Gấu Bụng Bự: trừi ưi bánh này ngon nhắm mn ưiiii
Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Bụng Bự
—————
Cuối cùng cũng đợi được đến tiết 4 buổi chiều. Đến giờ hết tiết, Mễ Đường và Lộ Lâm đã xin nghỉ học trước rồi, nhưng hai người tách nhau ra xin, một người là học sinh giỏi được các thầy cô ưu ái, còn một người là đối tượng trọng điểm trong trường, hai người muốn xin nghỉ tất nhiên là thầy cô không cần hỏi đã đồng ý.
Vừa hết tiết xong, Mễ Đường và Lộ Lâm đều nói câu “Gặp lại” rồi đi trước, hai người hẹn gặp nhau trước cửa hàng sách lần trước mua, Mễ Đường đi trước, Lộ Lâm phải về ký túc xá rồi sẽ đến sau.
Ngoài trời vẫn còn mưa, Mễ Đường đứng ở cổng trường bắt xe
Sau khi lên xe, cô gửi tin nhắn cho Lộ Lâm.
Mễ Đường: “Mình lên xe rồi.”
Lộ Lâm: “Mình cũng đang đi.”
Mễ Đường: “Ừ, mình đến trước đợi cậu.”
Lộ Lâm: “Được.”
Mễ Đường: “Mau gọi mình đi.”
Lộ Lâm: “?”
Mễ Đường: “Hôm nay câu phải gọi mình là gì? Cậu quên rồi à.”
Lộ Lâm: “Bảo bối.”
Mễ Đường: “Muốn nghe giọng nói.”
Lộ Lâm: “Lát nữa gặp sẽ gọi.”
Mễ Đường: “Không được, muốn nghe bây giờ, cậu lại quên rồi, đọc lại yêu cầu đầu tiên.”
Mễ Đường: “Mặc kệ yêu cầu gì của Mễ Đường, Lộ Lâm đều phải nghe theo.”
Một lát sau, Mễ Đường nhận được một tin nhắn thoại.
Lộ Lâm hạ giọng, nói bằng giọng có vẻ khá bình tĩnh: “Bây giờ mình đang ở cổng trường... Bảo bối...”
Tai của Mễ Đường đều trở nên tê dại, cổ rụt lại không chịu nổi nghe lại một lần nữa, nghe đi nghe lại đến mười lần, cô mím môi cười mới trả lời cho Lộ Lâm: “Ngoan! Lúc nữa sẽ thưởng cho cậu ăn đường.”
Lộ Lâm: “Đường gì?”
Mễ Đường khụ một tiếng, có chút xấu hổ trả lời: “Cậu muốn đường gì? Đương nhiên là... chỉ có mình đây Mễ Đường,.....”
Mễ Đường sờ mặt mình, đã rất nóng, cô đỏ mặt mở cửa sổ xe ra, không khí lạnh kèm theo mưa bụi bay vào trong, mặt cô đã không còn nóng như vậy nữa nhưng tình cảm ấm áp trong lòng lại không hề biến mất, ngược lại càng tăng lên.
...
Một lát sau, Lộ Lâm đến.
Chưa xuống xe đã thấy Mễ Đường đứng trước cửa hiệu sách nhìn xung quanh.
Lúc Lộ Lâm đi tới, Mễ Đường chỉ liếc mắt đã nhìn thấy anh, vẫy tay với anh.Lộ Lâm vô thức bước nhanh hơn.
“Bây giờ bọn mình đi đâu?” Mễ Đường tới gần Lộ Lâm, trong mắt như có ánh sáng lấp lảnh, cả người sáng bừng lên.
Lộ Lâm nghĩ một chút rồi nói: “Đi ăn gì trước rồi sau đó đi xem phim.”
“Ừ.” Mễ Đường đi mấy bước lại nói: “Mình muốn khoác tay cậu.”
Lộ Lâm không trả lời mà đưa tay nhấc lên.
Mễ Đường thuận tiện sát tới, ngoắc tay vào khuỷu tay của anh rồi nắm chặt lấy.
“Có nóng không?” Mễ Đường cười hỏi.
Lộ Lâm lắc đầu, “Không sao.”
“Vậy được rồi, đi thôi.” Mễ Đường hài lòng, bước chân nhẹ nhàng đi lên phía trước. Đi được một lúc, Lộ Lâm đột nhiên hỏi cô: “Ôm thế này có mệt không?”
“Làm sao vậy? Không mệt.” Mễ Đường ngạc nhiên
Lộ Lâm nhìn cô rồi nói, “Ừ.”
Mễ Đường nghĩ sao tự nhiên lại hỏi cái này, cô tự nghĩ một chút rồi, hỏi: “Nếu mà mệt mỏi thì phải làm sao?”
Lộ Lâm cúi đầu nhìn cô, nói: “Nếu mệt thì đến lượt mình nắm tay cậu.”
Mễ Đường còn chưa lên tiếng, anh đã nói tiếp, “Còn không mệt thì thôi.”
Mễ Đường cười ha ha hai tiếng, “Mệt mệt mệt chết đi được, tay mình không nâng lên được đây này, cầm tay mình nhanh lên..”
Lộ Lâm dừng lại, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười nhẹ nhàng, “À, đưa tay đây.”
Mễ Đường đưa tay ra anh đã cầm lấy tay Mễ Đường đặt vào trong tay mình, mười ngón tay gắn chặt vào nhau cực kỳ thân mật.
“Tay cậu cầm thật thoải mái.” Mễ Đường khen một câu.
“Ừ.”
“Ừ cái gì, cậu cũng khen mình đi chứ.” Mễ Đường cười đẩy anh một cái.
“Tay cậu vừa mềm vừa nhỏ.” Lộ Lâm nói.
“Thế cậu có thích không?” Mễ Đường mím môi cười.
“Ừ.”
“Phải thường xuyên nắm đấy nhé.”
“Mình biết rồi.”
“Biết là được rồi, mình rất đói.” Mễ Đường thật sự rất đói, hai người cũng đi được một lúc rồi.
“Sắp đến rồi.” Lộ Lâm nhìn lên phía trước, “Ngay ngã tư phía trước rồi.”
“Vậy không được, mình đói lắm, cậu cho mình ăn cái gì đó đi.” Mễ Đường lắc đầu, miễn cưỡng nói.
“Ăn cái gì? Mình không mang theo đồ ăn.”
“Ăn cậu.” Mễ Đường bước một bước dài, chắn trước mặt anh, chớp mắt mỉm cười với anh, “Cho mình ăn một miếng, để đỡ đói.”
Yết hầu Lộ Lâm khẽ di chuyển, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Mễ Đường, đôi mắt đen trở nên sâu hơn, đáy mắt như có tia sáng, “Ăn như nào?”
“Cậu cứ nghĩ xem?”
Mễ Đường vừa rồi còn rất mạnh dạn nhưng Lộ Lâm cứ nhìn cô như vậy làm mặt cô đỏ lên, quay đi hướng khác, giọng nói cũng nhỏ hơn.
“Không phải cậu muốn ăn à, sao lại hỏi mình?” Lộ Lâm không chớp mắt nhìn cô thấy cô đỏ mặt, ánh mắt lại dịu dàng hơn bao giờ hết.
“Mình cứ muốn hỏi cậu đấy, sinh nhật của mình, thì mình lớn nhất câu phải nghe mình.” Mễ Đường nũng nịu trong vô thức.
“À.” Lộ Lâm nở nụ cười.
“À cái gì mà à, cậu nói nhanh lên.”
“Nói cái gì?” Lộ Lâm hỏi.
“Nói mình ăn như thế nào?” Mễ Đường trừng mắt với anh, nhưng lại không có tý uy hiếp nào.
Lộ Lâm đưa tay ra kéo cô, sau đó cúi người cắn ở trên môi cô..
“Ăn như vậy.”
Lúc anh nói chuyện hơi thở phả trên mặt cô, nóng hổi, Mễ Đường cảm thấy như cả người đang bốc cháy.
“Mình... mình... Là mình ăn cậu, không phải cậu ăn mình, sao cậu lại cắn mình như thế?”
Lộ Lâm bình tĩnh nói: “Mình làm mẫu cho cậu.”
“... Vậy cậu cúi người xuống để cho mình ăn một miếng.” Giọng Mễ Đường hơi run rẩy, không phải sợ mà người như có dòng điện chạy qua tê dại làm cô không nói được rõ ràng
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cho tôi ăn miếng nào ( Gấu Bụng Bự: cho tui miếng nứaaaa)