La San đứng đợi thang máy một mình, căn hộ của cô ở tầng 21, có view khá đẹp thế nhưng điều bất tiện duy nhất là mỗi khi muốn chuyển đồ đạc gì lên đó sẽ khá phiền phức. Mặc dù có thang máy chuyên dụng cho việc chuyển đồ, thế nhưng di chuyển 21 tầng lầu cũng mất khá nhiều thời gian. Hôm trước cô và Đường Vũ đã đi mua rèm cửa, cô hẹn bên cửa hàng hôm nay sẽ đến lắp đặt.Đáng ra hôm nay La San định ở nhà chờ người của cửa hàng, thế nhưng Tiểu Lộ lại nhất quyết kéo cô đi xem mắt chung. Cô hẹn 1 giờ chiều, hy vọng là vẫn còn kịp.
Thang máy vừa xuống đến nơi, La San vội vã bước vào, cô cần thu dọn một vài thứ trước khi nhân viên cửa hàng đến. Do mải suy nghĩ một số chuyện, La San không hề phát hiện ra trong thang máy còn có người khác. Đó là một bà lão, dắt theo đứa bé, có lẽ là dẫn nó ra ngoài đi chơi. Khi La San bước vào thì hai người họ cũng đi ra, thang máy khá rộng, theo lẽ thường thì cô không thể nào va vào họ được, thế nhưng do không tập trung, La San va người vào bà lão. Cú va chạm không hề nặng nếu không muốn nói chỉ là hơi chạm vào người nhau, thế nhưng bà ta lăn ra cửa thang máy, bộ dạng vô cùng đau đớn.
La San hoảng hồn, cô vội vàng đỡ bà lão dậy, miệng không ngừng nói xin lỗi:
“Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi, bà không sao chứ ạ”.
Hai tay cô vòng qua eo bà lão, định đỡ bà ấy đứng lên, thế nhưng La San khá nhỏ con, sức lực cô cũng không có là bao, trong khi bà lão ấy dáng người phốp pháp, lại có vẻ không phối hợp khiến La San loay hoay mãi cũng không thể nâng bà ấy đứng lên được.
Nhìn bà bị ngã, thằng bé đi cùng cũng khóc rống lên. Khung cảnh hơi hỗn loạn khiến La San lúng túng. Biết bản thân mình có cố cũng không thể đỡ bà lão dậy, La San nhìn xung quanh một vòng xem có ai không. Thế nhưng đang giờ nghỉ trưa, xung quanh khá vắng vẻ, thấy vậy cô lấy điện thoại ra, định gọi cho phòng bảo vệ, nhờ họ giúp một tay. Mặc dù bản thân chỉ hơi chạm nhẹ vào người bà lão, nhưng cô sợ người già xương cốt yếu, có thể nguy hiểm cũng nên.
Vừa móc điện thoại ra định gọi cho ban quản lý thì có một nam một nữ từ đâu chạy tới, họ vội vàng nâng bà lão dậy. Ban đầu cô cứ tưởng là người tốt nào đó muốn giúp mình, ai ngờ cô chưa kịp mở miệng thì đã bị mắng té tát:
“Cô làm gì thế hả, thấy người lớn tuổi bị ngã mà cô không mảy may động lòng, cứ đứng yên như vậy sao? Tôi nói cho cô biết, mẹ tôi mà có mệnh hệ gì thì cô không yên với tôi đâu”.
Người phụ nữ đó mặc chiếc váy lụa màu đỏ vô cùng nổi bật, nhưng giọng nói chanh chua của cô ta mới làm La San phải chú ý. Cô chưa kịp lên tiếng thì đứa bé đang đứng bên cạnh cũng phụ họa theo:
“Mẹ ơi, cô này… cô này làm bà bị…. bị ngã”.
Giọng nói trẻ con non nớt, lại nấc nghẹn từng tiếng, ánh mắt nó đỏ hoe nhìn La San như thể cô vừa làm tội ác tày trời với hai bà cháu nó.
“Chị à, thật xin lỗi, đúng là tôi có đụng phải mẹ chị, nhưng chỉ hơi chạm nhẹ, tôi cũng không ngờ bà lại ngã xuống”.
“Ý của cô là mẹ tôi cố tình ngã ăn vạ hay sao”.
Không đợi cho La San được nói hết câu, người phụ nữ kia đã lấn tới, bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống cô bất cứ lúc nào. Bà lão được đỡ lại ngồi gần ghế đá, miệng vẫn tiếp tục kêu than đau nhức, tuyệt nhiên không hề lên tiếng về việc va chạm với La San như thế nào.
Thấy vợ mình hùng hổ như vậy, người chồng lúc này mới lên tiếng:
“Em nói với cô ta làm gì, gọi bảo vệ lên đây làm chứng, lập biên bản, bắt cô ta ký vào”.
Nghe đến đây thì La San không còn bình tĩnh được nữa, đâu ra cái thể loại này vậy trời. Muốn cô ký, nhưng mà ký cái gì mới được chứ. Chẳng lẽ thấy cô đi một mình nên gia đình họ muốn làm tới sao.
“Anh nói đúng ý tôi rồi đấy, gọi bảo vệ lên đây, kêu họ cho xem lại băng ghi hình, như vậy chẳng phải rõ ràng mọi chuyện hay sao”.
Tòa nhà này luôn có camera giám sát mọi việc, huống gì là ngay cửa thang máy, cô không tin mình chỉ vô tình chạm hờ vào người bà lão ấy cũng có thể gây nên án mạng.
“Đúng là cô càng thấy bọn tôi hiền càng già mồm mà”. Người phụ nữ vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi cho bảo vệ, chiếc váy đỏ tung bay hòa cùng với vẻ đỏ mặt tía tai của ông chồng khiến La San buồn cười, đúng là trời sinh một cặp mà. Ai ngờ, ngay lúc này, bà lão nãy giờ vẫn than thở ầm ĩ lại ngồi bật dậy, chạy lại chỗ La San. Tay bà ta liên tiếp đánh về phía cô, không hề kiêng dè bất cứ điều gì cả. La San không thể đánh lại, bà ta là người già, cô không muốn động thủ, huống hồ bà ta mập gấp đôi cô, cô không thể nào chống lại được.
La San cố gắng gỡ tay bà ta ra, cô muốn chạy nhanh về hướng phòng bảo vệ, thế nhưng bà ta bám cô rất chặt, cô không thế nào di chuyển nổi. Hai vợ chồng kia thì đứng hẳn sang một bên, xem như không hề liên quan, thái độ đó khiến La San càng bực mình. Cô dùng hết sức lực đẩy người đàn bà đang bị điên kia ra, trong lúc bà ta còn đang có gắng đứng vững lại thì La San cố hết sức chạy thật nhanh ra phía cửa chung cư, nơi đó lúc nào cũng có bảo vệ túc trực.
***
Khi Đường Vũ đến sở cảnh sát thì La San đã hoàn thành xong việc lấy lời khai, cô đang ngồi một bên cửa sổ, gương mặt tái nhợt vì sợ hãi. Lúc nghe điện thoại, cô đã kể về mọi chuyện cho anh nghe. Đường Vũ không thèm nhìn đến gia đình quái đản kia làm gì, anh đã gọi điện cho luật sư, không muốn nhiều lời với bọ họ nữa.
La San tủi thân muốn chết, cô chỉ là đi về nhà thôi, sao tự nhiên tai bay vạ gió ở đâu ra vậy. Lúc gọi điện cho Đường Vũ, cô phải cố gắng lắm mới không bật khóc, vết thương bị bà già điên kia đánh càng ngày càng đau, cô vẫn cắn răng chịu đựng. Thế nhưng khi nghe giọng nói ấm áp của anh qua điện thoại, cô lại tự nhiên muốn được anh che chở, ít nhất là trong lúc này, để cô không còn phải đối mặt với vẻ mặt đáng ghét của mấy người trong gia đình kia nữa.
La San đang mải suy nghĩ thì chợt thấy phía trước bỗng dung tối lại, cô ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn. Là anh, cuối cùng thì anh cũng đến rồi.
Đường Vũ dang tay ôm chặt cô vào lòng, khẽ vuốt lại mái tóc rối bời của cô. Cả hai người đều im lặng, không ai nói gì cả, nhưng bọn họ đều hiểu, đó chính là cách tốt nhất để an ủi lẫn nhau, một cách thức của riêng cô và anh.
“Em ra ngoài đợi anh một lát đi, anh giải quyết một số chuyện rồi đưa em đi bệnh viện”.
La San ngoan ngoãn nghe lời anh, cô bước ra khỏi tòa nhà chính của sở cảnh sát, ngồi xuống một chiếc ghế đá bên cạnh phòng trực ban.
Đường Vũ không thèm liếc nhìn vợ chồng nhà kia, luật sư anh gọi đã đến. Anh đã làm việc với anh ta qua điện thoại rồi, tuyệt đối không chấp nhận xin lỗi hay bồi thường, án phạt có thể cao đến mức nào thì cứ để cao như vậy đi. Giám đốc sở công an này là bạn học đại học với anh, từ trước đến nay, anh rất ít khi lợi dụng mấy mối quan hệ kiểu này. Thế nhưng hôm nay anh đặc biệt phá lệ, anh muốn những người đó phải trả một cái giá thật đắt. Vợ của anh không phải là công cụ để người ta ăn hiếp, anh cưng chiều cô như vậy há lại để cho người khác khi dễ cô.