Bành Tiểu Mạn thực sự rất có cá tính nói mặc kệ liền mặc kệ, bất kể cậu của cô vừa đấm vừa xoa thế nào, thuyết phục thế nào, cô nói không đi làm chính là không đi.
Ở ngày từ chức thứ ba, Đỗ Cẩn xuất hiện.
"Đi! Dẫn cô đi ăn bánh donuts nổi tiếng nhất Đài Bắc."
"Đỗ Cẩn, cô là đến làm người thuyết phục à?" Cô thực sự không muốn đi ra ngoài với cô ấy. "Tập đoàn Chương Thị không có tôi cũng sẽ không sụp đổ."
"Nhưng là có người phát cáu đã làm cho người phụ trách của ba bộ phận đưa đơn xin từ chức." Đỗ Cẩn ám chỉ.
"Ba bộ phận nào?" Cô tò mò hỏi.
"Tôi cho là cô sẽ hỏi là người nào phát cáu?"
"Chính là người kia phát cáu, cái này còn cần hỏi sao?" Bành Tiểu Mạn không nhịn được liếc mắt.
"Cũng đúng!"
Nhưng cô không có làm khó dễ Đỗ Cẩn, huống chi cô cũng muốn ăn bánh donuts nổi tiếng nhất Đài Bắc. Hơn nữa, Đỗ Cẩn không có khoa trương, tiệm này cần xếp hàng vài tiếng đồng hồ mới có thể mua được bánh donuts, quả thật là ăn ngon vô cùng, cô đã ăn ba cái vẫn còn chưa cảm thấy ngán.
"Tiểu Mạn......" Cô không dám tin nói: "Cô thích ăn đồ ngọt như vậy vì sao lại không mập?"
"Thể chất thôi!"
"Cô không khỏi quá được trời ưu ái rồi." Đỗ Cẩn than thở.
"Đỗ Cẩn, cô mới ăn một cái bánh donuts, miệng không cần ngọt như vậy chứ?" Cô hỏi cô ấy.
"Quay lại đi làm đi." Đỗ Cẩn đột nhiên nói.
"Tôi không muốn nói cái đề tài này."
"Từ chức của cô cũng không có hiệu lực."
"Là chính miệng tôi hướng về phía của Chương Câu lên tiếng nói mặc kệ rồi, như thế còn không có hiệu lực?" Cô cười nhạt. "Vậy cái chức tổng giám đốc của anh ta là duy trì giả à?"
"Anh ta không có phê chuẩn."
"Tôi mặc kể anh ta có phê chuẩn hay không phê chuẩn."
"Cô sẽ không nhận được tiền lương."
"Nếu như tôi thực sự thiếu hai vạn tiền lương một tháng này," cô đáp lại với một cái cười lạnh. "Vậy tôi lấy mấy cái túi hàng hiệu đã qua sử dụng đi đến cửa hàng bán cũng không chỉ số tiền này. Đỗ Cẩn, cậu và mợ của tôi rất thương tôi, cô nghĩ rằng tôi thật sự là vì hai vạn nguyên ít ỏi này mà đi làm sao? Vậy không bằng đi MacDonald làm việc cũng lãnh nhiều hơn so với đi làm ở tập đoàn Chương Thị."
"Cho nên cô ở lại tập đoàn Chương Thị hẳn là rất vui rồi, không phải là cô kết giao rất nhiều bạn tốt sao? Giống như là tôi, Tiểu Mễ, Ariene, Thanh Thanh......"
"Chúng ta vẫn là bạn tốt nha!"
"Nhưng không thể ngày ngày gặp mặt a."
"Đỗ Cẩn, tôi sẽ không nán lại ở Đài Loan cả đời, trước sau gì tôi cũng phải về New York, sẽ rời khỏi tập đoàn Chương Thị, thì sớm mấy ngày, trễ mấy ngày lại có gì khác biệt?" Quyết tâm của cô cũng không có lay động, cô thực sự không có ý nghĩ đi làm trở lại.
"Vậy được rồi!" Đỗ Cẩn trả lời với nụ cười bất đắc dĩ. "Tôi không miễn cưỡng cô, oh! Ngày mai hẳn là cô không có việc gì chứ?"
"Rảnh rỗi a!"
"Tốt lắm, theo tôi đi tìm việc làm."
"Tìm việc?!"
"Tổng giám đốc nói......" Cô không thể không sử dụng thủ đoạn nhỏ, nói một lời nói dối không không can gì. "Nếu như không thể thuyết phục cô đi làm trở lại, thì tôi cũng không cần trở về làm thư ký cho anh ta nữa."
"Không thể nào, Chương Câu không thể nào hèn hạ như vậy!" Bành Tiểu Man hét lên. "Anh ta sẽ không tiểu nhân như vậy."
"Tương lai của tôi......" Đỗ Cẩn giả vờ than thở.
"Cô còn có Lập Quốc Uy a!" Cô lập tức nhắc nhở cô ấy. "Hiện tại thế nào rồi?"
"Tôi cảm thấy được anh ấy muốn ăn năn hối lỗi," Đỗ Cẩn có chút xúc động nói. "Chẳng lẽ thay đổi cách trang điểm, ăn mặc gợi cảm chút, thỉnh thoảng khoe khang một chút phong tình, thực sự có thể thay đổi trái tim của một người đàn ông, chẳng lẽ bên ngoài thực sự quan trọng như vậy, quan trọng đến còn hơn bên trong của một người?"
"Bề ngoài cô nhất định không phải là hội viên hội liên hiệp," Bành Tiểu Mạn cười sằng sặc. "Bên trong, bên ngoài của người phụ nữ vốn là quan trọng như nhau a."
"Hiện tại tôi lại không xác định tôi là không thực sự hy vọng Lập Quốc Uy trở về bên cạnh tôi." Cô mỉm cười.
"Cool, cái này gọi là phụ nữ tự giác."
"Nói như thế nào?"
"Ai nói chúng ta cần những người đàn ông thối kia?" Cô trừng mắt nhìn. "Đàn ông cũng không có gì tài ba!"
"Tôi đồng ý!" Đỗ Cẩn hô ứng. "Tiểu Mạn, đi làm trở lại a...., công ty không có cô thật không thú vị, tổng giám đốc lại càng đáng sợ hơn trước, lạnh hơn, càng không nhân tính."
"Đỗ Cẩn, cô cũng thật biết chuyển."
"Trở lại đi!"
"Vậy rất mất mặt nha!"
"Cô có đủ mặt mũi rồi." Đỗ Cẩn tươi cười rạng rỡ, bởi vì cô biết rõ Tiểu Mạn sẽ đi làm trở lại. "Tổng giám đốc cũng đã phái thư ký của mình đến cầu xin cô rồi, mặt mũi của cô còn chưa đủ lớn sao?"
"Tôi suy nghĩ một chút." Bành Tiểu Mạn chẳng ừ hử gì cả.
"Mặc kệ, chúng ta ngày mai gặp."
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Vốn không biết cái mùi vị đứng ngồi không yên là gì, nhưng lúc này Chương Câu mới biết đến, mặc dù Đỗ Cẩn nói Bành Tiểu Mạn hẳn là sẽ đi làm trở lại, nhưng chỉ cần không có tận mắt thấy cô đến, một khỏa lòng của anh thấp thỏm thực sự là không thể nào để xuống.
Bành Tiểu Mạn cầm mấy bản báo cáo, tùy ý gõ hai cái ở cửa văn phòng rộng mở của tổng giám đốc, rõ ràng cô đã nhìn thấy Chương Câu đang nhìn chăm chú vào cô, cũng đã nhìn thấy anh đang nhìn cô khi đó vẻ mặt còn mang chút ý cười, nhưng cô lại coi như là việc không đáng lo, để xuống bản báo cáo liền định hỏi người.
"Tiểu Mạn." Chương Câu không thể không gọi cô lại.
"Bành Tiểu Mạn dừng lại bước chân, không chút biểu tình nhìn anh, cô lại không có thấy đặc biệt mất hứng, cũng không có đặc biệt cao hứng.
"Cô đi làm trở lại rồi?" Anh vẽ vời vô ích hỏi một câu.
"Bằng không không nhận được tiền lương a." Cô chua chát nói.
"Cô nhất định phải bày ra loại mặt này sao?"
"Không phải là anh cũng luôn luôn loại mặt này?"
"Tôi vừa mới......" Anh nhượng bộ một bước. "Rõ ràng tôi có lộ ra nụ cười với cô,"
"Đợi lát nữa không làm gì, tôi lập tức đi mua xổ số."
"Tiểu Mạn!" Anh kiềm chế lời nói khéo của cô.
"Thì sao?"
"Tôi......" Rõ ràng lời mắng chửi người đã đến khóe miệng, nhưng Chương Câu vẫn cứ nuốt xuống. Nếu như lúc này anh lại mắng hoặc là phát cáu với cô lần nữa, chỉ sợ là Thiên Hoàng Lão Tử đi, cũng không thể thuyết phục cô ở lại, cho nên anh phải kiềm chế tâm tình của mình. "Hoan nghênh cô trở lại!"
Bành Tiểu Mạn lập tức lộ ra một vẻ mặt rốt cuộc là cô điên rồi? Hay là Chương Câu đột nhiên tinh thần bị phân liệt. Anh cư nhiên lại nói với cô hoan nghênh trở lại!
"Tôi nghĩ là tôi quá hung dữ rồi." Anh hạ xuống tư thái thong thả lên tiếng nói ra.
"Anh đang làm tôi sợ sao?" Đột nhiên cô vỗ ngực.
"Uống rượu là không đúng, nhưng phản ứng của tôi, quả thực cũng quá kịch liệt."
"Không được khẩu phật tâm xà a!" Bành Tiểu Mạn người này là không mang thù. "Chương Câu, nếu như anh dám lại trêu chọc tôi......"
Lúc này, Chương Câu mới thực sự buông xuống một khỏa tâm bất an. Nghe khẩu khí này của cô, dường như có lẽ đã chẳng phải tức giận.
"Tiểu Mạn, xem như cô đã là nhân viên chính thức, tiền lương...... Trước tiên tôi điều chỉnh cho cô 5000, qua một thời gian, nếu như cô thực hiện tốt——"
"Anh chờ tôi một chút......" Đột nhiên cô ngắt ngang lời của anh, một bộ biểu lộ vội vã rời đi.
"Nơi nào phát hỏa rồi hả?" Anh nói đùa nói.
"Tôi sẽ quay lại ngay!" Cô liền xông ra ngoài.
Chương Câu kiên nhẫn chờ. Không biết tại sao? Giờ phút này anh là hoàn toàn bình tĩnh, hoàn toàn hài lòng, chợt trong lúc đó, tất cả thiệt thòi tổn hại của công ty đối với anh mà nói, cũng không còn quá quan trọng, anh có thể vui vẻ, mang theo năng lượng mạnh mẽ qua mỗi một ngày, không cần suốt ngày khuôn mặt lạnh lẽo.
Không lâu sau, Bành Tiểu Mạn lại vọt vào, trên tay cô còn cầm một phần sandwich cùng một ly cà phê.
"Đây là......" Anh kinh ngạc.
"Bữa trưa sớm của anh." Cô biết hiện tại đã gần mười giờ, ăn điểm tâm ngại muộn, ăn cơm trưa lại ngại sớm, cho nên gọi là bữa trưa sớm.
"Cô mua dư một phần cho tôi?" Anh khó hiểu.
Bành Tiểu Mạn gật gật đầu.
"Cô đã sớm tính cùng tôi hòa giải?"
"Chúng ta muốn cùng hòa giải cái gì?" Cô hỏi anh. "Giữa chúng ta lại không có thù, hơn nữa...... Vừa đúng tôi mua nhiều phần" như vậy, huống hồ con người của tôi không có hẹp hòi như vậy, nếu như anh không muốn ăn, nhiều lắm là tôi đưa cho bác nhân viên tạp vụ, anh không cần miễn cưỡng chính mình a!"
"Đột nhiên tôi rất đói." Anh thành thật nói.
Cô đem sandwich cùng cà phê đưa cho anh.
"Cám ơn cô!"
"Anh......" Đột nhiên cô cảm thấy không quen, cô là hy vọng anh thay đổi, nhưng anh thực sự thay đổi thì cá nhân cô lại có chút lúng ta lúng túng. "Như thế rất quái."
"Quái chỗ nào?"
"Rõ ràng anh không phải là kiểu người mặt mũi hiền lành."
"Ý của cô là muốn tôi luôn đằng đằng sát khí sao?"
"Chuyện hao tổn......" Cô cẩn thận thăm dò hỏi.
"Tôi còn đang xử lý."
"Anh biết cười rồi......" Bành Tiểu Mạn có chút hoài nghi nói. "Ý của tôi là, cho dù tôi không có nói những câu chuyện cười trên mạng kia?"
"Thời gian cứ phải qua đi, bất kể công ty hao tổn hoặc là kiếm hời, nhìn thấy cô......" Anh khẽ nhếch lên khóe miệng. "Tôi liền sẽ muốn cười."
""Không phải là anh đang nói tôi giống như một『chuyện cười』chứ?" Cô khẽ trừng mắt nhìn mặt của anh. "Cho nên, nhìn thấy tôi anh đã muốn cười."
"Đương nhiên không phải." Anh cam đoan.
Cô sẵn lòng tin tưởng anh, sẵn lòng tin tưởng anh thực sự hoặc ít hoặc nhiều bởi vì cô, mà có chút khác biệt, nghĩ tới đây, cô không khỏi đỏ mặt lên.
"Tối thứ bảy có rãnh không?" Anh mở ra gói sandwich.
"Làm chi? Anh muốn mới tôi xem phim hả?" Cô khẽ cười giễu.
"Tiểu Mạn, cô biết thông linh sao?" Anh kinh hô.
"Anh...... Thực sự muốn mời tôi xem phim?" May mà cô không có cận thị, không có đeo kính, bằng không lúc này cô thực sự sẽ rớt vỡ mắt kính. "Không phải anh là một người làm việc điên cuồng sao?"
"Dù sao cũng phải có một bắt đầu." Chương Câu có điều ngụ ý mà nói.
Bành Tiểu Mạn cúi đầu không nói, nhưng trong lòng lại đang len lén cười.
"Hơn nữa tôi còn muốn nắm chặt thời gian." Anh cũng mỉm cười.
"Cuối cùng anh cũng thông suốt rồi." Cuối cùng cô ngẩng đầu cười nói với anh.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Vừa mới kết thúc cuộc gặp gỡ bạn học thời đại học, Đỗ Cẩn mới đi ra nhà hàng, lập tức bị Lập Quốc Uy ngồi ở bên cửa xe thể thao màu đen dọa cho giật mình.
"Làm sao anh biết——" không thể nào trùng hợp như vậy chứ? Là anh thả thiết bị theo dõi ở trên người của tôi sao?
"Mẹ của cô nói." Bây giờ anh rất cố gắng lấy lòng người nhà của cô, nhất nhà mẹ của cô.
"Vậy anh đến......"
"Đương nhiên là đưa cô về nhà a."
Trước khi chia tay, đương nhiên anh cũng sẽ đưa cô về nhà, nhưng thường thường cô phải nói rõ anh mới có thể làm, nhưng là sau khi chia tay, anh so với trước kia càng chủ động hơn. Lại nghĩ đến tối nay các bạn học ca ngợi, có người nói cô thay da đổi thịt, có người hỏi cô có phải là đi chỉnh hình hay không, cũng có người không tin cô thật sự là Đỗ Cẩn.
Thực sự có khác biệt lớn như vậy?
"Nhưng tôi còn chưa muốn về nhà a!" Cô nói xong liền bước đi về phía trước.
Lập Quốc Uy lập tức đứng dậy, một động tác gọn gàng nhảy ra chỗ tay lái của xe thể thao, sau đó sải hai bước liền theo kịp cô.
"Cô đi đâu?" Anh hỏi tới.
"Đi dạo một chút a!"
"Tôi bồi cô."
"Nhưng rõ ràng là anh không có hứng thú." Đỗ Cẩn mỉm cười nhìn bạn trai trước của cô. "Tôi chỉ muốn đi mua vài bộ quần áo."
"Tôi có thể cùng cô cùng nhau chọn."
"Trước kia anh cho rằng theo tôi đi dạo phố rất phiền không phải sao?"
"Đỗ Cẩn, không cần thường xuyên đề cập trước đây, đề cập nói hiện tại đi." Anh nhìn cách ăn mặc tối nay của cô, bên người vẫn là một bộ âu phục cắt xén bó sát người, tóc thì chải thành một búi tóc, lộ ra cái cổ trắng mịn gợi cảm, trước đây anh còn không biết vành tai của cô thoạt nhìn đáng yêu như vậy, cô bây giờ, quả thực chính là nữ thần gợi cảm.
Đỗ Cẩn chú ý tới ánh mắt biến hóa của anh ta, cô biết trong lòng của anh đang nghĩ cái gì, đột nhiên trong đầu tự nhiên nảy sinh một trò đùa quái đản.
"Quốc Uy, bây giờ anh...... Có muốn cùng tôi đi thuê phòng hay không?" Cô vừa nói vừa liếm môi dưới của mình.
"Cẩn......" Giọng nói của anh đột nhiên trở nên khàn khàn.
"Đồng nghiệp của tôi đề cập qua một khách sạn vui vẻ rất tốt."
"Cô muốn đi?"
"Ừ!" Cô làm nũng lên tiếng đáp lời.
"Nhưng trước đây cô chết cũng không đi đến nơi đó."
"Con người sẽ thay đổi nha."
"Đi!" Anh lập tức dắt tay cô. "Tôi biết một nơi thú vị hơn, Cẩn, nếu như trước đây cô có thể thế này...... Phối hợp, làm sao chúng ta có thể lại đi đến nhàm chán, không thú vị, không thể không nông nỗi chia tay, cô sớm nên phóng thích chính mình."
Vẫn mang theo nụ cười như cũ, cô phát hiện mình thực sự trở nên mạnh mẽ rồi, cô phát hiện mình có thể nắm trong tay một chuyện, mà không còn là phụ thuộc vào Lập Quốc Uy, không còn là đồ chơi của anh ta.
"Đợi một chút......" Cô muốn rút tay của mình về. "Tôi đổi ý rồi."
"Thay đổi?" Toàn thân của anh sa sầm.
"Tôi thường nghe người ta nói chuyện về sốc xe......" Vẻ mặt của cô ngây thơ nhìn anh. "Dường như rất kích thích nha!"
"Trước đây tôi cũng hỏi qua cô có chịu làm ở giường xe không, nhưng cô chết cũng không có cái loại dũng khí này." Anh gấp gáp bày tỏ.
"Nghe qua thực sự là trước đây tôi rất vô vị nha?"
"Không sao!" Hiện tại toàn thân của Lập Quốc Uy đều đã nóng hừng hực, dường như có một ngọn lửa đang đốt anh. "Hiện tai cho dù cô muốn nếm thử loại phương thức nào, tôi cũng có thể dạy cô."
"Quốc Uy, anh nhất định là một giáo viên tốt. " Cô cười ngọt ngào nói.
"Nhìn chung cô giống như một người phụ nữ thành thục."
"Anh nói là...... Trước đây tôi không thành thục?"
"Không!" Trước đây cô quá bảo thủ, quá truyền thống, ngay từ đầu tôi là bị cô như thế thu hút, bởi vì bây giờ cho dù là đốt đèn lồng, cũng không tìm thấy được người phụ nữ nào giống như cô." Lập Quốc Uy xông thẳng về phía của cô cười. "Nhưng bây giờ cô thay đổi, để cho cô trở thành một người phụ nữ hoàn mỹ, tôi rất vui mình là duy nhất của cô."
"Duy nhất?" Cô nheo mắt lại.
"Người đàn ông duy nhất."
"Anh xác định?!" Cô lại cười.
"Cẩn, lần đầu tiên cô cùng tôi phát sinh quan hệ thì chính là xữ nữ, cho nên đương nhiên tôi là người đàn ông duy nhất của cô." Đột nhiên anh có loại kiêu ngạo cùng tự mãn của người đàn ông.
"Đúng! Anh là người đàn ông đầu tiên của tôi, nhưng làm sao anh biết anh sẽ là một người đàn ông cuối cùng của tôi?" Đỗ Cẩn có ý định bắt đầu hành hạ anh.
"Cẩn, cô đang nói cái gì?" Anh lạnh lùng hỏi.
"Chúng ta chia tay rồi, đương nhiên tôi có thể có người đàn ông kế tiếp a!" Cô vẫn biểu hiện một vẻ mặt ngây thơ.
"Chúng ta có thể trở lại." Anh cương quyết nói: "Chia tay thì sao? Sau khi chia tay cũng có thể tái hợp!"
"Nhưng tôi nói muốn cùng anh tái hợp sao?" Cô hỏi.
"Cẩn?"
"Anh thực sự tưởng là tôi muốn cùng anh đi thuê phòng, muốn sốc xe, thử cái trò chơi mới gì đó sao?" Đỗ Cẩn vươn ngón trỏ lắc lắc trên mặt của cô chính là đang trêu chọc vẻ mặt của anh. "Tôi chỉ là muốn thử xem sức hấp dẫn của mình bây giờ rốt cuộc có bao nhiêu người kinh ngạc."
"Cẩn, cô đang đùa giỡn tôi?" Mặt của Lập Quốc Uy lạnh lùng.
"Rất khó chịu sao?" Cô cố tình nhìn nhìn nữa người dưới của anh.
"Thật là vô nhân đạo!"
"Tùy tiện đả thương trái tim của một người phụ nữ thì nhân đạo sao?"
"Cho nên cô là đang trả thù tôi?" Anh lộ ra một cái vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra. "Cô đang giỡn cợt tôi, sau khi làm cho toàn thân của tôi nóng như lửa, lại dùng một chậu nước lạnh hắt tôi."
"Anh tự chuốc lấy." Cô quả quyết nói: "Cái này gọi là báo ứng!"
"Sao bây giờ cô có thể trở nên hư hỏng như vậy?"
"Hư hỏng?! Vậy anh còn tới quấn quýt chặt lấy làm chi?" Cô không lo lắng náo loạn cương cùng anh, dù sao bọn họ cũng đã chia tay rồi.
"Tôi......" Anh á khẩu không trả lời được.
"Tôi đã không phải là Đỗ Cẩn của trước kia rồi."
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Cùng nhau xem phim chỉ là một cái bắt đầu, về sau Chương Câu và Bành Tiểu Mạn còn cùng nhau làm rất nhiều việc, như là cùng nhau ăn cơm trong tiệm sách cả 24h đều không đóng cửa, hai người còn cùng nhau tăng ca, cùng nhau thảo luận bộ phận nào nên mở rộng, bộ phận nào lại nên giảm biên chế. Mặc dù Bành Tiểu Mạn còn trẻ, nhưng không ngờ cô có một cách nhìn tổng thể độc đáo.
Trên mặt của Chương Câu không hề mang theo lạnh lùng hà khắc, vẻ mặt căng thẳng, hơn nữa thỉnh thoảng Bành Tiểu Mạn ghé vào lỗ tai anh nói truyện cười trên mạng, mặc dù anh không thể nào ngày ngày đều thường mở miệng cười, nhưng ít nhất anh đã là một người nhã nhặn, giản dị dễ gần, và là một tổng giám đốc thân thiết.
Xem buổi chiếu phim tối, Bành Tiểu Mạn mua cốc kem loại nhãn hiệu thích nhất, Chương Câu vừa lái xe đưa cô về nhà vừa hưởng thụ cảm giác hạnh phúc được cô cho ăn kem.
"Chương Câu, anh cảm thấy anh là A Nhạc hay là Đại D?" Ban nãy bọn họ xem là phim "Xã Hội Đen" của Hong Kong, đối với bản tính con người và tính cách bên trong của con người lại miêu tả rất sâu sắc, trong một bang phái vẫn còn phải "nói tình người", vài bên đội ngũ đang ngươi tranh ta đoạt, kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người.
"Tôi là——"
"A Nhạc!" Bành Tiểu Mạn lập tức mỉa mai. "Cái người này là người có đầu óc, có tâm cơ, có thể thành đại sự, cũng vừa tàn nhẫn, vừa độc!"
"Tôi cũng không tàn nhẫn cũng không độc." Anh lập tức phản bác lại, "Đó là phim, không ai có thể hoàn toàn giống ai."
"Tôi cảm thấy mình giống Đại D," Bành Tiểu Mạn nói chính là vai diễn kia của Lương Gia Huy. "Nóng nảy, thẳng thắng, dám vứt bỏ, nhưng......"
"Không có đầu óc?" Anh chế nhạo.
"Là đơn thuần, dại dột đi tin tưởng bất cứ ai."
"Vai diễn kia của Nhậm Đạt Hoa rất có biến chuyển, không phải anh tàn nhẫn, mà là ở trong giới xã hội đen, nếu như anh không thể diệt trừ người cản trở anh trước, có ngày anh sẽ bị người giết chết trước." Chương Câu cười phân tích.
"Nhưng rõ ràng bọn họ ở trước mặt Quan lão gia kết nghĩa thành huynh đệ."
"Chỉ cần là nảy sinh mối đe dọa đối với mình, huynh đệ thì sao?" Chương Câu nói cách nhìn của mình. "Đáng giết vẫn là phải giết."
"Bất quá tôi cho là kết cục hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người."
"Sẽ có tập tiếp theo."
"Chúng ta nhất định phải đi xem."
"Vậy thì có vấn đề gì." Chương Câu trả lời một tiếng, dù sao cô muốn chỉ là phải đi xem tập tiếp theo của bộ phim, cũng không phải là muốn một chiếc nhẫn kim cương mười mấy Carat.
"Anh sẽ không cảm thấy xem phim là đang lãng phí thời gian?!" Cô lại đút cho anh ăn một hớp kem, thực ra thì phần lớn đều là cô do ăn.
"Cùng cô xem cũng sẽ không." Anh cười nhạt nói.
"Chương Câu, miệng của anh không thể nào ngọt như vậy."
"Cô có muốn tự mình nếm thử một chút miệng của tôi có thể ngọt bao nhiêu hay không?" Không tin lời như thế lại từ trong miệng mình nói ra, nhưng khi anh ý thức được mình thật nói ra khỏi miệng thì anh nghĩ nhất định là anh yêu rồi.
"Muốn hôn tôi thì nói thẳng nha!" Bành Tiểu Mạn mỉm cười nhìn anh. "Nhưng dường như bây giờ rất không dễ dàng."
"Bây giờ?!" Anh giễu cợt. "Tôi đang lái xe."
"Trước tiên anh có thể dừng xe lại a!"
"Nơi này là trong làn đường xe cao tốc."
"Cho nên tôi nói bất tiện chứ sao." Cô có vẻ có chút thất vọng.
"Tiểu Mạn, hiện tại tôi nhìn thấy ở trên mặt của cô chính là thất vọng sao?" Chương Câu bị cô làm cho tâm ngứa một chút. "Nếu mà hôn cô ngay lập tức, tựa hồ thật xin lỗi cô."
"Hừ! Tôi cũng không phải là hoa si."
"Nhưng cô hy vọng tôi hôn cô."
"Chẳng lẽ anh không muốn hôn tôi?" Cô bĩu môi, một khuôn mặt xinh đẹp trở nên có chút mất mác. "Là tôi chỉ theo ý mình sao?"
"Tôi nghĩ, tôi muốn!" Anh luôn miệng nói.
"Đúng thôi! Nên tự mình thừa nhận mới là đàn ông."
"Sắp đến nhà cậu của cô rồi."
"Anh muốn hôn ở nhà cậu của tôi?" Bành Tiểu Mạn có chút bị giật mình. "Cho dù anh là cấp trên của ông, nhưng cũng quá......"
"Tiểu Mạn, chờ xe của tôi chạy đến trước nhà cậu của cô, sau đó tắt máy chờ cô chuẩn bị xong, là tôi có thể ở trên xe hôn cô mà không bị quấy rầy, cô thấy thế nào?" Chương Câu nghiêm túc nói: "Chỉ Cần ...... ba phút nữa là có thể rồi."
"Tôi sớm đã chuẩn bị xong rồi." Cô thấp giọng nói.
"Tiểu Mạn, cô không muốn xảy ra tai nạn xe cộ phải không?"
"Đương nhiên không muốn!"
"Vậy đừng khiêu khích tôi nữa."
"Nào có, tôi chỉ là nói cho anh biết, tôi đã chờ anh hôn tôi rồi," cô lớn tiếng hô. "Hơn nữa đã chờ rất lâu rồi!"
Chỉ tốn 2 phút, mãnh kiệt hãm phanh xe dừng lại ở trước cửa nhà của Bành Trung Hằng, Chương Câu nhanh chóng lấy đi cốc kem cùng muỗng trên tay của cô, tùy tiện để xuống hiện vật ở trên một cái giá đỡ, sau đó thâm tình mà nâng lên khuôn mặt của cô......
Trước khi nhắm mắt lại, Bành Tiểu Mạn bởi vì chỗ cảnh tượng chính mình đã thấy, mà cả người đột nhiên cứng đờ, hoàn toàn bị đông lại giống như tượng.
"Tiểu Mạn?" Cương Câu không giải thích được biến hóa của cô, không biết làm thế nào chỉ có thể gọi tên của cô.
"Mẹ......" Cô lẩm bẩm nói.
"Mẹ?" Hiện tại là Tiểu Mạn đang nói cái gì? "Cô nói mẹ cô? Đang ở nơi này?!"
"Bà đến rồi!"
"Cái gì?"
"Bà ở đây!" Cô chỉ chỉ phía trước, cái người phụ nữ đang đứng ở trước cửa nhà cậu của cô. "Mẹ của tôi đến Đài Loan rồi."
Vốn là hai tay đang nâng khuôn mặt của Bành Tiểu Mạn nhất thời buông xuống. Mẹ của cô xuất hiện tượng trưng điều gì? Giờ phút này Chương Câu đã cười không nổi rồi.