Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 104: Chương 104: Nói hết




Edit: ༄༂Mun༉

Trạm Đế đối diện đôi mắt Phượng Tuyệt Trần, “Nữ nhân yêu duy nhất?” Trạm Đế đứng lên cười ha ha khinh thường nói: “Tuyệt Trần, ngươi còn trẻ, ngươi còn có tương lai rất dài, ngươi về sau sinh mệnh sẽ xuất hiện rất nhiều rất nhiều nữ nhân, mà ngươi hiện tại lại đem tất cả tinh lực đều đặt ở trêи người một nữ nhân, trẫm ở lúc ngươi còn rất nhỏ liền đã nói cho ngươi, trêи thế giới này, nữ nhân ngươi yêu nhất, chỉ có mẫu phi, không có người thứ hai.”

“Trẫm đã nói cho ngươi, ngươi có thể yêu một nữ nhân, nhưng ngươi không thể vì một nữ nhân mà từ bỏ tất cả ngươi có được, ngươi là Cửu vương gia Nam Sở, là hoàng đế duy nhất của trẫm, ngươi về sau có thể có rất nhiều nữ nhân, nhưng ngươi tuyệt đối không thể có được một nữ nhân.” Trạm Đế hung hăng nói, “Nữ nhân, nhiều nhất chỉ xứng cho chúng ta sinh sản duy trì hậu đại.” Trạm Đế có thể tiếp thu Phượng Tuyệt Trần yêu một người, nhưng tuyệt đối không tiếp thu được hắn duy nhất chỉ yêu một nữ nhân.

Trạm Đế quay đầu lại nhìn chăm chú Phượng Tuyệt Trần, “Ngươi nhớ rõ mẫu phi chết thế nào không?” Nhìn Phượng Tuyệt Trần khuôn mặt này đặc biệt cực giống mẫu phi, Trạm Đế chỉ có xuyên tim đau đớn, mà cùng lúc đó tay Phượng Tuyệt Trần ở trong nháy mắt gắt gao nắm chặt, gân xanh nhô lên, “Ở cái đêm lạnh băng mưa to kia, mẫu phi chúng ta bị sống sờ sờ đau chết, mà cùng lúc đó, nam nhân nàng cả đời yêu nhất, nam nhân phó thác chung thân lại không ở đó, mẫu phi chúng ta là bởi vì yêu cho nên chết thảm.”

“Bất luận là đế vương hay là con nói dõi đế vương, đời này yêu đều là xa xỉ, cho nên ngươi ta đều không thể có được.” Trạm Đế nhắm mắt lại nói ra những lời này.

“Đó là ngươi.” Phượng Tuyệt Trần lạnh băng phun ra ba chữ, Trạm Đế mở choàng mắt nhìn Phượng Tuyệt Trần, Phượng Tuyệt Trần đồng dạng lạnh băng nói: “Ngươi cố kỵ quyền đế vương cho nên ngươi từ bỏ người yêu trong lòng, mà ta sẽ không đi đường xưa của ngươi, càng sẽ không bởi vì bất cứ thứ gì mà từ bỏ người yêu duy nhất, đời này cũng sẽ không buông tay.”

Phượng Tuyệt Trần lạnh lùng xoay người, bóng dáng lạnh băng cho người ta mang đến vô số rét lạnh cùng yên lặng, “Ở phương diện cảm tình, ta vĩnh viễn sẽ không trở thành người nhu nhược như ngươi, ta cũng nhắc nhở ngươi một câu, chiến tranh giữa các ngươi không cần đem nàng tiến vào.” Nói xong liền lạnh lùng đi ra ngoài doanh trướng.

Trạm Đế đột nhiên ngồi ở trêи giường, nhìn quân cờ trêи bàn hung hăng nắm chặt, quân cờ ở lòng bàn tay phát ra tiếng vang vỡ vụn, máu nồng đậm từng giọt dừng ở trêи bàn cờ, mẫu phi ôm hận mà chết, bộ dáng chết không nhắm mắt ở trong đầu hắn vứt đi không được, mà một nữ nhân khác thuần khiết như tuyết lại trước nay không có cười với hắn, hắn vẫn cảm thấy ấm áp như cũ.

Mục Thanh Ca dựa ngồi ở trêи đại thụ ở phía sau doanh trướng, hai chân hư cấu ở không trung đung đưa, mà một hồi nhánh cây này liền nhiều một phần trọng lượng, một người nhanh chóng lưu loát ngồi ở bên cạnh Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca nhàn nhạt hỏi: “Ta là nữ nhân ngươi yêu duy nhất?”

Phượng Tuyệt Trần nghiêng đầu nhìn về phía Mục Thanh Ca, hai tròng mắt lóa như sao trời, khóe miệng Phượng Tuyệt Trần giơ lên: “Đúng vậy.”

“Ngươi nói cùng Hoàng Thượng, ta đều nghe được.”

“Ân.”

Mục Thanh Ca nghiêng đầu nhìn Phượng Tuyệt Trần mặt nghiêng, lấy bản lĩnh bọn họ, Mục Thanh Ca âm thầm nghe lén là khẳng định sẽ bị phát hiện, nhưng không có người đi vạch trần nàng, mà người Trạm Đế ở chỗ tối càng không có ngăn cản nàng, cũng có thể nói là Trạm Đế cố ý để Mục Thanh Ca nghe được, “Biết rõ không thể mà làm làm gì?”

“Đúng vậy.”

“Dù cho tan xương nát thịt, rớt vào mười tám tầng địa ngục, ngươi cũng không hối hận?”

Phượng Tuyệt Trần kéo tay nàng, “Ta sẽ kéo tay ngươi, ta vào địa ngục, cũng tuyệt không sẽ buông tay ngươi.”

Mục Thanh Ca nghiêm túc nhìn Phượng Tuyệt Trần, “Mẫu phi ngươi là người như thế nào?”

“…Nàng là một nữ nhân rất tốt.” Sau một lúc lâu, Phượng Tuyệt Trần mới nói, hắn nhìn ánh trăng trêи bầu trời sáng tỏ, “Giống như trăng trêи không trung kia cho người ta cảm giác rất ôn nhu, phụ hoàng rất sủng ái mẫu phi, 3000 sủng ái tại thân mẫu phi, nhưng…hắn cho mẫu phi tình yêu, lại không cho mẫu phi an toàn.”

Ở trong hậu cung, tình yêu đế vương chính là cũ khí nào đó, giết người trong vô hình, mẫu phi tuy rằng nhiều năm bình yên vô sự, lại cũng bởi vậy chịu rất nhiều thống khổ, toàn bộ đều là bởi vì một người nam nhân, nàng rõ ràng biết đế vương không có khả năng có được tình yêu toàn tâm toàn ý, lại vẫn nghĩa vô phản cố đi yêu một người nam nhân, kết quả mình đầy thương tích, cuối cùng cũng chỉ có thể rơi vào thê lương xong việc, chết không nhắm mắt.

“Lúc ấy ta còn rất nhỏ, mẫu phi thích nhất đó là ôm ta hát ca dao, sau lại có một ngày, nàng rốt cuộc xướng không được, ở cái đêm bão táp kia, ta cùng hoàng huynh tận mắt nhìn thấy mẫu phi sống sờ sờ đau chết, mà phái người đi tìm phụ hoàng cũng một người tiếp một người mất tích, thái y một người cũng không tới, mẫu phi kêu thảm thiết đến nay ta cũng quên không được.”

Mục Thanh Ca gắt gao nắm tay Phượng Tuyệt Trần, đối với lúc ấy chỉ là một hài tử nhỏ tuổi mà nói, mẫu thân hắn lưu lại cho hắn ấn tượng rốt cuộc có bao nhiêu sâu a, “Ngươi ít nhất còn nhớ rõ bộ dáng mẹ ngươi, mà ta…” Cũ chủ đối với Vân Dung Tuyết không có nửa phần ấn tượng, chưa bao giờ gặp qua, mà nàng ở hiện đại thấy mẹ mình số lần một bàn tay cũng có thể dư.

“Mẫu thân ngươi là nữ nhân rât xuất sắc.” Phượng Tuyệt Trần nói, hắn lúc còn rất nhỏ gặp qua Vân Dung Tuyết một lần, ký ức không phải rất sâu, lại vẫn nhớ rõ nàng bộ dáng ôn nhu, “Nếu không xuất sắc, hoàng huynh nhiều năm như vậy cũng không có khả năng nhớ mãi không quên.”

Mục Thanh Ca nhưng thật ra chưa từng nghĩ tới nữ nhân Hoàng Thượng yêu cư nhiên lại là mẫu thân mình, nàng càng thêm có hứng thú muốn biết mẫu thân mình đến tột cùng là người như thế nào, có thể để Thừa tướng cha cùng đương kim hoàng thượng nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy, “Ta đột nhiên nhớ tới một việc.” Mục Thanh Ca đột nhiên mở miệng.

“Hả?”

Mục Thanh Ca mở miệng rồi lại không biết nói cho hắn thế nào, ở trong ký ức chủ cũ có một đoạn ký ức ngắn rất mơ hồ, nhiều ngày như vậy Mục Thanh Ca đều nằm mơ, mơ thấy chủ cũ khi còn nhỏ ở một gian phòng rất tối, có một nam nhân đưa lưng về phía nàng, thân ảnh rất quen thuộc, tựa hồ đang cùng nữ hài tử nói cái gì, nhưng thời điểm Mục Thanh Ca đang muốn thấy rõ nam nhân kia liền tỉnh, hình ảnh trong mộng chân thật như vậy, nhưng nàng lại nghĩ không ra rốt cuộc là khi nào phát sinh.

Vân di khẳng định là biết chuyện này, nhưng hiện tại Vân di đã không ở bên cạnh, cho nên Mục Thanh Ca không thể nào đi kiểm chứng giấc mộng chân thật kia, Phượng Tuyệt Trần nhìn Mục Thanh Ca ngốc lăng hỏi: “Làm sao vậy?”

Mục Thanh Ca đột nhiên bị bừng tỉnh, “Không…không có gì, chờ sau khi ta tìm được đáp án lại nói cho ngươi đi.” Mục Thanh Ca biết có lẽ đem chuyện này nói cho Phượng Tuyệt Trần, mình muốn biết đáp án sẽ càng thêm dễ dàng, nhưng nàng luôn cảm thấy chuyện này không phải đơn giản như vậy, nàng tạm thời còn không muốn để Phượng Tuyệt Trần tiến vào.

Phượng Tuyệt Trần duỗi tay mơn trớn sợi tóc Mục Thanh Ca bị gió thổi, hắn biết trêи người Mục Thanh Ca có rất nhiều bí mật, hắn không nóng nảy đi thăm dò một đám bí mật này, hắn biết một ngày nào đó bí mật này sẽ tự nàng nói cho mình.

Mục Thanh Ca trở lại doanh trướng mình, đem bình dược trêи bàn đưa cho Phong Yên nói: “Ngươi đem cái này đưa cho Thất hoàng tử đi.” Dù sao cũng là hắn cứu mình một mạng, mặc kệ hắn có mục đích gì, chung quy là nàng thiếu hắn một mạng.

Phong Yên tiếp nhận bình sứ có chút do dự hỏi: “Tiểu thư, có một chuyện Phong Yên hơi khó hiểu.”

Mục Thanh Ca đang chuẩn bị nằm xuống, nghe Phong Yên hỏi như vậy, hơi hơi nhướng mày ý bảo nàng tiếp tục nói, Phong Yên nói: “Việc hôm nay đã phát sinh, vì sao tiểu thư không tự mình phái người đi điều tra rốt cuộc là ai làm? Còn có thái độ Vương gia đối với tiểu thư tựa hồ có chút lãnh đạm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.