Ngọt Như Mật

Chương 50: Chương 50: Chè sữa hạt sago và vải




Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Bụng Bự

—————————

Buổi tối trước ngày thi đại học, Mễ Đường và Lộ Lâm nói chuyện điện thoại sau đó hẹn nhau tắt điện thoại đi hai ngày sau thi xong sẽ liên lạc lại.

Tối hôm sau Mễ Đường thiếu chút nữa không nhịn được định mở điện thoại để gọi, nhưng nghĩ lại mình có mở máy cũng vô dụng vì Lộ Lâm đã tắt máy, hơn nữa Lộ Lâm sẽ không giống cô, giờ này chắc chắn đã ngủ rồi.

Mễ Đường không còn cách nào khác đành đắp chăn đếm cừu, lắng nghe những âm thanh ồn ào rất lâu rồi mới ngủ được.

Cô không biết Lộ Lâm cũng như mình, không nói chúc ngủ ngon được với cô nên không ngủ được, cứ như thiếu cái gì đó.

Hai ngày sau, kết thúc kỳ thi, Mễ Đường về nhà mở điện thoại ra mới thấy tối nào Lộ Lâm cũng gửi tin nhắn cho cô.

Mễ Đường lập tức gọi điện thoại nhưng lại tắt máy

Hình như Lộ Lâm chưa về nhà, cô đọc tin nhắn Lộ Lâm gửi mà cười khúc khích, ba giây sau quyết định mua vé đi tìm Lộ Lâm.

Cô mở phần mềm ra đặt vé máy bay cho ngày mai sau đó chuẩn bị thu dọn đồ đạc.

Một lát sau, Lộ Lâm gọi lại cho cô.

“Cậu không thành thật chút nào, đã nói phải tắt mày hai ngày không được gọi cho người kia, mình đã làm đúng theo thế.” Lời oán giận của Mễ Đường không khác gì đang làm nũng.

“Ừ, cậu làm tốt lắm.” Lời khen ngợi của Lộ Lâm cũng không được chân thành lắm

Hai người cùng nhau bật cười.

Mễ Đường hỏi anh thi thế nào.

Lộ Lâm nói: “Phát huy như bình thường, cũng không tệ lắm.”

Mễ Đường: “Vậy là tốt rồi.”

Lộ Lâm: “Còn cậu?”

Mễ Đường nghĩ một chút rồi nói: “Hình như cũng ok, làm được rất nhiều.”

Còn làm có đúng không thì cô cũng không biết, đằng nào thi xong rồi cô cũng không quan tâm, chờ kết quả là chính.

Cho đến tận khi cúp máy, Mễ Đường cũng không nói cho Lộ Lâm chuyện mình mua vé để về gặp anh.

Cô yên lặng dọn hành lý, chuẩn bị cho Lộ Lâm bất ngờ, đằng nào cô cũng biết nhà Lộ Lâm ở đâu, hạ cánh xong đến nhà nói cho anh biết cũng được.

Nhưng cô không biết lúc cúp điện thoại xong, Lộ Lâm cũng mua vé máy bay đi Bắc Kinh.

Hai người lần lượt ra sân bay, thời gian máy bay cất cánh chỉ cách nhau hơn một tiếng.

Lộ Lâm lên máy bay trước, lúc lên máy bay vì tránh cho Mễ Đường nghi ngờ, sợ cô gửi tin nhắn cho anh mà không được, rồi cô gọi điện lại không liên lạc được, anh lấy lý do điện thoại quên sạc pin mà hôm nay nhà có khách anh phải đi tiếp nên để điện thoại trong phòng sạc.

Khi đó Mễ Đường đang trên đường đến sân bay, nghĩ như vậy cũng tốt, chiều Lộ Lâm có việc đúng lúc cô ngồi trên máy bay không thể gọi được, nên cũng nói chiều có việc phải ra ngoài.

Hai người đều giấu diếm lẫn nhau.

Cho đến khi Lộ Lâm hạ cánh, anh không thấy Mễ Đường gửi tin cho mình thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thấy có chỗ không ổn, nghĩ đến chuyện Mễ Đường nói hôm qua và hôm nay, anh chợt đoán được gì đó.

Anh gửi tin cho Mễ Đường nhưng mãi không thấy cô trả lời, Vì vậy gửi tin nhắn thoại cho cô, cũng không ai nhận.

Lộ Lâm nghĩ một chút rồi gọi thẳng luôn cho Mễ Đường.

Kết quả là tạm thời không liên lạc được.

Lộ Lâm đợi nửa tiếng chắc chắn là Mễ Đường cũng giống mình bay về tìm anh rồi.

Anh mở danh bạ tìm được số của Mễ Phong gọi điện hỏi quả nhiên là như vậy.

Mễ Phong bảo Lộ Lâm ngồi xe về nhà mình trước, Lộ Lâm từ chối anh định chờ Mễ Đường hạ cánh rồi gọi lại.

Lộ Lâm đợi khoảng hơn hai tiếng sau, Mễ Đường mới bật máy.

Cô cũng lo muốn chết, bởi vì lưu lượng bị khống chế nên máy bay hạ cánh chậm mất nửa tiếng, máy bay vừa đáp xuống cô đã tắt chế độ máy bay đi kết quả thấy một đống tin nhắn.

Đầu óc cô chỉ muốn ngưng lại.

Không chỉ có Lộ Lâm, Mễ Phong và Hạ Tuệ Dao cũng gửi rất nhiều tin nhắn cho cô.

Nhưng làm cho cô buồn bực nhất là Mễ Phong gửi tới một tin: “ Lộ Lâm nhà em đang ở sân bay thủ đô chờ em, hai người chơi trò bất ngờ này thật thú vị.”

Vẻ mặt Mễ Đường đau khổ gọi cho Lộ Lâm.

Lúc điện thoại được kết nối, hai người đều im lặng mấy giây.

“Cậu...”

“Cậu...”

Hai người đều cười, mặt dù bất đắc dĩ, nhưng rất vui vẻ.

Lộ Lâm nói: “Cậu thật là, cậu về nhà trước đi, hoặc tìm một khách sạn gần đấy ở tạm, mình đi mua vé bay về ngay.”

Mễ Đường: “Vậy cậu có mệt quá không.”

“Mình không mệt.”

“Thật không?” Mễ Đường không tin.

“Nghĩ đến cậu thì chỉ muốn được nhìn thấy cậu ngay, sẽ không mệt.”

“... Vậy được rồi.” Mễ Đường không chịu được khi nghe Lộ Lâm nói như vậy, lần nào cũng đỏ mặt, mặc dù có lúc cô nói trước nhưng lần nào thua cũng là cô.

...

Lộ Lâm đi mua ngay vé khứ hồi, hai tiếng sau cất cánh.

Hai người nói chuyện điện thoại ở sân bay cho đến khi điện thoại trên tay Mễ Đường hết sạch pin là Lộ Lâm đi lên máy bay, Mễ Đường đi ra sân bay tìm một khách sạn gần đó nghỉ ngơi khoảng hai tiếng, điện thoại cũng sạc đầy cho đến khi Lộ Lâm gọi cô ra sân bay đón anh.

Lúc này đã khuya, nhưng sân bay vẫn rất đông người.

Mễ Đường đứng ở lối ra, nhìn từng người đi ra ngoài.

Cô không buồn ngủ chút nào chỉ cần nghĩ đến sắp nhìn thấy Lộ Lâm ra tâm trạng của cô đã rất vui sướng.

Mễ Đường đếm từng người từng người một, tới người thứ mười ba thì nhìn thấy Lộ Lâm.

Cô theo bản năng vẫy tay với anh, Lộ Lâm đã nhìn thấy cô đầu tiên.

Lộ Lâm đi một vòng mới có thể ra ngoài, Mễ Đường chạy ngay sang bên trái.

Cô chạy thẳng vào trong ngực anh, ôm lấy eo của anh.

“Cuối cùng cậu cũng về rồi, có mệt không? Buồn ngủ không? Có đói bụng không?” Mễ Đường ôm rất chặt, giọng hơi buồn buồn.

Lộ Lâm cười nói: “Không mệt không buồn ngủ, hơi đói, còn cậu?”

“Mình cũng vậy.” Mễ Đường ngước lên nhưng vẫn không buông tay, không nỡ buông anh ra.

“Đi thôi, về khách sạn trước.” Lộ Lâm nói.

Mễ Đường “Ừ” một tiếng, Lộ Lâm nắm tay cô, đi lên phía trước.

Mễ Đường nói: “Hôm nay cậu rất đẹp trai.”

Lộ Lâm không không nghe rõ quay đầu lại hỏi cô: “Hả? Cái gì?”

“Cái cậu này, cậu muốn mình khen lại lần nữa nên mới giả vờ không nghe thấy hả.” Mễ Đường hất cằm lên, đập nhẹ vào ngực của anh nói: “Mình vừa nói hôm nay cậu rất đẹp trai! Siêu đẹp trai, vừa đi ra đã đẹp muốn chết, nhất định hôm nay cố ý mặc đẹp.”

Lộ Lâm cười thoải mái thừa nhận, “Ừ.”

Mễ Đường: “Còn mình?”

Lộ Lâm nhéo ngón tay nhỏ bé của cô, nghiêm túc nói: “Cậu vô cùng đẹp.”

Anh nói xong lấy cái túi quà từ trong túi ra “Tặng cậu.”

“Cái gì đấy? Quà cho mình à?”

“Ừ.” Lộ Lâm đưa cho cô “Không phải cậu đói à, đi ăn gì nhé.”

“Ừ đi ăn.”

Mễ Đường vừa nói vừa mở ra.

Trong túi có hai cái hộp, một hộp trong đó đều là kẹo, có kẹo mạch nha có chocolate có kẹo cứng rồi kẹo dẻo...

Nhìn không giống mua mà hình như là tự làm, bởi vì bao bì không thấy có nhãn hiệu, hộp ngoài cũng là hộp quà tặng.

“Đây là cậu tự làm à?” Mễ Đường thử hỏi, bởi vì cô cũng không tin lắm.

“Ừ.”

“Thật á.” Mễ Đường kinh ngạc nói, “Còn hộp kia là gì?”

“Tự mình mở ra đi.” Lộ Lâm không nói đáp án.

Mễ Đường vội vàng mở nốt cái hộp kia ra.

Bên trong cũng là kẹo, nhưng lại là hai hình người đồ chơi làm bằng kẹo có hơi xấu, cố gắng cũng nhìn thấy hình dạng,

Mễ Đường không nhịn được cười “Cái này cũng là cậu làm?”

Lộ Lâm hơi xấu hổ, nhẹ nhàng mà “Ừ”

“Ha ha ha, đây là hai đứa mình à?”

Hai hình người bằng kẹo nằm cạnh nhau, hình như là đang nắm tay, mà cũng không phải, nói chung nhìn là lạ, nhưng cô gái tóc dài kia làm tinh tế hơn một chút, mặt mũi rất rất giống Mễ Đường, cậu con trai thì không nhìn rõ mặt.

Mễ Đường cười không ngừng, “Cậu quá lợi hại, làm lúc nào thế?”

Ánh mắt Lộ Lâm lấp lánh, “Từ nửa tháng trước.”

“À! Mình nhớ rồi, thảo nào ngày đó cậu nói bận, hóa ra là làm cái này.”

“Cậu nếm thử đi.” Lộ Lâm nói.

“Ừ, đồ chơi này mình phải cất đi, mình sẽ ăn hết tất cả.” Mễ Đường cười nói.

Cô chọn hai loại kẹo, xé vỏ ra cho một viên vào miệng mình còn một viên đút cho Lộ Lâm.

Lúc này, cô mới để ý trong đống kẹo có một tấm thiệp.

Mễ Đường cầm tấm thiệp lên, mặt Lộ Lâm từ từ đỏ lên đến cả hai tai.

Trên thiệp là chữ của Lộ Lâm, dùng chữ Khải viết vô cùng đẹp:

“Có bao nhiêu kẹo cũng không ngọt bằng một phần của em, em là mật ngọt nhất trên đời này, cùng là Mễ Đường của một mình anh“.

Mễ Đường cảm giác vị ngọt lan từ miệng xuống tim, cô ngước lên nhìn Lộ Lâm, dường như cô không nhìn thấy gì khác, toàn bộ thế giới đều là Lộ Lâm.

Cô may mắn mình đến được đây và gặp được Lộ Lâm, thích anh rồi ở bên anh.

Thanh xuân trở nên đẹp hơn nhờ có anh, mà còn được anh trân trọng, Mễ Đường cảm giác chắc đời trước mình cứu vớt địa cầu nên đời này vận khí mới tốt như vậy

Cô tự hứa trong lòng, mong muốn vận khí tốt sẽ theo cô cả đời, cô mãi sẽ là Mật Đường của Lộ Lâm, cùng anh ngọt ngào cả đời.

“Có ngọt không?” Thấy cô cúi đầu không gì, Lộ Lâm hỏi.

“Ừ, rất rất ngọt.” Mễ Đường gật đầu.

“ Đi thôi.” Lộ Lâm nắm chặt tay cô.

Toàn văn hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.