Tôi họ Ngải, tên Thuần Tinh. Nhưng thật ra tôi thích được đặt là Thuần Kim[1]hơn, ai lại không thích vàng? Nói thẳng thắn đến mức đó, tất nhiên tôi cũng có vài phần khí phách, cả ngạo khí nữa. Tuổi, đang trong độ tuổi lao động, hoa chưa có chủ. Mọi người đừng thắc mắc, chính tôi cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao đã “có tuổi” rồi mà chưa từng yêu đương?
Ôi, thực ra tôi không hề phong kiến, làm gì có chuyện đêm tân hôn đầy đủ dâng hiến? Bản tiểu thư chỉ cần nhìn xem mình có nguyện ý hay không, trùng hợp là hai mươi lăm năm qua chưa có kẻ nào khiến tôi vừa lòng đến mức vì anh ta mà cởi áo tháo thắt lưng cả. Nói không chừng một ngày nào đó chán ghét cái lớp mỏng kia quá rồi, tùy tiện tìm một người hợp mắt, nhốt nó vào lịch sử lãnh cung cũng không chừng.
Thật sự không phải tôi thất vọng, nhưng đàn ông bây giờ, đúng rồi, xem tên bốn mắt đằng trước kìa. Cao khoảng một mét bảy lăm, gầy như con gà rù, vai không thể gánh lưng không thể khiêng, là chủng vật đáng ra đã bị đào thải hết từ xã hội nguyên thủy. Chân khá dài, may ra cũng có tác dụng chạy thoát thân. Vẻ mặt hiền lành sáng sủa, nếu ở những năm cách mạng, rõ ràng là một tên ngốc có thể vì một xâu mứt quả mà tiết lộ việc cơ mật của Đảng. Không chừng còn là một tên DINK,[2] đấy, ngay cả công năng sinh sản còn bị cắt xén, cưới về rồi để làm gì? Thuê phòng đẹp mà ở cũng thật lãng phí! Thuê… phòng? Căn phòng này tôi đã ngắm nghía khá lâu, khu vực tốt, nhà lại đẹp, nhưng một người thuê thì phí quá, Ngải Thuần Kim làm sao có thể buôn bán lỗ vốn?
“Người anh em, xem quảng cáo phòng cho thuê à?” Tôi vỗ vai bốn mắt.
“Đúng vậy.” Anh ta quay đầu. Thấy chưa, quả nhiên vẻ mặt rất ngốc.
“Phòng này không tồi đâu! Cùng thuê đi, lợi ích kinh tế thực tế. Vậy là xong nhé!” Tôi túm lấy anh ta đi tìm chủ nhà: “Cho thuê phòng.”
“Hai người là?”
“À, em trai của tôi.”
“Em trai?” Bốn mắt và chủ nhà đồng thanh kêu lên.
“Ông thấy có giống nhau không?” Khuôn mặt của tôi cười tươi như hoa, hung hăng vỗ lưng anh ta.
“Hình như không giống lắm.” Chủ nhà đánh giá.
“Sao lại không giống? Ông xem, mắt này, mũi này, miệng này.” Tôi đứng sát vào bốn mắt.
“Nhìn lại, dường như có điểm tương tự.” Chủ nhà gật gù.
“Tôi đã nói rồi, vừa nhìn đã biết chúng tôi là chị em.”
“Đúng đúng, cô nói thế, quả thật càng xem càng giống.”
Giống nhau? Ha ha, cái này gọi là dẫn dụ tâm lý tương tự. Chưa từng nghe qua sao? Tôi phát minh đó.
À, đã quên giới thiệu, bốn mắt họ Lục, tên Bình. Chậc chậc, đặt tên cũng không hề cá tính. Hơn tôi chưa đến một tuổi.
Bốn mắt chuyển đồ đạc vào nhà, hỏi: “Cô, vì sao nói tôi là em trai?”
“Vừa nhìn đã thấy anh nhỏ hơn tôi mà, không làm em trai chẳng lẽ làm em gái, hay là cháu trai?” Tôi mở phòng ngủ lớn, “Phiền anh đem hộ tôi ít đồ vào trong.”
Anh ta vừa chuyển đồ vừa tức giận: “Nhưng tôi vốn lớn tuổi hơn cô, còn cao hơn nữa.”
“Muốn thăng chức làm anh trai? Vớ vẩn, anh anh em em nghe quá mờ ám, anh không sợ, tôi còn muốn tránh nhé.”
“Vì sao phòng tôi nhỏ vậy?” Bốn mắt vào phòng bên cạnh hô lên.
“Con gái nhiều đồ đạc lắm! Anh có keo kiệt quá không đấy? Có phải đàn ông không?” Nhắc tới vấn đề bản chất, hẳn anh ta không dám phủ nhận.
“Được rồi, sợ cô.”
Ha, đại công cáo thành. Khoan đã, dù sao xem qua báo chí, biết nhiều chuyện sẽ nảy sinh khi cùng thuê nhà. Nhưng tôi là ai? Ngải Thuần Kim! Không phải Ngải Thuần Chân![3] Chưa từng giết lợn chẳng lẽ chưa từng thấy lợn? Tôi không ngu ngốc diễn lại kịch bản nhàm chán kia, tầm thường!