Ngọt Ngào Nghe Em Nói Em...Hận Anh

Chương 12: Chương 12




Xe dừng lại ở một khách sạn cực kì sang trọng. Hai bên lối đi, các nhân viên, âu phục chỉnh tề đã đứng sẵn để nghênh đón khách.

Minh Kỳ bước xuống xe, nhanh chóng mở cửa xe giúp Hiểu My, đỡ tay cô bước ra, thật...có cần giả vờ ga lăng thế này không? Hiểu My tự giễu cợt anh trong lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn phối hợp cùng anh thật ăn ý.

Nhiều ánh mắt trong sảnh đường dồn về phía đôi nam nữ mới bước vào.

Xì xào, bàn tán....

Minh Kỳ đã quá quen cũng như sớm đã biết sẽ thế này nên chẳng có gì bất mãn, bình thản, tự nhiên như chẳng nghe thấy gì. Hiểu My lại khác, lần đầu xuất hiện ở nơi thế này, lại nhận thấy có quá nhiều ánh mắt dò xét mình thì không khỏi mất tự nhiên, tay tự động bám chặt vào Minh Kỳ, tìm sự bảo vệ. Anh không nói gì, chỉ nhìn cô, mỉm cười ôn nhu và dịu dàng.

Cũng không thể trách ai, đây là lần đầu tiên người ta thấy Minh Kỳ xuất hiện mà theo cạnh không phải là Mai Phương. Tin đồn tình ái của họ, rốt cuộc là như thế nào? Các cô gái, nửa nhìn Hiểu My đố kị, nửa vui sướng hân hoan khi nghĩ tới viễn cảnh Minh Kỳ và Mai Phương chia tay.

Không có giai nhân kề bên như mọi lần, hẳn Minh Kỳ sẽ không được yên ổn.

Và chỉ vài phút sau, xung quanh Minh Kỳ có không biết bao nhiêu người đẹp vây quanh.

Hiểu My chán ghét nhìn mọi chuyện diễn ra, một giây thương thay cho những con thiêu thân ngây dại, cứ thích đâm đầu vào một kẻ chỉ tốt ở bề ngoài, giây sau lại tự thấy mình không ngoan khi bây giờ không liên quan gì tới anh ta nữa. Minh Kỳ bận tiếp rượu, vui chơi, cô chẳng thèm đứng đây ngán chân cho người ta thêm ghét, cầm li rượu vang đỏ trên tay, cô bước nhanh về một chỗ trống, đến khi tai không còn bị tra tấn bởi những câu ngọt hơn đường, đại loại như " Anh Kỳ, bao lâu rồi không gặp anh, nhớ anh quá à" hay " Anh Kỳ, hôm nào anh đi ăn với em nhé" . Anh anh em em, nghe thật rợn cả người !!!

Vì bữa tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu cho nên lúc này các nhân vật tai to mặt lớn vẫn chưa xuất hiện hết, nghi lễ cũng chưa được tiến hành, Hiểu My thực sự là vô công rỗi nghề, chỉ biết đứng một chỗ, tự mình đánh giá một vài người, đồ ăn, và đặc biệt là mấy li rượu cô vừa uống. Tuy cô đã được biết đến với tư cách là một nhà thiết kế nổi tiếng, có được một số thành tựu nhưng so với những tên tuổi hôm nay, cô thật chẳng đáng được nhắc đến. Hiểu My ngậm ngùi lắc đầu, tay lại nâng li rượu, nhấp vài ngụm.

- Ồ, không biết danh tính vị cô nương xinh đẹp đang đứng một mình ở đây là gì ? - Một giọng nói khàn khàn bên tai khiến Hiểu My giật mình.

- À, xin chào, tôi là Trịnh Hiểu My, nhân viên của công ti Minh Vũ, Không biết ông là... ? Hiểu My cười thân thiện

- Tôi là Lí Kiết Tường, tổng giám đốc công ti Tường Thiên, rất hân hạnh - Nói rồi vị khách lạ chìa tay ra tỏ ý muốn bắt tay

Hiểu My theo phép lịch sự thường ngày, đáp lại lời chào hỏi. Nhưng thật không ngờ, đôi tay lúc vừa chạm tới lại có cảm giác bị nắm chặt khiến cô hơi đau, khẽ nhăn mặt. Người họ Lí kia dường như không có ý định buông tay cô, khiến Hiểu My hơi lúng túng, mặt tươi cười nhưng tay thì đang ra sức rút ra. Hai đôi mắt đối diện với nhau, mỗi người lại đang theo đuôi những suy nghĩ riêng.

Hiểu My " tên này có phải biến thái không vậy ? nhưng dù sao cũng không nên đắc tội, tránh gặp thêm rắc rối, dám làm gì tôi thì anh chết chắc"

Kiết Tường " quả là một cô nương xinh đẹp, đáng tiếc lại là nhân viên của Vũ Minh Kỳ"

Vì mải nhìn những nét đẹp hoàn hảo trên gương mặt cô mà Lí Kiết Tường có chút lơ đễnh, ngản ngơ, lúc lâu sau mới tỉnh mộng, buông tay cô ra.

- Hình như tôi chưa bao giờ gặp cô ở những bữa tiệc thế này ? Lí Kiết Tường vội chuyển đề tài để chữa ngượng

- À vâng, đây là lần đầu tôi tham dự tiệc như thế này.

- Công ti Vũ Minh ? chẳng lẽ cô là người giành giải đặc biệt trong đợt lần trước.

- Thật ngại quá, không ngờ ông Lí cũng biết chuyện này, tôi chỉ là may mắn hơn người khác chút thôi

- Cô Hiểu My thật có tài, lại khách sáo, công ti Vũ Minh có nhân viên như cô, thật đáng ngưỡng mộ - miệng nói, mắt nhìn, mũi tham lam ngửi mùi hương hoa hồng dịu nhẹ tỏa ra từ cô, Lí Kiết Tường không khỏi mê muội bởi vẻ đẹp trong sáng của cô.

- Đang nói đến tôi sao ? - Tiếng của Minh Kỳ đột ngột chen vào

Bận tiếp đãi mấy cô nàng rắc rối, đến khi quay lại thì phát hiện Hiểu My - cái cô gái đi cùng anh lúc đầu đã biến mất, Minh Kỳ lập tức tách khỏi đám đông, chạy đi tìm cô, đến khi nhìn ra lại thấy cô không ở một kình mà đang cùng nam nhân khác nói chuyện, hơn nữa đó lại là Lí Kiết Tường, trong lòng Minh Kỳ bỗng có chút giận dữ, chỉ muốn nhanh chóng tóm lấy cô mà phạt cho một trận vì dám rời khỏi anh.

Một tay cầm li rượu, tay kia đút túi quần, nét mặt lạnh lùng, khiêu khích, rõ ràng là không tốt.

Chậm rãi tiến tới chỗ hai người, Minh Kỳ nhìn thẳng vào Kiết Tường, nở nụ cười nửa miệng đáng ghét, đưa li rượu vang lên, khẽ nhầm một chút rồi đưa ra trước mặt, lắc qua lắc lại.

- Lí Kiết Tường, rất vui được gặp lại anh - Minh Kỳ tuy nói chuyện với Kiết Tường nhưng mắt thì vẫn dán chặt vào li rượu, trong mắt hiện lên tia chán ghét, khinh thường.

- Tôi cũng thấy vậy đấy, Vũ Minh Kỳ - Kiết Tường cũng chẳng chịu thua, khiêu khích nhìn anh

Chứng kiến cảnh này khiến Hiểu My hơi khó hiểu, rốt cuộc mối quan hệ của hai người bọn họ là gì ? có vẻ rất căng thẳng thì phải. Một đôi mắt của Minh Kỳ cũng đủ sức làm cho người yếu tim ngất xỉu, giờ lại thêm họ Lí này, thật là...trái đất không thể bình yên mà!

Còn chưa phân tích tình hình xong thì Hiểu My đã bị Minh Kỳ lôi đi như chủ nhân đang kéo thú cưng vậy,( so sánh kiểu gì vậy hả ???? - nhưng mà sự thật là thế mà !!!) bỏ lại Lí Kiết Tường một mình tức tối .

- Này, này, thả tôi ra

- Có im đi không thì bảo - miệng nói chân đi, Minh Kỳ chỉ có đủ thời gian quay lại lườm cô một cái.

Hiểu My dù có cân đối, khỏe mạnh đến đâu thì so với đôi bàn tay to lớn của Minh Kỳ vẫn chỉ là châu chấu đá xe. biết vậy nên cô đành cam chịu, để anh ta kéo tới một chỗ khác, mặc cho nhiều ánh mắt tò mò khác dồn về phía hai người. Đương nhiên họ không thể biết anh đang làm cô đâu, chỉ nghĩ đơn giản rằng " ôi, họ thân mật như thế kia à, lại còn thể hiện tình cảm trước đám đông cơ đấy, trước kia Mai Phương không được như thế đâu nha" - thật hết nói nổi !!!

Đến khi được giải phòng thì cổ tay Hiểu My đã đỏ ửng.

Xoa xoa tay, Hiểu My trừng mắt nhìn Minh Kỳ.

- Vũ Minh Kỳ, anh thật quá đáng.

Lúc này Minh Kỳ mới xoay người lại nhìn cô, lúc nãy dịu dàng bao nhiêu thì bây giờ bá đạo bấy nhiêu.

- Ai cho cô tự ý đi nơi khác thế hả ?

- Chứ chẳng lẽ anh nói chuyện với người đẹp, tôi phải đứng cạnh anh sao ? - Hiểu My vênh mặt phản bác

Lời nói chẳng thể bắt bẻ, Minh Kỳ chỉ còn cách nheo mắt nhìn cô.

- Cô đi với tôi.

Thế là một lần nữa, Trịnh cô nương phải theo Minh Kỳ đi khắp nơi chào hỏi, miệng lúc nào cũng phải mở rộng, cười tươi, trong người quả thật bức bối vì không thể thích ứng nổi.

Nhưng đó thì có là gì, điều làm Hiểu My khó chịu hơn cả chính là việc, Minh Kỳ lúc nào cũng để tay trên eo cô lúc nói chuyện !

Lúc này, Hiểu My mới đau đớn nhận ra một điều : đi dự tiệc quả là một quyết định sai lầm nhất trong đời cô !

Nói chuyện với những người nổi tiếng, báo chí, giới truyền thông soi mói, chú ý....tất cả mọi thứ làm cô nghẹt thở.

Buổi tiệc lớn thế này, chắc chắn phải có tiết mục khiêu vũ. Dĩ nhiên, để không phải là đối tượng săn đuổi của các cô nàng, từ lúc âm thanh du dương của bản nhạc đầu tiên vang lên, Minh Kỳ đã kéo Hiểu My vào trung tâm sân khấu, mặc cho cô ra sức kháng cự.

Cặp trai tài gái sắc này nhanh chóng là điểm nhắm cho các phóng viên. Dưới ánh đèn mờ, minh Kỳ choàng tay qua eo Hiểu My, kéo cô lại sát phía anh. Cô đương nhiên không chịu, anh càng kéo, cô càng đẩy. Không còn kiên nhẫn đôi co, Minh Kỳ dùng lực, kéo mạnh một cái, chỉ một tay đã đem cô dán chặt vào lồng ngực rộng lớn.

Hiểu My giật mình, chỉ kịp á lên một tiếng.

- Anh có mau thả ra không hả ? Như thế này thì làm sao khiêu vũ ?

- Như vậy không phải gần gũi hơn sao ? - Minh Kỳ cúi người, thì thầm bên tai cô

Khoảng cách này thực sự là quá mờ ám nha. Ở cự li như thế, anh còn cúi sát mặt vào tai cô, hơi nóng phả ra lúc nói chuyện làm Hiểu My bất giác thấy nhồn nhột, vai khẽ run lên. Cảm nhận được con mèo nhỏ có phản ứng, Minh Kỳ thích thú cười thầm trong bụng, lúc này mới an phận nới lỏng vòng tay.

- Á, cô làm gì thế hả - Chớp thời cơ, Hiểu My không nương tay, nhẫn tâm dẫm vào chân anh, điệu nhảy lập tức gián đoạn.

- Tôi đã cảnh cáo anh rồi. A.....

Không để Hiểu My kịp lên mặt quá lâu, Minh Kỳ đã vòng tay ôm cô, lần này còn chặt hơn cả lúc trước.

Cái ôm bất ngờ này làm Hiểu My thấy choáng váng. Là do ai kia hay là do rượu nhỉ ?

Nhắc tới rượu mới nhớ, từ đầu buổi tiệc tới giờ, không biết Hiểu My đã uống mấy li rượu. Tuy rượu vang không mạnh lắm nhưng với cô, rượu nào cũng là rượu, uống vào nhất định sẽ không ổn. Biết thế nhưng lại không thể nào không uống, đó mới là vấn đề. Lúc theo Minh Kỳ đi tới chỗ các nhân vật có tiếng, cô bị ép uống quá nhiều, mặc dù Minh Kỳ đã giúp cô vài li nhưng với người chưa từng uống roự như cô thì thật sự là rắc rối. Lúc này, đầu óc Hiểu My có chút không tỉnh táo, cả người cứ lâng lâng như đang ở trên mây, lại thấy có chút nóng nực nữa chứ.

Có lẽ vì đã say, mặt Hiểu My thoáng chút ửng hồng, hai mắt mơ màng, đôi môi anh đào chúm chím đỏ lên vì lúc cô ghét anh nhưng không thể làm gì đã bặm môi ai oán. Không hiểu sao lúc này, anh lại có cảm giác rất lạ, ham muốn mãnh liệt được hôn cô. Minh Kỳ cúi thấp người, thấp hơn chút nữa, thấp hơn....

Minh Kỳ thật sự dở khóc dở cười. Phải, chỉ có cụm từ này mới thực sự chính xác lúc này thôi.

Lúc đôi môi anh sắp chạm vào môi cô thì Hiểu My đã ngã gục vào lòng anh. Âm mưu thất bại !____________________________________________________________The End________________________________________________________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.