồi vẫn còn nhìn thấy Katrina một mình ở đây, anh lại không khỏi có một luồng tức giận, chẵng lẽ cô ấy không biết trị an của Đài Loan thật ra thì không có được tốt như New York? Trong cái thành phố này biến thái cuồng ma gì đó đều có.
"Hội nghị còn bao lâu nữa?" Anh lấy điện thoại di động ra.
"Tôi nào biết!"
"Tôi bảo bọn họ kết thúc!" Anh tính mở di dộng gọi Bành Trung Hằng.
Mà động tác kế tiếp của Bành Tiểu Mạn là đột nhiên nhảy dựng lên, sau đó đoạt lấy di động từ trong tay của Chương Câu, bỏ vào trong túi xách của mình.
"Cô đây là cướp sao?" Anh kéo dài giọng lạnh lùng nói.
"Điện thoại của anh giá trị liên thành sao?"
"Vậy hành động bất ngờ này của cô đại biểu cái gì?"
"Cậu của tôi đang họp, không phải là đang uống rượu mua vui, nếu như chỉ là bởi vì anh cho rằng một mình tôi đợi ở bên ngoài nguy hiểm hoặc là...... nguyên nhân khác, muốn cuộc họp đột nhiên gián đoạn, vậy có phải quá lập dị và quá...... Không phải là anh rất quan tâm biểu hiện công việc và mức độ tận trách của nhân viên sao?" Bành Tiểu Mạn rất vui vì mẹ của cô bức cô phải học tiếng Trung, nói tiếng Trung, nói xong một mạch như thế cảm giác thật sự là quá sung sướng.
Chương Câu lại không tiếp nổi lời.
"Nếu tôi nói sai thì anh sửa cho tôi!"
"Lấy di động ra!" Anh toát ra chính là một câu lạnh lùng này.
"Nhưng anh không được gọi cho cậu của tôi!"
"Không được"
"Bằng không không trả anh!"
"Katrina!" Ngón tay của anh chỉa về phía của cô. "Cô nghĩ rằng tôi đang đùa với cô sao?"
"Có lẽ anh không có thời gian rỗi, nhưng tôi không muốn quấy nhiễu đến cậu của tôi, nếu như anh không đáp ứng tôi, tôi liền lập tức vọt tới ven đường gọi một chiếc taxi, sau đó mang theo điện thoại của anh『nghênh ngang rời đi』." Cô đe dọa anh.
"Cô......" Chương Câu có chút sững sờ.
"Không có điện thoại rất bất tiện a!" Cô quơ quơ túi xách của mình.
"Lấy ra cho tôi!" Anh gầm nhẹ.
"Không——"
Nhưng Chương Câu cũng rất lợi hại, anh hành động một cái nhanh như chớp, đầu tiên là kéo cánh tay của cô đem cô kéo về phía của mình, sau đó anh giật lấy cái túi xách của cô, buông tay của cô ra, cầm lấy túi xách của cô, anh cho cô một cái biểu hiện lạnh lùng lại đắc ý.
"Anh mới giống cướp!" Cô châm chọc.
"Giở túi xách của cô ra, anh tìm kiếm di động của mình, đang tìm di động, đồng thời anh phát hiện trong túi xách của cô ngoại trừ bóp da, di động, bóp đựng tiền lẻ, còn có...... Kẹo, chocolate, đồ ăn vặt, bánh quy, anh ngẩng đầu lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía của cô.
"Kẹo que ư?" Chương Câu nén cười giễu cợt hỏi.
"Ăn hết!" Cô biểu lộ một bộ "Mình lớn nhất".
"Không để đồ trang điểm, những thứ son môi gì đó, trong túi xách của cô......"
"Không tìm được di động của mình" Cô tiếp cận muốn lấy túi xách của mình. "Từ nhỏ tôi đã thích đồ ngọt, bây giờ vẫn còn, không được sao?"
"Chung quy núm vú cao su cô từ bỏ đi thôi" Anh chế giễu nói, sau đó mò ra cái điện thoại kia của anh, và sau đó anh lập tức đem túi xách trả lại cô.
Liền đón lấy túi xách, Bành Tiểu Mạn lập tức xoay người định rời đi, cô có thể tự mình về nhà, cô đã sớm độc lập rồi.
"Katrina, một mình cô không được——"
Trùng hợp như thế, đúng lúc xe của Bành Trung Hằng dừng lại ở trước cao ốc văn phòng, bảo vệ gọi thoại cho ông, nói tổng giám đốc và cô cháu gái của ông ở bên ngoài "Lôi lôi kéo kéo".
"Tổng giám đốc, chúng tôi lập tức đi!" Bành Trung Hằng ở trong xe hô: "Tiểu Mạn, lên xe!"
Bành Tiểu mạn nhìn Chương Câu. "Có thể đi được rồi chứ"
"Cô nghĩ rằng tôi muốn ép giữ cô lại? Anh lạnh lùng nhìn cô, sau đó xoay người.
Bành Tiểu Mạn không có tiếp tục tỏ rõ miệng lưỡi cực nhanh nữa, bởi vì giờ phút này lòng của cô...... Ngọt.