[Ngũ bộ khúc hệ liệt] – Bộ 3 – Văn sĩ điên cuồng

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2 THANH MAI NHƯNG KHÔNG TRÚC MÃ

 

Sau khi Lâm Vi cùng Ôn Đình vì nhiều lý do mà “bỏ rơi” Chu Phóng, hắn đành một mình ra quán cơm bên ngoài trường ăn.

Trung học Nhân Xuyên rất tồi tàn, phần lớn học sinh đều giải quyết bữa tối ở quán ăn bên ngoài trường , quán này có đồ ăn vặt, thức ăn đủ loại mùi vị, trong đại sảnh chỗ ngồi được sắp xếp ngay ngắn, còn có vách ngăn ra từng phòng, đầy đủ các loại giai cấp.

Lúc này là giờ tan học, giờ cao điểm ăn cơm chiều.

Quán rất đông khách, Chu Phóng gọi tô mì thịt bò, rồi chen đến một góc sáng, ngồi chờ ở đó.

Bụng vốn đã không thoải mái, hiện tại lại thân tàn ma dại ngồi trong quán mì thịt bò, đợi hơn nửa giờ, vẫn không thấy bóng dáng tô mì.

Chu Phóng một bụng oán khí không thể phát tiết, vừa đứng lên định đi nơi khác , đột nhiên phát hiện một thân ảnh quen thuộc thoáng qua.

Lâm Vi?

Chu Phóng giật mình, liền đi theo phía sau, thấy cậu đi vào trong một căn phòng.

“Anh đến rồi à?” Bên trong truyền ra một âm thanh mơ hồ.

“Ừ, chờ có lâu không? Sao cậu không ăn trước đi, đồ ăn nguội hết rồi.”

Lâm Vi tươi cười trả lời, thanh âm ôn hòa làm cho Chu Phóng phía sau nổi hết da gà.

Không sai, nhất định là có gian tình.

Chu Phóng cũng không nghĩ đến mình nghe lén như vậy có phải chính nhân quân tử hay không, hiện tại chỉ biết bụng đói, còn trong phòng kia lại nhiều đồ ăn ngon.

Còn có thanh mai trúc mã của hắn.

Ăn ké một bữa không được sao?

Thôi nói sau đi, các người ở trong phòng có nhiều đồ ăn ngon như vậy, ta ở bên ngoài chờ mì thịt bò hết nửa giờ, thực rất khó chịu.

Nghĩ như vậy, Chu Phóng liền mặt dày đẩy cửa bước vào, nhìn thẳng hai người ngồi đối diện, mặt tươi cười rạng rỡ.

Đoan Mộc Ninh?

Đối phương cũng nhận ra hắn, người kia đang cùng Lâm Vi thân thiết, hai người thì thầm với nhau gì đó, vừa nhìn thấy Chu Phóng, sắc mặt nháy mắt lạnh lùng, xê dịch sang bên cạnh.

Lâm Vi cười ôn nhu, quay đầu lại nói, “Sao anh lại đến đây?”

Chu Phóng mặt dày, bị Đoan Mộc Ninh xem thường, còn cư nhiên ngồi đối diện cậu, cười xấu xa , nói với Lâm Vi, “Anh đến tìm em, không ngại thì cùng ăn chung đi?”

Lâm Vi cười cười, “Đương nhiên là ngại, em với Tiểu Ninh có việc riêng phải nói.”

Tiểu Ninh…

Chu Phóng trong lòng lại nổi lên một trận khó chịu, nhìn bộ dáng Lâm Vi cong mắt mỉm cười, lời nói nghẹn cứng ở cổ họng.

Chu Phóng mặt lạnh, phất tay áo đứng lên, “Anh đi , hai người nói chuyện đi.”

“Anh đói lắm à, tôi nghe thấy bụng anh kêu.”, từ phía sau Đoan Mộc Ninh đột ngột thản nhiên nói.

Chu Phóng dừng lại, quay đầu phía sau, thấy Đoan Mộc Ninh khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên mỉm cười , mắt kính kim loại phát ra ánh sáng lành lạnh.

Trường hợp này, chính là cảnh nhân vật phản diện bắt được người chính nghĩa nằm vùng trong phim truyền hình đây mà.

Bụng quả thật đang kêu, dù có bị người khác nghe thấy, cũng đâu có gì là lạ.

Chu Phóng quay lại chỗ ngồi, mặt mày tươi cười, dùng ngón cái chống cằm bộ dạng suy tư, “Đúng đó, nhìn thấy cậu, tôi bỗng nhiên… rất đói bụng.”

Nghe lời nói trêu ghẹo của hắn, Đoan Mộc Ninh có chút mất hứng, cau mày hừ một tiếng.

Lâm Vi trước sau vẫn bình tĩnh như thường, nói với Chu Phóng: “Vậy anh ngồi đây ăn chung đi, dù sao đồ ăn cũng nhiều, hai đứa em ăn chắc không hết.”

Nghe thế Chu Phóng liền ngồi xuống đối diện Đoan Mộc Ninh, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung , Chu Phóng cười xấu xa, Đoan Mộc Ninh cười nhạt, Lâm Vi ngồi bên cạnh, cúi đầu khều khều đĩa đậu phộng.

Một lúc lâu sau, Lâm Vi lên tiếng phá tan không khí trầm mặc, “Các người thật sự không nhớ a.”

Chu Phóng nhìn Lâm Vi, “Không nhớ cái gì?”

Lâm Vi cười khẽ, “Anh không nhớ cũng là bình thường, khi đó chúng ta đều còn rất nhỏ a, bọn em bị anh ép ăn trứng chim sống.”

“Aha… Anh có làm chuyện độc ác như vậy sao?” Chu Phóng gương mặt vô lại, cúi đầu uống trà.

“Anh nói, ăn trứng chim sống có thể đẻ ra trứng chim, sau đó bảo bọn em ăn thử, khi đó em với Đình Đình mới năm tuổi, Tiểu Ninh… là bốn tuổi nhỉ?”

Đoan Mộc Ninh trầm mặc, không nói gì.

“Tiểu Ninh rất ngốc, cậu ấy tin anh, thật sự ăn trứng chim còn sống .”

Chu Phóng nhìn về phía đối diện, Đoan Mộc Ninh gương mặt vẫn lạnh lùng chẳng thay đổi, tựa như câu chuyện vừa rồi với cậu chẳng chút quan hệ.

“Hồi đó, anh nói gì cậu ấy đều nghe theo a, Chu Phóng anh thật là, trêu chọc Tiểu Ninh nhiều năm như vậy, rốt cuộc lại không nhớ.”

Lâm Vi khều khều đậu phộng, đưa mắt nhìn hai người kia, sau đó tiếp tục độc thoại, lúc cúi đầu lại nhếch khóe miệng nhẹ nhàng cười.

“Anh khi đó thường xuyên đi trèo cây, hái trái cây cho Tiểu Ninh ăn, em và Đình Đình còn chưa được như vậy.”

“Còn nữa, anh mua cho Tiểu Ninh rất nhiều phấn viết, cùng cậu ấy vẽ một hàng rào dài trên nền xi măng để phân chia lãnh thổ, đến khi bị ủy ban tổ dân phố phát hiện, anh liền bỏ chạy, để lại cậu ấy bị người ta mắng.”

“Còn có…”

“Khụ.” Chu Phóng rốt cuộc nhịn không được, khụ một tiếng ngắt lời Lâm Vi, nhìn về phía đối diện, Đoan Mộc Ninh cũng đang nhìn hắn chằm chằm, vậy nên lại khụ thêm một tiếng, “Những chuyện đó, anh cũng không nhớ.”

Nói xong, cúi đầu uống nước.

“Em cũng không nhớ.” Đoan Mộc Ninh hừ một tiếng, cúi đầu cầm đũa.

Chu Phóng trong nháy mắt cảm thấy khi hắn nói không nhớ, sắc mặt Đoan Mộc Ninh liền trầm xuống.

Thật ra, chuyện này cũng đâu thể trách mình, Chu Phóng nghĩ trong lòng.

Trước đây mấy đứa con nít lớn nhỏ cùng ở chung một khu phố, Chu Phóng là đứa lớn tuổi nhất, suốt ngày trêu chọc mấy đứa em gái em trai, lừa bọn nhóc này thật khiến hắn có cảm giác đạt được thành tựu lớn, đại khái như anh thông minh nhất mấy nhóc chỉ là mấy đứa ngốc, hay còn gọi là “Trí tuệ ưu việt”.

Đương nhiên, được bọn nhỏ tôn kính gọi là đại ca, quấn lấy hắn hỏi hết cái này đến cái kia khiến Chu Phóng như trở thành bác học đa tài, làm bọn nhóc suốt ngày đi theo nghe lời hắn sai bảo, khi đó Chu Phóng thấy trong lòng thật thoải mái.

Về Đoan Mộc Ninh, nếu Lâm Vi không nhắc đến, trong đầu Chu Phóng cũng không có gì sâu sắc ấn tượng về cậu. Dù sao chuyện trước đây trí nhớ mơ hồ không nói, khu phố kia mấy đứa nhóc nhỏ tuổi rất nhiều. Trừ Lâm Vi và Ôn Đình cùng hắn lớn lên, Chu Phóng có thể nhận ra, còn những người khác chỉ như người qua đường bình thường.

Hiện tại cẩn thận nhớ lại, Đoan Mộc Ninh, hẳn là đứa nhóc có làn da trắng bóc, đặc biệt ít nói, luôn đứng ở một góc… Chính là đứa nhỏ im lặng kia.

Hình như có hái bưởi cho cậu ta ăn, còn dạy cậu ta ăn như thế nào, vì cảm thấy cậu nhóc đứng ở trong góc một mình thật đáng thương.

Chu Phóng ngừng suy nghĩ, nhìn về phía đối diện, Đoan Mộc Ninh đeo mắt kính kim loại phát ra ánh sáng lạnh, khiến cho người ta có cảm giác lạnh lùng khó tiếp cận.

Trong phòng thực im lặng, Lâm Vi và Đoan Mộc Ninh chỉ lo chăm chú vào đĩa rau, Chu Phóng không nhìn nữa, cúi đầu chăm chú ăn.

Thỉnh thoảng giương mắt nhìn, cảm giác như người đối diện đang nhìn hắn, lúc Chu Phóng nhìn cậu cười, cậu lại vờ không nhìn thấy, không thèm để hắn vào mắt.

Chu Phóng thấy kì lạ khó hiểu, không để ý đến cậu nữa.

Đồ ăn ăn hết một nửa, Lâm Vi đột nhiên nhớ ra gì đó, mỉm cười nhẹ.

“Đúng rồi, năm đó chính lúc nhà Tiểu Ninh dọn đi, hắn khóc dữ dội, Chu Phóng, anh nhớ anh đã nói gì không?”

Chu Phóng nghi hoặc nhìn Lâm Vi, ngược lại Đoan Mộc Ninh đột nhiên mặt lạnh, nói chuyện mất tự nhiên, “Anh Lâm Vi, đồ ăn nguội rồi, ăn trước thôi.”

“Nga.” Lâm Vi cúi đầu cười rầu.

Chu Phóng nhích qua khoát tay lên vai Lâm Vi, “Anh đã nói gì? Đừng có lòng vòng quanh co a, anh ghét nhất người cứ úp úp mở mở.”

Lâm Vi liếc Đoan Mộc Ninh một cái, lại nhìn Chu Phóng một cái, lúc này mới nhẹ giọng, “Anh nói, ngốc, đừng khóc đừng khóc, sau này anh sẽ lái máy cày đến cưới em nhé… áp trại phu nhân.”

“Phụt hahaha…” Chu Phóng không nhịn được, bật cười. Thấy Đoan Mộc Ninh gương mặt ngượng ngùng, liền ngừng cười, sờ sờ mũi, thấp giọng nói, “Thật ngại a, anh khi đó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.”

Đoan Mộc Ninh nhẹ nâng kính, sắc mặt không đổi, “Không việc gì, tôi cũng không nhớ.”

Chu Phóng tiếp tục cười, “Đi máy cày, chẳng phải là thiệt thòi cho cậu quá sao, nếu cậu đồng ý, tôi lái xe thể thao đến cưới cậu.”

Đoan Mộc Ninh cúi đầu không nói gì, nhưng Lâm Vi không thích ngồi nhìn, liền gõ bàn, “Chu Phóng, trên bàn cơm không được nói chuyện đùa giỡn.”

“Nga, đùa thôi mà.” Chu Phóng nhún nhún vai không để ý, thực ra hắn cảm thấy thái độ của Đoan Mộc Ninh rất lạ.

Nhìn ánh mắt lạnh lùng kia của cậu, chẳng lẽ hắn đã làm sai cái gì, đắc tội cậu ta?

Trước mặt Lâm Vi toàn là đồ ăn cay, có một số món ăn vị nhẹ nhưng tất cả lại ở phía Đoan Mộc Ninh.

Vì tránh ánh mắt lạnh lùng của Đoan Mộc Ninh, Chu Phóng tận lực dùng đũa duỗi thân hướng về phía Lâm Vi, thực là một bữa cơm đầy phiền muộn, buồn bực.

Một lát sau hắn cảm thấy như miệng bị sưng to, đầu lưỡi tê liệt, toàn thân mồ hôi đầm đìa.

Lâm Vi cậu ta ăn ớt cay như ăn bánh mì, sắc mặt không đổi, thật là khoa trương.

Chu Phóng trong lòng oán hận, ánh mắt chuyển đến món cá hấp trước mặt Đoan Mộc Ninh, cậu liếc mắt nhìn hắn một cái, đem đĩa cá đẩy sang đối diện.

Ngô, thật biết quan tâm a.

Chu Phóng không khách khí bắt đầu ăn, nhưng hắn không phát hiện, từ đầu đến cuối, Đoan Mộc Ninh chưa ăn gì cả.

Sau khi ăn xong, Lâm Vi và Đoan Mộc Ninh quay về phòng tự học của trường, Chu Phóng ngày hôm sau có cuộc thi thử, nên một mình phóng xe đạp về nhà. Trên đường, hắn suy nghĩ rất nhiều về chuyện trước đây mình thường ức hiếp bọn nhóc cùng xóm thế nào.

Nói về khu phố đó, mấy đứa nhỏ tuổi thiệt sự nhiều, hắn là đứa lớn nhất, nên bọn nhỏ kia đều rất nghe lời hắn.

Chu Phóng thích trêu chọc bọn nhỏ, như lừa chúng ăn trứng chim sống, cào bùn, bứt cây bứt hoa linh tinh, làm không ít việc thiếu đạo đức.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực, Chu Phóng đột nhiên nghĩ đến một câu, ‘Tên nói dối, sớm muộn gì anh cũng phải trả giá.’

Trong lòng run lên, hiện ra trước mắt hắn là Đoan Mộc Ninh cười lạnh lùng, Chu Phóng cảm thấy lông tơ dựng đứng, vội vàng tăng tốc, phóng xe như điên chạy về nhà.

Đêm đó hắn nằm mơ.

Trong mơ, là hắn năm mười tuổi, dẫn theo hai đứa nhỏ tám tuổi, đi chơi ở bờ sông.

Thằng nhóc mập mạp hẳn là Lâm Vi, con bé tóc đuôi ngựa hiển nhiên là Ôn Đình… Ba người ở bờ sông vui chơi cười đùa ầm ĩ, nhưng Chu Phóng cảm thấy, trong mơ còn có một người khác, luôn đi theo phía sau hắn.

Nhưng mỗi khi hắn quay lại, đều không nhìn thấy.

Sự quái lạ khiến người ta sởn gai ốc, Chu Phóng liền bừng tỉnh, một thân mồ hôi lạnh.

Khi hắn chìm vào giấc ngủ lần nữa, lại mơ thấy hồi còn nhỏ.

Một đứa nhỏ da trắng đang vừa nắm tay, vừa gọi hắn, Chu Phóng cảm thấy đứa nhỏ kia thật đáng yêu, liền bế nó lên.

“Làn da của em thật đẹp đó, nhóc à!”

Chu Phóng đưa tay nựng mặt thằng bé, sau đó đưa tay nhéo nhéo cái mũi xinh xắn, cuối cùng di tay đến đôi môi đỏ hồng, rồi hắn vô sỉ… đến gần hôn một cái.

“Nhóc tên là gì a?”

“Tiểu Ninh.”

Cảnh trong mơ chợt cắt mất, biến thành chiều nay ở Bách Xuyên xã, Chu Phóng hướng đầu về phía con người lạnh băng băng kia hỏi, “Cậu tên gì?”

“Đoan Mộc Ninh.”

Khóe miệng cười lạnh trước mắt bỗng biến to lên, một mảng đen ngòm đột nhiên đè xuống, Chu Phóng hoảng hốt bật dậy ngồi trên giường, mở lớn miệng thở hổn hển.

Nhóc con ngây thơ non nớt trong kí ức, cùng thiếu niên lạnh lùng của hiện tại, dần dần hợp thành một.

Cùng là làn da trắng, đôi môi đỏ hồng đó, chính là lúc nhỏ nói chuyện thực đáng yêu, còn bây giờ… như là ai đó nợ cậu ta, gương mặt lúc nào cũng chảy dài ra.

Mình đã hôn cậu ấy?

Chu Phóng nhẹ nhàng nở nụ cười.

Vốn dĩ thói xấu đùa giỡn lưu manh, từ nhỏ đã có a.

Hơn nữa khi đó hắn còn nhỏ, rõ ràng là không biết chuyện, chiếm tiện nghi của nhóc nhỏ, thực sự có cảm giác đạt được thành tựu.

*

Cảm giác thành tựu, đã vì đề thi thử cầm trong tay làm cho tan biến hoàn toàn.

Lần này lại là viết văn, xong đời rồi, chính là đề tài mà Chu Phóng ghét nhất, phân tích tài liệu.

Chu Phóng cũng không biết tại sao, mỗi khi đọc xong tài liệu, phân tích hắn viết ra so với điều thầy giáo mong muốn luôn khác nhau xa.

Chẳng hạn như có người bạn ở trên ngọn núi tuyết cao gặp nạn, không cứu hắn, hắn nhất định sẽ chết, còn cứu hắn, chính mình cũng sẽ gặp nạn, phải làm thế nào?

Chu Phóng dĩ nhiên là, không cứu!

Nhưng thứ mà thầy muốn, đó là lấy giúp người làm niềm vui, không sợ hy sinh, hơn nữa dũng cảm cố gắng, nắm giữ vận mệnh bản thân.

Chu Phóng thở dài, đặt bút xuống viết đề bài, .

Mở bài liền dùng phép tu từ khiến người ta buồn nôn, khi bạn XX khi bạn OO, một chuỗi dài các phép tu từ được kéo dài xuống dưới, chiếm hơn nửa trang. Chu Phóng đột nhiên nhớ tới lời Lâm Vi nói, nên đem ý tóm gọn lại một chút, hắn cắn cắn bút, bắt đầu tóm ý, rốt cuộc viết xong mà không cần qua trang kế.

Đời người không có nhiều sự chọn lựa, đôi lúc không thể vẹn toàn đôi bên, chỉ có thể lựa ra cái lợi nhất cho bản thân.

Chu Phóng nghĩ, hắn là người ích kỷ, nhưng ít ra, hắn cũng có thể thản nhiên thừa nhận mình ích kỷ.

Chưa bao giờ dối trá, che đậy.

*

Hai ngày thi thử đã xong, Chu Phóng lại đến phòng làm việc Bách Xuyên xã.

Vừa vào cửa, nhìn thấy một quyển vở nằm im trên đất.

Quyển vở ghi chép thật dày, bìa ngoài làm bằng da màu đen mềm mại, Chu Phóng khom người nhặt lên, mở ra, ở trang đầu có chữ viết bằng bút máy.

“Đoan Mộc Ninh.”

Ra là ngày hôm đó bị trêu chọc, tức giận vội vàng rời đi, đánh rơi trên đất.

Lật thêm vài tờ, quả nhiên là hắn viết tiểu thuyết.

Càng xem xuống dưới, Chu Phóng không khỏi nhíu mày.

Đột nhiên tiếng đập cửa dồn dập vang lên, Chu Phóng mở cửa, thấy Đoan Mộc Ninh đang thở hổn hển ở bên ngoài.

Đoan Mộc Ninh thấy quyển ghi chép trên tay hắn, mặt biến sắc, “Trả cho tôi.”

Chu Phóng cười xấu xa, “Làm sao trả lại cậu? Tôi còn chưa đọc xong.”

“Không cần đọc, trả tôi.” Đoan Mộc Ninh tuy mặt giả vờ không quan tâm, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn quyển vở kia.

Chu Phóng cười, “Cậu không phải đóng góp sao? Viết ra chính là cho người ta đọc, cho tôi đọc một chút cũng đâu có mất miếng thịt nào.”

Đoan Mộc Ninh nhíu mày, “Anh không phải không quan tâm sao?”

“Không có a.”

“Tôi không đóng góp nữa.” Đoan Mộc Ninh vươn tay lấy quyển vở, Chu Phóng lại vô sỉ đem nó nhét vào ngực, lấy áo che lại, hai tay che trước ngực, “Tôi đem về kỹ càng đọc lại, sau đó đánh giá cho cậu, được không?”

Đoan Mộc Ninh trầm mặc một lát, nhẹ giọng, “Anh có lẽ sẽ thấy nó rất ấu trĩ.”

Chu Phóng không kiểm soát được bản thân vươn tay xoa đầu Đoan Mộc Ninh, những sợi tóc mềm mại xuyên qua kẽ ngón tay, cảm giác thật dễ chịu.

“Quan hệ gì chứ, cậu tuổi còn nhỏ, chẳng lẽ phải viết ra mấy lời văn mang hơi hướng âm trầm thì mới gọi là hay sao?”

Mái tóc kia mang lại cảm giác kỳ diệu, Chu Phóng luyến tiếc bỏ tay xuống, thở dài, “Tôi không rõ cậu có phải có thành kiến với tôi không… nhưng, chúng ta có thể coi là thanh mai trúc mã, cậu đối với tôi, thái độ có thể tốt một chút không? Chẳng bằng một nửa Lâm Vi.”

“Thanh mai trúc mã?” Đoan Mộc Ninh hừ một tiếng, “Anh không phải đã quên hết sao?”

“Tối qua tôi nằm mơ lại nhớ đến.” Chu Phóng cũng không biết tâm tư mình muốn gì, có lẽ là muốn trêu đùa cậu ta một chút, liền nói, “Ngày trước cậu một chữ gọi “anh”, hai chữ gọi “anh”, khiến tôi ôm cậu, còn rất thân thiết với cậu.”

Nói xong lại thấy lời nói có vẻ không đúng, khụ một tiếng nhìn Đoan Mộc Ninh, thấy làn da trắng nõn kia dần điểm hồng.

“Mấy đứa nhóc nhiều như vậy, anh cả ngày ôm hết đứa này đến đứa khác, chơi đùa không phải rất vui à?” Thanh âm lạnh băng như trước.

Chu Phóng ngón cái chống cằm, ghé sát lại cười, “Cậu… ghen hả?”

Đoan Mộc Ninh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, “Tôi về trước.”

“Chờ đã.” Chu Phóng đột nhiên giữ chặt tay Đoan Mộc Ninh, bị cậu nghiêm mặt hất ra, Chu Phóng sờ sờ mũi, thấp giọng nói, “Chúng tôi ở mảng văn học xã hội hiện đang thiếu người, cậu có hứng thú không?”

“Ý anh là sao?”

“Bách Xuyên là biển lớn mà, tôi nghĩ đem con sông nhỏ như cậu đổ vào, đổ luôn vào tấm lòng cao cả của tôi.” Chu Phóng cười không đứng đắn, tỏ vẻ trêu chọc, “Được không?”

Đoan Mộc Ninh suy nghĩ, nhìn chằm chằm Chu Phóng bằng đôi mắt “bốc lửa” sau đó gật đầu .

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.