Ngọt Như Mật

Chương 36: Chương 36: Bánh quế vị dâu




Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Doãn Uyển Du

- -------------

Yết hầu của Lộ Lâm giật giật, “Mình đang nghĩ đến một chuyện.”

“Chuyện gì?” Mễ Đường ngơ ngác nhìn anh, một đôi mắt quyến rũ mê người.

Lộ Lâm nhắm mắt lại nói: “Không có gì.”

“Thật sự không có gì?” Mễ Đường không tin.

“Ừ.” Giọng Lộ Lâm rõ ràng nhẹ hơn.

Mễ Đường nhíu mày lại, nghĩ nghĩ gì đó rồi lại giãn ra, mỉm cười rạng rỡ nói: “Có phải cậu muốn nói, mình hôn cậu, cậu cũng muốn hôn mình đúng không?”

Lộ Lâm giật mình, ánh mắt thất thần trong một giây rồi lại trở nên trong suốt, giống như có mạch nước ngầm đang chảy mãnh liệt.

Mễ Đường thấy anh như vậy lập tức nói: “Mình đoán đúng rồi chứ?”

“Không phải.” Lộ Lâm phủ nhận.

“Chắc chắn rồi.” Mễ Đường cười càng rực rỡ hơn, đôi mắt giống như nước suối sóng sánh, cô hất hất cái cằm lên nghiêng mặt rồi nói với anh: “Khi mình hôn cậu, cậu cảm thấy thế nào?”

Lộ Lâm hơi cúi đầu, ánh mắt có chút né tránh, tay anh đưa con gấu về phía trước, Mễ Đường vô thức cầm ôm vào trong ngực, con gấu bông lớn như vậy cô phải dùng hai tay mới ôm hết, làm chặn mất tầm nhìn của cô.

“Chúng ta đi thôi.” Lộ Lâm nói.

Mễ Đường nhanh chóng nắm lấy cổ con gấu bằng một tay, di chuyển sang một bên rồi nhìn mặt Lộ Lâm nói: “Sao cậu không trả lời mình? Cậu xấu hổ à?”

“Không phải.”

“Vậy cậu nói đi, cậu cảm thấy như thế nào? Có thấy nhịp tim nhanh không, tim đập thình thịch, não rất phấn khích, giống như hai chân có thể bay lên tận mặt trăng ý?”

——————

Cho đến tận khi về, Lộ Lâm cũng không nói cho Mễ Đường, cảm giác của anh như thế nào.

Nhưng niềm vui của Mễ Đường đã được lấp đủ rồi, trên đường về nhà mà miệng cứ cong lên, mỗi bước chân cứ như đang bước trên mây, cảm thấy bất kỳ lúc nào cô cũng có thể bay lên tít thiên đường.

Cô gửi tin nhắn cho Hạ Tuệ Dao kể chuyện này, Hạ Tuệ Dao hỏi cô.

Hạ Tuệ Dao: “Bây giờ các cậu có tính là ở cùng một chỗ chưa?”

Mễ Đường nghĩ rồi trả lời: “Chắc có, cũng đã hôn nhau rồi, nên chắc là có tính.”

Hạ Tuệ Dao: “Cậu ta đã tỏ tình với cậu chưa?”

Mễ Đường: “Như thế nào là tỏ tình?”

Hạ Tuệ Dao: “Thì là anh thích em ý.”

Mễ Đường: “Thế thì không, nhưng cũng không khác lắm.”

Hạ Tuệ Dao: “Cậu ta nói gì?”

Mễ Đường đem những lời nói mập mờ của Lộ Lâm tả chi tiết lại cho Hạ Tuệ Dao nghe.

Hạ Tuệ Dao lập tức gọi điện tới luôn.

Sau khi Mễ Đường nhấn nút nghe đã thấy một tiếng hét của Hạ Tuệ Dao.

Hạ Tuệ Dao: “A A A A A A!”

Mễ Đường: “Sao thế? Cậu hét lớn như vậy làm gì? Đang đêm hôm khuya khoắt, lỗ tai mình sắp bị cậu làm cho điếc rồi.”

Hạ Tuệ Dao: “ Lộ Lâm này sao có thể như thế? Quá xấu hổ rồi, cái gì mà như cậu mong muốn, cậu muốn hôn mình sao? Những câu như này, mẹ nó... mình cảm thấy không thở được.”

Sự ngọt ngào trong lòng Mễ Đường muốn thấm cả ra bên ngoài, cả người đều mang theo bong bóng màu hồng.

“Mình cũng cảm thấy không thể thở được.” Giọng nói của Mễ Đường trở nên ngốc nghếch trong vô thức, chỉ cảm thấy như Lộ Lâm đang xuất hiện trước mặt chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào.

“Nhưng mà cậu vẫn phải để cậu ta tỏ tình nghiêm túc với cậu một lần, cũng chưa nói thích cậu mà.” Hạ Tuệ Dao nói thêm.

Mễ Đường gật đầu nói: “Cậu nói đúng.”

“Cậu đã tỏ tình với cậu ta chưa?” Hạ Tuệ Dao lại hỏi.

“Mình à...” Mễ Đường nghĩ rồi nói: “Mình tặng cho cậu ấy bài hát, đưa quà, ngày nào cũng viết giấy truyền cho cậu ấy, còn gửi tin nhắn mập mờ... A, đúng rồi, mình còn hát cho cậu ấy nghe, nhưng chưa dám đối mặt nói thích cậu ấy.”

Hạ Tuệ Dao: “Ách, người anh em à, cậu... đã làm quá nhiều rồi, có tỏ tình hay không thì không có gì khác biệt cả.”

Mễ Đường sững sờ, “Như thế có được không?”

“Mình đã nói với cậu rồi, mình tỏ tình với Doãn Hàn trước, nhưng bởi vì mình biết anh ấy đã thầm mếm mình lâu rồi, hơi xấu hổ chút, nên mình chủ động phá vỡ để không phải rối rắm, nếu không cậu hỏi thẳng xem quan hệ của hai người bây giờ là gì, danh phận cho rõ ràng!”

Hai câu cuối cùng Hạ Tuệ Dao nói như đinh đóng cột. 

Mễ Đường nghĩ nghiêm túc, rồi trịnh trọng gật đầu, “Cậu nói đúng.”

“Vậy cậu hỏi đi, mình chờ tin tốt của cậu.”

——————

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Mễ Đường lập tức mở WeChat ra.

Cô với Lộ Lâm vẫn chưa nói chuyện từ lúc tách ra đến giờ.

Trong khung chat trên WeChat vẫn là câu nói cuối cùng trước khi gặp mặt Lộ Lâm nhắn “Mình đến rồi.”, thời gian hiển thị phía trên đã cách khoảng năm tiếng.

Cô nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho Lộ Lâm.

Mễ Đường: “Cậu đang làm gì đấy?”

Lộ Lâm: “Ngồi với Hạt Dẻ ở ban công.”

Mễ Đường: “Cậu có chơi trò Ma sói Character không?”

Lộ Lâm: “Hai người chơi sao?”

Mễ Đường: “Đúng vậy.”

Lộ Lâm: “Chơi như thế nào?”

Mễ Đường: “Một trong hai người chúng ta có một người làm tiên tri, cậu nghĩ ai làm?”

Lộ Lâm: “Cậu quyết định đi.”

Mễ Đường: “Oẳn tù tì được không?”

Lộ Lâm: “Ừm.”

Mễ Đường gửi hình biểu cảm cú đấm, cuối cùng lại là ra cái kéo.

Lộ Lâm cũng gửi một cái, nhưng cuối cùng là tảng đá.

Mễ Đường: “Được rồi, bây giờ cậu là tiên tri, tối hôm qua cậu đã kiểm tra được thân phận thực sự của mình, nói cho mình biết, mình là ai?”

Mễ Đường đợi một lúc không nhận được câu trả lời.

Cô hơi lo lắng nhưng cũng không vội vàng, cô cứ nhìn vào màn hình chờ đợi cuối cùng điên thoại cũng kêu lên.

Lộ Lâm: “Cupid.”

Mễ Đường một giây sau liền cười ra tiếng.

“Sai, cho nói lại một lần nữa, không cần dựa theo thân phận trong trò chơi Ma sói để đoán đâu.”

Lộ Lâm: “Cậu là mật đường?”

Mễ Đường cười nhiều hơn nữa, cô vừa cố gắng nín cười vừa nhắn từng chữ cho Lộ Lâm.

“Là

Bạn

Gái

Của

Cậu!”

Lộ Lâm nhìn màn hình điện thoại, từng chữ xuất hiện ánh mắt anh lại có thay đổi nhỏ, vốn là đôi mắt dịu dàng mà bây giờ giống như ánh lửa chập chờn phản chiếu trong nước, sự ôn nhu tràn lan khắp nơi, lúm đồng tiền từ từ xuất hiện trên mặt.

Anh nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn thấy những đám mây đầy màu sắc trên bầu trời xa xăm, màu sắc rực rỡ đấy chiếu lên trên mặt anh, phản chiếu khuôn mặt thâm thúy, dưới chân con chó còn đang ngoe nguẩy cái đuôi giống như nhận ra tâm trạng của anh, ngẩng đầu thân thiết, cọ xát trên phần đùi của anh phát ra tiếng kêu rất nhỏ giống như đang hưởng thụ cũng như là làm nũng.

Ngực Lộ Lâm cảm thấy hơi nóng.

Anh trả lời: “Ừm.”

Mễ Đường: “Ừm.”

Lộ Lâm: “Bây giờ đến cậu làm tiên tri sao?”

Mễ Đường: “ Đúng thế.”

Lộ Lâm: “Vậy mình là gì?”

Mễ Đường: “Tạm dừng, mình có vấn đề muốn hỏi.”

Lộ Lâm: “Cậu nói đi.”

Mễ Đường: “Cậu vừa nói mình là mật đường, như vậy...”

Lộ Lâm: “Ừm?”

Mễ Đường: “Mình có ngọt không?”

Lộ Lâm từ trên ghế đứng lên anh cầm điện thoại, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.

Mễ Đường: “Cậu có muốn biết không?”

Lộ Lâm mãi không trả lời, Mễ Đường cười đến mức đỏ cả mặt, cô nghĩ Lộ Lâm sẽ không trả lời câu hỏi này, thế là hỏi tiếp: “Được rồi, tiếp tục trò chơi.” 

Mễ Đường: “Tiên tri chỉ có thẻ kiểm tra thân phận của một người vào mỗi đêm, tối hôm qua cậu đã kiểm tra rồi, tối nay đến lượt mình, phải chờ ngày mai mới nói cho cậu biết, nhưng cậu có thể tự nói ra thân phận của mình, cậu là ai?”

Lộ Lâm: “Bảo vệ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.