Ngũ Cảm = Vô Cảm

Chương 29: Chương 29




CHƯƠNG 29

Bạn bè của Dương Nhất Kha thật sự là vô cùng đa dạng, những quý bà, ông chủ nhiều không đếm hết. Trong hoàn cảnh long trọng thế này, đương nhiên không thể thiếu đi việc tâng bốc bọn họ. Dương Nhất Kha gọi Hùng Lạc đi qua, chính là muốn giới thiệu với cậu ta một vị khang phục sư (tạm hiểu là Chuyên gia phục hồi chức năng). Anh bảo Hùng Lạc nói sơ tình trạng của Chu Ngữ Bằng cho ông ta biết, hi vọng vị khang phục sư này có thể giúp đỡ được phần nào.

Người đàn ông này họ Lưu, có quan hệ khá tốt với Dương Nhất Kha. Sau khi nghe qua về Chu Ngữ Bằng, ông sẵn lòng dành ra một ít thời gian và sức lực để điều trị cho cậu. Ông và Hùng Lạc hẹn nhau thời gian và địa điểm, dự định sắp tới sẽ nhanh chóng gặp mặt, xem xem có thể hồi phục lại chức năng cơ thể cho Chu Ngữ Bằng hoàn thiện hơn hay không.

Chưa đến nửa tiếng, Hùng Lạc đã đi về chỗ ngồi. Cậu ta trông thấy Chu Ngữ Bằng đang gục người xuống bàn, tấm lưng gầy yếu thỉnh thoảng lại co giật vài cái, còn An Thần thì chỉ im lặng ngồi ở một bên.

“Có chuyện gì vậy? Ngữ Bằng bị làm sao?”. Hùng Lạc kinh hãi tột độ, sải từng bước dài xông tới.

An Thần ngẩng đầu nhìn cậu ta, khẽ nói: “Bằng Tử uống say rồi.”

“Uống say? Uống rượu say?”. Hùng Lạc nổi nóng, không kiềm chế được nâng cao âm lượng: “Dạ dày của cậu ấy không tốt, cậu còn để cho cậu ấy uống rượu?”

Ánh mắt của hai người ngồi đối diện cũng bị thu hút, liền tò mò nhìn sang. An Thần có chút sợ, nói: “Không phải là em cho anh ấy uống đâu, trong lòng anh ấy khó chịu, là tự anh ấy muốn uống.”

“Cậu ấy muốn uống?”. Hai mắt Hùng Lạc liền bắn ra lửa: “Cậu không đưa cho cậu ấy, làm sao cậu ấy biết ở đây có rượu? Cậu nhìn tay của cậu ấy đi, lấy được bình rượu hả?!”

Nhìn thấy bộ dạng Hùng Lạc khủng bố giống như phát điên, An Thần thò tay giật giật tay áo của cậu ta, kéo cậu ta ngồi xuống trước, đừng làm lớn mọi chuyện lên.

Ở cách đó không xa, Dương Nhất Kha cũng nhìn thấy bên này xảy ra chuyện, liền để ly rượu mời xuống, đi tới.

Hùng Lạc tức đến mức cả người phát run, cậu ta hiểu rất rõ thân thể của Chu Ngữ Bằng. Suốt thời gian qua, Hùng Lạc vẫn luôn tận lực điều dưỡng cho dạ dày yếu ớt của cậu. Thời gian đầu, Chu Ngữ Bằng chỉ có thể ăn rất ít, nhiều hơn một chút là sẽ nôn sạch, dạ dày còn thường hay đau đến nỗi toàn thân đổ đầy mồ hôi. Hùng Lạc tìm kiếm rất nhiều công thức nấu các món ăn chữa bệnh, từng bước học hỏi cách nấu, ninh cháo, hầm canh, không bỏ qua một loại nào. Sau đó Chu Ngữ Bằng hầu như có thể ăn được một ngày ba bữa, tuy rằng vẫn không thể ăn được nhiều, nhưng ít ra sau khi ăn xong, thân thể sẽ không khó chịu giống như lúc trước, cũng không cần phải uống thuốc dạ dày trước mỗi bữa ăn.

Mọi nỗ lực của Hùng Lạc bấy lâu nay giờ đã bị nửa chai rượu đánh nát, trong lòng cậu ta vừa căm hận vừa phẫn nộ, oán giận sự tắc trách của An Thần. Hùng Lạc tự tay nâng thân thể Chu Ngữ Bằng dậy, “choang” một tiếng, ly rượu cậu nắm trong tay trái liền rơi xuống đất, rượu trắng bên trong cùng những mảnh vỡ thủy tinh bắn ra tứ tung.

“Anh là ai? Đừng chạm vào tôi!”. Chu Ngữ Bằng hoảng hốt sợ hãi, thanh âm bật ra khỏi cổ họng, nhưng không phải ai ở trong hội trường cũng có thể nghe thấy.

“Ngữ Bằng…”. Hùng Lạc đau lòng gọi tên cậu, nhưng cậu lại không cảm nhận được, “Đi, chúng ta về nhà.”

Nhìn thấy Chu Ngữ Bằng phản kháng, Dương Nhất Kha bước tới đỡ lấy một bên người cậu, bảo phù rể Thạch Tuyền Sinh đưa Chu Ngữ Bằng và Hùng Lạc về nhà.

Lúc trước cho dù có làm bất cứ chuyện gì, Chu Ngữ Bằng cũng phải tuyệt đối tập trung tinh thần và thể lực, mới có thể điều khiển được thân thể vô cảm của mình. Nhưng bây giờ dưới tác dụng của rượu, cậu bỗng chốc trở thành một quả bóng bị xì hơi, cả người rũ rượi mềm nhũn, thậm chí ngay cả việc nhấc chân lên cũng không nhớ. Bộ dạng chật vật của Chu Ngữ Bằng ở một nơi như thế này thực sự lạ lùng, bất ngờ thu hút ánh mắt của rất nhiều ký giả. Bọn họ rời khỏi chỗ ngồi, đi tới, cầm camera trong tay, tìm kiếm góc chụp lý tưởng nhất, muốn ghi chép lại toàn bộ tiết mục nhỏ trong hôn lễ này.

Nhân viên bỗng một phen rối loạn, rất nhiều thành viên trong đội tuyển chạy tới hỗ trợ, có người giúp mang Chu Ngữ Bằng ra ngoài, có người ngăn cản ký giả.

“Thạch Tuyền Sinh! Mau cõng Bằng Tử đi đi!”. Dương Nhất Kha ra lệnh, hoàn toàn quên mất mình đang là chú rể.

Thạch Tuyền Sinh là thủ môn dự bị, vóc cao sức lớn, chỉ có anh ta mới có thể dừng Chu Ngữ Bằng đang vùng vẫy loạn xạ lại được. Hùng Lạc theo thật sát ở phía sau, từ lối thoát nhỏ hẹp cùng nhau chạy ra ngoài.

Tiếng nhạc ngừng lại, chỉ nghe thấy Dương Nhất Kha đứng trên lễ đài lớn tiếng nói: “Các vị ký giả bằng hữu! Tôi mời các vị tới tham gia hôn lễ của tôi, hi vọng các vị chỉ chụp những gì liên quan tới sự kiện ngày hôm nay. Xin hãy xóa bỏ hết những thứ khác! Lương Kiến, đóng hết các cửa của đại sảnh lại, kiểm tra tất cả camera của các vị ký giả bằng hữu!”

Thật không dễ dàng gì mới mang được Chu Ngữ Bằng liên tục chống cự trở về nhà, Hùng Lạc nhìn đồng hồ, hối Thạch Tuyền Sinh mau mau quay lại, dù sao anh ta cũng đang là phù rể. Thạch Tuyền Sinh gật đầu, thấy Chu Ngữ Bằng bình an vô sự, anh ta cũng yên tâm. Trước khi đi, Hùng Lạc nhờ Thạch Tuyền Sinh tiện thể nhắn lại với Dương Nhất Kha, nói là đừng chọc đến giới truyền thông, nếu bọn họ muốn đăng ảnh thì chắc chắn sẽ đăng được. Chu Ngữ Bằng sẽ không biết gì cả, mà cho dù có biết cậu cũng không quan tâm, mình càng cần phải như vậy.

Hùng Lạc ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn Chu Ngữ Bằng. Cậu ta biết tửu lượng của Chu Ngữ Bằng tốt, có thêm nửa chai rượu nữa cũng sẽ không làm tinh thần cậu nhiễu loạn. Chỉ là trải qua một thời gian dài sống trong áp lực, bây giờ cậu mới có thể mượn men say của rượu để cởi bỏ lớp mặt nạ ra mà thôi. Hùng Lạc yên tâm đi đến phòng tắm xả nước, còn cầm theo một bộ quần áo mới để thay cho cậu, ngờ đâu lúc cậu ta quay về phòng ngủ, liền nhìn thấy Chu Ngữ Bằng đang nằm sấp ở trên giường, nức nở khóc.

“Ngữ Bằng? Em sao vậy?”. Hùng Lạc cuống cuồng, khẽ nâng bờ vai của cậu lên, muốn xoay người cậu lại, nào ngờ ngón tay vừa chạm vào vai Chu Ngữ Bằng, liền nghe thấy một tiếng hét thê lương: “Đừng chạm vào tôi!”

Hùng Lạc rụt tay trở về, không dám cử động nữa. Cậu ta quỳ ở bên giường, nhìn thấy gương mặt đang úp chặt xuống gối ướt đẫm nước mắt. Hùng Lạc bỗng nổi một lên dự cảm, liệu có phải cậu đang nhớ đến chuyện gì thương tâm không. Hùng Lạc vươn tay lần nữa, viết chữ lên vai cậu thật nhanh, nhưng Chu Ngữ Bằng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, cả người cậu run lên, trong miệng cứ lặp đi lặp lại: “Giết tôi đi… Giết tôi đi… Đừng chạm vào tôi…”

Hùng Lạc ngồi bệt xuống đất. Cậu ta biết, những chuyện đã xảy ra trong suốt một tuần bị cầm tù đó đã khắc sâu vào trong trí nhớ của Chu Ngữ Bằng, vĩnh viễn không cách nào có thể xóa bỏ, mà những tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần trong bảy ngày ấy, cũng không phải là những vết thương có thể chữa trị được.

“Ngữ Bằng…”. Hùng Lạc không dám lớn tiếng nữa, tựa như sợ điều đó sẽ dọa đến cậu, liền nhẹ nhàng vỗ về: “Đừng sợ, sẽ không có ai làm tổn thương em nữa đâu, đừng chết được không? Anh còn muốn sống thật hạnh phúc với em kia mà, có được không?”

Chu Ngữ Bằng đương nhiên không đáp lại bất cứ lời nào, thể lực đã dùng hết, thân thể cậu cũng từ từ ngừng giãy giụa. Hùng Lạc không dám chạm vào cậu nữa, cậu ta sẽ không bao giờ có thể thấu hiểu được nỗi thống khổ khi mất hết xúc cảm như thế này, càng không cách nào tưởng tượng được trong hoàn cảnh vô cảm đó mà còn phải chịu đựng sự ngược đãi đến như vậy… Hùng Lạc im lặng nhìn đôi mắt khẽ run rẩy của Chu Ngữ Bằng, càng lúc càng u mê.

Dần dần, Hùng Lạc chợt phát hiện sắc mặt Chu Ngữ Bằng trở nên trắng xám, trên trán lẫn trên cổ cậu cũng không ngừng túa ra mồ hôi hột. “Sao vậy, Ngữ Bằng? Có phải em rất khó chịu không?”, Hùng Lạc chạy ra phòng khách đem thuốc dạ dày vào, đỡ cậu ngồi dậy, vừa mới đưa nước đến bên môi, Chu Ngữ Bằng liền bắt đầu nôn mửa. Đây chắc chắn là tình trạng nôn không khống chế được, Chu Ngữ Bằng toàn thân run rẩy, có thể nhìn ra cậu đang muốn kiềm chế chính mình, nhưng sự giày vò trong dạ dày dâng trào quá mức mãnh liệt, cậu cứ nôn hết lần này đến lần khác, Hùng Lạc chỉ có thể ngồi ở bên cạnh vỗ vỗ lưng cậu. Đầu tiên là nôn ra thức ăn, tiếp đó là dịch thể trong suốt, sau lại đột nhiên phát hiện trong chất lỏng còn quấn theo tơ máu. Không khí thông thoáng trong phòng càng lúc càng ít, mùi rượu nồng nặc nhanh chóng lan ra khắp phòng, khiến cho Hùng Lạc cũng không nhịn được cơn buồn nôn.

Lúc cúi đầu, Hùng Lạc phát hiện vệt máu trên mặt đất càng ngày càng nhiều. Chu Ngữ Bằng bắt đầu nôn ra từng búng máu lớn, hình như cậu đang muốn nói gì đó, thế nhưng vừa mở miệng thì lại không kiềm được cơn nôn thốc, vẻ mặt vô cùng thống khổ.

“Em muốn nói gì? Ngữ Bằng?”. Hùng Lạc chậm rãi vuốt dọc ***g ngực Chu Ngữ Bằng, hy vọng có thể giảm bớt sự đau đớn cho cậu, nhưng lại thấy hai mắt của cậu cứ không tự chủ được mà trợn lên, xem ra thần trí đã hỗn loạn rồi.

“Sao anh lại nghe lời như vậy?”. Chu Ngữ Bằng nói.

Hùng Lạc không hiểu, không biết cậu đang nói chuyện với ai, nói vậy là có ý gì.

“Sao anh lại trở nên nghe lời như vậy? Hả? Kêu anh đi thì anh liền đi? Đúng không? Ha ha, ha ha, kêu anh đi thì anh liền đi mà!”

Chu Ngữ Bằng vừa khóc vừa cười, còn liên tục nôn ra máu.

Hùng Lạc đã hiểu rồi, cậu ta biết Chu Ngữ Bằng là đang nói với cậu ta, là cậu đang oán giận cậu ta tại sao lúc đó lại dứt khoát bỏ đi như vậy…

“Anh thật sự đã nghĩ em không còn yêu anh nữa, thậm chí anh còn nghĩ rằng em chưa từng yêu anh, cho nên anh mới kiên quyết ra đi như vậy. Ngữ Bằng, xin lỗi em, không ngờ đó lại trở thành khúc mắc lớn trong đời em, nếu như em không uống say, có lẽ anh sẽ vĩnh viễn không thể biết được em vẫn luôn yêu anh.”

“Bao lâu nay anh muốn đối mặt với em nhiều đến nhường nào, nhưng anh lại không dám, nếu như anh nói ra, liệu em sẽ còn có thể giống như bây giờ bình thản tiếp nhận sự chăm sóc của anh hay không? Anh muốn giữ lại cho em một chút tôn nghiêm, anh biết em tuyệt đối không muốn để cho anh nhìn thấy bộ dạng sa sút và khiếm khuyết của em bây giờ.”

Dần dần, Chu Ngữ Bằng không khóc loạn nữa, ngay cả khí lực để nôn cũng không còn, chỉ có thể gian nan thở dốc từng hồi một. Hùng Lạc sợ đến có chút choáng váng, cậu ta chưa từng gặp qua tình huống này, liền đưa tay vuốt vuốt ngực cậu, lại phát hiện tim của cậu đập nhanh đến bất thường, hô hấp cũng càng lúc càng suy yếu. Không còn cách nào khác, Hùng Lạc đành phải gọi 120.

Khoảng bốn giờ sáng, Dương Nhất Kha, An Thần cùng những người khác vội vã chạy tới bệnh viện, nhìn thấy trong hành lang chỉ có một mình Hùng Lạc uể oải nằm cuộn người trên ghế chờ.

“Lạc Lạc, Bằng Tử sao rồi?”. Dương Nhất Kha hỏi.

Hùng Lạc dụi dụi mắt, ngồi dậy, nhìn thấy tổng cộng có bốn người tới, khuôn mặt bọn họ đều rất sốt ruột bất an, nói: “Đã cấp cứu xong rồi, chờ đến lúc bác sĩ ca sáng tới là có thể chuyển sang phòng bệnh thường.”

“Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại thổ huyết?”

“Vỡ giãn tĩnh mạch dạ dày dẫn đến xuất huyết”. Hùng Lạc nói ra từng chữ một.

An Thần bước tới, mặt mũi vặn vẹo, cảm thấy áy náy vô cùng, y nói với Hùng Lạc: “Xin lỗi, Lạc Lạc. Đều tại em không tốt, là em đã hại Bằng Tử thành ra như vậy… em…”

Hùng Lạc không đợi An Thần nói xong, vỗ vỗ lên mu bàn tay y, nói: “Không trách cậu, Ngữ Bằng cậu ấy à, trong lòng đau khổ, uống chút rượu vào ít nhiều cũng có thể giải sầu”. Nói xong còn miễn cưỡng cười một cái.

Dương Nhất Kha ngồi xuống bên cạnh Hùng Lạc, không biết phải an ủi thế nào, chỉ hy vọng cậu ta đừng giống như Chu Ngữ Bằng khổ sở như vậy nữa.

Mọi nỗ lực suốt thời gian qua đều đã thành công cốc, dạ dày của Chu Ngữ Bằng lại trở về tình trạng như trước kia. Cậu ở trong bệnh viện suốt một tuần, chỉ có thể dựa vào chất dinh dưỡng truyền vào cơ thể mà duy trì sinh mệnh.

Từ sau hôm đó, Hùng Lạc lại bắt đầu con đường đầy gian nan vất vả xây dựng chế độ ăn uống cho Chu Ngữ Bằng. Cậu ta không ngừng lên mạng tìm kiếm những phương thuốc cổ truyền điều trị bệnh dạ dày, chỉ cần vừa nghe nói có thức ăn gì tốt cho dạ dày, mặc cho ở đó có bán hay không, cậu ta cũng đều tìm đến tận nơi để nấu cho Chu Ngữ Bằng ăn. Dù vậy Chu Ngữ Bằng bây giờ vẫn không thể ăn được nhiều, hằng ngày trước mỗi bữa ăn đều phải uống thuốc. Bác sĩ nói, những loại thuốc này nếu cứ uống liên tục như vậy, sau này khi cơn đau kéo tới sẽ không còn hiệu quả nữa.

Hùng Lạc không còn trách cứ gì An Thần, bây giờ y đã thực sự trưởng thành lên rất nhiều. Mọi người nhìn thấy Chu Ngữ Bằng bình phục lại từng chút một, cũng đều cảm thấy rất vui mừng. Bọn họ vẫn hay đi ra ngoài, nhưng vì thời tiết khá lạnh, bình thường cũng chỉ tụ tập ở trong nhà ăn cơm mà thôi. Một ngày kia, mọi người chọn một quán cơm nhỏ để ăn tối, trong bữa ăn có người đề nghị tổ chức trò chơi để tạo không khí, thế là cùng nhau chơi trò rút thăm, viết chuyện cần làm lên trên thẻ tre, rút trúng cái gì thì làm cái đó.

An Thần rút ngẫu nhiên một tấm thẻ, bên trên viết “Hãy gọi cho một người khác giới trong danh bạ”. Cho dù có năm lần bảy lượt từ chối, cũng không chịu nổi sự trêu chọc của mọi người, không thể làm gì khác hơn là phải thực hiện. Mỗi người đều rút ra không ít những tấm thẻ khó xử, nhưng rơi vào đường cùng thì chỉ có thể làm theo. Chu Ngữ Bằng cũng tham gia, cậu rút ra một tấm thẻ, yêu cầu là hát một bài hát.

Lúc Hùng Lạc viết chữ lên vai, Chu Ngữ Bằng vẫn đang do dự, chốc lát sau mới lên tiếng: “Tôi không biết hát.”

“Đúng vậy, Ngữ Bằng không nghe được lâu như vậy, đã sớm quên hết rồi”. Hùng Lạc nói: “Mọi người đừng làm khó cậu ấy nữa.”

Mọi người cười ha ha, nói mặc kệ, rút được cái gì thì phải làm cái đó, Quốc ca nhất định sẽ được đúng không? Thực ra là không được hát Quốc ca. Mọi người xí xô xí xào, Hùng Lạc cũng không kịp truyền lại tất cả lời nói cho Chu Ngữ Bằng biết.

Đang lúc Hùng Lạc cảm thấy khó xử, Chu Ngữ Bằng lại đột nhiên nói: “Hình như tôi còn nhớ được một bài, nhưng mà thực sự không biết giai điệu, đọc lên thôi được không?”

“Đương nhiên được!”. Mọi người gật đầu, Hùng Lạc đem lời chuyển cho Chu Ngữ Bằng.

Chu Ngữ Bằng cố ý hắng giọng một cái, hi vọng thanh âm của mình có thể rõ ràng hơn một chút, sau đó mới thận trọng mở miệng. Khẩu hình rất chuẩn, có thể thấy cậu đang rất nỗ lực, giọng nói của cậu phát ra rất trầm lắng, giống như đang vận khí đan điền. Hùng Lạc nhìn Chu Ngữ Bằng, không nghĩ là cậu còn có thể nhớ được bất cứ kỳ bài hát gì.

Chu Ngữ Bằng bắt đầu bật ra ca từ, uốn nắn từng chữ một, mạnh mẽ âm vang:

“Bạn là đôi mắt trên bầu trời đêm, chúng tôi là ngôi sao trong tim bạn.

Chiến thắng ta hãy cùng nhau ăn mừng, bại trận chúng tôi sẽ cùng bạn gánh vác.”



Trong vô thức, tất cả mọi người đều đứng lên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Thật không ngờ Chu Ngữ Bằng thất thông đã nhiều năm, vậy mà ca khúc duy nhất mà cậu còn nhớ được lại là Đội ca của Đội tuyển Bắc Kinh.

Chỉ có Hùng Lạc là không đứng dậy, cậu ta rất bình tĩnh, tựa như là nằm trong dự liệu. Khuôn mặt  Hùng Lạc mang theo ý cười, cậu ta chống cằm, mê đắm trong thanh âm của người thương ngồi bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.