Ngọt Như Mật

Chương 22: Chương 22: Sandwich kẹp kem




Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Doãn Uyển Du

——————————

Mễ Đường vừa về tới nhà, thì nghe thấy tiếng của Mễ Viễn Sơn.

Mễ Đường đã lâu rồi chưa gặp Mễ Viễn Sơn, thay giầy xong chạy ngay ra phòng khách, kêu lên, “Ba, ba về khi nào vậy ạ?”

Mễ Viễn Sơn đến Nam Thành vào lúc hơn hai giờ chiều, sau đó đi thẳng về nhà

Mễ Viễn Sơn: “Vào hai giờ chiều, về nhà thì nghe mẹ nói con đi ra ngoài.”

Mễ Đường: “Vâng, ra ngoài mua sách.”

“Mua sách? Trong nhà nhiều truyện như vậy đã đọc hết rồi?” Nữ sĩ Mạnh Viện đi dép lê, từ phòng bếp ra trên tay cầm một dĩa dưa hấu.

“Không phải, mua sách tham khảo.”

“Sách tham khảo?” Mễ Viễn Sơn cùng nữ sĩ Mạnh Viện cùng đồng thanh nói.

“Vâng, sao mọi người lại ngạc nhiên như vậy?” Mễ Đường thay giày bước vào, đặt túi sách lên trên ghế salon.

“Không ngạc nhiên, rất tốt, nhóc con vào lớp lý của Trường Lễ quả nhiên khác biệt! Không tệ không tệ.” Mễ Viễn Sơn cười đầy phấn khích

Nữ sĩ Mạnh Viện: “Nào, nhóc con, ăn một miếng dưa hấu, trời có nóng không? Chiều hôm nay lại nóng hơn, buổi sáng chỉ mát được môt chút, thời tiết ở đây thật là thất thường.”

Mễ Đường: “Vẫn tốt ạ, trong hiệu sách không nóng, con đi rửa tay trước rồi sẽ ăn sau.”

Mễ Viễn Sơn và nữ sĩ Mạnh Viễn nhìn nhau.

Nữ sĩ Mạnh Viện thì thầm nói: “Ông đi xem đứa con yêu này có phải mua sách tham khảo không.”

Mễ Viễn Sơn: “Con nói mà em còn không tin.”

Ông vừa nói vừa cầm lấy cái túi sách lật xem, “Đúng là sách tham khảo.”

Nữ sĩ Mạnh viện: “Lạ thật, nhóc con đã từng mua loại sách này trước đây rồi à?”

Mễ Viễn Sơn: “Hình như chưa từng.”

Nữ sĩ Mạnh Viện: “Ông xã, anh nói xem, nếu con yêu của chúng ta, mà cố gắng học rồi thi đậu Thanh Hoa thì làm sao bây giờ?”

Mễ Viễn Sơn gật đầu nói: “Rất có thể, bảo bối bình thường không thích học, nếu lần này cố gắng không chừng thành tích thật sự có tiến bộ”

“Khụ khụ...”

Nghe thấy tiếng bước chân, Nữ sĩ Mạnh Viện ho hai lần.

Mễ Đường từ toilet ra, mỉm cười rồi cúi đầu nhìn điện thoại.

Mễ Viễn Sơn ngồi thẳng, “Đường bảo bối, tới ăn dưa hấu.”

Mễ Đường thuận miệng trả lời rồi ngồi đối diện với Mễ Viễn Sơn và nữ sĩ Mạnh Viện, lấy một miếng rồi hấu rồi cắn một cái, sau đó nhắn tin cho Lộ Lâm

Mễ Đường: “Cậu đến nhà chưa?”

Lộ Lâm: “Chưa.”

Mễ Đường: “Mình về rồi, cậu ngồi xe buýt hả?”

Lộ Lâm: “Ừm.”

Lúc này Lộ Lâm đang ngồi trên xe buýt, tin nhắn trong nhóm Wechat gửi đến liên tục.

Anh bấm vào rồi nhìn một chút, bị thu hút bởi một tin trong đấy.

Từ Lỗi: “Kể cho các cậu nghe một tin bất ngờ, người mà quyên tiền để sữa chữa sân bóng rổ và nhà ăn là học sinh trong lớp chúng ta!!!”

Diệp Hàm: “Ai vậy? Trâu bò như vậy.”

Từ Lỗi: “Mọi người đoán đi!”

Sở Gia Nhất: “Có phải Tần Phong không?”

Nhà Tần Phong giàu có mọi người đều biết, gia đình làm về bất động sản.

Từ Lỗi: “Không phải. [ cười xấu xa ] “

Sở Gia Nhất: “Đừng gây tò mò như vậy chứ, là ai.”

Từ Lỗi: “Học sinh mới chuyển đến.”

Diệp Hàm: “Mễ Đường?”

Tề Tư Tư: “Tôi nhổ vào...”

Từ Lỗi: “Cha mình còn nói, ngày nhà giáo bố mẹ Mễ Đường muốn mời toàn bộ thầy cô và học sinh trong lớp chúng ta đến khách sạn Vạn Hào ăn cơm! Ha ha ha ha...”

Tề Tư Tư: “Thật không? Nhưng hôm đấy là thứ ba mà?”

Từ Lỗi: “Đúng vậy, cha mình nói hiệu trưởng đã đồng ý, đúng lúc tiết thứ tư buổi sáng hôm đấy của chúng ta là tiết thể dục, sau khi tan học đến thẳng cổng trường có xe đặc biệt đưa đón.”

Trần Tử Minh: “Tuyệt vời!”

Diệp Hàm: “Quá sung sướng! Chúng ta cũng dính chút ánh sáng của ngày nhà giáo.”

Tề Tư Tư: “Nhà cô ấy giàu như vậy à, đến Vạn Hào ăn thì cũng phải một hai ngàn mỗi người.”

Từ Lỗi lắc đầu, đưa ngón tay ra bấm liên tục: “No, không phải có tiền...”

Diệp Hàm: “?”

Từ Lỗi: “Mà là có quặng mỏ!”

Tề Tư Tư: “Thật ngưỡng mộ, vừa xinh đẹp lại giàu có như vậy... thì người thường như chúng ta phải sống như nào đây?”

Trần Tử Minh: “À, hôm qua mình nhìn thấy cô ấy chơi vương giả, chơi Lý Bạch, điều hành từ 6 đến một B, là vương giả đẳng cấp.”

Diệp Hàm: “Mẹ nó, thật trâu bò.”

Tề Tư Tư: “Chua chua, tôi là chanh tinh.”

Diệp Hàm: “Aiya... Mọi người không nên ghen tỵ với cô ấy, đươc cái này thì mất cái kia, cô ấy mặc dù có tiền nhưng sẽ có những phiền não khác!”

Tề Tư Tư: “Cút...”

Lý Tuyết: “Gia đình cô ấy làm gì? Trong nhà có mỏ thật à?”

Diệp Hàm: “Giống như mình chỉ có thể chơi với thợ mỏ thợ đá chứ thế giới khoáng sản to lớn mình không hiểu.”

Tề Tư Tư: “Có thể vào lớp chúng ta chắc thành tích cũng rất tốt, cô ấy còn có khuyết điểm gì không?”

Diệp Hàm: “Cô ấy không có trong nhóm à?”

Tề Tư Tư: “Không có, ai có Wechat của cô ấy không? Để kéo vào?”

Diệp Hàm: “Du Mông Dương chắc là có? @ Du Vịnh con cừu nhỏ “

Du Mông Dương: “Ừm.”

Tề Tư Tư: “Du Mông Dương, cậu có biết nhà cô ấy giàu như vậy không?”

Du Mông Dương: “Mình cũng không biết, nhưng chắc rất tốt.”

Nhan Mộng Mộng: “Có tiền cũng không phải của cô ta, đều là do cha me, có cái gì mà phải thổi phồng lên.”

Tề Tư Tư: “Chua quá, mọi người cùng nhau liếm chanh, cậu khó chịu làm gì, tiền của cậu cũng không phải của cha mẹ cậu à.”

Nhan Mộng Mộng: “Mình không thèm chua, chỉ là không nhìn được các cậu cứ thổi phồng cô ta như thế”

Nhan Mộng Mộng nghĩ đến ngày đấy Mễ Đường nói cô từ Đôn Hoàng tới, cô tra trên mạng mới biết được là cái gì, Lộ Lâm còn giúp cô ta, làm cô đến bây giờ vẫn còn giận.

...

Cả lớp ồn ào lên tiếng, một số người chuyển chủ đề khác, lại có người nói đến chuyện thứ ba đến Vạn Hào phải ăn một bữa thật ngon.

Lộ Lâm nhìn đến đây thì không xem tiếp nữa.

Thoát ra khỏi giao diện, nhìn thấy có tin của Mễ Đường chưa đọc.

Mễ Đường: “Mình đang ăn dưa hấu, rất ngọt.”

Lộ Lâm: “Ừm.”

Mễ Đường đang nghĩ xem nhắn cái gì cho anh, thì tiếng đện thoại vang lên, cô rời khỏi cuộc nói chuyện, thấy Tiết Lẫm gửi lời mời kết bạn.

Lần đầu tiên gửi Mễ Đường không chấp nhận, chắc đợi lâu qua nhịn không được mới gửi thêm lần nữa

Mễ Đường nghĩ rồi hỏi Lộ Lâm: “Cậu có quen biết với Tiết Lẫm không?”

Lộ Lâm trả lời rất nhanh: “Làm sao?”

Mễ Đường: “Anh ta gửi cho mình mấy lời mời kết bạn, nếu cậu không quen thì mình sẽ không đồng ý.”

Lộ Lâm: “À, không quen.”

Mễ Đường cười cười, “Vậy mình sẽ không thêm cậu ta.”

Lộ Lâm: “Ừm.”

Mễ Đường: “Cậu có phải không muốn mình đồng ý đúng không?”

Mễ Đường một tay cầm miếng dưa hấu chần chừ không cắn, còn tay kia cầm điện thoại gõ chữ, khóe miệng mang theo cười, đôi mắt chứa đầy ý xuân.

Nữ sĩ Mạnh viện và Mễ Viễn Sơn nhìn cô, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ.

“Nhóc con, có chuyện gì đấy?” Nữ sĩ Mạnh viện hỏi.

Mễ Đường lúc này mới ngẩng đầu, “Chuyện gì?”

Nữ sĩ Mạnh viện: “Con cầm dưa hấu mà mãi không ăn, chỉ cười.”

Mễ Đường: “Không có gì, vừa rồi Hạ Tuệ Dao có kể một chuyện cười cho con, rất thú vị.”

Mễ Viễn Sơn: “Chuyện cười gì?”

Mễ Đường: “Chuyên vớ vẩn thôi ạ, con không ăn nữa, con muốn lên tầng đọc sách, ba mẹ ăn đi.”

Mễ Đường đặt dưa hấu xuống, rút một tờ giấy ra lau tay, cầm túi sách lên rồi đi.

Một lúc lâu sau Lộ Lâm mới trả lời cô: “Không có.”

Mặc dù Lộ Lâm không công nhận, nhưng Mễ Đường cảm thấy Lộ Lâm không muốn cô kết bạn với Tiết Lẫm.

Tuy nhiên cô không định trêu anh nữa mà chuyển đề tài khác.

...

Sau khi ăn xong cơm tối, Mễ Đường nhớ tới chuyện sáng nói đi về sẽ kiểm tra thêm về quyển sách “Tam thể” này viết cái gì, Lộ Lâm đang đọc nên cô cũng muốn đọc, điều này cũng gia tăng thêm tiếng nói chung, chứ không lâu lâu lại không có chuyện để nói.

Mễ Đường bật máy tính lên để kiểm tra một chút, đọc phần giới thiệu vắn tắt của quyển truyện, đọc một vài nhận xét, cảm thấy hơi mơ hồ đành quyết tâm hỏi Lộ Lâm quyển sách này nội dung về cái gì.

Lộ Lâm tóm tắt cho cô một chút về các nhân vật chính và cốt truyện của tập đầu tiên, Mễ Đường cảm thấy anh nói so với cô đọc lên mạng hay hơn nhiều nên muốn anh nói nhiều một chút.

Có lẽ Lộ Lâm cảm thấy đánh chữ khá phiền phức liền gửi tin nhắn thoại cho cô.

Sau khi nhận được một tin nhắn rất dài, Mễ Đường phấn khích đến nỗi cười không ngừng.

Giọng nói của Lộ Lâm rất êm tai, cô nghe đi nghe lại nhiều lần không chán, theo lời kể của anh, câu chuyện có phần bí hiểm này đã trở nên thú vị hơn, Mễ Đường dường như cũng đắm chìm trong câu chuyện này.

Bộ đầu tiên rất dài, Lộ Lâm nói ngắt quãng rất nhiều, Mễ Đường nghe nói đến một số vấn đề phát sinh trong câu chuyện, thỉnh thoảng cũng sẽ gửi một vài cảm nhận ngây thơ, dù sao đối với một học sinh cấp ba như cô mà nói một câu chuyện như vậy có vẻ hơi nặng nề và xa vời.

Thời gian trôi qua rất nhanh, câu chuyện còn chưa kể xong nhưng đã rất muộn rồi.

Lộ Lâm: “Không còn sớm, nên ngủ thôi.”

Mễ Đường: “Mình còn chưa muốn ngủ, cậu buồn ngủ chưa?”

Lộ Lâm: “Hơi hơi.”

Mễ Đường nhìn thời gian nói: “Vậy cậu ngủ đi, mình đi tắm rồi cũng chuẩn bị ngủ.”

Lộ Lâm: “Ừm.”

Chờ Mễ Đường tắm rửa xong đi ra, nhìn ra ngoài cửa sổ mặt trăng vừa sáng lại vừa tròn, những ngôi sao cũng vô cùng rực rỡ, cô không nhịn được lại nhắn tin cho Lộ Lâm: “Trăng đêm nay nhìn rất đẹp.”

Không nghĩ tới chỉ một lát sau, Lộ Lâm đã trả lời: “Ừm.”

Mễ Đường viết một câu, xóa rồi sửa, do dự nhưng vẫn gửi đi.

“Mình đã nói với mặt trăng, mình nhớ cậu, để nó nói lại cho cậu, chúc ngủ ngon.”

Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong lòng im lặng đếm một giây hai giây ba giây...

Khoảng nửa phút sau, Lộ Lâm mới trả lời.

Lộ Lâm: “Ngủ ngon.”

Trong lòng Mễ Đường ngọt lịm, giống như được đổ một bình mật ong, cô bỗng trở nên tham lam hơn, “Muốn nghe cậu nói chúc ngủ ngon.”

Qua rất lâu, Lộ Lâm cũng không trả lời.

“Ai, có vẻ như sẽ không nhắn lại rồi.” Mễ Đường khẽ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.