*Hibiscus ( atiso đỏ, cây hoa hoè...) dùng trong làm bánh là mội loại siro có màu đỏ đỏ hường, ae để í có thể thấy phần cốt bánh có màu hơi đỏ là em nó đó.
Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Doãn Uyển Du
——————————
Thầy giám thị nhíu mày, nhìn tên của cô dường như nhận ra cô, đọc tên của cô lên rồi hỏi “Em chính là Mễ Đường?”
Thầy giám thị đã nghe thấy cái tên này trong lúc các thầy cô nói chuyện với nhau, dù sao Mễ Viễn Sơn cũng đóng góp nhiều tiền như vậy, nào là sửa lại sân thể dục, nào là cải thiện căng tin, đa số các thầy cô đều biết lớp ba có học sinh mới đến trong nhà rất giàu, mà tên của Mễ Đường cũng rất dễ nhớ.
Mễ Đường nhìn thầy giám thị, không trả lời.
Thầy giám thị nhìn cô mấy giây trong mắt tỏ vẻ không hài lòng còn có chút bất mãn.
“Đây là cuộc thi, làm gì có chuyện không muốn viết?”
Mễ Đường nói: “Trong cuộc thi quy định là không được để trống? Một câu cũng là trống, mười câu cũng là trống, em không viết, chẳng lẽ thầy viết giúp em?”
Mấy học sinh ngồi bên cạnh Mễ Đường không nhịn được cười ra tiếng
Vẻ mặt của thầy giáo khó coi, anh ta khẽ nói: “Vậy vừa rồi em vẽ gì trên giấy nháp?”
“Không có gì, thầy vẫn nên tập trung sự chú ý của mình ở chỗ khác đi, giám thị quan trọng hơn”
Mễ Đường lại nhìn thấy có người đang truyền giấy, Tạ Phong thậm chí còn ngang ngược hơn, bởi vì ngồi ở phía trước, thầy giáo quay lưng nên không nhìn thấy cậu ta đứng hẳn lên nhìn đáp án của nam sinh bên phải.
Thầy giám thị nhìn các học sinh khác trong phòng, có một số học sinh đang không trung thực.
Anh ta trầm tư mấy giây, quay người rời khỏi bàn của Mễ Đường đi lên bục giảng, thỉnh thoảng nhìn vào Mễ Đường, nhưng không đi xuống nữa
Lúc thời gian thi còn hơn 30 phút nữa thì có thể nộp bài trước, Mễ Đường là người đầu tiên đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng thi.
Lúc đi qua Tạ Phong, Tạ Phong nhìn về phía cô tạo khẩu hình: Chị Mễ, trâu thật.
Mễ Đường nhướng mày, cười mà như không phải cười, khẽ nói: “Đi.”
Mễ Đường ra khỏi phòng thì, thầy giám thị nhìn bài thi của cô, những câu trả lời viết trên đó rất ít, có một số câu viết được chỉnh tề, câu trả lời không tệ, chữ viết tinh tế xinh đẹp.
Thầy giám thị cầm bài lên, nhìn dòng chữ này, hơi cảm khái, chữ viết này đẹp thật, đáng tiếc.
——
Mễ Đường ra khỏi phòng thi, cố ý đi qua phòng của Lộ Lâm, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy Lộ Lâm đang cúi đầu kiểm tra các câu trả lời.
Phía sườn mặt chăm chú của anh hấp dẫn ánh mắt của Mễ Đường, tầm mắt của cô dán trên mặt anh không sao dời đi dược.
Lộ Lâm làm bài xong đang kiểm tra lại các câu hỏi trước đó, anh rất ít khi nộp bài sớm, gần như là viết xong rồi kiểm tra lại một lần, sau đó đợi đến lúc hết giờ mới rời khỏi phòng thi.
Mễ Đường đã đi qua đi lại hai lần bên ngoài, lúc Lộ Lâm lơ đãng nhìn về phía cửa sổ thì thấy cô đang nhìn mình, đôi mắt sạch sẽ trong veo hiện lên ý cười, khóe miệng khẽ cong lên làm lộ ra lúm đồng tiền.
Đúng lúc bị bắt gặp nhìn lén, phản ứng đầu tiên của Mễ Đường là muốn cúi đầu, nhưng không muốn để anh phát hiện ra cô xấu hổ, thế là từ từ mím môi lại, muốn thể hiện sự bình tĩnh. Nhưng ý cười trong ánh mắt lại không giấu được, cái chớp mắt mềm mại đáng yêu kia mang theo ánh nắng chiếu vào trong lòng Lộ Lâm.
Mễ Đường quay đầu nhìn sang chỗ khác, đúng lúc giám thị nhìn thấy cô ra hỏi: “Bạn học, bây giờ đang là giờ thi sao em lại đứng ở đây? Em ở lớp nào?”
Mễ Đường: “Em nộp bài rồi.”
Giám thị nhìn đồng hồ trên tay rồi nói: “Nộp bài thi rồi? Mới có mấy giờ?”
“Đã xong.” Mễ Đường liếc nhìn Lộ Lâm, anh đang nhìn về phía cô.
Giám thị nhíu mày: “Vậy còn ở đây làm gì?”
“Chờ người.” Mễ Đường hời hợt nói.
Rất nhiều học sinh trong phòng thi đang nhìn ra ngoài, bởi vì chung quanh đều rất yên tĩnh, cho nên tiếng nói chuyện của hai người bên trong cũng nghe thấy.
Giám thị: “Không được đợi ở đây, không được phép dừng lại bên ngoài phòng thi.”
Mễ Đường vẫn bình tĩnh, “Cửa sắt của tòa nhà bị khóa lại, em không ra được.”
Giám thị sửng sốt, mặc dù sắc mặc anh không dễ nhìn nhưng cũng không nói gì.
Mễ Đường cũng không định làm phiền đến Lộ Lâm, chỉ muốn đứng ở đây chờ anh, theo thói quen của cô từ trước đến nay nộp bài xong sẽ đi luôn, hông nghĩ tới Lộ Lâm còn cần thời gian kiểm tra lại bài v..vv, do cô không suy nghĩ cẩn thận.
Lúc Lộ Lâm nhìn về phía cô, cô đưa tay lên ra hiệu nháy mắt ý bảo mình ở dưới chờ anh, rồi lại dưa tay để ở trên tai ý nói lúc nữa gọi điện.
Lộ Lâm hơi chớp mắt, Mễ Đường biết rằng anh đã hiểu ý, liền đi.
Cửa sắt của tòa nhà không bị đóng, cô đi thẳng ra ngoài nhưng thời gian thi còn chưa hết nên cổng trường sẽ không mở, cô không thể ra ngoài đành phải đi dạo trong trường, cũng may thời tiết hôm nay không quá nóng. Mễ Đường đi đến ngồi dưới gốc cây nhãn to cạnh sân thể dục, dưới cái cây có một thanh vắt ngang đã được đổ xi măng bên trong, có thể ngồi.
Mễ Đường ngồi một lúc thì nghe thấy tiếng Tạ Phong gọi cô.
Cô nhìn lai thấy Tạ Phong đang chạy từ trong tờ nhà ra xông thẳng tới chỗ cô.
“Chị Mễ! Chị đang làm gì ở đây vậy?”
“Không làm gì.” Mễ Đường nhìn về phía sau cậu ta.
Lúc này đã có một số người nộp bài, mấy nam sinh phía sau Tạ Phong đi ra, nhưng không có Lộ Lâm.
Tạ Phong đứng bên cạnh cô, “Đi thôi, cùng đi ra, cửa mở luôn đây.”
Mễ Đường lắc đầu: “Cậu đi đi, tôi chờ Lộ Lâm.”
Tạ Phong mở to mắt, ngồi xuống bên cạnh Mễ Đường, tò mò hỏi: “Chờ Lộ Lâm? Hai người định làm gì?”
Mễ Đường không có kiên nhẫn với cậu ta, “Cậu hỏi nhiều như thế làm gì?”
Tạ Phong: “Vậy chị chờ bao lâu rồi? Sao cậu ta còn chưa ra?”
Lúc Mễ Đường đi ra, ánh mắt Lộ Lâm tối lại, anh nhìn đồng hồ trên tường rồi nhanh chóng nhìn bài thi và các câu trả lời một lần nữa rồi cũng đứng lên nộp bài sớm.
Giám thị nhận ra anh, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Muốn nộp bài sao?”
Lộ Lâm gật nhẹ.
Giám Thị: “Vẫn còn thời gian, kiểm tra hết chưa?”
Lộ Lâm: “Rồi ạ”
Giám thị: “Vậy em để bài thi lên bàn là được.”
Lộ Lâm đi ra khỏi phòng thi lấy điện thoại từ trong túi ra, không có tin nhắn.
Anh ra khỏi tòa nhà đang định nhắn tin hỏi Mễ Đường xem cô đang ở đâu thì nhìn thấy cô với Tạ Phong.
Lộ Lâm nhíu mày đi qua, đúng lúc nghe thấy Tạ Phong đang nói với Mễ Đường: “Chị Mễ, nếu chị không theo đuổi được Lộ Lâm, thì ở cùng với Phó Khi đi, được không? Nếu chị đồng ý thì cậu ta chắc chắn cũng chuyển trường đến đây.”
“Cậu ta nói với cậu thế?” Mễ Đường không cho là đúng giọng nói rất tùy ý.
Tạ Phong có chút chột dạ, quan hệ của cậu ta với Phó Khi rất tốt, thật ra cậu ta không nên để ý tới chuyện này nhưng mấy ngày nay Phó Khi đều hỏi cậu ta về chuyện của Mễ Đường, còn nói sinh nhật Mễ Đường muốn đến đây tổ chức, yêu cầu anh ta giúp đỡ, nhưng Mễ Đường lại dồn hết tâm tư trên người Lộ Lâm nên Tạ Phong cũng không muốn đả kích Phó Khi.
Nếu để cho Tạ Phong chọn thì tất nhiên sẽ cảm thấy Phó Khi tốt hơn Lộ Lâm.
Dù sao Phó Khi cũng là soái ca chất lượng cao, thành tích cũng tốt, thích Mễ Đường hơn một năm rồi, vô cùng chung tình.
“Chỉ hỏi chị một chút...”
Mễ Đường đang định cáu, thì cảm giác có người sau lưng, cô quay lại, thấy Lộ Lâm đứng cách vị trí của họ hơn một mét, ánh mắt lạnh như băng đang nhìn bọn họ cảm xúc hình như hơi âm u.
“Cậu ra rồi.” Mễ Đường đứng lên.
Tạ Phong cũng quay lại nhìn, thấy Lộ Lâm, có chút xấu hổ, lời vừa rồi không biết Lộ Lâm có nghe thấy không, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của của anh, cảm thấy Mễ Đường theo đuổi cậu ta chắc chắn tốn rất nhiều công sức, có thể liên tục phải gặp trắc trở vì sự lạnh lùng của cậu ta, nghe nói Dương Thiên Thiên cũng bị thế, trong lòng Tạ Phong không khỏi thầm thở dài.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Mễ Đường khi nhìn thấy Lộ Lâm, cậu cũng đoán được Phó Khi sợ là không có hi vọng.
Cậu vẫn nên nói sự thật với Phó Khi để cậu ta sớm chết tâm đi
“Vậy em đi trước.” Tạ Phong thức thời nói.
“Ừm.” Mễ Đường gật đầu rồi nhìn Lộ Lâm không chớp mắt.
Ánh mắt Tạ Phong đảo quanh hai người bọn họ, sau đó vỗ vỗ quần rời đi.
“Cậu nộp bài sớm?” Mễ Đường hỏi.
Lộ Lâm: “Ừm.”
Mễ Đường: “viết xong chưa?”
“Viết xong rồi.”
Mễ Đường nhìn thấy anh không được vui, ngập ngừng lấy tờ giấy ra đưa cho anh, “Cho cậu.”
Lộ Lâm: “Cái gì đấy?”
Mễ Đường: “Cậu xem đi.”
Lộ Lâm đưa tay nhận lấy, tờ giấy nằm trong lòng bàn tay, anh dùng cả hai tay mở ra.
Đây là giấy nháp bài thi của Mễ Đường.
Nhìn thấy hình vẽ phía trên, Lộ Lâm nhíu mày, nhìn Mễ Đường, khóe miệng cong lên ánh mắt trở nên dịu dàng hơn khẽ nói: “Cậu vẽ lúc nào?”
“Lúc làm bài thì nhớ đến cậu.” Mễ Đường phát hiện biểu cảm của anh thay đổi biết anh thích nghe những lời này, nên không keo kiệt chút nào biểu đạt cảm giác của mình với anh.
Lộ Lâm dời mắt đi: “Lúc làm bài phải nghiêm túc.”
Mễ Đường: “Ừm, nghiêm túc nghĩ đến cậu.”
Lộ Lâm ho nhẹ một tiếng, sau tai nóng lên, ngón tay của anh để sát lại rồi từ từ nắm chặt thành quyền “Cậu đợi tôi có chuyện gì không?”
“Ừm, có chuyện muốn nói cho cậu.” Mễ Đường nghiêm trang nói.
Lộ Lâm: “Chuyện gì?”
Trong lòng Mễ Đường đã sớm soạn nháp sẵn, bây giờ Lộ Lâm hỏi cô nói một cách nhuần nhuyễn: “Tối hôm qua mình mơ thấy cậu.”
Lộ Lâm: “Mơ thấy tôi?”
Mễ Đường gật đầu: “Ừm, trong mơ cậu nói, những thẻ mình đưa cho cậu không biết dùng thẻ nào trước, hãy chọn một cái giúp cậu.”
Mễ Đường nói mặt không đỏ nhưng bắp chân run nhè nhẹ làm bại lộ sự lo lắng của cô, cô nghĩ phải bình tĩnh không để Lộ Lâm nhận ra cô đang nói dối.
“Sau đó thì sao?” Lộ Lâm nhìn vào mắt cô, trong mắt có ánh sáng chớp lên, “Cậu chọn giúp tôi?”
Mễ Đường có cảm giác như bị anh nhìn thấu, cô nhìn Lộ Lâm, không hề rụt rè, “Ừm.”
Ánh mắt Lộ Lâm càng ngày càng sáng, “Chọn thẻ nào?”
Mễ Đường bị anh nhìn khiến cho trái tim bối rối, vẫn không chịu chuyển mắt, tim cô run rẩy, “Thẻ hôn.”
Cô nói xong, cả khuôn mặt biến thành màu hồng, trắng nõn xen lẫn hồng giống như trái đào chín.
Lộ Lâm ngơ ngẩn, ánh mắt sâu thẳm, “Sau đó thì sao?”
Mễ Đường hơi cúi đầu, đầu óc có chút rối loạn, “Sau đó trời tối, cậu cùng mình đi ngắm sao rồi hôn mình.”
“Cậu muốn tôi hôn cậu?” Lộ Lâm khẽ nói.
Trái tim Mễ Đường đập rất nhanh giống như muốn nhảy ra khỏi họng, không nói được ra lời, cô tưởng tượng không biết cảm giác như nào khi Lô Lâm hôn cô, toàn thân run lên như có dòng điện chạy qua.
“Ừm.” Giọng Mễ Đường rất thấp gần như không nghe rõ.
Lộ Lâm cúi đầu, xích lại gần tai cô nói, “Như cậu mong muốn.”
Trong nháy mắt, Mễ Đường không nghe được âm thanh nào khác, bốn chữ “Như cậu mong muốn” này, không ngừng vang lên trong đầu cô, hơi thở của Lộ Lâm xông vào khoang mũi cô, nhàn nhạt rất dễ ngửi, cô giống như đang lênh đênh trên biển nhìn thấy một ngôi sao làm từ đường, nhào vào ngực cô ngọt ngào đến tân xương.
Mấy chục năm sau, Mễ Đường cũng không thể quên giờ khắc này, ngay cả không khí cũng trở nên ngọt ngào
Mễ Đường kinh ngạc nhìn Lộ Lâm, cô đang nghĩ như cậu mong muốn là câu nói tốt đẹp nhất trên đời.
Gấu Bụng Bự: ngọt chết tôi thôi, mịa tác giả biêts dừng đúng lúc ghia