Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 42: Chương 42: Đau triệt nội tâm




Edit: ༄༂Mun༉

“Nếu Chỉ Lan muội muội thật sự đi tìm chết, nói không chừng ta sẽ gả cho Tứ hoàng tử.” Mục Thanh Ca nói như thật như giả, thành công thấy Mục Chỉ Lan thay đổi sắc mặt, Mục Thanh Ca hì hì cười an ủi nói: “Xem, làm Chỉ Lan muội muội sợ rồi, muội muội yên tâm, tỷ vừa rồi bất quá chỉ đùa một chút thôi.”

Mục Chỉ Lan xấu hổ cười cười, Phượng Nguyệt Minh lạnh lùng nhìn Mục Chỉ Lan, nàng không khỏi biểu hiện quá rõ ràng đi, Phượng Nguyệt Minh hừ lạnh một tiếng, sau đó lại ôn nhu nói với Mục Thanh Ca: “Thanh Ca, đây chính là ta cố ý vì ngươi tìm, ngươi cũng không thể cự tuyệt ta.”

Mục Thanh Ca đè lại gối ngọc hắn muốn đưa qua, “Tứ hoàng tử, cái gối ngọc này ta thật là rất thích, bất quá cổ ta tương đối thích gối mềm như bông, không thích hợp với loại cứng rắn này.” Nói mắt nhìn mặt Phượng Nguyệt Minh trầm xuống cùng Mục Chỉ Lan không biết nói gì, “Ta thấy Chỉ Lan muội muội tựa hồ rất thích cái gối ngọc này, không bằng Tứ hoàng tử thuận nước đẩy thuyền đưa luôn cho Chỉ Lan muội muội, Chỉ Lan muội muội cảm thấy thế nào?”

Mục Chỉ Lan tiếp thu tầm mắt Phượng Nguyệt Minh như muốn giết người đột nhiên xua tay kêu lên: “Đây là đồ tỷ tỷ, Chỉ Lan sao có thể…tỷ tỷ, không cần dọa Chỉ Lan.”

“Thanh Ca, ngươi nếu không thể dùng thì cứ giữ cũng được.” Phượng Nguyệt Minh tựa hồ nhất định phải đem gối ngọc đưa cho Mục Thanh Ca.

Mục Thanh Ca tất nhiên biết suy nghĩ Phượng Nguyệt Minh, chỉ cần nàng thu đồ hắn, liền cho rằng về sau có thể muốn làm gì thì làm đi, nhưng Mục Thanh Ca cố tình không lấy, nàng đáy mắt hiện lên một tia mũi nhọn, sau đó tiếp nhận gối ngọc, thời điểm Phượng Nguyệt Minh lộ ra ý cười, Mục Thanh Ca một câu liền đem hắn đánh nhốt vào địa ngục, “Nếu Tứ hoàng tử có ý tốt này, ta đây liền nhận, vừa vặn Nam Sở chúng ta cũng có rất nhiều người nghèo khó, không bằng ta liền đem mấy thứ này bán rồi đem tiền quyên góp cho bọn họ đi, cũng để cho bọn họ biết Tứ hoàng tử chúng ta có một mảnh thiện tâm.”

“Ngươi…” Phượng Nguyệt Minh tức cơ hồ nói không nên lời, mấy thứ này là hắn hao hết tâm tư thật vất vả mới có được, tiêu phí số tiền rất lớn mới có thể lấy được, nàng cư nhiên muốn trực tiếp đưa đi, “Mục Thanh Ca, ngươi…không cần khinh người quá đáng, mấy thứ này đều là ta tự mình chọn lựa tặng cho ngươi, ngươi cư nhiên chà đạp như thế!?”

“Tứ hoàng tử lời này sai rồi, phải biết rằng có thể vì thiên hạ bá tánh góp một phần thiện tâm, là một việc vĩ đại cỡ nào, nếu Hoàng Thượng biết nhất định sẽ rất coi trọng Tứ hoàng tử.”

Nếu để phụ hoàng biết chỉ sợ sẽ cho rằng hắn mất não.

“Tỷ tỷ.” Mục Chỉ Lan nhìn bộ dáng Phượng Nguyệt Minh tức giận trong lòng cũng không chịu nổi, vì thế liền nói với Mục Thanh Ca: “Ta lúc trước nghe nói Tứ hoàng tử vì mấy thứ này cơ hồ phải táng gia bại sản, còn chạy không ít nơi.”

“A, phải không? Nếu là như thế này ta có phải nên tiến cung nói với Hoàng Thượng, Tứ hoàng tử cư nhiên vĩ đại táng gia bại sản cũng muốn quyên tặng người nghèo khó, tình cảm vĩ đại như thế nên để người trong thiên hạ học được hay không?” Mục Thanh Ca cố ý dùng giọng nói khoa trương, dì Vân bên cạnh đột nhiên gục đầu xuống khóe miệng ý cười không che lấp được, mà ở chỗ tối Lăng Phong nghe được Mục Thanh Ca nói, không nhịn được mà bật cười.

Phượng Nguyệt Minh cơ hồ tức muốn hôn mê, nếu không có hai cái thị vệ phía sau tay mắt lanh lẹ nâng hắn, chỉ sợ thật sự muốn té lăn trêи đất, “Đi trước.” Phượng Nguyệt Minh xoay người liền muốn đi, nếu ở lại chỉ sợ hắn thật sự bị tức chết.

Mục Chỉ Lan nhìn Phượng Nguyệt Minh thân ảnh hấp tấp, sắc mặt cũng hơi hơi không tốt, “Tỷ tỷ, ngươi thật sự muốn đem mấy thứ này bán à?”

“Chẳng lẽ bộ dáng ta thoạt nhìn như nói giỡn sao? Dì Vân, Lăng Phong, còn không nhanh chuẩn bị tìm người mua, mấy thứ này chính là một bút mua bán lớn a, Tứ hoàng tử, ta thay bá tánh khốn cùng cảm ơn ngươi.” Mục Thanh Ca cố ý kêu lên với người phía trước, nhìn Tứ hoàng tử phía trước chân mềm nhũn cơ hồ muốn té ngã, Mục Thanh Ca cười ha ha lên, đáy mắt âm trầm toàn bộ tan đi.

Mục Chỉ Lan trở lại phòng mình lập tức liền đem vòng bạc trêи cổ tay mình vẫn luôn mang tháo xuống, sau đó hung hăng ném xuống đất, vòng bạc phát ra phịch một tiếng cư nhiên không bởi vì vậy mà vỡ ra, xoay vài vòng trở lại dưới chân Mục Chỉ Lan, Mục Chỉ Lan tức giận hung hăng dẫm mấy cái, sau đó không lưu tình chút nào trực tiếp dẫm qua ngồi vào trêи giường.

Linh nhi từ bên ngoài đẩy cửa vào nhìn thấy bộ dáng Mục Chỉ Lan tức muốn hộc máu, còn có vòng bạc trêи mặt đất lẳng lặng nằm ở nơi đó, “Tiểu thư, làm sao vậy? Đây là của Tứ hoàng tử tặng cho ngươi, ngươi luôn luyến tiếc không tháo xuống.” Linh nhi nói liền muốn xoay người nhặt vòng bạc trêи mặt đất.

“Không được nhặt.” Đôi mắt Mục Chỉ Lan đỏ lên, đôi môi hơi hơi run rẩy, tựa hồ bị áp lực nào đó xúc động, Mục Chỉ Lan nghiêng đầu làm người thấy không rõ mặt nàng, “Ngươi trước đi ra ngoài.”

“Tiểu thư…” Linh nhi chưa từng thấy Mục Chỉ Lan cái dạng này, giống như muốn xé bỏ hết thảy.

“Ra ngoài.” Mục Chỉ Lan gầm nhẹ ra tiếng.

Linh nhi không dám do dự xoay người liền đi ra ngoài, thuận tiện cũng đóng cửa cho kỹ.

Sau khi Linh nhi ra ngoài, Mục Chỉ Lan rốt cuộc áp chế không được cảm xúc mình đột nhiên ghé đầu vào gối khóc thút thít, bởi vì sợ hãi nghe được nàng cũng không dám thất thanh khóc rống, chỉ có thể đem tiếng khóc đè ở trêи gối.

Linh nhi biết tiểu thư cảm xúc không tốt, sợ mất khống chế cho nên nàng vội vàng gọi Tam di nương đến, Tam di nương sắc mặt âm trầm tất nhiên cũng biết đã xảy ra việc gì, dù sao Tứ hoàng tử cao điệu như vậy tới tặng quà cho Mục Thanh Ca, Tam di nương để Linh nhi ở cửa chờ, một người đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy nữ nhi ghé vào trêи giường yên lặng khóc thút thít, Tam di nương đau lòng đi qua: “Lan nhi.”

“Nương.” Mục Chỉ Lan ngồi dậy đột nhiên ôm vòng eo Tam di nương thất thanh khóc rống, mặc kệ như thế nào được mẫu thân ôm ấp là ấm áp nhất, Mục Chỉ Lan khắc chế không được tiếng khóc mình, Tam di nương liên tục an ủi vỗ vỗ bả vai nàng.

“Lan nhi đáng thương của ta, nữ nhi đáng thương…đều do nương không có bản lĩnh, không thể làm ngươi vui vẻ.” Tam di nương hồng con mắt, nước mắt cũng ngăn không được chảy xuống.

Non nửa canh giờ trôi qua.

Mục Chỉ Lan dần dần đình chỉ thanh âm khóc thút thít, Tam di nương cầm khăn tay ôn nhu chà lau nước mắt nàng, nhìn nữ nhi đôi mắt hồng sưng, Tam di nương lại đau lòng tự trách, nếu mình có thể trở thành nữ chủ nhân Tướng phủ, nữ nhi cũng không đến mức bởi vì thân phận con vợ lẽ mà không bằng người.

Mục Chỉ Lan khóc lâu như vậy cảm thấy tâm cảnh đã bình phục xuống, sau đó nhìn vòng bạc nằm trêи mặt đất, nàng dùng sức dẫm đến như vậy, cư nhiên vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, Mục Chỉ Lan hung hăng hít một hơi sau đó đi qua nhặt vòng bạc lên, Tam di nương nhìn đồ trong tay nàng trong lòng phẫn nộ khó tiêu: “Ngươi còn nhặt nó làm cái gì, trực tiếp ném.”

“Đây là sinh thần hai năm trước hắn tặng cho ta, thề về sau nhất định cưới ta, nhất định sẽ cho ta những ngày hạnh phúc, lâu như vậy tới nay ta vẫn luôn tin là thật, thẳng đến Mục Thanh Ca thay đổi, hắn cũng thay đổi, rất nhiều người đều thay đổi, chỉ có ta còn dừng bước không qua, nghĩ những ngày tốt đẹp trước kia.” Mục Chỉ Lan nắm chặt vòng bạc trong tay, tuy rằng không có hư hao, nhưng rõ ràng có thể thấy được vòng bạc bên góc vẫn là có chút dấu vết cọ xát dấu vết, lưu lại hoa ngân thật sâu.

“Hắn đã không yêu ta.” Mục Chỉ Lan quay đầu lại nhìn mẫu thân, “Ta có thể cảm nhận được hắn rất thích Mục Thanh Ca, bởi vì ánh mắt hắn nhìn nàng giống như trước kia nhìn ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.