Ngũ Cảm = Vô Cảm

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 10

“Đúng rồi, tối hôm qua lúc cậu tới đây Đại Hắc có sủa không?”. Đột nhiên nhớ tới, Chu Ngữ Bằng liền hỏi Hùng Lạc.

Hùng Lạc lắc đầu: “Không có, tôi còn không nhìn thấy nó nữa là.”

“Hả? Đây là lần đầu tiên cậu thấy nó sao?”. Dương Nhất Kha hỏi tiếp.

“Đúng vậy a”. Hùng Lạc bị hỏi đến chẳng hiểu chuyện gì.

“Đại Hắc là chó giữ nhà, có người lạ tới là nó sẽ sủa mãi không dứt”. Dương Nhất Kha nói với Hùng Lạc xong, lại viết vào lòng bàn tay Chu Ngữ Bằng cái gì đó, xem ra thời gian qua bọn họ đã quen với cách thức giao tiếp này.

Dương Nhất Kha vừa viết xong, khuôn mặt Chu Ngữ Bằng lập tức sầm xuống, bộ dạng như đang có điều suy nghĩ.

“Cậu ấy làm sao vậy?”. Hùng Lạc hỏi: “Anh viết cái gì thế?”

“Tôi nói cho cậu ấy biết Đại Hắc không sủa cậu, có thể là nó biết cậu.”

Hùng Lạc lắc đầu, bọn họ nói chuyện cậu ta có chút không hiểu, Đại Hắc sao có thể biết mình chứ?

Lúc ba người bọn họ xuất phát khí trời vẫn còn có chút lạnh, người sống ở phương Bắc nhiều năm như Hùng Lạc chịu không nổi cái thời tiết lạnh giá này, liền thấy hối hận sao lúc đến Hàng Châu không chịu mang theo quần áo ấm. Bọn họ đi đến xung quanh Tây Hồ, cũng không có cảnh sắc gì đặc biệt, khiến cho Hùng Lạc vốn đã trông đợi rất nhiều liền có chút thất vọng, Chu Ngữ Bằng hỏi cậu ta thích không, cậu ta nói với Chu Ngữ Bằng nước ở nơi này có chút bẩn, không giống như những gì nhìn thấy ở trên ti vi. Chu Ngữ Bằng cười cười, sau đó quay đầu không nhìn cậu ta, bàn tay nắm lấy lan can khẽ vuốt ve. “Hùng Lạc, có rất nhiều thứ giữa tưởng tượng và hiện thực không giống nhau, nhất là đối với những chuyện mà mình đã đặt hết hy vọng vào, biết đâu đó lại là thứ xấu xí nhất.”

Một trận gió lạnh thổi qua, khiến thân hình gầy yếu phong phanh của Hùng Lạc lạnh run một cái, cậu ta không hiểu ý tứ trong lời nói của Chu Ngữ Bằng, hình như cậu hôm nay so với lúc ở Bắc Kinh còn u buồn hơn, thế nhưng Hùng Lạc lại không nghĩ ra cách nào để hiểu được tâm tư của cậu.

Ba đại nam nhân đi ra ngoài chơi căn bản là không có chút hưng phấn gì sất, cho nên dọc đường đi đều chỉ im lặng, Hùng Lạc và thần tượng của mình nói chuyện câu được câu không, Chu Ngữ Bằng nghiêng đầu nhìn bọn họ trò chuyện, rất an tĩnh.

Cũng may vừa ra đến trước cửa Chu Ngữ Bằng cố ý dặn Hùng Lạc mang máy chụp hình theo, sau khi ra ngoài, camera vẫn luôn ở trong tay Chu Ngữ Bằng, Chu Ngữ Bằng nói muốn chụp nhiều hình cho Hùng Lạc cùng thần tượng của cậu ta một chút, sau đó lại bảo Dương Nhất Kha kí tên lên từng tấm một.

Cho dù đi tới chỗ nào, Chu Ngữ Bằng cũng đều gọi Hùng Lạc và Dương Nhất Kha lại, ngắm thẳng ống kính vào bọn họ, sau đó ấn nút chụp, suốt cả đoạn đường, cậu hầu như trở thành một người ngoài cuộc, hoặc có thể nói là một người qua đường.

“Thần tượng, anh có thể chụp giúp tôi và Ngữ Bằng một tấm không?”. Hùng Lạc hỏi.

Tuy rằng số lần nhìn thấy không nhiều, cũng không phải đặc biệt thân thiết, thế nhưng Dương Nhất Kha cũng có thể nhìn ra hai người Chu Hùng bọn họ quan hệ rất không bình thường, liền nhìn bọn họ rất thâm ý cười, sau đó chụp cho cậu ta và Chu Ngữ Bằng một tấm. Bối cảnh sau lưng bọn họ là một cây đại thụ trong công viên Thái Tử Loan1, Dương Nhất Kha cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao Hùng Lạc lại đòi chụp chung với Chu Ngữ Bằng ở một nơi bình thường như vậy, nhưng nút chụp đã ấn xuống, ghi lại vẻ mặt tươi cười của hai người đứng cạnh nhau.

Vì thời gian có hạn, buổi trưa bọn họ đành phải tùy tiện ghé vào một quán ăn ven đường dùng bữa, bởi vì Hùng Lạc cứ một mực đòi xế chiều phải đi đến sông Tiền Đường2.

Điểm tâm rất nhanh đã được phục vụ bưng lên, Dương Nhất Kha lúc này mới tháo kính râm xuống, anh phụ trách việc gắp thức ăn cho Chu Ngữ Bằng, mỗi lần gắp một đũa sẽ viết tên món ăn đó vào lòng bàn tay của cậu. Hùng Lạc ngồi ở bên cạnh luôn theo dõi nhất cử nhất động của Dương Nhất Kha, trong lòng liền nổi lên một trận ghen tuông, Ngữ Bằng ăn cái gì trong miệng không lẽ cậu ấy không biết sao? Có cần thiết phải mỗi lần gắp một đũa lại viết ra tên món ăn như vậy không, Hùng Lạc trong đầu hỗn loạn một hồi mới hiểu ra, thì ra Chu Ngữ Bằng ở trong lòng mình đã chiếm vị trí cao nhất, ngay cả thần tượng mình yêu thích nhiều năm như vậy cũng không thể so với cậu được.

Đột nhiên cảm thấy ánh mắt Hùng Lạc chăm chú nhìn mình có chút kỳ lạ, Dương Nhất Kha xấu hổ dừng động tác lại, sau đó cười hì hì, nói: “Tôi đói chết mất thôi, cậu gắp đồ ăn cho cậu ấy đi, tôi ăn trước đây.”

Bầu không khí càng ngày càng quái dị, nhưng Chu Ngữ Bằng lại không phát hiện ra điều gì, cậu cúi đầu ăn sạch sẽ đồ ăn trong đĩa, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Dương Nhất Kha, ý là trách anh “giao hàng” chậm trễ.

Hùng Lạc gắp một đũa tôm chiên sốt cay đặt vào trong đĩa của Chu Ngữ Bằng, nói: “Cho cậu ấy thêm chút cay đi, cậu ấy thích ăn cay.”

“Hả?”. Dương Nhất Kha có chút ngạc nhiên: “Bằng Tử từ khi nào thích ăn cay vậy?”

Hùng Lạc có chút đắc ý tranh thủ nói: “Lúc còn ở Bắc Kinh đó, cậu ấy thích ăn ớt hoặc mù tạt.”

“Sao có thể như vậy được? Cậu ấy hiện tại đã không còn thích mùi vị nào nữa”. Dương Nhất Kha đột nhiên vỗ đầu một cái, nói: “A, tôi biết rồi, mấy ngày cậu ấy đến Bắc Kinh vị giác rất yếu, cho nên mới chịu ăn mấy thứ có mùi kích thích, nhưng bây giờ thì không cần nữa, cậu ấy đã không nếm ra cái gì nữa rồi.”

Cái gì? Quả thực không thể tin được, Chu Ngữ Bằng đã nghe không được thấy không rõ rồi, sao ngay cả vị giác cũng bị mất đi? Hùng Lạc mở to hai mắt tràn ngập kinh hãi.

“Bằng Tử không nói cho cậu biết sao?”. Dương Nhất Kha cũng nhìn ra sự kỳ lạ của cậu ta.

“Có, có nói qua”. Hùng Lạc có chút lắp bắp lén liếc nhìn Chu Ngữ Bằng, cậu vẫn điềm nhiên ăn món ăn Hùng Lạc gắp cho cậu, nhai trong miệng món cay như vậy mà ngay đến cả lông mày cũng không nhíu lại xíu nào.

Hùng Lạc nổi giận, thật sự rất giận, cậu ta ghét nhất là bị người khác lừa dối, đương nhiên, Chu Ngữ Bằng chỉ là giấu chưa nói cho cậu ta biết mà thôi, nhưng mà trong tư tưởng của Hùng Lạc, giấu giếm so với lừa dối còn đáng sợ hơn, cho nên bây giờ cậu ta không có tâm trạng ăn uống nữa, Chu Ngữ Bằng có lòng gọi cho cậu ta món cá thố Tây Hồ, cậu ta cũng chẳng buồn động đũa. Đến lúc chuẩn bị đi đến sông Tiền Đường, Hùng Lạc đột nhiên thay đổi, cậu ta nói mình không muốn đi, hơn nữa hai người kia nói đến mấy cũng không được, ba người đành phải rầu rĩ không vui trở về Chu gia.

Mới xế chiều, đã có nhiều người đến tặng quà mừng thọ cho Chu Dương, còn có mấy đội viên cũng tới hỗ trợ, Dương Nhất Kha cũng đi theo. Cứ như vậy chỉ còn lại Hùng Lạc ở bên cạnh Chu Ngữ Bằng.

Tối hôm qua quá gấp gáp, bây giờ mới có thời gian tỉ mỉ quan sát căn phòng của Chu Ngữ Bằng, cậu ta không ngờ phòng của cậu không chỉ kèm theo phòng vệ sinh, mà còn kèm theo một phòng bếp nhỏ cùng phòng ăn. Bức tường phía tây được sơn màu xanh nhạt, trên tường treo lên rất nhiều đồ trang trí kiểu Ả Rập, còn có một tấm hình —— là hình chụp chung của Chu Ngữ Bằng và Lô Tử Quân.

Hình dáng của người đó Hùng Lạc đã nhiều lần nhìn thấy trong blog, cậu ta ngước cổ lên nhìn kỹ khuôn mặt của Lô Tử Quân, hận không thể dùng ý niệm của mình xé nát hắn ra.

“Hùng Lạc, cậu đang không vui phải không?”. Chu Ngữ Bằng đi tới.

Thấy Hùng Lạc vẫn không thay đổi tư thế, cũng không nhìn đến mình, lại hỏi: “Tiểu Hùng cậu đang nhìn cái gì đó?”

“Hình chụp”. Hùng Lạc chỉ một ngón tay lên tường: “Nhìn hình chụp của cậu và Lô Tử Quân!”

Ngây ngốc một hồi Chu Ngữ Bằng mới nhớ ra đây là tấm hình mình và Lô Tử Quân chụp chung, “Tôi, tôi quên tháo xuống”. Chu Ngữ Bằng giải thích: “Bởi vì tôi căn bản không nhìn thấy rõ tấm hình, cho nên quên mất, thật đó.”

Hùng Lạc quay đầu nhìn vào mắt cậu, cần cổ có chút mỏi, cậu ta không hiểu Chu Ngữ Bằng tại sao lại giải thích như vậy, có tác dụng gì chứ?

“Chu Ngữ Bằng”. Hùng Lạc kéo cậu qua ngồi trên ghế, sau đó cầm bút viết: “Trưa nay ăn ngon chứ?”

“Ngon lắm”. Chu Ngữ Bằng buông kính lúp xuống, có chút khẩn trương.

“Ngon? Mùi vị thế nào cậu có biết không?”. Hùng Lạc nói lớn, câu chữ viết xuống không đủ để diễn tả tâm trạng của mình, cho nên cậu ta không muốn viết nữa.

“Sao vậy? Có phải Nhất Kha đã nói gì với cậu không?”. Không nhìn rõ vẻ mặt của Hùng Lạc, cũng không nghe thấy thanh âm của cậu ta, Chu Ngữ Bằng có chút sốt ruột: “Cậu viết cho tôi xem đi, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

“Cậu đã mất đi vị giác tại sao không nói cho tôi biết?”. Hùng Lạc viết.

Đổi lại là vẻ mặt trầm mặc của Chu Ngữ Bằng, không phải cậu cố ý giấu diếm, chỉ là cậu sợ tình trạng của mình sẽ ảnh hưởng đến Hùng Lạc.

“Thứ thuốc mà tôi đã uống gọi là Vô cảm”. Chu Ngữ Bằng nhẹ nhàng nói, cậu quyết định sẽ giải thích rõ cho Hùng Lạc: “Năm loại giác quan sẽ từ từ biến mất, trừ thị giác và thính giác cậu đã biết, còn có vị giác, khứu giác và xúc giác.”

Hùng Lạc càng nghe càng kinh ngạc, gần như quên cả thở.

“Tôi hiện tại đã hoàn toàn mất đi thính giác và vị giác, còn đôi mắt này, cũng càng ngày càng mờ nhạt, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày, những thứ này toàn bộ đều sẽ biến mất hết.”

“Hùng Lạc”. Chu Ngữ Bằng đứng lên đi đến bên cạnh Hùng Lạc: “Trước đây cậu luôn nói tôi dường như không quan tâm đến tình trạng cơ thể của mình, cho dù nhìn không thấy nghe không được cũng không sao cả. Thực ra sao có thể như vậy chứ? Đôi lúc tôi cũng đã nghĩ tới, nếu có một ngày năm giác quan này đều biến mất, lúc đó tôi sẽ rơi vào tình huống nào? Ngay cả bên cạnh có người hay không tôi cũng sẽ không biết, thậm chí ngay cả trong tay mình cầm cái gì, mặc trên người cái gì đều không cảm giác được, đến lúc đó, tôi sẽ vĩnh viễn mất đi sự giao lưu với mọi người rồi…”. Chu Ngữ Bằng càng nói càng nhỏ, Hùng Lạc ôm lấy vai cậu, đôi mắt Hùng Lạc đã sớm ướt, từ trước đến giờ cậu ta chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như thế này, ngay cả khi biết chị gái mình làm kỹ nữ, cũng không quá bi ai đến như vậy. Hùng Lạc ôm chặt lấy cậu, không muốn nhìn thấy ánh mắt yếu đuối của người mà mình từng ngưỡng mộ. Ở trong lòng cậu ta, Chu Ngữ Bằng không có gì là không làm được, bách chiến bách thắng, thật đúng như Lỗ Tấn đã từng nói —— Bi kịch chính là phá hủy những thứ đẹp đẽ nhất cho người xem.

Chú thích:

    

1. Công viên Thái tử Loan (Prince Bay): nằm ở phía Tây Nam của Tây Hồ, là một trong những khu vườn cảnh đẹp nhất ở Hàng Châu, hơn 20 loại hoa tulip  được trồng ở đây, ngoài ra còn có hoa đào, hoa mận, bạch quả, phong…

 

2. Sông Tiền Đường: tên cổ là Chiết Giang, Khúc Giang hay Chi Giang, là dòng sông lớn nhất của tỉnh Chiết Giang, chảy ra vịnh Hàng Châu, nổi tiếng với những con sóng dữ dội cao gần 10m, khách kéo tới đây chỉ để coi “quái vật” sông Tiền Đường, chấm hết =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.