Ngọt Thê Động Lòng Người, Bá Đạo Tổng Giám Đốc Hảo Tình Thâm

Chương 82: Chương 82: Cuộc so tài giữa hai người phụ nữ




Edit: minhhaoconan

“Sao anh lại ở đây?” Lý Nguyên Y sửng sốt, ngay sau đó nở một nụ cười yếu ớt nhưng rực rỡ ra, trong mắt người đàn ông, ngay cả ánh trăng thanh khiết cũng thua xa vẻ đẹp độc nhất vô nhị của cô.

“E hèm, em cứ nói đi?” Anh đang đứng lại trước mặt cô, từ trên cao đưa mắt nhìn xuống cô, trong đôi mắt thâm thúy như có một phần lộn xộn đang nhún nhảy, cũng là ý tứ hàm xúc không rõ ràng như thế.

Đầu nhỏ của Lý Nguyên Y nghiêng sang bên, nhẹ nhàng chớp mắt một cái, đột nhiên nhớ tới tối hôm nay cô vậy mà lại bỏ rơi anh, không hiểu sao trong lòng dâng lên chút áy náy. Cô nhìn anh, dùng âm thanh mềm mại đáng yêu nói: “Thật xin lỗi, anh hai của em nhập viện rồi, cho nên ——”

“Anh thật đói, có đồ ăn không?” Không chờ cô giải thích xong, anh liền cắt ngang lời cô.

“Anh chưa ăn cơm?” Giọng nói vốn ôn nhu mềm mại bỗng cất cao trong nháy mắt, cô nhìn anh một cái bằng ánh mắt không thể tin: “Anh điên rồi sao? Cả 10 tiếng liền vẫn chưa ăn à?”

“Ai, không có tâm tình.” Người nào đó cố ý thở dài một cái, đưa bàn tay tới ngắt mấy cái lộn xộn trên khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của cô, trong giọng nói tràn đầy vẻ chế nhạo: “Sao em lại mập nhiều như vậy hả?”

Lý Nguyên Y đánh rơi tay anh, hai bên mày thanh tú đột nhiên nhướng lên, cô gắt giọng: “Không cần khơi lại chuyện đau lòng của em!” Trong vòng một ngày, cô liên tục bị hai người đàn ông quan tâm nói mình mập, hu hu, không phải là cô đích thực cần giảm cân chứ?

Cô nhỏ mọn rầu rĩ, Đường Diệc Đình cũng không biết, dù sao ở trong mắt anh, người phụ nữ của anh dù cho có mập thành đầu heo chăng nữa, cũng vẫn là cảnh vật đẹp nhất trên đời, huống chi, cô căn bản là cân xứng đến độ dường như không tìm được bất kỳ một khuyết điểm nào.

Anh không nói lời nào, chỉ là yên lặng nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt thâm thúy sáng rực như đuốc, làm cho nhịp tim của cô không kìm được mà tăng tốc, cô hơi ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, lúc này cô mới ý thức được việc anh chưa có ăn, quan tâm hỏi: “Không ăn cơm, cho anh ăn một bữa ăn nhẹ có được không?”

Tối nay anh hai không trở lại, cho anh ấy vào nhà ngồi một chút, sẽ không có việc gì chứ? Trong lòng Lý Nguyên Y âm thầm bổ sung câu này.

“Dĩ nhiên có thể!” Đường Diệc Đình vừa nghe đến cô nói thế lại muốn cho cô nằm phía dưới, trong nháy mắt, ánh mắt cũng sáng rỡ. Nguyên bản vốn là sắc mặt tuấn mỹ, đột nhiên lại tách ra một nụ cười thuần khiết giống như lan trắng, dường như theo bản năng anh liền đưa tay bế ngang người cô: “Đi, phía dưới cho anh đi.”

“A ——” Lý Nguyên Y kêu lên một tiếng, nắm tay nhỏ bé vung mạnh thành một quả đấm đấm nhẹ vào ngực anh, giận dỗi trách: “Anh dọa chết người.”

“Lá gan bé nhỏ như vậy, coi sao được?” Anh nhếch môi, bàn tay nhân cơ hội vỗ vào mông cô một cái: “Đi thôi, đầu bếp Lý.”

Nói xong, ôm cô đi thẳng vào nhà.

Sau khi đến phòng khách anh đặt cô xuống, Lý Nguyên Y để cho anh tùy ý ngồi xuống, mình thì đi vào bếp, giúp phía dưới của anh.

Đường Diệc Đình đi tới ngồi xuống trên ghế mây ngoài ban công, nhìn bóng đêm yên tĩnh ngoài phòng, không hiểu sao bỗng có cảm giác an lòng, suy nghĩ dường như trở về khoảng thời gian sáu năm trước ——

Một ngày kia, là ngày giỗ của mẹ anh. Anh lái xe trong tâm trạng sa sút, sau khi trở về từ khu mộ, vừa đúng chạy ngang qua công viên trung tâm, đột nhiên có một bóng dáng màu trắng, như bươm bướm, nhẹ nhàng bay vào trong mắt anh.

Thời điểm đó, anh chỉ biết mình lúc ấy không thể nào dời mắt đi được, nhưng lại không biết có một thành ngữ, gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Chiếc xe thể thao danh quý lướt qua cô, anh liếc mắt sang kính chiếu hậu một cái theo bản năng, lại thấy một người thanh niên cao lớn trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú khẽ gọi một tiếng: “Yeon Hee!”, sau đó, gương mặt xinh đẹp của cô gái hiện ra một nụ cười trong veo trong nháy mắt, chạy như bay nhào tới trong ngực của người thanh niên. Người thanh niên xoa đầu cô đầy sủng nịnh, đưa cho cô một hộp bắp rang, cô gái thông minh cười một tiếng, lấy một miếng nhét lung tung vào miệng của người thanh niên, cảnh tượng hạnh phúc làm người khác phải ghen tỵ.

Tiếng lòng Đường Diệc Đình hoàn toàn bị kích thích trong một khắc kia, sâu trong đôi mắt u ám xẹt qua một sự kiên quyết phải thấy được ánh sáng ——

Loại nụ cười xinh đẹp của cô ấy, chỉ có thể thuộc về một mình anh!

Vì vậy, trải qua nhiều lần điều tra, anh biết cô tên Yeon Hee, từ nhỏ được nuôi dưỡng ở viện phúc lợi, cô có một người thanh mai trúc mã rất tốt, gọi là Lục Tuyển Thần. Lúc ấy, Lục Tuyển Thần 22 tuổi, mới vừa tốt nghiệp từ học viện âm nhạc, nguyên bản vốn là có một tương lai tươi sáng, thế nhưng lại bị anh phá hư.

Anh thừa nhận, anh rất ác rất xấu, vì lấy được cô mà không từ một thủ đoạn, lợi dụng tương lai của Lục Tuyển Thần để uy hiếp cô, bức bách cô trở thành người phụ nữ của mình.

“Đường Diệc Đình, tôi hận anh ——”

Lần đó vốn là một đêm thân mật, cô gào khóc suốt đêm, khóc sưng tròng mắt, tố cáo hành vi dã thú của anh.

“Hận đi, em có hận anh càng nhiều, em sẽ liền phát hiện, em sẽ càng yêu anh nhiều hơn!” Anh cười lạnh, liều mạng, giày vò cô tới chết.

“Anh mơ đi! Cho dù coi như đàn ông trên toàn thế giới đều chết sạch, tôi cũng sẽ không thể nào yêu anh!”

......

Tâm, bỗng nhiên đau xót, trong lúc vô ý, trên vai xuất hiện thêm một cánh tay, anh ngẩng đầu lên theo bản năng, chỉ thấy cô mặt mày vênh váo, khóe miệng khẽ nhếch, cười đến cực kỳ động lòng người: “Nét mặt tốt lắm!”

Âm thanh của cô, giữa sự trong veo mang theo nhàn nhạt ôn nhu, vừa đúng xông vào trong lòng anh, cái dây thần kinh trí nhớ kia, giống như là bị người dùng ngón tay thon thả nhẹ nhàng kích thích, vào giờ khắc này, anh cảm giác dường như đã qua mấy đời.

“Anh đang nhớ cái gì, nhập thần như thế hay lắm sao?” Cô cau mày, ánh mắt thoáng qua sự quan tâm.

“Nhớ em!” Anh thành thật trả lời, cô lại bật cười, hoàn toàn không coi lời của anh là sự thật.

“Rửa tay nhanh nhanh lên rồi đi ăn mì, em làm ăn không được ngon cho lắm, nhưng không cho phép anh đổ sạch nha!” Lý Nguyên Y bỏ xuống những lời có chút bá đạo này, thẳng bước đi vào với phong thái yểu điệu.

Nghe được lời của cô, suy nghĩ Đường Diệc Đình giật mình một cái, trong lòng bỗng chốc trầm xuống, trên trán nhanh chóng hiện lên mấy vạch đen ——

Dường như, trước kia cô chính là sát thủ đầu bếp, cô nấu mì, có thể ăn được không?

Có lẽ, thời gian đã trôi qua sáu năm, cô sẽ tiến bộ chứ?

Đường Diệc Đình ôm thái độ tích cực lạc quan tốt đẹp trong cuộc sống như thế, đi theo sau cô bước vào phòng ăn, sau khi nhìn thấy một tô mì lớn như thế, con ngươi đẹp mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc trong nháy mắt, vậy……Có thể ăn không?

“Thì sao, mau ăn đi nha, không phải anh đói à?” Lý Nguyên Y kéo cái ghế, ngồi xuống đối diện anh, đôi tay chống cằm, lúc này đôi mắt của cô sáng lấp lánh, giống như kim cương, phá lệ sáng chói.

Đường Diệc Đình lặng lẽ thở dài một hơi, cầm đũa lên gắp mấy cái, vùi đầu ăn. Ừ, mặc dù mì bở và nhão, nhưng miễn cưỡng cũng có thể nuốt xuống bụng, nếu như không có lời nói mặn mà như vậy.

“Ăn ngon không?” Lý Nguyên Y mở trừng hai mắt, tràn đầy hi vọng hỏi anh.

“…..” Đường Diệc Đình không có trả lời ngay lập tức, dùng chiếc đũa tìm được một miếng trứng chiên ở trong tô, thấy nó có màu sắc trơn bóng, độ lửa vừa phải, anh gật đầu một cái: “Cũng không tệ lắm!”

Dĩ nhiên, chỉ là với mỗi trứng chiên mà thôi!

“Ha ha, đúng không?” Người nào đó không hề có một chút tự biết mình nào, lúc này cười đến cực kỳ vui vẻ, tay phải nhẹ nhàng gõ mấy cái ở trên bàn, đột nhiên có chút tiếc nuối: “Mỗi lần em muốn cho anh hai ăn một chút, anh ấy đều nói trong cục có chuyện, vội vàng đi mất.”

“…..” Đường Diệc Đình im lặng, trong lòng thầm nghĩ, Lý Xương Húc thật là còn may mắn ấy chứ, anh có thể cũng đi hay không đây?

Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ một chút, anh cũng không thể nào làm như vậy thật!

Chỉ là, Lý Xương Húc cũng quá đáng ghét rồi, sao lại dám lừa gạt bảo bối của anh như thế?

Nghĩ tới như vậy, mày rậm đẹp mắt của Đường Diệc Đình hơi nhíu lại, đôi mắt thâm thúy xẹt qua một luồng sáng, chỉ thấy anh để đũa xuống, làm bộ như lơ đãng nhắc nhở: “Nghe nói cơm bệnh viện tất cả đều rất khó ăn, anh cảm nhận được, nếu như thỉnh thoảng em cho anh hai một bữa ăn nhẹ hoặc là nấu cháo cá cũng được, anh ấy nhất định sẽ rất vui.”

“Đúng vậy nha!” Lý Nguyên Y nghe vậy, hai mắt sáng lên trong nháy mắt: “Trưa mai em liền cho anh ấy ăn một tô mì sợi.”

Nhớ lại, anh hai rất thích mì thịt bò ở bên ngoài, nếu như là mì do cô tự tay làm, chắc hẳn anh sẽ thích hơn đi, ha ha.

“Đúng rồi, như vậy phần mì trong lời nói của em còn có thể mặn hơn một chút nữa. Ngày mai em xuống thêm chút muối đi!” Người nào đó thật đúng là còn không quên bỏ thêm đá xuống giếng!

“Được!” Lý Nguyên Y liền gật đầu rất vui vẻ, căn bản không có chú ý đến trong mắt người đàn ông kia ánh lên một chút hả hê.

*****

Bởi vì cô hẹn Lê Lâm ăn cơm tối, vừa đến lúc tan sở, Lý Nguyên Y liền cầm giỏ xách chuẩn bị đi.

Lúc này, Tiểu Lạc hào hứng ôm một xấp tài liệu đi tới: “Chị Y, tư liệu của ảnh hậu Thẩm đã chuẩn bị xong, chị có muốn mang về nhà xem thử không?”

Cô thế nhưng đã phí rất nhiều tâm tư, mới từ rất nhiều nguồn tin lấy được tài liệu độc nhất vô nhị của Thẩm Tâm, bởi vì quá nhiều, chính mình cũng chưa xem một cái, thì đưa tới cho chị Y.

“Được rồi!” Lý Nguyên Y nghĩ thầm, ngày mai chính là ngày phát sóng trực tiếp rồi, đích thực tối nay cô cần phải làm bài tập thử trước tiên đã.

Vì vậy, cô nhét tài liệu vào trong túi, sau đó mới vẫy tay chào tạm biệt Tiểu Lạc, rời khỏi Đài truyền hình.

Cô và Lê Lâm hẹn nhau ở một nhà ăn địa phương tên Ngưu Bái, vừa đến đây, cô chỉ thấy Lê Lâm chống cằm, như đang trầm ngâm.

“Sao vậy? Tâm sự nặng nề như vậy?” Hiếm khi gặp bộ dáng âm trầm của cô bạn thân luôn luôn sáng sủa hoạt bát này, Lý Nguyên Y có chút không quen, không nhịn được quan tâm hỏi thăm.

“Mới vừa nhìn Microblogging, nghe nói Lục Tuyển Thần xảy ra tai nạn xe cộ, bây giờ còn đang cấp cứu ở bệnh viện a! Làm thế nào đây? Y Y, anh ấy không bị sao chứ?” Vẻ mặt Lê Lâm hết sức lo âu, giống như là sắp òa khóc.

Nội tâm hồi hộp của Lý Nguyên Y hạ xuống, có lẽ là bởi vì mình đã từng bị tai nạn xe cộ, cho nên mới đặc biệt nhay cảm với những chuyện như thế này. Ngắt cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo của mi tâm, trong con mắt trong suốt của cô hiện lên một sự chắc chắn, cô yếu ớt nhìn về phía Lê Lâm: “Người hiền có trời phù hộ, anh ấy không xảy ra chuyện gì đâu, yên tâm đi!”

“Ừm!” Lê Lâm gật đầu một cái, con ngươi đen bóng phát ra một luồng sáng cực nóng: “Y Y, bây giờ nam thần Lục đang ở Hongkong, cậu nói xem tớ có phải nên đến bệnh viện nhìn anh ấy một chút đây?”

“Nếu cậu có đi cũng chưa chắc là sẽ thấy được anh ta mà?” Không phải cô dội nước lạnh, nhưng mà anh ta là đại minh tinh, ấy nói muốn gặp là có thể dễ dàng gặp được sao?

“Anh ấy nằm viện ở nhà kia, tớ có người quen ở đó, vấn đề không lớn. Này, thứ bảy tuần này, cậu đi với tớ có được không?” Lê Lâm nói xong, đưa tay bắt lấy cổ tay của cô, dù trong thường ngày có là người kiên cường đến thế nào, khi gặp phải tình trạng thần tượng sắp gặp chuyện không may, thường thường tâm ai cũng là một viên thủy tinh, rất dễ dàng liền bị rơi xuống đất vỡ tan nát.

“Được rồi, bất quá cũng chỉ là qua đó liếc mắt nhìn một cái, cùng ngày quay trở về.” Ngày đó vừa đúng lúc sinh nhật của Đường Diệc Đình, buổi sáng cô đi cùng với Lê Lâm, buổi chiều ngồi máy bay quay trở lại, còn có thể kịp.

“Thật may quá, quyết định như vậy nha. Tớ sẽ lập tức book vé máy bay.” Được sự đồng ý của cô, cuối cùng trên mặt Lê Lâm cũng có nụ cười.

Chuyện tốt thi nhau mà đến, không tới hai phút sau, Lê Lâm liền thấy tin tức tức Lục Tuyển Thần đã thoát khỏi nguy hiểm trên web, nghe nói chỉ là bị gãy xương, nằm tịnh dưỡng một thời gian là sẽ khỏi.

Sau khi tách khỏi Lê Lâm, Lý Nguyên Y lái xe thẳng vào bách hóa MK, định mua quà sinh nhật cho Đường Diệc Đình.

Sau khi đậu xe xong, cô xách túi lên, đi tới giữa thang máy, vừa vặn cửa thang máy lúc này đang mở ra, cô vội vàng bước vào.

Cửa kêu tích tích vài tiếng, chậm rãi tắt, lúc này, nút bấm bên ngoài đột nhiên bị người khác nhấn một cái, cửa thang máy lại mở ra lần nữa, ngay sau đó một bóng dáng cao lớn đi vào.

Giống như là cảm thấy được một áp lực trầm trọng, Lý Nguyên Y không nhịn được ngước mắt lên, bắt đầu lặng lẽ đánh giá người.

Đối phương là một người đàn ông rất cao, mặc dù ngũ quan như vậy không tinh xảo hoàn mỹ bằng Đường Diệc Đình, nhưng cũng là mặt mũi đẹp đẽ không tồi, anh ta mặc bộ âu phục màu xám tro được may thủ công, trên ngón tay út mang một chiếc nhẫn kim loại màu đen, sang trọng lạ thường.

Giống như là cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, người đàn ông nọ nhàn nhạt liếc mắt một cái về phía cô, Lý Nguyên Y vội vàng thu ánh mắt lại, che giấu sự lúng túng trong lòng rất tốt.

Đi thang máy lên trên lầu sáu, khu đồ dùng dành cho nam giới.

Lý Nguyên Y vội vàng đi ra ngoài, lại chưa từng chú ý tới người đàn ông ở cửa thang máy đang chậm rãi đóng lại kia, trong nháy mắt, khóe môi đẹp mắt nâng lên một nụ cười đùa giỡn.

Tầng này, phần lớn là nhãn hiệu hàng xa xỉ giữ độc quyền buôn bán, cô đi dạo một vòng, cũng không mua được quà tặng thích hợp cho Đường Diệc Đình. Cũng đúng, loại người giống như anh, bất kỳ vật gì cũng đều muốn đặt may riêng, đồ phổ biến trên thị trường, thật đúng là không hợp với anh.

Đến tột cùng thì cô phải tặng anh thứ gì mới tốt đây?

Lý Nguyên Y cau mày, không nhịn được bối rối.

Đôi mắt thoáng nhìn lướt qua, đột nhiên ánh mắt bị hấp dẫn bởi cách bài trí của một gian hàng nào đó, cô khẽ mỉm cười, cất bước chân nhẹ nhàng đi tới.

Tuy nói Lý Nguyên Y là người dẫn chương trình nổi tiếng, thế nhưng cũng không nhất thiết mọi người đều phải biết đến cô, ví như người nhân viên bán hàng trước mắt đây, chính là một người trong số đó. Chỉ là, đối phương thấy cô dù ăn mặc đơn giản, nhưng thưởng thức cũng không tầm thường, rất là nhiệt tình chào đón, kêu cô: “Tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?”

Lý Nguyên Y cười với cô ấy, đi tới trước ngăn tủ bán khuy tay áo độc quyền, chỉ vào một đôi trưng bày ở vị trí dễ thấy nhất, giọng nói hết sức khách sáo: “Xin chào, phiền cô lấy khuy tay áo này ra cho tôi xem một chút, cảm ơn.”

Đây là một kiểu khuy tay áo chuyên dụng dành cho nam giới, màu trắng hoặc đen trông vô cùng đơn giản, lại lộ ra vẻ phong tục cao quý. Ừ, rất thích hợp với anh. Trong lòng cô yên lặng bổ sung thêm một câu.

“Tiểu thư thật là có mắt nhìn. Cái khuy tay áo này là sản phẩm hạn chế của công ty DL chúng tôi, toàn thế giới cũng chỉ có một cặp duy nhất là nó.” Nhân viên bán hàng lấy khuy áo ra ngoài một cách cực kỳ cẩn thận, đưa cho cô.

Lý Nguyên Y nhận lấy khuy tay áo, yêu thích không nỡ rời tay. Thật ra thì không cần đối phương giải thích, cô cũng hiểu nơi đáng quý trọng của khuy tay áo này.

Cái nhãn hiệu này, luôn luôn là kiệt xuất trong ngành sản xuất đồ dùng cho nam giới, mà cái khuy tay áo được sản xuất hạn chế này, càng phải chịu khó theo đuổi mới thưởng thức được cái đẹp của nó, cho dù giá cả lên đến năm con số, vẫn làm người ta chạy theo như vịt như cũ. Cô cũng không phải là một người theo đuổi hàng hiệu, nhưng nhãn hiệu này lại là nhãn hiệu duy nhất cô chú ý đến.

Anh ấy, hẳn sẽ thích chứ?

Nghĩ tới đây, cô cẩn thận từng li từng tí vuốt ve khuy áo trong tay, khóe mắt đuôi mày, tỏa ra vô hạn mềm mại, lông mi thật dài tùy ý chớp chớp mấy cái, tính bảo nhân viên bán hàng thanh toán, lúc này lại có một giọng nói yêu kiều ngọt ngào vang lên, mang theo sự ngạo nghễ không cho người khác cự tuyệt, sâu xa vang lên ——

“Bọc cái khuy áo này lại, tôi muốn lấy nó.”

Lý Nguyên Y ngẩng đầu nhìn về phía tiếng nói phát ra, chỉ thấy một người phụ nữ vóc dáng cao gầy, cùng đi với cô ta là một phụ tá, cô ta yểu điệu bước tới. Cô ta mặc một bộ đồ công sở hiệu Channel màu xanh nhạt, xem ra hết sức cao quý ưu nhã. Tóc uốn lên thành một búi tóc thật cao, lộ ra đường cong đẹp đẽ của khuôn mặt, chiếc mắt kính cực đại che hết nửa khuôn mặt của cô ta, không thấy rõ diện mạo. Chỉ là, trên miệng của người phụ nữ kia khẽ giơ lên nụ cười, lại làm cho trong lòng Lý Nguyên Y không hiểu sao lại hiện lên bốn chữ ——

Người đến không có ý tốt!

“Tiểu thư, thật xin lỗi, đây là do vị tiểu thư này xem trước, trước tiên cần phải hỏi một chút xem vị tiểu thư này là có muốn mua hay không, xin lỗi!” Nhân viên bán hàng có chút hơi khó xử nhìn người vừa tới, lại nhìn Lý Nguyên Y một chút, rất lễ phép hỏi thăm.

“Là cô ta xem trước, nhưng tôi lại là người nói muốn mua trước. Mọi việc có thứ tự đến trước và sau chứ sao nữa. Nếu nhìn trúng, cần gì phải do dự lâu như vậy đây? Cũng liền nói cái này giá mới hơn hai vạn, nếu như mua không nổi, cũng chẳng cần tiến vào đây.” Cô gái nhếch môi, âm thanh giống như hoàng oanh nghe êm tai, bất quá giọng nói lại lộ ra vẻ giễu cợt.

Lý Nguyên Y sửng sốt một chút, không nhịn được phải hoài nghi, cô có phải đã đắc tội vị khách cao ngạo như một cô công chúa trước mắt này hay không đây? Chỉ là, thấy đối phương như vậy không đáng, cô cũng không muốn chấp nhặt với cô ta, nhưng lại không có nghĩa là cô là quả hồng mềm, tùy ý đắn đo, thật vất vả mới chọn được vật vừa lòng, làm sao cô có thể khoanh tay nhường người ta đây?

Vì vậy, Lý Nguyên Y khẽ cau mày, quay đầu đưa khuy áo cho nhân viên bán hàng, cười ngọt ngào: “Tôi muốn lấy nó, cảm ơn!”

“Được, xin cô chờ một chút, tôi sẽ viết hóa đơn.” Nhân viên bán hàng nhận lấy, đang định ghi giấy tính tiền, khuy áo mới vừa cầm trong tay lại bị cô gái kia lấy mất ——

“Tiểu Dương, thanh toán!”

Cô ta nói xong, đang lúc mọi người vẫn còn đang ở trong sự ngạc nhiên, xoay người rời đi, trong tay còn gắt gao giữ chặt cái hộp tuyệt đẹp kia.

Lý Nguyên Y thấy thế, có chút im lặng, đột nhiên phát hiện, đối phương hình như nhìn có chút quen mắt, nhưng cũng nhất thời không nhớ ra được rằng đã gặp qua ở nơi nào.

Cũng được, gặp phải loại người chẳng phân rõ phải trái ấy, coi như cô xui xẻo!

Cái cô gái được gọi là Tiểu Dương kia rất lúng túng thanh toán, cho Lý Nguyên Y một ánh mắt xin lỗi, sau đó mới rời khỏi.

“Tiểu thư, thật là quá không biết xấu hổ rồi.” Nhân viên bán hàng cũng tỏ ý xin lỗi, Lý Nguyên Y cười lắc đầu, ý bảo cô cũng không ngại.

“Thật ra thì, chúng tôi còn một bảo vật của tiệm, chỉ có khách hàng cực vip mới bán. Tiểu thư, cô có muốn nhìn qua một chút hay không?” Có lẽ là bởi thái độ dễ tính của cô làm cho đối phương có ấn tượng thật tốt, lúc này, nhân viên bán hàng cũng không đoái hoài tới quá nhiều quy củ trọng điểm, lại kể cho cô biết việc này.

“Có thật không? Vậy làm phiền cô cho tôi xem qua một chút, cám ơn.” Lý Nguyên Y vốn còn đang buồn bã không biết nên mua quà gì để tặng anh, lập tức mừng rỡ.

Đối phương rất nhanh đã lấy một cái túi từ trong tủ bảo hiểm bỏ vào hộp, cái hộp lấy cảm giác cường thế ưu nhã dung hợp với kim loại cổ điển ưu nhã, xem ra cực kỳ xa hoa. Lý Nguyên Y nghĩ thầm, ngay cả cái hộp cũng đã xinh đẹp như vậy rồi, khuy tay áo bên trong hẳn phải làm người ta càng thêm mong đợi chứ?

Chỉ thấy khi mở nắp hộp ra, đập vào mi mắt là hai khuy áo cổ, được tinh chế từ hỗn hợp hoàng kim cùng kim chất hoa hồng, mặt ngoài khuy áo miêu tả cảnh một trường đua ngựa vô cùng sinh động, dùng công nghệ điêu khắc mã não màu xám tro, xem ra, là một vật cực kỳ trân quý và đặc biệt.

Quả thật, đây đúng là hàng hiếm, tuy nói nếu so với cái mới vừa nãy thì cái này mắc hơn nhiều, nhưng Lý Nguyên Y vẫn là cắn răng, quyết định mua.

……

Sau khi về đến nhà, Lý Nguyên Y tắm xong, rót cho mình một ly trà hoa hồng, tiếp đó đi vào phòng sách, bắt đầu làm thêm giờ.

Ngày mai sẽ phải phỏng vấn Thẩm Tâm, nhưng thành thật mà nói, trong lòng Lý Nguyên Y cũng không chắc, việc của cô là kinh tế tài chính chuyên nghiệp, đối với mấy cái quy tắc trong làng giải trí kia, cô cũng không hiểu rõ lắm. Còn nữa, lai lịch của đối phương quá lớn, chỉ cần không chú ý một cái, có lẽ còn có thể liên lụy đến cả tổ chương trình, nhằm vào một điểm này, cô tuyệt đối không cho phép bản thân phạm phải loại sai lầm này.

Tài liệu mà Tiểu Lạc cung cấp rất chi tiết, trong đó cũng không thiếu hình của Thẩm Tâm qua các thời kỳ, xem ra ngược lại là một mỹ nữ hào phóng đoan trang, ôn nhu hiền hậu. Chỉ là khi bức hình cô ta đeo kính mát đập vào trong mắt thì Lý Nguyên Y khẽ cười một tiếng, cô không còn cho là như vậy nữa rồi.

Rốt cuộc, đến chương trình truyền hình trực tiếp tại trường quay ngày hôm nay.

Chương trình dự định bắt đầu lúc tám giờ, kéo dài 40 phút.

Buổi trưa Lý Nguyên Y liền đến phòng hóa trang làm xong khâu tạo hình, chỉnh sửa lại toàn bộ nội dung câu hỏi muốn đặt một lần, tiếp đó mới chạy bộ đến studio.

Lúc này, Tiểu Lạc vội vã gấp gáp chạy tới ——

“Chị Y, không xong rồi. Ảnh hậu Thẩm bên kia bị kẹt xe, nói muốn trì hoãn một hồi mới đến.”

“Trì hoãn bao lâu?” Lý Nguyên Y cau mày, trong tâm bỗng hồi hộp một chút, bây giờ đã là bảy giờ rưỡi, chưa tới nửa giờ nữa đã bắt đầu chương trình truyền hình trực tiếp, cái này cũng không phải chuyện đùa giỡn.

“Bây giờ còn đang bên trên đường vòng bao quanh thành phố, khó mà nói được!” Tiểu Lạc rốt cuộc vẫn chỉ là một cô gái nhỏ mới vừa tốt nghiệp, là cá mới, gấp đến độ hoang mang lo sợ: “Chị Y, ta phải làm thế nào? Nếu là tới trễ ——”

“Yên tâm đi, sẽ không.” Tuy nói Lý Nguyên Y cũng lo lắng, nhưng mặt ngoài vẫn là rất bình tĩnh. Cô vỗ nhẹ vai Tiểu Lạc, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, tính toán đại khái thời gian cô ta tới, nếu là may mắn, bảy giờ năm mươi là có thể chạy đến kịp.

Có lẽ, là do ông trời thiên vị Lý Nguyên Y, cuối cùng Thẩm Tâm thế nhưng cũng tới trước năm phút trước khi bắt đầu tiết mục, đi tới trước studio.

Giống như là sự việc xen giữa vào đêm hôm đó ở cửa hàng độc quyền “DL” chưa từng xảy ra, thái độ Thẩm Tâm thế nhưng cực kỳ tốt chào hỏi cùng Lý Nguyên Y ——

“Chào cô, MC Lý! Đã sớm nghe tới danh tiếng của cô, hôm nay gặp mặt, quả thật là danh bất hư truyền, cô thật là đẹp làm tôi phải tự ti mặc cảm nha.”

Cô ta nói xong, vươn tay về phía Lý Nguyên Y, Lý Nguyên Y ngượng ngùng từ chối, hào phóng bắt tay với cô ta, cười trả lời: “Tiểu thư Thẩm, cô quá khen rồi. Cô mới là xinh đẹp động lòng người, thưởng thức siêu phàm. Người dẫn chương trình nho nhỏ như tôi đây, có tài đức gì để so sánh với ảnh hậu quốc tế như cô đây?”

Hai mỹ nữ khuynh thành như nhau, nở nụ cười ngọt ngào, trong mắt của nhau, lại chỉ có mỗi họ biết trận đấu đang diễn ra.

Chương trình rất nhanh sẽ bắt đầu, truyền hình trực tiếp, thuận lợi ngoài dự đoán, chỉ là, ở thời điểm hai mươi phút từ khi bắt đầu chương trình, là lúc tỉ lệ người xem TV cao nhất, Thẩm Tâm thế nhưng lại nói ra một câu làm người ta phải khiếp sợ ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.