Ngọt Như Mật

Chương 18: Chương 18: Tiramisu quả mọng waffles




Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Doãn Uyển Du

—————————

Mễ Đường nghĩ một chút, lại cảm thấy không đúng.

Đã lâu như vậy thì chắc cũng đã sớm về đến nhà, đoán chừng còn ăn cơm xong rồi.

Nữ sĩ Mạnh Viện hỏi: “Nhóc con, anh trai con mấy hôm trước đã về đúng không?”

Mễ Đường: “Vâng, đã về, ở một đêm, hôm sau lại đi.”

Nữ sĩ Mạnh Viện: “Vậy con cũng không nói với mẹ.”

Mễ Đường: “Nói cái gì?”

“Nói về chuyện anh trai con về thăm con, mẹ là nghe dì giúp việc nói mới biết, con nói anh trai con, lần trước không phải mẹ chỉ giới thiệu bạn gái cho nó thôi sao, nó còn chế giễu, sau đó không thèm để ý tới mẹ nữa, nửa tháng nay không có tin tức gì, mẹ chuyển tiền cũng không nhận, thật đáng ghét.” Nữ sĩ Mạnh Viện bắt đầu kể khổ.

Mễ Đường đặt điện thoại xuống. Tò mò hỏi: “Bạn gái gì?”

Nữ sĩ Mạnh Viện tủi thân nói: “Đó là...con gái của gia đình chú Trương, khá xinh đẹp, trầm tĩnh nhẹ nhàng, miệng lại ngọt, rất thích anh trai con, chú Trương nói với mẹ mấy lần muốn giới thiệu hai đứa với nhau, nên mẹ mới hẹn cô gái đó với anh trai con ăn cơm.”

Mễ Đường cười nói: “Lần sau mẹ cũng đừng giới thiệu bạn gái cho anh ấy nữa, sẽ làm anh ấy khó chịu.”

“Nó sẽ không khó chịu đâu, mẹ nghe nói trong trường rất nhiều người theo đuổi anh con.” Nữ sĩ Mạnh Viện lập tức thay đổi giọng điệu, “Nếu không phải do mẹ sinh ra nó đẹp trai như vậy, thì con nghĩ nó sẽ có nhiều người thích như thế sao?”

“Đúng vậy, đều là công lao của mẹ.” Mễ Đường phụ họa nói.

Nữ sĩ Mạnh Viện: “No, con đã quên, còn có phần của ba con.”

Mễ Đường: “Vâng vâng, công lao của hai người.”

Một lát sau, Nữ sĩ Mạnh Viện lại lo lắng sốt ruột nói: “Lần sau anh con gọi điện nhớ phải nói giúp mẹ mấy câu, để anh con nhận tiền, mẹ sợ ở trường không đủ tiền.”

Mễ Đường: “Sao anh ấy lại không có tiền, anh ấy rất giàu, mẹ không cần lo lắng.”

“Anh con vào đại học phải chi tiêu rất lớn, một tháng này mẹ chuyển khoản qua WeChat nhưng anh con không nhận, mẹ hỏi ba con, ông ấy cũng không gửi tiền.” Nữ sĩ Mạnh Viện nghiêm túc nói.

Mễ Đường thở dài, “Sao mẹ không chuyển cho anh ý bằng Alipay? Chuyển qua số điện thoại không phải là được sao, anh ấy không thể không nhận.”

“Đúng rồi, nhóc con sao lại thông minh như vậy?” Nữ sĩ Mạnh Viện gật đầu.

Nhưng chỉ một phút sau, nữ sĩ Mạnh Viện lại nói: “Cũng không được nhóc con ạ, chuyển qua Alipay, không phải anh con tự nguyện, anh con vẫn không cần, mà mẹ lại vội vàng muốn chuyển cho nó, thật không thú vị, mẹ chuyển qua WeChat, chắc chắn anh con xác nhận, nếu không mẹ sẽ rất mất mặt. Cho nên con vẫn nên nói cho anh con, để nó nhận tiền, để anh con quan tâm tới mẹ.”

Mễ Đường đành phải nói: “Vâng ạ.”

Trở về nhà, Mễ Đường đã bị nữ sĩ Mạnh Viện bắt đi xem quà, bà đi Hàn Quốc về mang hơn mười túi đồ, đa số đều là mỹ phẩm dưỡng da, và rất nhiều phụ kiện trang sức

“Nhóc con, con để lại một ít cho mình, chỗ còn lại đưa cho bạn học, mẹ đã mua hầu hết những thứ mà mọi người hay mua, nghĩ con mới chuyển đến trường mới, để quen bạn học mới thì nên có chút quà, mẹ có phải rất tuyệt vời hay không?”

Mễ Đường nở một nụ cười tinh tế: “Mẹ, lời này mẹ học ở đâu đấy?”

“Từ các chị em trong nhóm. Sao? Mẹ theo kịp xu hướng thời đại phải không?” Nữ sĩ Mạnh Viện chớp mắt.

Vì để tránh cho nữ sĩ Mạnh Viện dùng loạn ngôn ngữ trên mạng, cô đành phải chọc niềm tự hào của bà, “Nhưng lời này không được tốt.”

Nữ sĩ Mạnh Viện rất kinh ngạc, “A?”

“Lời này có nghĩa là châm chọc hoặc mỉa mai, tương đương với câu: Trí tuệ thiểu năng.”

Mễ Đường nói xong vỗ vào vai bà trấn an, “Mẹ à, đừng khổ sở, sau này chúng ta sẽ tránh được những sai lầm như vậy.”

Bà Mạnh Viện dường như cũng không khổ sở lắm, xấu hổ mà cười: “Hôm qua mẹ nói những lời này với ba con...... sau đó ông ấy ra vẻ, còn chụp hình post lên khoe với bạn bè, nói mẹ khen ông ấy......”

Mễ Đường: “......”

Nữ sĩ Mạnh Viện: “Mẹ có thể nói sự thật với ba con không?”

Mễ Đường nghĩ rồi nói: “Chuyện này, mẹ tự quyết định đi, con phải về phòng đây.”

Mễ Đường lên phòng rồi nói chuyện này với Hạ Tuệ Dao, Hạ Tuệ Dao đã gửi mấy trăm chữ ha ha ha ha cho cô, bày tỏ cảm xúc của cô ấy vào lúc này.

Hai người trò chuyện rồi lại nói tới Lộ Lâm.

Hạ Tuệ Dao hỏi cô sau khi tan học về đã gửi tin cho Lộ Lâm chưa, Mễ Đường nói chưa gửi, kết quả đã bị Hạ Tuệ Dao giáo dục một trận.

Hạ Tuệ Dao: “Cậu như vậy là không được, vất vả lắm mới có ngày nghỉ, sao không hẹn người ta ngày mai đi chơi?”

Mễ Đường: “Chơi cái gì?”

Hạ Tuệ Dao: “Ha ha ha, một đại tỷ của trường trung học lại không biết chơi cái gì? Cậu không phải biết chơi nhất sao? Dẫn anh ta phóng túng một lần đi! Buông thả bản thân ra.”

Mễ Đường: “Cút......”

Hạ Tuệ Dao: “Không cút, chúng ta tiếp tục.”

Mễ Đường: “Mệt mỏi...... Cậu cùng Doãn Hàn đốt cháy đến đâu rồi?”

Hạ Tuệ Dao: “Còn thế nào nữa ha ha ha, ngày hôm qua cậu ta chờ mình tan học về *thẹn thùng*”

Mễ Đường: “Được lắm, không ăn thức ăn cho chó nữa, mình đi tìm Lộ Lâm ăn đường.”

Mễ Đường kết thúc cuộc trò chuyện với Hạ Tuệ Dao, cô muốn nhắn tin hỏi Lộ Lâm tối ăn gì.

Lộ Lâm đang nói chuyện với ba Lộ Thanh Thành.

Trong TV đang phát quảng cáo, hai cha con ngồi trên ghế sopha trong phòng khách, Lộ Lâm thay một bộ quần áo ngắn tay quần đùi, Lộ Thanh Thành vẫn đang mặc áo áo sơ mi, diện mạo hai người có năm phần giống nhau, chỉ khác là Lộ Lâm trẻ tuổi nên đẹp trai hơn, còn Lộ Thanh Thành thoạt nhìn hơi tiều tụy, có một chút râu, nhưng vẫn là người đàn ông thành thục quyến rũ.

Hạt Dẻ đang ngồi dưới chân Lộ Lâm, đuôi đang lắc lư.

Lộ Thanh Thành hỏi anh “Mẹ con mấy hôm trước có gọi điện cho con không?”

Lộ Lâm: “Vâng.”

“Nói như nào?” Lộ Thanh Thành cầm cốc lên nhấp một ngụm trà.

“Không có gì để nói.” Lộ Lâm không biểu hiện gì, đôi mắt nhìn đi nơi khác.

Lộ Thanh Thành: “Mẹ con muốn con đến thủ đô, sao con không đi?”

Lộ Lâm lạnh lùng nói: “Không đi.”

“Con vì lo lắng cho ba nên vẫn không muốn sống cùng mẹ đúng không?” Lộ Thanh Thành nhìn anh.

“Không phải.” Lộ Lâm nói với vẻ mặt vô cảm.

“Ba nghe mẹ con nói, mấy hôm nữa bà ấy quay về thăm con nhưng con không cho bà ấy tới?” Lộ Thanh Thành thở dài

“Không có, con về phòng trước làm bài tập.” Lộ Lâm còn chưa nói xong đã đứng lên.

Hạt Dẻ thấy Lộ Lâm di chuyển cũng đứng lên theo.

Lộ Thanh Thành còn chưa kịp nói hết, anh đã quay người về phòng mình rồi đóng cửa lại.

Lộ Thanh Thành đặt chén trà xuống, trong mắt lộ sự bất lực.

Hạt Dẻ nhảy nhót đi theo Lộ Lâm vào phòng ngủ, sau đó nhảy vào ổ của mình, trong góc đặt một cái đệm mềm mại, phía trên còn trải thêm một tấm thảm.

Lộ Lâm đúng lúc nhìn thấy điện thoại di động đặt trên giường sáng lên, nhưng anh không cầm lên luôn mà rút sạc ra trước, rồi cầm điện thoại đi ra ban công, lấy bao thuốc từ trong túi ra, rút một điếu đặt lên miệng, lúc này mới mở WeChat ra đọc tin nhắn.

Mễ Đường: “Cậu ăn xong chưa?”

Lộ Lâm nhìn thấy là tin nhắn của Mễ Đường, vẻ mặt hơi thay đổi, ngón tay di chuyển trên màn hình: “Ăn rồi.”

Mễ Đường: “Bây giờ cậu đang làm gì?”

Lộ Lâm nhìn điếu thuốc trong tay, ngập ngừng trong giây lát rồi tắt điếu thuốc, “Không làm gì.”

Mễ Đường: “Buổi tối định làm gì?”

Lộ Lâm: “Không biết.”

Mễ Đường: “Hạt Dẻ đâu? Không cho mình xem à.”

Lộ Lâm nhướng mày, ném điếu thuốc đi, vẫy tay về phía Hạt Dẻ, “Hạt Dẻ, lại đây.”

Anh gọi một tiếng, Hạt Dẻ lập tức chạy tới, chân ngắn nhỏ lạch cạch. Cái mông rung lên vô cùng buồn cười.

Lộ Lâm mở chế độ chụp WeChat, nhấn nút quay, nói: “Hạt Dẻ nằm sấp xuống.”

Hạt Dẻ nghe thấy lập tức tách bốn chân ra, bụng dán chặt trên mặt đất.

“Lên.”

Hạt Dẻ lại đứng dậy, vẫy đuôi liên tục, đặc biệt sung sướng.

Lộ Lâm gửi video ngắn cho Mễ Đường.

Mễ Đường xem mấy lần, chủ yếu là nghe giọng nói của Lộ Lâm, mang theo giọng điệu chỉ huy, nhưng rất nhẹ nhàng, giọng nói nhàn nhạt, làm cho lỗ tai cũng muốn mang thai.

Mễ Đường khen: “Nó thật đáng yêu.”

Lộ Lâm: “Ừ.”

Mễ Đường: “Còn giọng nói của cậu rất hay.”

Lộ Lâm không trả lời, Mễ Đường nghĩ anh xấu hổ.

Mễ Đường nghĩ một chút những vẫn là quyết định nghe theo Hạ Tuệ Dao, hẹn anh mai ra ngoài chơi.

Mễ Đường: “Ngày mai cậu có làm gì không?”

Lộ Lâm: “Không biết, chắc đọc sách.”

Mễ Đường đang nghĩ xem phải hẹn anh như nào, hẹn anh đi đâu mới được thì Lộ Lâm lại gửi tin tới hỏi.

Lộ Lâm: “Cậu thì sao?”

Mễ Đường vừa mừng vừa sợ, rồi bỗng nhiên không biết phải trả lời như nào.

Cô nhanh chóng gửi cho Hạ Tuệ Dao xem, hỏi cô ấy nên trả lời thế nào, có nên nói thẳng với anh là hẹn anh đi chơi hay không.

Hạ Tuệ Dao nhanh chóng cho cậu trả lời: “Cậu phải rụt rè một chút, cậu nói cho mình biết cậu định hẹn người ta đi làm gì?”

Mễ Đường: “Không biết, mình chưa nghĩ ra.”

Hạ Tuệ Dao: “Nghĩ nhanh lên.”

Mễ Đường: “Đi hát? Xem phim?”

Mễ Đường nghĩ các học bá thường thích học tập, vì thế lại nhắn thêm hai câu, “Đi thư viện? Đi hiệu sách?”

Hạ Tuệ Dao: “Thành tích của cậu ta rất tốt hả?”

Mễ Đường: “Đứng đầu.”

Hạ Tuệ Dao: “Được, nếu như vậy, cậu cứ nói mai cậu không làm gì, chắc ở nhà thôi, Sau đó cậu gửi hình biểu cảm gì đó thể hiện mình đang nhàm chán, rồi cậu nói muốn đi hiệu sách mua mấy quyển sách tham khảo, nhưng không biết mua sách gì hỏi anh ta có thể đi cùng hay không, có thể tư vấn cho cậu.”

Mễ Đường: “Đúng là thông minh! Người anh em, lợi hại!”

Hạ Tuệ Dao: “Ha ha ha ha ha ha, người anh em đi thôi.”

Mễ Đường: “Nhưng vấn đề là...... Mình phải gửi biểu cảm gì?”

Hạ Tuệ Dao: “Cậu có loại biểu cảm vừa lạnh lạnh lại không làm ra vẻ còn có chút đáng yêu không?”

Mễ Đường: “Không có, các gói biểu cảm của mình đều là cậu gửi cho mình”

Hạ Tuệ Dao: “Không nói chuyện vô nghĩa nữa, mình cũng có gói biểu cảm tiểu tiên nữ đáng yêu!”

Mễ Đường: “Mau mau gửi mình!”

Hạ Tuệ Dao lập tức gửi 10 gói biểu cảm cho cô.

Mễ Đường lưu từng cái một, sau đó hỏi: “Cậu gửi cho mình nhiều như vậy, mình phải gửi cho cậu ấy cái nào?”

Hạ Tuệ Dao chọn một cái, “Gửi cái này đi! Một chút lạnh lùng, một chút đáng yêu, lại có chút quyến rũ! Quả thực hoàn mỹ, yêu yêu.”

Mễ Đường: “Được, người anh em mình đi đây.”

......

Mễ Đường theo lời Hạ Tuệ Dao nói nhắn lại cho Lộ Lâm: “Mình cũng không biết, không làm gì, chắc ở nhà thôi.”

Mễ Đường: [ biểu cảm đáng yêu lạnh lùng quyến rũ ]

Mễ Đường: “Mình muốn đi hiệu sách mua mấy quyển tham khảo, nhưng không biết mua loại gì, cậu có thể đi cùng mình tư vấn giúp mình một chút được không? Mình mời cậu ăn cơm.”

Mễ Đường tự khen ngợi mình còn thêm cơ hội ăn cơm với nhau, thật tuyệt vời.

Nhưng...... cô đợi khoảng mười lăm phút, không thấy Lộ Lâm trả lời.

Mễ Đường hỏi Hạ Tuệ Dao, “Sao không trả lời cho mình nhỉ? Là không đồng ý sao?”

Hạ Tuệ Dao: “Không đồng ý thì có thể nói không rảnh, không trả lời cái quỷ gì?”

Mễ Đường: “Không biết, mệt tim quá.”

Môt lúc sau, Lộ Lâm mới nhắn tin trả lời.

Mễ Đường vui mừng click mở ra đọc.

Lộ Lâm: “Có chút việc, nói chuyện sau.”

Hai mắt Mễ Đường nhíu lại, mím môi, chụp lại màn hình đối thoại của hai người gửi cho Hạ Tuệ Dao.

Mễ Đường: “Ai...... Cậu ấy trả lời thế này cho mình.”

Hạ Tuệ Dao: “Cẩu nam nhân.”

Mễ Đường: “Cẩu nam nhân.”

Hạ Tuệ Dao: “Đại móng heo!”

Mễ Đường: “Móng heo.”

Hạ Tuệ Dao: “Đừng để ý đến cậu ta nữa.”

Mễ Đường: “Aiya, Không để ý tới thì không để ý tới nữa.”

Hạ Tuệ Dao: “Bỏ rơi anh ta đi, cẩu nam nhân, đàn ông đều là đại móng heo! Lại dám đối xử với cậu như vậy!? Tức giận, không cho cậu để ý đến anh ta nữa.”

Mễ Đường: “Cậu nói rất đúng! Không bao giờ để ý đến cậu ta nữa.”

Hạ Tuệ Dao: “Có đẹp nhiều không? Mà lại cuồng như vậy?”

Mễ Đường: “Rất đẹp.”

Hạ Tuệ Dao: “Hơn Phó Khi sao?”

Mễ Đường: “Đẹp hơn Phó Khi.”

Hạ Tuệ Dao: “Còn đẹp hơn Ngô Ngạn Tổ với Ngô Diệp Phàm sao?”

Mễ Đường: “...... Mình cảm thấy như thế.”

Hạ Tuệ Dao: “Không được rồi, cậu đã bị trúng độc!”

Tác giả có lời muốn nói:

Mễ Đường: Không bao giờ để ý đến cậu nữa, tức giận!

Thật thương cho dự định của Đường Đường,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.