Ngọt Ngào Với Tổng Giám Đốc

Chương 4: Chương 4




Quay về nhà họ Kỷ, người ra mở cửa lại là má Lâm.

"Vân Vân, cuối cùng con đã về rồi!" Bà thở ra một hơi thật mạnh, "Làm má lo lắng gần chết! Mẹ con rất tức giận. . . . . ."

Nói chưa dứt lời, mẹ Kỷ đã xuất hiện ở cửa. Ánh mắt của bà dường như bốc cháy, gương mặt tràn đầy sự tức giận, "Hai người đi đâu?"

"Bác Kỷ, tôi nghĩ rằng hôm qua tôi đã xin phép bác rồi nên chiều nay tôi đã đưa Vân Vân ra ngoài đi dạo. Ngoài ra, ngày mai tôi muốn đưa Vân Vân đến Đài Bắc gặp một bác sĩ chuyên khoa về mắt, biết đâu cô ấy có thể làm phẫu thuật được." Vệ Tử Hiên nói với vẻ bình tĩnh và kiên quyết.

"Vân Vân sẽ không đi đâu hết!"

"Bác Kỷ, Vân Vân sẽ có chính kiến của cô ấy."

"Hừ!" Mẹ Kỷ hừ một tiếng vẻ khinh miệt, "Cậu cho rằng cứ như vậy là xong sao? Tôi cho cậu biết, một xu tôi cũng sẽ không bỏ ra!"

"Số tiền này tôi có đủ khả năng để chi trả." Vệ Tử Hiên lạnh nhạt nói.

Kỷ Vân Vân biết, nguồn kinh tế là vũ khí lớn nhất mà mẹ cô dựa vào để có thể khống chế cô, bây giờ chiêu này đã mất hiệu lực, không biết Bà sẽ có phản ứng như thế nào đây?

Cô nín thở chờ đợi, tiếp theo, cô nghe thấy mẹ kéo dài câu “Oh…” một tiếng, rồi dùng giọng điệu mỉa mai nói: "Rồi cậu hy vọng sẽ được báo đáp cái gì đây? Cậu Vệ."

"Mẹ!" Kỷ Vân Vân hét lên, gương mặt bỗng nóng rực như lửa đốt.

Cho dù cô có tưởng tượng thế nào đi chăng nữa, cũng chưa từng nghĩ rằng mẹ mình thực sự lại có thể nói ra những lời đáng sợ như thế.

"Anh ấy chỉ muốn giúp đỡ con mà thôi!"

"Con còn phải học hỏi thêm nhiều chuyện nữa! Vân Vân à." Mẹ Kỷ lạnh lùng nói: "Đàn ông không có một người nào tốt cả!"

"Bác gái! Tôi gọi bác một tiếng bác gái, không có nghĩa là tôi phải ở đây chịu đựng sự sỉ nhục của bác!" Vệ Tử Hiên nói gằn từng chữ từng chữ một, ngữ điệu lạnh lùng và cứng rắn, ngữ điệu này, Kỷ Vân Vân chưa từng nghe qua, "Tôi tới Đài Đông thăm Vân Vân, sắp xếp toàn bộ mọi chuyện cho cô ấy, tất cả đều là vì Trọng Kiệt! Bản thân là anh trai của Trọng Kiệt, tôi cảm thấy cần phải có trách nhiệm với Vân Vân, chỉ thế mà thôi!"

Đây là lần thứ hai ở trước mặt cô, hắn nhắc tới hai chữ "Trách nhiệm", trái tim Kỷ Vân Vân như thắt lại.

Hóa ra, hắn chăm sóc, hắn dịu dàng, hắn làm bạn với cô. . . . . chẳng qua chỉ là do xuất phát từ trách nhiệm với người thân của hắn! Nhưng có lẽ. . . . . . Không giống như mẹ cô nghĩ, hắn không mong muốn được báo đáp lại cái gì cả. . . . . . Không! Hắn không phải là loại người như thế!

Cô hất cằm lên, kiên quyết nói: "Tử Hiên nói không sai, đối với anh ấy mà nói, con chỉ là trách nhiệm mà thôi! Mẹ, dù mẹ có nói gì đi nữa thì con cũng đã quyết định rồi, ngày mai con sẽ cùng anh ấy đi Đài Bắc."

"Đứa con gái bất hiếu này, lại dám nói chuyện với tôi như thế sao? !" Giọng nói Mẹ Kỷ trở nên bén nhọn và gay gắt.

"Mẹ, thật xin lỗi, xin mẹ hãy tha thứ cho con, việc này đối với con rất quan trọng!"

Cô nói dứt lời, sau đó là một sự im lặng kéo dài, toàn thân Kỷ Vân Vân căng thẳng chờ câu trả lời của mẹ, thật lâu sau, cô mới nghe thấy giọng nói mệt mỏi kèm theo sự lạnh lẽo:

"Tôi biết rồi, bây giờ cô đã trưởng thành rồi, không coi lời nói của tôi ra gì nữa!" Bà miễn cưỡng nói thêm một câu: "Cô muốn đi thì cứ việc đi đi!"

"Được rồi!” Giọng nói của Vệ Tử Hiên không mang bất kỳ một cảm xúc nào, "Vậy thì, mọi chuyện cứ quyết định như thế đi! Vân Vân, sáu rưỡi sáng mai tôi tới đón cô."

"Vâng, cám ơn anh, Tử. . . . . . Anh Vệ." Kỷ Vân Vân cứng nhắc nói, cố tình cư xử với vẻ lịch sự và xa cách, vì hai chữ "Trách nhiệm" theo lời nói của hắn.

"Tạm biệt, bác gái." Sau khi nói tạm biệt, sắc mặt hắn nặng nề rời đi.

Kỷ Vân Vân lo lắng xiết chặt hai tay, xoay người lại đối mặt với mẹ mình.

"Mẹ. . . . . ."

"Cái tên Vệ Tử Hiên đó chẳng qua chỉ là giựt dây cho cô làm những chuyện không thực tế mà thôi! Đến lúc đó có chuyện gì xảy ra thì cũng đừng trách tôi đã không nhắc nhở cô!"

Mẹ Kỷ hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào trong phòng.

-----------------------

"Cô Kỷ, đồ đạc của cô mang tới chưa?" Giọng nói của cô y tá rất nhẹ nhàng và dễ nghe.

Kỷ Vân Vân đoán rằng có lẽ cô còn trẻ tuổi, dáng vẻ cũng rất mềm mại, tính cách lại thân thiện, khiến cảm giác sợ hãi khi nằm viện của cô giảm đến mức thấp nhất, mặc dù cô vẫn còn có chút sợ phải nằm viện.

Cô ngẩng đầu lên, hướng về cô y tá trẻ mỉm cười, “Vâng, đồ đạc của tôi mang tới đầy đủ hết rồi."

"Đồng nghiệp và bạn bè của tôi gọi tôi là Tiểu Hân, hai tuần tiếp theo, mọi vấn đề liên quan đến bệnh tình của chị là do tôi phụ trách, cho nên chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội để gặp gỡ. Chị đừng lo lắng, bác sĩ Triệu là bác sĩ chuyên khoa mắt giỏi nhất của bệnh viện, chị đừng lo lắng vấn đề gì hết. Nếu như chị muốn gặp tôi, chỉ cần nhấn cái nút phía bên trái giường kia là được. Bây giờ, tốt nhất là chị nên nghỉ ngơi đi! Cả ngày hôm nay mệt như thế, nhất định chị đã không chịu được rồi!"

Thật sự là cô mệt không chịu nổi rồi! Sáng sớm đã phải ngồi xe từ Đài Đông đi tới Đài Bắc suốt 7, 8 giờ đồng hồ liền, sau đó lại liên tiếp thực hiện những cuộc kiểm tra. . . . . .

Lúc ra cửa, phản ứng của mẹ vẫn là lạnh lùng lạnh nhạt, rõ ràng là cương quyết không đồng ý với quyết định của cô, còn má Lâm thì lại chảy nước mắt nước mũi tèm lem, có vẻ rất lo lắng và không yên tâm về cô, may mắn là, có Vệ Tử Hiên ở bên cạnh làm bạn với cô, nếu như không có những lời động viên của hắn, lòng can đảm của cô nhất định đã biến mất từ lâu, đừng nói là vào bệnh viện, chỉ sợ chưa tới cửa cô đã bỏ trốn mất dạng!

Cô nghe thấy tiếng bước chân của Vệ Tử Hiên từ xa vọng lại, tiếp đó dừng ở bên cạnh, nhẹ nhàng nói với cô: "Thủ tục tôi đều làm xong rồi!"

"Cám ơn anh."

Vệ Tử Hiên chần chừ một chút, sau đó ngồi xuống mép giường của cô.

"Tiện thể tôi mang cho cô một bó hoa." Hắn giơ bó hoa hồng đỏ lên, mùi hương thơm ngát của bó hoa bay nhẹ vào mũi cô.

Kỷ Vân Vân cầm lấy bó hoa, không khỏi nhớ tới, tháng sáu năm ngoái, cũng là ở trong bệnh viện, cũng là đang ở trên giường bệnh, hoa cũng giống nhau. . . . . .

"Cảm ơn, tôi rất thích hoa hồng."

"Là hoa Hồng đỏ, vì sự can đảm của cô, cũng vì lời hứa của tôi."

"Oh. . . . . ." Cô không biết nên nói gì, đành vùi mặt mình vào trong bó hoa.

Hoa Hồng đỏ đại diện cho tình yêu, hắn không thể không biết, phải chăng đây chính là nguyên nhân hắn phải giải thích nhiều hơn sao?

Sau đó, Vệ Tử Hiên nói tiếp: "Tôi đã nói chuyện với mọi người trong nhà rồi, đợi sau khi cô xuất viện, tới nhà tôi ở mấy tuần, dù sao sau phẫu thuật cũng cần phải nghỉ ngơi một thời gian, không thích hợp để đi đường xá xa xôi, vả lại, cô còn phải thường xuyên tới bệnh viện để tái khám, tạm thời ở lại Đài Bắc, sẽ thuận tiện cho cô hơn."

"Anh nói chuyện giống như tôi chắc chắn sẽ làm phẫu thuật được vậy." Trong lòng Kỷ Vân Vân có chút khẩn trương.

"Chắc chắn có thể."

Nói dứt lời, Vệ Tử Hiên trở nên im lặng.

Kỷ Vân Vân cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra, không kìm được nhíu mày một cái, hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Tôi có chuyện nhất định phải nói cho cô biết."

"Chuyện gì?"

"Tôi phải rời khỏi Đài Loan một thời gian."

"Anh phải đi? Ý của anh là, nếu như tôi phải phẫu thuật, lúc đó anh cũng không ở bên cạnh tôi, đúng không?"

Vệ Tử Hiên có chút đau lòng kéo cô ôm vào ngực.

"Thật xin lỗi, tôi cũng rất mong có thể ở bên cạnh cô trong thời khắc quan trọng đó, nhưng, công ty của tôi ở Canada xảy ra chút vấn đề, tôi nhất định phải sang bên đó một chuyến. . . . . ."

"Tôi cũng cần anh mà. . . . . ." Cô nói nhỏ, cúi đầu, mái tóc dài giống như một thác nước, rũ xuống che khuất gương mặt của cô, "Chuyện của công ty, chẳng lẽ không còn người nào khác có thể giúp anh giải quyết sao, ý tôi nói. . . . . ."

"Thật xin lỗi! Tình huống lần này không thể coi thường, dữ liệu cơ mật của công ty bị mất trộm, một vài đơn đặt hàng xảy ra vấn đề, nhân viên lại đang hoảng loạn, càng ngày càng nghiêm trọng hơn, tôi phải tự mình sang đó để giải quyết. . . "

"Tại sao không nói cho tôi biết sớm hơn một chút?" Cô giận dữ nói.

"Nếu như tôi nói cho cô biết, cô có đồng ý đến Đài Bắc tiếp thụ trị liệu không?" Vệ Tử Hiên cầm tay cô thật chặt, "Hãy tin tôi, bác sĩ Triệu sẽ chăm sóc cô thật tốt."

Kỷ Vân Vân vừa tức giận lại vùa hốt hoảng hét lớn: "Tôi không muốn ở đây nữa! Tôi muốn về nhà!"

"Cô quay trở về như thế nào?"

Câu nói này giống như chậu nước lạnh dội thẳng lên người cô.

"Anh biết bản thân tôi không có cách nào trở lại Đài Đông, cho nên lừa gạt tôi đến chỗ này, rồi sau đó bỏ đi!"

Chỉ cần vừa nghĩ tới, cô một thân một mình ở thành phố xa lạ này, trong một bệnh viện xa lạ, lại sắp phải trải qua một quãng thời gian khó khăn nhất, cô thật hoảng sợ.

Cho đến giờ phút này, cô mới biết mình lệ thuộc vào Vệ Tử Hiên tới mức nào. . . . . .

"Đầu tiên là Trọng Kiệt, bây giờ là anh. . . . . . Hai anh em các người đều giống nhau!" Cô căm hận nói.

"Vân Vân...!"

"Được rồi! Thật xin lỗi, tôi quên mất rằng anh cũng chẳng ưa gì Trọng Kiệt, vì vậy cũng sẽ không thích người khác vơ đũa cả nắm." Cô cười một tiếng, nhưng âm thanh vừa đến cổ họng, lại trở nên nghẹn ngào.

Cố gắng đem nước mắt đã đảo quanh viền mắt nuốt trở về, cô xoay người lại, vùi mặt vào trong gối.

"Tôi mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi, anh có thể đi được rồi."

"Vân Vân, thật xin lỗi." Vệ Tử Hiên buồn bã thở dài, tiếp theo nói: "Tôi hứa, tôi sẽ sớm quay về, chậm nhất là một tuần."

Cô vẫn vùi mặt vào gối như cũ, cảm giác bàn tay dày dặn của hắn chạm nhẹ vào mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, sau đó, tiếng bước chân dần dần đi xa.

Nước mắt, cuối cùng cũng rơi xuống gương mặt của cô. . . . . .

-------------------

Mấy ngày ở bệnh viện, bác sĩ Triệu lại kiểm tra tỉ mỉ cho cô một lần nữa, cũng mang đến cho Kỷ Vân Vân không ít sự tự tin. Sau khi tất cả mọi cuộc kiểm tra kết thúc, bác sĩ Triệu hài lòng tuyên bố - Lần phẫu thuật này có tỷ lệ thành công khoảng 75%!

Thế là, Kỷ Vân Vân tiến hành phẫu thuật, bởi vì phải gây mê toàn thân, nên đối với cuộc phẫu thuật cô không có một chút ấn tượng nào, chỉ biết rằng sau khi tỉnh lại, trên mặt lại một lần nữa được quấn băng kín mít. Vệ Tử Hiên nói sẽ nhanh chóng quay về với cô, nhưng, một tuần sớm đã trôi qua. . . . . . Bóng dáng hắn vẫn mờ mịt không có dấu vết, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.

Mỗi ngày, cô lắng nghe mọi âm thanh đang xảy ra bên cạnh mình, hy vọng sẽ nghe được tiếng bước chân tự tin và kiên định của Vệ Tử Hiên, nhưng, thời gian cứ dần trôi qua, cô cũng dần dần trở nên tuyệt vọng. Nỗi nhớ nhung bị sự tổn thương và tức giận thay thế, cô đã từng nghĩ rằng, hắn sẽ khác với Trọng Kiệt, nhưng cuối cùng, bọn họ cũng chẳng có gì khác nhau - đều là ở thời điểm cô cần họ nhất, thì họ lại rời bỏ cô!

Cũng đúng thôi, hắn đã từng nói qua, đối với hắn mà nói, cô chẳng qua chỉ là "Trách nhiệm" của hắn mà thôi, không phải sao? Nếu đúng là như thế, vậy thì hắn đã làm cho cô rất nhiều! Cô còn muốn yêu cầu gì nữa?

Cuối cùng cũng đến ngày tháo băng.

Dưới sự mong đợi của mọi người, Kỷ Vân Vân từ từ mở mắt, tuy rằng cô chỉ thấy được vách tường trắng như tuyết của bệnh viện cùng với sự bài trí đơn giản trong phòng, nhưng cô lại cảm thấy đây là cảnh vật đẹp nhất cô từng thấy trong cuộc đời mình.

Bác sĩ Triệu nhìn cô mỉm cười, muốn cô đừng quá vui mừng.

Không cần phải hỏi câu nào hết, chỉ cần nhìn nụ cười tỏa sáng của cô, anh ta cũng có thể hiểu được, phẫu thuật đã thành công!

Nhìn khắp xung quanh, nụ cười sáng lạn của Kỷ Vân Vân có phần trở nên ảm đạm. Cô đã từng len lén mong chờ, hy vọng sau khi mở mắt, người thứ nhất cô nhìn thấy sẽ chính là hắn. . . . . . Nhưng đã rất rõ ràng rồi, ở đây chỉ có sự hiện diện của nhân viên y tế đã tham gia trong lần phẫu thuật này.

Cũng đúng thôi! Bọn họ vốn chính là những người không liên quan, hắn đã làm tất cả những gì trong khả năng của hắn, nên kết quả cuối cùng, đối với hắn cũng chẳng có liên hệ gì quá lớn, không phải sao? Nhưng, cô không hiểu tại sao sự thật này lại khiến trái tim cô đau nhói lên từng hồi như thế. . . . . .

----------------------

Một ngày trước khi xuất viện, y tá nói cho Kỷ Vân Vân biết, người nhà họ Vệ nói sẽ đến đón cô, điều này làm cho cô có chút căng thẳng và lo lắng. Cho tới bây giờ, cô mới nghĩ đến tình cảnh của mình có bao nhiêu lúng túng!

Trước kia cô đã từng gặp cha của Tử Hiên và Trọng kiệt, một người đàn ông trung niên cao lớn uy nghiêm; cũng đã gặp mẹ của Trọng Kiệt, một phụ nữ đoan trang thanh lịch nhưng yếu ớt, nhưng khi đó, cô vẫn còn là vợ chưa cưới của Trọng Kiệt a!

Cô đi tới bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn những dòng xe qua lại, đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, nên không nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần, cho đến khi một giọng nói đàn ông quen thuộc, mang theo một chút do dự vang lên ở cửa ra vào:

"Vân Vân...!"

Nghe tiếng gọi đó, tất cả những tức giận cùng đau xót của cô trong nháy mắt tan thành mây khói.

Cuối cùng hắn cũng trở lại!

Quay đầu lại, nụ cười của cô trở nên cứng đờ, cô vội vàng nắm chặt bệ cửa sổ, ép buộc chính mình phải giữ bình tĩnh.

Vệ Trọng Kiệt vội vàng bước về phía trước, giữ lấy cơ thể cô có vẻ đứng không vững, quan tâm hỏi: "Em có khỏe không? Vân Vân, không phải là anh làm em sợ chứ? Thật xin lỗi!"

"Em. . . . . . Em chỉ có chút ngạc nhiên, không sao cả."

Anh ta nhìn cô một lát, thật lâu sau mới lên tiếng: "Anh hiểu, trên đường đi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp. Em chuẩn bị xong chưa? Thủ tục xuất viện anh đã sắp xếp ổn thỏa, tài xế đang đợi chúng ta ở dưới lầu."

Kỷ Vân Vân gật đầu một cái, bước chân lảo đảo theo anh ta rời khỏi phòng bệnh, mãi cho đến khi theo hắn ngồi vào trong xe, cô mới khôi phục lại được tinh thần, lịch sự nhưng có chút xa cách hỏi:

"Bác trai, bác gái đều khỏe hết chứ?"

Vệ Trọng Kiệt nhún nhún vai, "Vẫn như thế, anh đã nói với em ba anh bỏ qua con đường chính trị mà theo nghiệp kinh doanh chưa? Đại khái là ông ấy được bổ nhiệm làm giám đốc danh dự ở Đầu Nhai, nên không thường xuyên ở nhà. . . . . . Còn mẹ anh thì vẫn như thế, chỉ cần đừng có chuyển biến xấu, thì mọi chuyện đều tốt."

"Em. . . . . . Em sẽ không làm phiền họ chứ?"

"Sẽ không, nhà của anh em cũng không phải là chưa biết, phòng ốc lớn như vậy, cho dù em ở bên trong đóng kịch hay ca hát ầm ĩ cũng không ảnh hưởng tới họ! Huống chi, cha mẹ của anh rất yêu quý em, mặc dù mời em đến nhà anh là ý kiến của anh trai anh. . . . . ."

Giống như là phát hiện mình đã nói sai điều gì đó, anh ta đột nhiên ngừng nói, nhưng, những từ ngữ nhạy cảm đó dĩ nhiên đã đánh thức dây thần kinh nào đó của Kỷ Vân Vân. . . . . .

"Anh trai anh đang ở nhà sao?"

"Nhà? Anh ấy nên nói cho em biết, nhà của anh ấy ở Canada, chứ không phải Đài Loan!" Giọng nói của anh ta có vẻ khinh thường, rõ ràng đến nỗi khiến người khác không thể bỏ qua.

"Tại sao anh lại không thích anh ấy?" Nói chung anh ta cũng giống như Vệ Tử Hiên, cũng chẳng ưa thích gì em trai của mình.

"Thành thật mà nói, anh cũng không biết tại sao, bọn anh từ trước đến nay chưa bao giờ ngồi cùng bàn. . . . . . Vân Vân, đừng nói với anh rằng em thích anh ấy!"

"Em có thích anh ấy hay không cũng không quan trọng, em chỉ biết, nếu như không có anh ấy, thì cho đến giờ em vẫn núp ở trong vỏ bọc của mình mà than thân trách phận, tự biến mình thành một phế vật vô dụng, lòng tốt của anh ấy đối với em, cho dù hết một đời này em cũng báo đáp không xong!"

"Nghe ra thì rất giống tác phong của anh trai anh! Nếu anh ấy đã lo lắng cho em như thế, vậy thì, đối với việc em hồi phục thị lực, nhất định anh ấy cũng cảm thấy rất vui vẻ chứ?" Giọng nói của Vệ Trọng Kiệt tràn đầy sự mỉa mai.

Nói thật thì, anh ta thật sự không hiểu, tại sao Vệ Tử Hiên đột nhiên lại xuất hiện trong cuộc sống của Vân Vân.

Trước đây, có vài lần Vệ Tử Hiên từ Canada trở về, hai anh em đã từng nhắc tới chuyện của Vân Vân, anh ta cũng cho Vệ Tử Hiên xem qua hình hai người chụp chung với nhau, nhưng lúc đó biểu hiện của Vệ Tử Hiên luôn ra vẻ không có hứng thú, cũng đã lâu rồi, hai anh em chẳng buồn nói với nhau câu gì, nhưng anh ta lại không ngờ rằng, ngày đó, khi anh trai biết được tai nạn xe dẫn tới đôi mắt Vân Vân bị mù, phản ứng lại mạnh mẽ như vậy, không những lớn tiếng với anh ta, mà còn bỏ cả sự nghiệp ở Canada, quay về Đài Loan . . . . . .

Tất cả những điều này rất bất thường, khiến cho anh ta không thể không hoài nghi!

Sắc mặt của Kỷ Vân Vân trở nên ảm đạm, "Anh ấy còn không biết phẫu thuật của em đã thành công, trước khi em làm phẫu thuật, anh ấy đã đi Canada rồi, cho tới bây giờ, em vẫn không nhận được tin tức gì của anh ấy."

"Sao lại như thế? Mấy ngày trước ba mẹ anh gọi tới công ty ở Canada tìm anh ấy, người ở bên kia nói, anh ấy đã rời đi mấy ngày rồi. . . . . ." Vệ Trọng Kiệt nói, nhưng trong đáy mắt lại lóe lên một tia ánh sáng phức tạp khó dò.

Trong lòng Kỷ Vân Vân trở nên căng thẳng, sau đó giận dữ hất cằm lên, nói từng chữ từng chữ một: "Hai anh em các người đều là những người không đáng để tin tưởng."

Nghe vậy, Vệ Trọng Kiệt vội vàng vịn vào vai cô, "Trời ạ! Vân Vân, nhất định em rất ghét anh! Đáng lẽ anh nên nói cho em biết sự thật. . . . . ."

"Sự thật cái gì?" Cô nghi hoặc nhìn anh ta.

"Liên quan đến việc hủy hôn của chúng ta."

Sự tức giận không thể kiểm soát được từ đáy lòng cô trỗi dậy, "Lúc đó anh đã nói chưa đủ rõ ràng sao! Anh nói vì anh được lên chức, nên phải đổi đi nơi khác làm việc, một người vợ bị mù hai mắt không thể phù hợp với anh, lý do này quá hoàn hảo, còn có sự thật gì nữa?"

"Không! Không phải như thế! Lúc ấy anh nói với em như vậy, tất cả đều bởi vì. . . . . . Bởi vì anh không còn lựa chọn nào khác!"

Vệ Trọng Kiệt thở dài, thật lâu sau, mới lại lên tiếng: "Lúc ấy. . . . . . Sau khi bác sĩ tuyên bố em bị mù, mẹ em tới tìm anh, hy vọng anh sẽ hủy bỏ hôn ước với em."

Cô kinh ngạc nhìn về phía anh ta, trong ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin được.

"Mẹ em nói, bay giờ em không thể tự chăm sóc được chính mình, không thể ở nhà một mình, cũng không thể nào tự mình ra ngoài, Bà còn nói, em không thể tham gia bất kỳ hoạt động xã giao nào nữa, không thể theo anh tham gia bất kỳ xã giao nào, quan trọng hơn là. . . . . . Em không có cách nào trở thành một người mẹ tốt được, hôn nhân đối với em mà nói, chính là một gánh nặng ngàn cân, và cuối cùng, em sẽ hận anh vì anh đã đưa em cuốn vào mớ bòng bong này. . . . . ."

Kỷ Vân Vân không muốn nghe sự thật mà anh ta nói, nhưng cô cũng hiểu rằng, với ham muốn chiếm hữu cô của mẹ mạnh mẽ như thế, thì những lời nói này của Vệ Trọng Kiệt, thật sự không đáng nghi ngờ.

"Và anh đã nghe lời bà ấy?" Dường như cô muốn một lần nữa xác định lại những gì cô đã nghe được.

Anh ta dừng lại một chút, châm điếu thuốc, rồi nói tiếp: "Sự thật chính là như vậy, đối với hôn nhân em không thể có được hạnh phúc, mà ở nhà là an bài tốt nhất đối với em, vậy thì, hủy bỏ hôn ước là lựa chọn duy nhất, mà lý do lên chức gần như là lý do thỏa đáng nhất của anh, thật ra thì chức vị này đã đợi anh rất lâu rồi, chỉ vì anh vẫn chưa có cách nào tiếp nhận nó. . . . . ." Anh ta quay mặt qua chỗ khác, mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt tràn ngập sự vắng vẻ và cô đơn, "Vân Vân. . . . . . Em có đồng ý tha thứ cho anh không?"

Kỷ Vân Vân nhắm mắt lại, một hồi lâu cũng chưa nói được câu nào.

"Vân Vân, nếu như em không thể tha thứ cho anh, ít nhất cũng phải nói cho anh biết, em tin tưởng anh!"

"Em. . . . . . Em phải suy nghĩ một chút. Những chuyện này tới quá đột ngột, đầu tiên là nhìn thấy anh, sau đó là những sự thật này. . . . . ."

"Nghe qua có vẻ không thể tin được, nhưng chúng ta có rất nhiều thời gian, không phải sao?" Vệ Trọng Kiệt thâm tình nói: "Biết em phải về nhà, anh lập tức từ bên Mĩ quay về, bỏ tất cả hành trình công việc qua một bên, để chúng ta có thể cố gắng cùng nhau, nhưng trước hết, anh phải nói chân tướng sự thật cho em biết, anh. . . . . . Anh không muốn em cứ tiếp tục hận anh. . . . . "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.