Ngũ Cảm = Vô Cảm

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 19

Người ở trên giường vẫn còn đang bất an giãy giụa, bởi vì mới trải qua phẫu thuật, tay và chân của Chu Ngữ Bằng đều bị cố định lại, điều này khiến cho cậu thống khổ khôn cùng. Dương Nhất Kha rất nhanh liền ngồi xuống bên giường, lấy tay vuốt vuốt mái tóc đã dài qua trán của cậu, nhưng vẫn không có hiệu quả, vẻ mặt của Chu Ngữ Bằng vẫn rất hoảng loạn khẩn trương.

“Hôm nay Bằng Tử mới vừa làm phẫu thuật xong, nối lại gân tay và gân chân bị đứt”. Dương Nhất Kha bắt đầu nói cho Hùng Lạc biết tình trạng của Chu Ngữ Bằng, giọng nói vô cùng lãnh đạm: “Nhưng bác sĩ nói là đã bỏ lỡ mất thời gian trị liệu tốt nhất rồi, mặc dù gân đã được nối lại, nhưng sau này e là sẽ không có được hiệu quả như mong muốn. Chỗ này của cậu ấy…”, Dương Nhất Kha lấy tay chỉ xuống, không biết phải miêu tả thế nào mới được: “Vết thương đã bị nhiễm trùng, trên người còn có vô số vết thương khác, có chỗ cũng đã bị viêm nhiễm, cho nên bây giờ mỗi ngày đều phải dùng thuốc kháng sinh liều lớn… Còn nữa, tối hôm qua dạ dày của cậu ấy bị xuất huyết rất nghiêm trọng, đến bây giờ vẫn không ăn uống được gì, ừm, đúng rồi, hàm răng bên phải của cậu ấy bị vỡ mất ba cái, chân răng vẫn còn ở bên trong, bác sĩ nói đợi đến lúc vết thương trên người cậu ấy không còn xuất huyết nữa thì sẽ tiến hành lấy chân răng ra.”

“Chuyện này… làm sao có thể?”. Hùng Lạc quả thực không dám tin vào hai mắt của mình: “Ngày hôm đó khi chúng tôi xa nhau cậu ấy vẫn còn rất khỏe mạnh mà, tôi và cậu ấy ở nhà của mẹ tôi, mẹ của tôi còn nấu cho cậu ấy cả một bàn thức ăn…”. Giọng nói của Hùng Lạc ngày càng nhỏ dần, cuối cùng cả người giống như bị mất hết khí lực, suýt chút nữa là ngồi bệt xuống đất.

Dương Nhất Kha kịp thời đỡ lấy cậu ta, anh cũng hiểu được lúc này Hùng Lạc đang phải chịu đựng đả kích nặng nề như thế nào.

“Câm miệng đi!”. Lô Tử Quân khí thế hùng hổ nói: “Cậu còn ở đây giả bộ vô tội gì nữa? Đi về nhà mà hỏi cô chị giết người không chớp mắt của cậu đi, hỏi xem cô ta đã làm những gì với Chu Ngữ Bằng! Cô ta còn cho quay lại toàn bộ quá trình tra tấn Ngữ Bằng nữa, cậu có muốn mượn băng ghi hình về xem thử không?”

Lúc này Hùng Lạc đã hoàn toàn bất lực, mặc dù tất cả mọi chuyện cậu ta chỉ mới được biết, nhưng toàn bộ đều là do chị ruột của mình gây ra, cậu ta còn có thể nói được gì nữa đây? Hùng Lạc nhắm mắt lại, muốn đem nước mắt đang chực trào trong hốc mắt nuốt ngược vào trong, nhưng cuối cùng vẫn không thể kìm nén được mà trào ra.

“Tử Quân…”. Chu Ngữ Bằng đang nằm ở trên giường đột nhiên gọi tên Lô Tử Quân. Hai chữ này đối với Hùng Lạc tựa như hai lưỡi dao sắc bén, tàn nhẫn chọc thẳng vào trái tim cậu ta… Cho dù mình có ở bên Chu Ngữ Bằng lâu bao nhiêu, vị trí của Lô Tử Quân ở trong lòng cậu ấy vẫn giống như trước không cách nào lay chuyển, trái tim Hùng Lạc nguội lạnh từng chút một, đông cứng như băng tuyết.

Lô Tử Quân ngồi vào bên giường, vươn tay tới, cách qua lớp chăn vỗ vỗ vào vai Chu Ngữ Bằng, vẻ mặt lo lắng của cậu mới thoáng được thả lỏng.

“Thần tượng, tôi phải nói chuyện với Ngữ Bằng một chút…”. Hùng Lạc hướng Dương Nhất Kha cầu xin.

“Tôi… tôi sợ là bây giờ cậu ấy không muốn gặp cậu”. Dương Nhất Kha khó xử nói.

Lô Tử Quân nhìn về phía hai người bọn họ, sau đó nhẹ nhàng vén tấm chăn lên một chút, lộ ra bả vai cùng xương quai xanh của Chu Ngữ Bằng, vết thương trên cổ cậu hiện ra rất rõ ràng, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người. Lô Tử Quân không quan tâm đến điều đó, chỉ dùng ngón tay hướng chỗ xương quai xanh của Chu Ngữ Bằng viết xuống.

Rất nhanh Chu Ngữ Bằng liền trở nên nóng nảy, kêu to: “Đi, đi! Kêu cậu ta đi!”

Cử động mạnh đột ngột khiến cho tay chân của cậu vốn đã được cố định hầu như lệch khỏi vị trí, Dương Nhất Kha vội vàng đi tới đè thân thể cậu xuống, sau đó nhìn Lô Tử Quân: “Anh đã nói gì với Bằng Tử?”. Dương Nhất Kha rất bất mãn việc Lô Tử Quân kích động tâm trạng của Chu Ngữ Bằng.

“Tôi chỉ là nói cho cậu ấy biết, Hùng Lạc tới rồi”. Lô Tử Quân không nhanh không chậm nói, sau đó trừng mắt nhìn về phía Hùng Lạc: “Cậu cũng nhìn thấy rồi phải không? Cậu ấy nói không muốn gặp cậu, kêu cậu mau đi đi.”

Bất đắc dĩ lắc đầu, giờ phút này Hùng Lạc không còn lời nào để nói nữa… Cậu ta chỉ có thể rời đi, bởi vì cậu ta thực sự không có bất kỳ lý do nào để có thể ở lại. Nếu như Chu Ngữ Bằng nghe thấy thì tốt rồi, Hùng Lạc thật sự có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu. Hùng Lạc muốn nói cho cậu biết, là do mình ngu dốt, cho nên mới không có hiểu ý nghĩa việc cậu gọi điện tới, là mình đã lừa dối cậu, không kịp thời xuất hiện trước mặt cậu. Nhưng mà bây giờ, Chu Ngữ Bằng cậu ấy đã không nghe được nữa, cậu ấy đã không thể nghe được lời sám hối của mình với cậu ấy nữa rồi…

Lặng lẽ mở cửa đi ra, tới được sân lớn, Hùng Lạc mới phát hiện Lô Tử Quân cũng đi theo mình ra ngoài.

“Anh tới là để cười nhạo tôi phải không?”. Hùng Lạc hỏi.

Lô Tử Quân chỉ đi ở phía sau, không đáp lời, biểu tình trên mặt cũng trở nên dịu bớt, không còn bộ dạng giương cung bạt kiếm như lúc nãy ở trong phòng ngủ nữa, ngược lại bây giờ còn mang đến cho người khác cảm giác rất phong nhã hào hoa.

“Lô Tử Quân, tôi sẽ nhớ kỹ anh cả đời!”. Hùng Lạc hung hăng nói.

“Ừm”. Lô Tử Quân ôn hòa gật đầu.

“Bố mẹ của anh thật biết nhìn xa, biết được tương lai anh sẽ là một tên tiểu nhân, cho nên mới cố ý đặt hai chữ quân tử viết ngược vào trong tên của anh!”

“Ừm”. Nghe thấy trong lời nói có ý sỉ nhục cha mẹ mình, Lô Tử Quân cũng không hề tức giận như Hùng Lạc muốn.

Hai người cứ như vậy một trước một sau đi đến chỗ cánh cổng, bảo an đều đã quay trở về phòng, phía trước cánh cổng to lớn lại càng trở nên vắng vẻ hiu quạnh. Đại Hắc đang nằm ở trong chuồng chó bỗng nhiên thè cái lưỡi dài ra chạy tới, đầu tiên là liếm liếm Lô Tử Quân, sau đó là liếm liếm Hùng Lạc. Hùng Lạc cười khổ, sờ sờ bộ lông thô cứng trên người nó, kể từ khi Chu Ngữ Bằng xảy ra chuyện, chỉ có Đại Hắc là sinh vật duy nhất vẫn đối xử với cậu ta nhiệt tình vui vẻ như trước.

“Hùng Lạc, Đại Hắc thuộc giống chó chăn cừu Đức thuần chủng, cậu có biết ưu điểm lớn nhất của loại chó này là gì không? Là canh giữ nhà cửa, đối với tất cả những người xa lạ đều duy trì tính cảnh giác cực cao.”

Hùng Lạc nhìn hắn, vẫn không rõ hắn đang muốn nói gì.

“Dương Nhất Kha nói lần đầu tiên Đại Hắc nhìn thấy cậu không hề sủa, cậu có từng nghĩ qua là tại sao không? Chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao?”

Tuy rằng diện vô biểu tình, thế nhưng sự kinh ngạc trong lòng Hùng Lạc lại đang trào dâng mãnh liệt, cậu ta hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đó, lẽ nào mình là loại người vô tư đến vậy sao? Tại sao chuyện nào cũng phải suy nghĩ đến cùng như vậy chứ? Chu Ngữ Bằng cũng đã từng nói cậu ta là một người không tim không phổi.

“Bởi vì Đại Hắc quen thuộc mùi trên người cậu.”

“Có ý gì?”. Hùng Lạc rốt cục cũng không nén được tức giận.

“Chu Ngữ Bằng không nói với cậu sao? Trên người mỗi người đều có một mùi vị riêng, mà loại mùi vị này chỉ có thể do người thích mình cảm nhận được. Cho nên, đây là một sự minh chứng đặc biệt giữa những người yêu nhau.”

“Vậy thì sao?”. Giọng của Hùng Lạc đã bắt đầu run run.

“Cậu thật sự ngốc hay là giả vờ ngốc?”. Lô Tử Quân mất kiên nhẫn: “Chỉ bởi vì trên người cậu trùng hợp có cùng mùi vị giống tôi, cho nên Ngữ Bằng mới để ý đến cậu, hiểu chưa?”

Không biết phải dùng những từ ngữ nào mới có thể diễn tả được tâm trạng của Hùng Lạc lúc này. Lồng ngực cậu ta đau nhói, cậu ta có thể cảm giác rõ ràng trước ngực mình đã bị khoét xuống một mảng lớn. Thậm chí cậu ta cũng không biết mình đã lê đôi chân nặng trĩu đi tới ga xe lửa như thế nào, đương nhiên, cậu ta không mua được vé, đành phải ở trong phòng chờ cùng với những kẻ lang thang nói đặc tiếng địa phương mà qua hết một đêm.

Trải nghiệm ngủ qua đêm như vậy khiến Hùng Lạc cảm thấy vô cùng mệt mỏi, rất nhiều năm sau đó ở trong trí nhớ của cậu ta, mỗi thời mỗi khắc cậu ta đều nhìn thấy cái sân ga trống trải hoang vắng ấy, những người dân kia với đôi mắt lạnh lẽo u buồn. Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, Hùng Lạc đến chỗ đoàn tàu đi đến Bắc Kinh, dứt khoát bước lên không hề quay đầu lại, cậu ta lập lời thề, cả đời này mình sẽ không quay lại cái nơi Hàng Châu này nữa. Hùng Lạc ước gì mình có thể sử dụng phép thuật, đem tất cả những con người đó cùng tất thảy mọi chuyện vĩnh viễn phong ấn ở dưới đáy Tây Hồ, khiến chúng không thể nhìn thấy ánh mặt trời mãi mãi.

Lúc Lô Tử Quân trở về phòng của Chu Ngữ Bằng, những người khác đều đã giải tán hết, chỉ còn lại Dương Nhất Kha mặt mày xanh mét ngồi ở bên giường, nhìn thấy Lô Tử Quân tiến vào, anh liền lập tức đứng lên.

“Đây là thứ được phát hiện ở dưới hạ thân của Bằng Tử, lẽ nào trong số những tên súc sinh tra tấn cậu ấy cũng bao gồm cả anh?”. Dương Nhất Kha giơ ra một viên bi thép nhỏ cỡ bằng móng tay, loại đồ vật này Lô Tử Quân có rất nhiều, Dương Nhất Kha đã biết từ lâu.

“Cái này…”. Lô Tử Quân không nghĩ tới trong thân thể Chu Ngữ Bằng còn sót lại dị vật, nhất thời chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào.

“Anh đừng tưởng là tôi không biết gì, bác sĩ mà huấn luyện viên Chu mời tới nói trong thân thể Bằng Tử có những vết cắt rất lớn, cứ cho là bị làm nhục, nhưng bên trong thân thể cậu ấy sao có thể bị như vậy được? Chỉ có những tên súc sinh yêu phát minh ra những thứ đồ chơi điên loạn như anh mới có đủ khả năng làm ra những chuyện này!”. Dương Nhất Kha thuận thế cầm hòn bi nhỏ ném vào mặt Lô Tử Quân, bước ra khỏi cửa không quay đầu lại.

“Haiz…”. Lô Tử Quân ngồi xuống bên giường thở dài, không phải bản thân mình cũng là bị ép buộc sao? Nhưng hắn biết mình không thể giải thích, cho dù hắn có cứu Chu Ngữ Bằng thoát khỏi tay Hùng Ninh một trăm lần, thì cũng không thể cọ rửa được tội nghiệt của bản thân.

“Ai?”. Cảm giác chiếc giường có chút rung động nhỏ, Chu Ngữ Bằng cảnh giác mở mắt ra.

“Quân”. Lô Tử Quân vội vàng viết lên chỗ xương quai xanh của cậu.

Vẻ mặt căng thẳng từ từ giãn ra, nhưng Chu Ngữ Bằng cũng không có ý định mở miệng nói bất cứ điều gì.

“Xin lỗi”. Lô Tử Quân viết.

Đợi thật lâu, Chu Ngữ Bằng mới lên tiếng: “Trong phòng còn có ai khác không?”

“Không.”

“Tôi không ngờ anh lại chịu cứu tôi ra”. Chu Ngữ Bằng nói, trên khuôn mặt tái nhợt treo lên một nụ cười lạnh.

“Anh không thể thấy chết mà không cứu, anh không làm được”. Lô Tử Quân viết xuống.

“Anh không làm được? Xem ra anh thật sự là người rất vĩ đại nhỉ?”. Ý cười trào phúng trên mặt Chu Ngữ Bằng từ từ mở rộng, tràn đầy sự khinh bỉ.

“Là do anh không tốt, nhưng lúc đó…”

Còn chưa kịp viết xong, Chu Ngữ Bằng liền cắt ngang lời hắn: “Lúc đó? Là ai đã khiến cho mắt của tôi bị mù, không nhìn ra anh chẳng phải dạng tốt gì.”

Lô Tử Quân còn đang muốn giải thích, cánh cửa đột nhiên bật mở, người đi vào là Chu Dương. Mặc dù ông biết con trai mình đau khổ vì bị phụ tình suốt nửa năm là do người trước mắt này tạo thành, nhưng ngày hôm nay cũng chính là Lô Tử Quân đã cứu con trai mình thoát khỏi sự nguy hiểm, tự nhiên cũng cảm thấy vô cùng cảm kích, những thành kiến đối với hắn trước kia cũng đã hoàn toàn không còn.

Chu Dương vốn là muốn đến nói lời cảm ơn với Lô Tử Quân lần nữa, nhưng lại nhìn thấy con trai đang cùng hắn nói chuyện, cho nên cũng không tới làm phiền, bởi vì ngoại trừ Lô Tử Quân ra, con trai mình hình như không muốn nói chuyện với ai nữa, kể cả người làm bố như ông. Có thể nhìn thấy cậu một lần nữa mở miệng nói chuyện, cho dù không phải là nói với mình, Chu Dương cũng cảm thấy rất vui mừng.

“Anh đi nhanh lên đi, rời khỏi nhà của tôi”. Chu Ngữ Bằng nói, cậu vẫn chưa nhận ra bố mình đã tiến vào.

“Anh muốn nhìn thấy em có thể đứng lên đi lại”. Lô Tử Quân viết.

“Nhìn thấy tôi đứng lên? Làm sao có thể đứng lên được đây? Có phải Dương Nhất Kha đã phát hiện ra anh là cùng một giuộc với Hùng Ninh rồi không?”

Lô Tử Quân nhíu chặt mày, rất sợ Chu Dương ngồi ở gần đó nghe được.

Chu Dương đã đứng dậy, đi tới.

Không cảm thấy Lô Tử Quân viết gì nữa, Chu Ngữ Bằng lại nói thêm: “Anh hi vọng tôi khỏe mạnh đứng lên sao? Nếu anh thật sự hi vọng, thì đã không đối với tôi như vậy… Tôi đã không còn nhớ rõ những chuyện xảy ra trong mấy ngày mấy đêm đó nữa, bọn họ đối với tôi như thế nào, tôi cũng có thể quên, chỉ có những chuyện anh đã làm với tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên…”

Lô Tử Quân vụt người đứng lên, hắn muốn ngăn cản Chu Ngữ Bằng nói, nhưng đã không còn kịp nữa. Chu Dương ở bên cạnh từ lâu đã nghe ra được đại khái, mới biết được thì ra Lô Tử Quân cũng là đồng đảng với bọn chúng, cùng nhau tra tấn ngược đãi con trai mình. Lúc này ông tức giận đến không còn quan tâm gì nữa, vung tay tát thẳng vào mặt Lô Tử Quân. Chu Dương xuất thân là vận động viên, đánh Lô Tử Quân là chuyện dễ như trở bàn tay, tay trái của ông giữ chặt hắn, còn bàn tay phải trực tiếp bóp chặt cổ của đối phương.

Phí công vùng vẫy vài cái, Lô Tử Quân cố hết sức vươn tay trái ra, níu lấy áo ngủ của Chu Ngữ Bằng. Chu Dương vẫn không phát hiện ra, trong đầu chỉ có một ý niệm là phải giết chết hắn.

Chu Ngữ Bằng rất nhạy cảm liền phát giác được có chuyện gì xảy ra, thần kinh cũng lập tức căng cứng: “Tử Quân? Làm sao vậy?”

Không có ai trả lời, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí đang tràn ngập sự căng thẳng, thế là cậu gắng gượng ngồi dậy, rút cánh tay còn đang bị bó bột từ trong chăn ra, huơ loạn xạ ở trước mặt mình.

“Có chuyện gì vậy? Sao không có ai nói cho tôi biết?”. Sự tuyệt vọng lộ ra trong giọng nói khiến cho người khác không dám nhìn thẳng, trái tim Chu Dương đã sớm tan ra từng mảnh, hôm nay nhìn thấy con trai mình yếu ớt xanh xao vô lực mò mẫm như vậy, khí lực toàn thân đều hóa thành nỗi bi ai.

Ông thả Lô Tử Quân ra, chạy tới nắm lấy đôi tay đang quờ quạng trong không khí kia. “Bằng Bằng, đừng cử động lung tung, đừng lộn xộn nữa, nếu không tay của con sẽ không giữ được mất!”. Trong thanh âm mang theo sự đau đớn nghẹn ngào.

Một nhân vật uy danh lừng lẫy từng làm mưa làm gió trên sân đấu một thời gian dài như vậy mà cuối cùng cũng đã rơi lệ, Lô Tử Quân ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cũng biết tình cảnh của mình đang vô cùng nguy hiểm.

“Bố, là bố phải không?”. Chu Ngữ Bằng khe khẽ hỏi.

“Ừ ừ, con trai ngoan của bố, là bố đây”. Bàn tay to lớn thô ráp ôm lấy khuôn mặt Chu Ngữ Bằng: “Bố sẽ khiến cho tất cả những người làm tổn thương con phải trả cái giá thật đắt!”

Chu Dương ôm con trai vào lòng thật chặt, hai người ôm chầm lấy nhau nức nở khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.