Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 32: Chương 32: Mặt nạ đuổi tà (5)




Tân Thổ Địa chỉ vào Ngư Tinh, âm thanh hơi run lên.

“Tôi —— tôi cảm thấy hắn là người!”

Trái tim của anh ta bây giờ đã bị sự sợ hãi bao trùm, bất chấp tất cả nói: “Hắn chắc chắn là người!”

Hàm răng Ngư Tinh vì cắn chặt mà vang lên tiếng kẽo kẹt. Khấu Đông nghe thấy hắn không thể tin nổi bật ra một chữ từ trong miệng: “Mày...”

Hắn đột nhiên chống lên thanh lan can.

Pho tượng chậm rãi xoay người, nâng bàn tay về phía hắn ta. Ánh nến trong miếu miễn cưỡng chiếu sáng một khoảng nhỏ chỗ này, Ngư Tinh ở dưới ánh sáng, thân thể lại khẽ phát run.

Cuối cùng hắn đứng dậy khỏi ghế, đứng ở đối diện Tân Thổ Địa.

“Hắn chắc chắn là người,“ Tân Thổ Địa nói năng lộn xộn, “Hắn đã từng nói... Nhất định hắn là...”

Khấu Đông nhíu nhíu mày.

Ngữ khí như vậy, thật sự không thể làm người khác thích nổi.

Tân Thổ Địa run rẩy xuống tay, cuối cùng đi lấy mặt nạ Ngư Tinh, sau khi tháo mặt nạ ra, đằng sau chính là khuôn mặt trắng bệch, không chút huyết sắc của một người đàn ông. Toàn bộ khán giả đều yên lặng chờ đợi, đợi vài phút cũng chẳng có chuyện gì phát sinh —— thay vào đó, người bị xốc mặt nạ lại nằm liệt ra mặt đất, đồng tử co chặt.

Đoán đúng rồi.

Trong lòng mọi người đều hiện lên ba chữ này, tiếp theo lại chìm vào bầu không khí nặng nề.

Tân Thổ Địa đột nhiên vui mừng, anh ta nới lỏng mặt nạ, cao giọng nói: “Tôi nói mà!”

“Mày xem đi! —— Hắn là người!”

“Hắn chính là người!!”

Anh ta vừa mừng vừa sợ, sự hưng phấn của việc sống sót sau tai nạn đều tràn hết ra, la hét muốn từng người phải nhìn. Chờ đến khi anh ta đối diện với những mặt nạ đuổi tà trên ghế kia, anh ta mới phát giác có điều không đúng —— Nhóm mặt nạ đuổi tà kia ngay cả động cũng chưa động một cái.

Bọn họ không thèm nhìn anh ta, chỉ chăm chăm nhìn chòng chọc người đàn ông nằm xụi lơ trên đất.

“......”

Tân Thổ Địa bấy giờ mới nhận ra được cái gì. Anh ta chậm rãi dời ánh mắt xuống, do dự vài giây, cuối cùng cũng nhìn Ngư Tinh trên mặt đất.

Ngư Tinh dùng tay bụm mặt, chợt phát ra một tiếng gào to gần như không giống con người.

Tiếng gào kia tràn ngập tuyệt vọng, tất cả mọi người đều nghe ra được.

Cơ thể Tân Thổ Địa cũng run bật lên, anh ta dời tầm mắt đi, thấp giọng nói: “Mày đừng hận tao, tao đây cũng do hết cách rồi...”

Lòng người đàn ông như tro nguội, không nói gì nữa.

Ngay khi thân phận của hắn bị nghiệm chứng, thì đồng thời sự thật hắn là con người cũng sẽ bị bại lộ trước toàn bộ quỷ diện.

—— Đêm nay sẽ gặp phải chuyện gì?

Hắn đã không cần biết nữa.

Diệp Ngôn Chi cau mày, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.

“Một mạng đổi một mạng.”

Khấu Đông im lặng, cũng có chút không thoải mái lắm.

Cứ như vậy, con người chỉ có một cách duy nhất chính là tìm ra quỷ —— Nhưng nếu chẳng may kẻ bị báo lên là người, trên bản chất không khác gì giết hại lẫn nhau.

Trò chơi này tàn nhẫn hơn y tưởng tượng rất nhiều.

Thần sắc của Tượng thần lại có vẻ sung sướng, nó cầm lấy ống thẻ một lần nữa, lắc lắc trong tay. Lần này thứ rơi ra là thẻ số 1.

Quy Tinh số 1 nơm nớp lo sợ, chỉ vào người chơi ở vị trí thứ 8, là Chung Quỳ mới.

Anh chỉ ra và xác nhận đối phương là quỷ.

Mặt nạ đuổi tà Chung Quỳ mới bị tháo xuống, bên trong rõ ràng là gương mặt quỷ diện mặt xanh nanh vàng —— khuôn mặt kia, tuyệt đối không phải là khuôn mặt mà con người nên có.

Đây là quỷ!

Khấu Đông cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhìn thấy Tượng thần đi về phía con quỷ bị phát hiện kia, đột nhiên, từ giữa lòng bàn tay Tượng thần bốc lên ngọn lửa cháy rực.

Bên ngoài ngọn lửa hiện lên loại ánh sáng màu làm nhạt, Tượng thần giơ ngọn lửa này về phía con quỷ, rất nhanh đã bén cháy tóc nó.

“A a a a a!”

Con quỷ bắt đầy giãy dụa gào rú. Nó liều mạng lăn lộn trên mặt đất, muốn dập tắt ngọn lửa trên người mình đi. Nhưng cho dù nó lăn lộn như thế nào, ngọn lửa cũng không có xu hướng thu nhỏ, từ đầu đến chân nó đều bị vây chặt trong ngọn lửa màu lam này, chỉ có thể dốc hết toàn lực vươn một cánh tay cháy đen ra ngoài.

“Cứu tôi với,“ Nó rên rỉ, lặp đi lặp lại, “Cứu tôi —— “

Chẳng có một ai nhúc nhích. Mọi người đều hiểu được đạo lý cách biệt chủng tộc.

Mùi da thịt thiêu đốt tràn ra khắp không trung, người hít phải đều tê dại hết đầu óc.

Thân hình trong đống lửa dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng hoá thành một khúc than củi bị cháy rụi, thậm chí còn không biệt ra tứ chi ngũ quan. Con quỷ đổ rạp xuống mặt đất, bị Tượng thần dùng sức dẫm mạnh, trong nháy mắt đã sụp thành một đống tro tàn.

Trên người Tượng thần cũng dính tro quỷ. Nó trầm mặc quay đầu, lấy lại tốc độ, đi về phía thần miếu.

Không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là tín hiệu kết thúc. Nhưng mọi người xung quanh không ai dám động đậy, mãi cho đến khi thân ảnh nó biến mất ở cửa thần miếu, mới có người đeo mặt nạ đuổi tà lục đục đứng dậy.

Ngư Tinh còn quỳ rạp trên mặt đất, trong mắt đầy vẻ sợ hãi, thậm chí không thể nói nên lời câu nào, chỉ oán độc nhìn chằm chằm vào Tân Thổ Địa. Hắn là người đàn ông trẻ tuổi bình thường, ngũ quan cũng chẳng khác lạ, nhưng giờ phút này trong ánh mắt như muốn thiêu đốt, dìm độc, vặn dao, kéo tên này vào băm thành trăm mảnh.

Tân Thổ Địa không dám nhìn hắn, bước chân vội vàng, đi lên đằng trước người thứ nhất. Áo choàng trắng rộng thùng thình của anh ta tung bay giữa không trung, đảo mắt đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Cái loại đấy nào phải con người.”

Khấu Đông nghe được Nhị Lang Thần nhỏ giọng nói.

Y quay đầu qua, ra hiệu tiếp tục nói.

Nhị Lang Thần giải thích: “Buổi sáng hôm nay, tôi gặp bọn hắn. Gã Thổ Địa này trộm chui vào trong miếu thần nên bị thôn dân phát hiện, suýt chút nữa là phải lên giàn hoả thiêu —— may là có người kia cứu gã.”

Chỉ sợ là ở trên đường chạy trốn, vì để anh ta an tâm, Ngư Tinh đã nói ra thân phận của mình.

Vốn tưởng rằng đó là lòng tốt giữa con người mà cho nhau ân tình, nào biết, chỉ mới qua một ngày, những lời này đã trở thành bùa đòi mạng của hắn.

Còn ơn nghĩa cái gì? Ngược lại là đòi mạng thì có.

Khấu Đông nghe xong, lông mày cũng nhăn lại. Y trầm mặc vài giây, nói: “Thật sự không đúng.”

Mặc dù y cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì, chỉ là tuyệt đối sẽ không muốn làm hại ai cả.

Nhị Lang Thần còn đang nhìn chằm chằm người trên mặt đất. Cô lẩm bẩm: “Nếu để tôi biết được ngày mai tên kia có thân phận gì...”

Hiển nhiên những lời này còn chưa hết ý, Khâu Đông nghe ra được, quay đầu nhìn cô một cái.

“Cũng không thể xác định.” Y nói, “Vẫn đừng nên tắc trách.”

Nếu bất đồng với bên trò chơi, một bước đạp sai chính là chỗ chết.

“......”

Nhị Lang Thần im lặng một lúc, rồi nói: “Cũng đúng.”

“Huống hồ,“ Cô nhẹ giọng nói, “Cũng chưa chắc phải chết mà.”

“Nói không chừng vẫn còn đường sống.”

Lần này, Khấu Đông lại không trả lời. Trên thực tế, trong lòng hai người đều cực kỳ rõ ràng, sẽ chẳng còn cái gì là sinh cơ.

Nếu thực sự có một chút hy vọng, hiện giờ người đàn ông kia cũng chẳng thành cái dạng này.

Đêm nay, Khấu Đông không được ngon giấc, chỉ nằm ở trên giường đợi. Chờ đến sau nửa đêm, y đột nhiên nghe thấy một tiếng gào thét vang lên, đầy tuyệt vọng.

Y nhắm chặt hai mắt lại.

Diệp Ngôn Chi nhoài đến bên người y, bỗng nhiên duỗi tay qua, che lại lỗ tai y.

Bây giờ cơ thể hắn bé xíu, tay cũng nhỏ, phải dùng cả hai tay mới có thể miễn cưỡng che lại một bên tai.

Thân thể Khấu Đông khẽ run rẩy, không phân biệt được là vì mẫn cảm, hay là bởi lý do nào khác. Y nằm nghiêng người, nghe rõ mồn một từng tiếng trái tim mình nhảy lên thình thịch.

Diệp Ngôn Chi xụ mặt, không cho y cự tuyệt, nói: “Đừng suy nghĩ nữa.”

Khấu Đông thật sự không thể cản nổi bản thân suy nghĩ. Y từ từ nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm nói: “Nhãi con, ba cảm thấy có chút kỳ quái...”

Người tí hon: “Hửm?”

Khấu Đông không có cách nào hình dung được cảm giác của mình. Y sắp xếp từ ngữ trong chốc lát, mới thấp giọng nói: “Vốn dĩ ba cho rằng, Tượng thần hẳn là cùng phe với quỷ.”

Nhưng bây giờ xem ra, cũng chẳng phải.

Thần minh ở chỗ này giống như một mình thoát li, nó vừa không quan tâm tới con người, cũng chẳng để bụng quỷ. Nó chỉ muốn tìm đến lạc thú từ bên trong —— tựa như theo lời hệ thống nói, những thứ ấy đối với nó chỉ là một trò chơi đơn giản.

Tất cả bọn họ đều bước vào trò chơi này, cũng chính là quân cờ không thể không chém giết lẫn nhau.

“Cưng à —— “

Khấu Đông trở mình. Y đè ép âm thanh thật nhỏ, hỏi: “Cưng cảm thấy, phía trên đây —— liệu cũng có thần như vậy không?”

NPC cùng người chơi, chẳng qua cũng chỉ là quân cờ cho kẻ đó tìm vui?

Diệp Ngôn Chi nhìn khung thoại bên cạnh hệ thống. Hệ thống im phăng phắc, cũng không nhảy ra dấu hiệu nhắc nhở.

Hắn trầm mặc vài giây, cuối cùng trả lời: “Sẽ không.”

Khấu Đông: “Cưng trả lời chắc chắn thế.”

Diệp Ngôn Chi vẫn nói tiếp: “Sẽ không.”

Hắn giải thích: “Nó có khuynh hướng, cũng có mục tiêu.”

Sau khi nói ra một câu này, hệ thống ban đầu không có động tĩnh nào đột nhiên bắn ra khung thoại, dòng chữ đỏ rực to tướng ở trước mặt nhắc nhở hắn.

【 Ngài đã vi phạm quy định! 】

【 Ngài đã vi phạm quy định!! 】

【 Ngài đã vi phạm quy định!!! 】

Hắn không có cách nào nói tiếp lời kia.

Đôi mắt Khấu Đông mở ra, mông lung nhìn hắn. Cho dù bị chắn dưới mặt nạ đuổi tà, Diệp Ngôn Chi vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của y —— hàng mi dài khẽ run, đồng tử đen đặc dưới lông mi đang tập trung nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn.

Hắn quen thuộc với từng biểu hiện nhỏ bé trên khuôn mặt y. Cho dù bây giờ bị che lại, cũng biết rõ ràng.

Bàn tay Diệp Ngôn Chi vuốt ve lớp mặt nạ đuổi tà dữ tợn, lắc đầu, cuối cùng vẫn là nuốt lời nói kia vào trong bụng.

Hắn không nói cho thanh niên, mục tiêu của trò chơi này, tất cả đều ở chỗ y.

—— chỉ ở chỗ em.

Trong cuộc chơi này, em mới là phần thưởng chí cao vô thượng, là thần linh độc nhất vô nhị.

*

Ngày thứ ba tiến vào trò chơi, Khấu Đông dần bắt đầu không chịu đựng nổi cái mặt nạ đuổi tà.

Y trừng mắt nhìn chòng chọc cái mặt nạ đuổi tà hình Trư Bát Giới trên giường mình, trán y giật giật, ngay cả giọng điệu nói chuyện với con trai y cũng mang theo oán giận: “Nếu ở hiện thực, ba cũng sẽ bị thứ của nợ này che đến mức mọc ra đậu mùa mất.”

Ngày nào cũng đeo, nặng chết đi được.

Chưa kể, người trong phó bản này không cần ăn, lạc thú của Khấu Đông nháy mắt tiêu giảm hơn phân nửa.

Diệp Ngôn Chi còn có thể làm gì khác? Chỉ đành dỗ dành y, nhịn một chút, không lâu nữa là có thể kết thúc rồi ——

Trên thực tế lời này thuần tuý là doạ người.

Khấu Đông lề mà lề mề đeo cái mặt nạ lên, nhỏ giọng lầu bầu: “Còn không bằng dùng chiêu tắm rửa kia...”

Diệp Ngôn Chi: “......”

Khấu Đông đang rửa mặt, lại nghe thấy tiếng chiêng trống diễn tấu truyền đến từ bên ngoài. Nghe động tĩnh này, chắc lại có người mới chết rồi.

Y nhấc nhãi con đặt lên một bên vai mình, đang muốn đi ra ngoài cửa, bước chân lại hơi hơi cứng lại.

Diệp Ngôn Chi cũng biết vì sao y phải tạm dừng, ngay khi tiếng trống chiêng vọng đến, hắn đã nghe ra được động tĩnh mới.

Tiếng chiêng trống, dường như vô cùng náo nhiệt.

Hôm nay, có hai người hạ táng.

Khấu Đông lẩm bẩm nói: “Thật trùng hợp.”

Chính xác, ngày đầu tiên chết một người, thì có một người hạ táng; ngày thứ hai chết hai người, hạ táng cũng là hai người.

Nhưng con quỷ đó lại là ngoại lệ.

Trong này nhất định có mối liên hệ nào đó, chỉ là hiện giờ Khấu Đông chưa biết.

Y suy nghĩ một lát, cuối cùng cắt ngang suy nghĩ, quyết định đi ra ngoài. Lần này, Khấu Đông không có chút do dự nào cả, quen cửa quen nẻo đuổi kịp đội ngũ đưa ma.

Đi được một nửa trên con đường nhỏ, phía sau bỗng nhiên có người nhỏ giọng gọi y: “Này, này!”

Khấu Đông quay đầu, phát hiện lại gần chính là Nhị Lang Thần. Y có chút ngoài ý muốn, bởi vì vừa rồi gọi y chính là giọng nữ quen thuộc: “Mặt nạ của cô không đổi?”

Nhị Lang Thần nói không thay đổi: “Chắc là ngẫu nhiên quay lại trên đầu tôi.”

Cô nhìn về phía Khấu Đông, từ đáy lòng nói: “Tôi đoán là anh lại tới theo dõi, gan anh đúng là lớn thật đấy.”

Cũng không phải lớn chút xíu thôi đâu.

Khấu Đông nói: “Nếu cô đã đến rồi, vừa hay, tôi có kế hoạch.”

Nhị Lang Thần quay đầu nhìn y, nghi ngờ: “Kế hoạch gì cơ?”

“......”

Một lát sau, Nhị Lang Thần nghe xong hai mắt đăm đăm, trợn mắt há hốc mồm.

Đệt, chắc chắn đây là cái kế hoạch khiến cả người lẫn thần đều tức điên! Cái này khác méo gì coi NPC thành khỉ để giỡn đâu?!

Khấu Đông: “Thế cô có làm hay không?”

Nhị Lang Thần: “......”

Cô chần chừ một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm: “Làm đi.”

Không làm như vậy, còn có thể thế nào, dù sao thì cũng chẳng thể ngồi im đợi đến một buổi tối nào đó mình bị rút trúng.

Hai người thật cẩn thật đi theo sau hai đám người, tận lực che giấu thân hình của mình. Bọn y không dám sát lại gần quá, may mà những người kia không nghe được động tĩnh, thế nên cũng chẳng quay đầu lại.

Chờ đến trước mộ phần, trùng hợp là có hai ngôi mộ nằm đối diện nhau. Hai đám người dừng lại bước chân, từng người bắt đầu đào mộ.

Khấu Đông nấp sau lưng một trong số những người đó, gật gật đầu với Nhị Lang Thần.

Nhị Lang Thần đối diện hít sâu một hơi, cuối cùng nhặt một hòn đá nhỏ từ mặt đất lên, ném thẳng tới chỗ đám người ở phía Khấu Đông nấp.

Cũng không biết là do cô run tay hay như thế nào, cục đá đó chẳng đập trúng thôn dân nào hết, ngược lại lạc sang bên người Khấu Đông.

Khấu Đông: “......”

Đồng đội heo rồi.

Nhị Lang Thần cũng hoảng sợ, may mắn là không ai chú ý. Cô nhìn trái nhìn phải, lại sờ soạng cục đá lớn hơn.

Lần này ném chuẩn hơn nhiều, cục đá vững vàng nện trúng chân của một người thôn dân trong đó.

Thôn dân kia ngẩn người, theo bản năng ngước mắt lên, nhìn về phía đối diện: “......”

Đối diện chỉ có một đám người cũng đang đưa ma.

Cùng lúc đó, Khấu Đông đồng thời lặng yên không tiếng động ném cục đá trong tay ra ngoài, tiếp tục đập trúng vào đầu đối phương một cái.

Người bị đập trúng bỗng nhiên ngẩng đầu, lập tức nhìn vào đôi mắt người đối diện.

Hai bên hai mặt nhìn nhau.

Ngay lần tiếp xúc đầu tiên, Khấu Đông đã phát hiện, tính tình của nhóm thôn dân này không tốt gì cho cam.

Cho dù y có gần max độ hảo cảm, thế nhưng vẫn suýt bị đánh, đủ để chứng minh đám người này là một lũ phát điên, phát rồ. Yêu thương mặn nồng đến đâu còn chẳng tránh được cãi vã, nữa là hàng xóm láng giềng bình thường.

Thôn dân nhìn chằm chằm người đối diện.

“Đứa nào ném,“ Gã âm trầm nói, “Mày ném?”

Người đối diện càng không hiểu được lý do vì sao.

“Ai ném mày —— Đéo phải mày ném tao à?”

Một phát liền trúng hai tên tính tình hung dữ, dần dần phát triển thành cảnh ẩu đả quy mô lớn.

“Đứa nào động thủ? Nó động thủ?”

“Có biết xấu hổ không thế? Toàn ăn điêu nói hớt...”

Hai bên một lời không hợp liền bắt đầu múa võ, Khấu Đông tấm tắc cảm thán vài tiếng, thừa dịp hỗn loạn tranh thủ đào một ngôi mộ trước mặt. Y vốn tưởng rằng muốn gây xích mích để hai bên lao vào đánh nhau phải tốn ít công phu cơ, tỷ như y phải đột nhiên nhảy ra chỉ vào một người trong đó là bắt nạt mình gì đấy...

Kết quả còn dễ dàng hơn y tưởng tượng nhiều.

Nhị Lang Thần cũng nhân lúc hỗn loạn nhảy qua chỗ y, vẻ mặt cạn lời, nhón đầu nhìn nhìn.

Đánh nhau rồi, bọn y mới có thời gian làm việc khác.

Hai người trốn ở phía sau phần mộ, dựa vào cái xẻng mới lấy được bắt đầu đào mộ, thỉnh thoảng lại ngó đầu quan sát tiến độ hai bên. Diệp Ngôn Chi khoanh tay đứng giám sát, chỉ cho bọn y chỗ nào cạy cho dễ, rất nhanh đã cạy mở một góc quan tài.

Ngoài dự đoán, bên trong quan tài không hề trống rỗng, ngược lại đặt một bộ quần áo nằm lẳng lặng, còn có một tấm ảnh chụp một người đàn ông.

Người đàn ông trong bức ảnh cũng mặc bộ quần áo này, hướng về ống kính khẽ cười.

Nhị Lang Thần sau khi xem, nhỏ giọng nói: “Quá bình thường...”

Lời cô nói là đúng sự thật. Ngũ quan của chủ nhân phần mộ này chỉ có thể dùng hai từ để hình dung, chính là bình thường. Từ mắt đến miệng, không có bất kỳ điểm gì đặc sắc, thậm chí một giây trước vừa nhìn mặt hắn, một giây sau đã không thể nhớ nổi người này rốt cuộc trông như thế nào.

Khấu Đông cầm tấm ảnh cau mày. Nhị Lang Thần nói: “Anh nhìn ra cái gì?”

Khấu Đông ngẫm nghĩ, nói: “Hình như tôi từng gặp rồi...”

“Từng gặp?”

Nhị Lang Thần kinh ngạc: “Anh từng gặp ở đâu? Chắc là nhận nhầm thôi, người này chết từ lâu rồi mà.”

Nhìn cỏ trên mộ, cũng đã mọc dày như vậy.

Dáng vẻ người này thật sự quá đỗi bình thường, Khấu Đông cũng chẳng thể xác định đến tột cùng có phải hắn hay không, sau một lúc lâu trầm ngâm, cuối cùng vẫn nhét ảnh chụp vào phía dưới áo choàng trước đã.

Nhị Lang Thần trơ mắt nhìn y vén áo choàng, cũng im thin thít.

Trái lại Diệp Ngôn Chi lại không vui vẻ, tuy nói dưới lớp áo choàng có một tầng quần, vẫn làm hắn có hơi khó chịu trong lòng, nhắc nhở: “Cậu chú ý chút đi.”

Lúc này Khấu Đông mới nhớ ra, Nhị Lang Thần trước mặt là con gái. Y thả áo choàng xuống, nói xin lỗi: “Nhất thời quên mất.”

Tất cả là do bộ quần áo quái quỷ này, chắn hết toàn bộ hình thể của nam lẫn nữ, đã thế còn chẳng nhìn thấy mặt —— đột nhiên liếc mắt một cái, đúng thật là không thể phân biệt nam nữ.

Nhị Lang Thần nói: “Không sao đâu.”

Cô đi lên phía trước, bỗng dưng nói: “Eo cậu nhỏ thật đấy.”

Khấu Đông: “...???”

Mấy lời này sao nghe mập mờ thế nhở.

Người tí hon đột nhiên xụ mặt xuống, hai má cũng phồng lên, ngồi ở trên vai Khấu Đông lườm Nhị Lang Thần. Nhị Lang Thần nói một câu kia xong, ngược lại giống như trêu đùa thuần tuý, cô quay đầu qua, thoải mái nói với y: “Không đi à?”

Khấu Đông: “... Đi.”

Bọn họ một lần nữa dọc theo con đường nhỏ vụng trộm trở về, tới đầu thôn mới tách ra. Khấu Đông cầm bức ảnh kia, trong lòng lại suy nghĩ câu nói mà Nhị Lang Thần vừa mới buột miệng thốt ra kia.

Không giống như đang nói đùa.

—— mà cũng chẳng giống như giọng điệu bình thường.

Hiển nhiên là Diệp Ngôn Chi bị chọc tức, hắn ngồi ở trên vai Khấu Đông lầm bà lầm bầm nói xấu Nhị Lang Thần: “Vừa nhìn là biết dụng tâm kín đáo.”

Chuyện eo nhỏ liên quan méo gì tới cô!

Cũng chả đến lượt cô được ôm!

Hắn căm giận suy nghĩ, lẽ ra ngay từ đầu không nên cho cô ta thấy ——

Vốn dĩ Khấu Đông còn đang suy tư, đột nhiên thấy dáng vẻ này của hắn lại bật cười, nói Diệp Ngôn Chi quả thực là đang sợ mình tìm mẹ kế cho hắn.

Diệp Ngôn Chi: “......”

Một thùng thuốc súng vừa rồi của hắn đều bị những lời này của Khấu Đông dội tắt.

Mẹ kế cái tổ sư ấy.

Khấu Đông nói: “Cưng yên tâm, nếu mà cưng có mẹ kế, ba chắc chắn sẽ không biến thành cha ghẻ đâu.”

Dây cung cảnh giác trong lòng Diệp Ngôn Chi lập tức kéo căng lên.

Nghe cái giọng điệu này...

Khấu Đông: “Đương nhiên, cô ấy không được.”

Giới tính cũng không đúng.

Huống hồ, y luôn có cảm giác, đối phương cũng chẳng phải nhân vật đơn giản gì.

Diệp Ngôn Chi thả lỏng nửa phần khẩu khí, dùng nửa phần còn lại nhắc y: “Người khác cũng không được!”

Hắn kéo một nhúm tóc của Khấu Đông, uyển chuyển hỏi y muốn tìm kiểu người như nào.

Vấn đề này, ngược lại Khấu Đông đã từng suy nghĩ, y xoè tay ra đếm số cho hắn: “Cao hơn ba nè, đẹp trai hơn ba nữa, ba muốn vai rộng eo thon chân dàiiiii —— “

Người tí hon nghe vậy, lại cúi đầu nhìn bản thân.

Hắn buồn bã nói: “Thực ra nếu chỉ nhìn tỷ lệ, chân tôi cũng dài.”

Sau khi nói ra câu này, Khấu Đông lập tức cười ầm lên. Khấu Đông quả thực cười đến mức phải chống đầu gối, chờ tới lúc đứng dậy, lại ngập tràn trìu mến sờ đầu con trai: “Được được được, chân dài...”

Diệp Ngôn Chi: “......”

Như này là thiếu chịch lắm rồi đấy.

Hắn cẩn thận suy nghĩ, tâm trạng lại trùng xuống —— Dù bỏ qua chuyện ấy, chỉ so cái chiều cao này với Khấu Đông, hắn đã không làm được rồi.

Méo được đù má.

Hắn phải diệt trừ toàn bộ các đối tượng khác từ trong trứng nước!

Diệp Ngôn Chi ôm vành tai Khấu Đông, trong lòng hờn dỗi, sau đó dựa đầu mình lên.

“Không tìm không được sao?”

Chờ tôi lớn lên, không được sao?

Ngược lại Khấu Đông chẳng cho rằng đây là việc gì quan trọng. Y chưa bao giờ cảm thấy tình yêu là loại nhu yếu phẩm sinh hoạt, dù sao một mình y cũng đã đủ hô mưa gọi gió. Chỉ là khi nhìn thấy thằng nhãi con như vậy, y cứ không nhịn được mà muốn trêu hắn.

“Không cần mẹ kế thật hả?”

“......”

Diệp Ngôn Chi liều mạng cắn răng, gật đầu.

Vậy thì thôi, không có mẹ kế là được.

Khấu Đông cười khà khà, được một bước lại muốn tiến thêm một tấc: “Thế gọi câu ba ơi nghe chút đi?”

Diệp Ngôn Chi: “......”

Tôi chiều em quá nên em hư đúng không!

“Gọi đi,“ Khấu Đông trêu hắn, “Nếu không, ba tìm ba kế cho cưng bây giờ?”

“......”

Cái đó cũng không được!

Diệp Ngôn Chi tủi thân muốn chết rồi, giãy giụa trong việc gọi hay không gọi, cuối cùng hắn vẫn rũ mắt, chịu đựng cảm giác thẹn thùng, nhỏ giọng mà gọi một câu ba ơi. Sau khi gọi xong cả mặt đều đỏ bừng hết lên, vùi đầu vào cánh tay.

—— Tôi thả cho em nhảy nhót nốt mấy ngày cuối cùng.

Khấu Đông bị một câu này ngọt đến run tận tâm can, tình cảm cha con dạt dào như nước ập về biển khơi, hận không thể trực tiếp hôn hắn một cái. Dưới sự thao túng của tình cảm, cuối cùng y chọn cách tung nhãi con lên cao cao: “Ây dô, đúng là con trai ngoan của ba.”

Diệp Ngôn Chi bị tung lên cao chân tay cuống cuồng: “Mau thả tôi xuống!”

Thật sự không thể tưởng tượng nổi!

Tôi là chồng của em đó!!!

Đáng tiếc một câu kháng nghị ấy của hắn đã xác định là tốn công vô ích. Cái trò tình cảm cha con như này, chắc chắn Khấu Đông sẽ còn chơi thêm mấy lần.

Chờ đến khi dừng lại, đầu tóc Diệp Ngôn Chi đã rối tung rối bù, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khấu Đông —— “

Còn chưa dứt lời, Diệp Ngôn Chi bỗng nhiên đứng thẳng người, chặt chẽ dán mắt vào cái gì đó phía sau lưng y.

Khấu Đông nói: “Sao thế?”

Nói rồi, y quay đầu lại, nhìn thấy một người mặc đồ tang trắng, thoạt nhìn thì đó là thôn dân vừa mới trở về từ nghĩa trang. Cách ăn mặc của thôn dân đó rất bình thường, tướng mạo cũng bình thường, gã đang đứng ở cửa phủi bụi đất dính trên người mình.

Âm thanh Diệp Ngôn Chi có chút căng cứng. Hắn nói: “Người này, rất quen mắt.”

Khấu Đông nhìn chằm chằm mà xem xét cẩn thận gương mặt kia, bỗng nhiên cũng phát run lên. Y thò tay vào chỗ giấu ảnh chụp, móc nó ra, so sánh từng inch một với người trước mắt ——

Mắt nhỏ, lông mày thưa, bất kỳ điểm nào trên gương mặt cũng không phải bộ dáng xuất chúng. Nếu không nhờ Diệp Ngôn Chi chỉ ra, thậm chí y sẽ chẳng thể phát hiện nổi.

Nhưng nếu tập trung so sánh, sự thật mười mươi sẽ lập tức nhảy ra từ bức ảnh, hiện lên trước mặt bọn họ.

Thôn dân này, giống hệt với bức di ảnh trong phần mộ.

Đây rõ ràng là cùng một người.

Nhưng chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Khấu Đông đứng yên tại chỗ, hiếm khi nào mà giật mình sững sờ.

—— Người đáng lẽ phải chết rồi, tại sao bây giờ lại đứng trước mặt bọn họ, quay về dương gian?

[05/01/2022]

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Ngôn Chi: Tôi khổ quá mà.

Vì để ngăn Khấu Đông trèo tường, thậm chí tôi còn phải gọi em ấy là ba...

(Lặng lẽ rút sổ nhỏ ghi nợ.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.