Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 159: Chương 159: Triển Hạo




Edit: ༄༂Mun༉

Mục Thanh Ca cũng kinh ngạc nhìn Phong Viên, muốn ở Mộ Dung thế gia đào thông một cái mật đạo tuyệt đối là việc không đơn giản, hơn nữa mật đạo này cũng tuyệt đối không phải xuất hiện nửa năm, cho nên Mục Thanh Ca khẳng định này tuyệt đối không phải Phong Viên đào.

Phong Viên nhàn nhạt nhìn mắt Mục Thanh Ca, liếc mắt một cái liền có thể phát hiện Mục Thanh Ca đã biết, “Không sai, mật đạo này vốn dĩ không phải ta đào, thời điểm ta tới mật đạo này đã có, chính vì như vậy rất tiện cho ta hành sự.”

“Không phải ngươi vậy là ai? Hơn nữa người Mộ Dung gia tựa hồ không biết nơi này có mật đạo.” Phong Yên khó hiểu hỏi.

“…Triển Hạo.”

Triển Hạo? Ai?

“Chính là lam bào nam tử hôm nay ngươi gặp.”

Đáy mắt Mục Thanh Ca hiện lên một tia kinh ngạc không phải bởi vì Triển Hạo là lam bào nam tử, mà là bởi vì hắn cư nhiên biết mình hôm nay đã xảy ra việc gì, gặp qua người nào, “Ngươi sao lại biết ta đi đâu?”

“Rất đơn giản, bởi vì ta vẫn luôn ở Mộ Dung phủ, ta có thể biết mỗi người Mộ Dung phủ đi đâu.”

Phong Yên vừa định giải thích nguyên nhân, Mục Thanh Ca đã mắt sáng ngời nói: “Ngươi biết thuật dịch dung?”

Phong Yên gật gật đầu nói: “Phong Viên rất sớm liền đã học xong thuật dịch dung, còn là Vương gia tự tay truyền thừa, tiểu thư không biết sao?”

Mục Thanh Ca nhăn hạ mày: “Phượng Tuyệt Trần, Phượng Tuyệt Trần cũng biết thuật dịch dung?”

“Đúng vậy, thuật dịch dung Vương gia mới chân chính là xuất quỷ nhập thần, nhưng Vương gia không thường dùng, phải nói Vương gia không có dùng bao nhiêu lần.” Phong Yên ngẫm lại nói.

Oa dựa, Phượng Tuyệt Trần cư nhiên biết thuật dịch dung, đây là ước mơ nàng tha thiết a, nàng đến nơi này muốn học nhất chính là thuật dịch dung, nhưng trêи y thư Túc Phượng cùng sư phụ đều không có tìm được về chế pháp thuật dịch dung, lại không nghĩ đến cao thủ dịch dung cư nhiên vẫn luôn bên cạnh mình, Phượng Tuyệt Trần ngươi che dấu rất tốt a.

Có lẽ là biểu tình Mục Thanh Ca biểu hiện ra ngoài quá mức dọa người, làm Phong Viên cùng Phong Yên nhịn không được súc súc cổ, Phong Viên ở trong lòng thương tiếc Vương gia, Mục Thanh Ca nói: “Tiếp tục đề tài vừa rồi, Triển Hạo kia rốt cuộc là ai? Hắn không phải người Mộ Dung gia sao?”

“Xem như đi, nhưng cũng không được đầy đủ, mẫu thân Triển Hạo là cô cô nhỏ nhất của Mộ Dung Hướng, hơn nữa cũng là nữ tử đẹp nhất Tân Châu, chính bởi vì là thân nữ nhi lại là con vợ lẽ cho nên vẫn luôn không được sủng, dù cho là gả chồng cũng chỉ là tùy tiện tống cổ, 5 năm trước, phụ thân Triển Hạo kinh thương thất bại buồn bực mà chết, mẫu thân của hắn rơi vào đường cùng chỉ có thể mang theo Triển Hạo năm ấy mười hai tuổi đầu nhập vào nhà mẹ đẻ.”

“Lúc ấy nơi bọn họ ở chính là U viên, lúc đó U viên không như cảnh đẹp hiện giờ, chỉ là rách tung toé, nhưng mẫu tử bọn họ ở bên nhau lại cảm thấy vô cùng ấm áp, mẫu thân hắn dù cho không hề trẻ nhưng vẫn còn phong tư, Mộ Dung Hướng cư nhiên nổi lên lòng xấu xa với cô cô này.”

“Súc sinh.” Phong Yên mắng.

“Ba năm trước đây, Mộ Dung Hướng mượn rượu nảy lòng tham xâm phạm mẫu thân hắn, đây là việc Mộ Dung thế gia cảm thấy vô cùng nhục nhã, đêm đó Mộ Dung Hướng liền bị Mộ Dung Hải cấm túc ở phòng, mà mẫu thân Triển Hạo bị Mộ Dung phu nhân trách cứ câu dẫn con trai của nàng, bị sống sờ sờ oan chết, lúc ấy Mộ Dung thế gia không ai nguyện ý thay mẫu thân hắn nói chuyện, trơ mắt nhìn mẫu thân hắn bị oan chết.”

“Súc sinh không bằng cầm thú.” Phong Yên tức giận kêu lên, “Mộ Dung Hướng cư nhiên vô sỉ đến mức cô cô mình cũng không buông tha, nhà Mộ Dung này toàn đều là súc sinh.”

Thật là súc sinh không bằng cầm thú, có thể nghĩ lúc ấy Triển Hạo chỉ có mười bốn tuổi một thân ở Mộ Dung thế gia sống lâu như vậy rốt cuộc có bao nhiêu đáng thương, ăn nhờ ở đậu, chỉ sợ sống những ngày còn không bằng heo chó.

“Nhiều năm như vậy Triển Hạo vẫn luôn rất khổ sở, rất nhiều lần đều thiếu chút nữa bị người sống sờ sờ đánh chết, nhưng hắn lại ẩn nhẫn không phát âm thầm đào mật đạo này, trừ bỏ chính hắn không một ai biết được, nửa năm trước, ta đi vào Mộ Dung gia nhưng vẫn luôn không tìm được tin tức quan trọng gì, Mộ Dung Hải cáo già xảo quyệt này căn bản làm người phát hiện không được bất luận tình huống gì.”

“Sau này ta một lần ngẫu nhiên có cơ hội cứu Triển Hạo uống thuốc diệt chuột, hai người giao tình cũng dần dần đậm, ba tháng trước Triển Hạo mới đưa tất cả sự việc nói cho ta, nguyên lai mấy năm nay Triển Hạo cũng vẫn luôn âm thầm điều tra Mộ Dung Hải, hắn thề nhất định phải đem Mộ Dung thế gia lật ngược, báo thù vì mẫu thân hắn.”

Mục Thanh Ca gật gật đầu, năm ấy thiếu niên mười bốn tuổi trải qua trắc trở lớn như vậy lại còn có thể sinh tồn trong hiểm cảnh, còn tìm hiểu ra nhiều việc ác Mộ Dung Hải làm như vậy, quả nhiên là một nhân tài, khó trách trong mắt hắn luôn mang theo sầu bi, tựa hồ vĩnh viễn đều có sầu cùng đau mãi không phai.

“Ta tuy rằng nhiều lần cứu Triển Hạo, nhưng hắn cũng từng nhiều lần giúp ta, nếu không có như thế chỉ sợ Mộ Dung Hải cũng đã hoài nghi ta.”

Mục Thanh Ca gật gật đầu, kỳ thật câu sau Phong Viên căn bản không cần nói, hắn chỉ là muốn cho nàng biết Triển Hạo là một người rất tốt, tuyệt đối không có tư tâm khác, Mục Thanh Ca buồn cười nhìn Phong Viên, xem ra hắn cùng Triển Hạo đã là huynh đệ tốt, cũng là gần nửa năm sinh tử tương tùy, đích xác không giống bình thường.

“Ngươi nghĩ nên xử trí Triển Hạo thế nào?” Mục Thanh Ca hỏi, “Tuy rằng hắn cứu ngươi nhiều lần, nhưng ngươi phải biết rằng trêи người hắn có mạch máu Mộ Dung gia.”

“Nhưng Mộ Dung gia đối với hắn cũng có mối thù giết mẹ, không đội trời chung.”

“Ngươi nói không sai, nhưng Phong Viên, vặn ngã Mộ Dung gia là tâm nguyện nhiều năm của Phượng Tuyệt Trần, hắn vì thế đã trả giá nhiều chỉ sợ ngươi so với ta rõ ràng hơn, hiện giờ đã là thời điểm mấu chốt cuối cùng không thể xảy ra một chút sai lầm, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.”

Phong Viên rũ ánh mắt, khó được trêи mặt oa oa xuất hiện biểu tình nghiêm túc, tựa hồ đang tự hỏi chính mình đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ.

Phong Yên chưa gặp qua Triển Hạo theo như lời hắn, bất quá tiểu thư suy xét rất rõ ràng, Vương gia lúc này đây tuyệt đối là vận dụng tất cả lực lượng l vặn ngã Mộ Dung gia, không đơn giản là Vương gia còn có Hoàng Thượng, bọn họ đều đã không thể chịu đựng được Mộ Dung gia tiếp tục lớn mạnh, huống hồ…

“Phong Viên, tiểu thư nói rất đúng, Triển Hạo này ngươi mới ở chung nửa năm ngươi căn bản không thể hiểu hết con người hắn, có lẽ ngươi hiện tại hiểu hắn, nhưng về sau thì sao, chỉ cần trong thân thể hắn chảy máu Mộ Dung gia, ngươi nên biết Vương gia tuyệt đối không có khả năng buông tha hắn.”

Phong Viên so với ai khác đều biết điểm này, cho nên trong thư hắn gửi cho Vương gia không có nói đến Triển Hạo, mà hắn cũng biết chỉ cần Thanh Ca tiểu thư tiếp nhận Triển Hạo, để Triển Hạo đi theo nàng như vậy Vương gia tuyệt đối không có khả năng truy cứu.

“Phong Viên, ta có thể đoán được ngươi vì sao nói với ta cái này, ngươi muốn để ta bảo vệ Triển Hạo, vậy ngươi liền nói ra cái gì đó để ta chấp nhận, đương nhiên đừng vội nói hắn giúp ngươi bao nhiêu cứu ngươi bao nhiêu, hắn cứu ngươi giúp ngươi bất quá chính là biết ngươi đang làm cái gì, các ngươi có cùng mục đích, đương nhiên có thể trở thành bằng hữu, nhưng về sau thì sao?”

Phong Viên nghe Mục Thanh Ca nói như cũ không thay đổi ước nguyện ban đầu, “Ta tin tưởng hắn.”

Liền lúc này một người đẩy ra cửa mật thất, đứng ở cửa, sắc mặt nhàn nhạt, trong mắt như cũ mang theo sầu, Mục Thanh Ca nhíu mày một chút ba bọn họ ở chỗ này lâu như vậy cư nhiên không phát hiện hắn đang nghe, hơn nữa thoạt nhìn đã nghe xong một hồi lâu, Phong Yên đột nhiên đứng lên tất nhiên cũng biết chuyện này nghiêm trọng thế nào.

Phong Yên trực tiếp lấy ra chủy thủ tựa hồ muốn động thủ, Phong Viên lập tức ngăn lại Phong Yên, Phong Yên lạnh mặt nói: “Phong Viên, ngươi biết chuyện này nghiêm trọng thế nào, không biết hắn nghe được bao nhiêu, thân phận tiểu thư đã bị hắn nghe được, nếu tiết lộ sau khi rời khỏi đây quả không phải Phong Viên ngươi có thể thừa nhận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.