Nhưng chỉ trong nháy mắt.
Nhìn lại lần nữa, phần đuôi thon dài màu vàng kia đã biến mất không còn bóng dáng —— cứ như một cái liếc mắt vừa rồi, chẳng qua chỉ là ảo giác của Khấu Đông.
Thiếu niên bên người cũng quay đầu lại, tựa hồ cảm nhận được gì đó, nhìn theo ánh mắt y liếc về phía bên trái hậu trường: “Sao vậy?”
“... Không có gì.”
Khấu Đông dời tầm mắt đi chỗ khác.
Trên sân khấu đã tới tiết mục cuối cùng, mỹ nhân xà cũng thướt tha bước lên đài. Khấu Đông chớp chớp mắt, trong lòng đột nhiên nhảy ra một chủ ý, duỗi tay qua, cẩn thận kéo tay áo Diệp Ngôn.
“Anh Diệp Ngôn ơi,“ Y thấp thỏm lo lắng nói, “Em có thể không xem được không ạ? Em... em hơi khó chịu...”
Nếu đổi thành người khác, chắc chắn sẽ bị nói là đỏng đảnh chảnh chọe [1]. Làm loạn ồn ào đòi ra xem chính là y, lúc này không tiếp nhận nổi kích thích rồi không dám xem cũng là y nốt. Chẳng biết đào ở đâu lắm lí do lý trấu thế, quả thực giống hệt thiên kim tiểu thư được chiều quen thân.
[1] Từ gốc trên TG bị che nên mình đành dựa theo ý câu để bổ sung.
Mấy câu này đương nhiên sẽ không có tác dụng với người khác, riêng thiếu niên nghe xong, thần sắc còn chẳng thay đổi. Hắn chỉ nói: “Bé con không dám nhìn sao?”
Khấu Đông cố nén cảm giác buồn nôn, miễn cưỡng gật đầu. Vốn tưởng rằng NPC sẽ tìm người dẫn y về, như vậy thì trên đường y cũng có thể tìm được một cơ hội —— nào biết Diệp Ngôn sau khi nghe xong lời này, thế mà lại vươn bàn tay của hắn ra, phủ lên đôi mắt Khấu Đông.
Khấu Đông: “???”
Diệp Ngôn che lại hai mắt y chặn kín tầm nhìn, âm thanh tràn đầy dung túng: “Vậy thì không xem nữa.”
Khấu Đông: “......”
Y suýt thì nôn cả búng máu ra.
Méo phải, chú em à, anh phải làm theo kịch bản đi chứ —— Tui nói tui sợ, không phải anh nên để tui về sao? Mắc mớ gì bây giờ lại che mắt tui, tính bịt tai trộm chuông hả???
Kế hoạch nửa đường chết non còn chưa nói, ngay cả thị lực cũng phải bỏ vào, lần này không chừng y phải nôn đến thiếu máu mất.
Trong lòng Khấu Đông như có hàng vạn con thần thú thảo nê mã lao vụt qua thảo nguyên [2], chỉ là trên mặt không hiện ra vẻ gì, đành phải nuốt ngược búng máu ban nãy rồi quay ra làm nũng với NPC: “Anh Diệp Ngôn tốt thật đó.”
[2] Gốc 草泥马 phiên âm là caonima, đồng âm với cụm từ Đmm =)))
Tốt cái quần què, Khấu Đông tức bay màu chỉ muốn đập người.
Ngồi được một lát, y lại nảy ra chủ ý mới, ấp a ấp úng nói: “Anh Diệp Ngôn, em mắc tiểu.”
... Lần này chắc anh không thể bóp vòi ống nước để tui mất cảm giác đâu ha?
Thiếu niên vươn bàn tay tái nhợt lạnh băng qua, ý đồ muốn sờ sờ bụng y. Còn chưa kịp đụng tới, đứa nhỏ lại đột nhiên co rụt về phía sau, như thể bị hoảng sợ.
Bàn tay Diệp Ngôn dừng một chút, sau đó thu về, quét đôi mắt u ám qua.
Khấu Đông: “......”
Được rồi, liều mạng đi.
Mặc dù nói y là streamer game có tiết tháo, nhưng bây giờ cả mạng sống cũng bị lôi vào, ai rảnh mà quan tâm tiết tháo cái méo gì!
Không phải chỉ là đi tè thôi sao?
—— Nhịn thêm xíu nữa, không mất mặt!
Y căng da đầu, nhỏ giọng thúc giục: “Sắp rỉ ra rồi.”
Trong miệng Diệp Ngôn tràn ra hai tiếng cười nhẹ, cuối cùng hơi hơi giật giật xe lăn, vì y mà xê dịch ra một lối nhỏ vừa đủ đi. Khấu Đông thở dài một hơi, vội vàng đứng dậy khỏi ghế, muốn đi ra bên ngoài. Sau đó y lại nghe thấy tiếng xe lăn gỗ kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, thiếu niên vậy mà cũng di chuyển xe lăn, nhàn nhạt đi theo phía sau y.
Khấu Đông đứng hình.
Đù má, anh à —— Tui đi WC mà anh còn đòi đi cùng?
Nói thật, nếu không phải biết trong phó bản này có bối cảnh chuyện xưa, khéo y còn thật sự nghi ngờ vị NPC đây có sở thích đáng xấu hổ nào đó...
Thần sắc Diệp Ngôn thản nhiên, ngược lại hoàn toàn không xem chuyện này là vấn đề to tát: “Anh trai giúp em.”
Da đầu Khấu Đông gần như nổ tung.
Chuyện này thì giúp thế quái nào, chẳng lẽ ông anh còn có thể nâng hộ tui hả?
Y vội vàng lắc đầu, mu bàn tay úp ra sau lưng: “Em có thể tự đi được.”
Thiếu niên hơi chau mày, tựa hồ không ngờ rằng y lại có phản ứng lớn như vậy với hắn: “Ngày trước, lần nào mà anh trai chẳng giúp em, ngay cả tã cũng là ta giặt.”
Khấu Đông: “......”
Vô nghĩa!
Khi đó tui bao tuổi, hiện tại tui bao tuổi rồi?
Mượn lời nhãi con nhà y —— Con mẹ nó tui chính là người đàn ông chín chắn 20 tuổi đấy!
Người đàn ông chín chắn lắc đầu như trống bỏi, dường như muốn quăng cả đầu mình đi: “Không cần, không cần —— em có thể tự đi được.”
Nhưng những lời này của Khấu Đông, hiển nhiên NPC không thèm đặt vào tai, sống chết mặc bay mà đong đưa xe lăn đến đằng trước y. Khấu Đông xem điệu bộ căn bản không hề chấp nhận phản bác đó, đành phải ngậm miệng, chỉ là trong lòng vẫn còn chút bàng hoàng.
Nói thật, từ trước đến giờ y cũng là người quen làm việc bốp chát nhố nhăng, chẳng cái gì có đủ khả năng làm y kinh ngạc.
... Nhưng tại sao NPC Diệp Ngôn này lại làm việc cợt nhả hơn cả y thế hả?
Y ỉu xìu đi theo sau, nghe thấy nhãi con của y thấp giọng nói: “Chỉ sợ không chạy thoát được.”
Khấu Đông cũng rất tuyệt vọng, quản chặt kiểu này bố ai mà thoát được!
Phàm là trò chơi, thì đều phải có sinh cục. Nhưng tại sao y chỉ thấy xung quanh toàn là tử cục thế?
Y nghiêng đầu, hạ giọng nói với Diệp Ngôn Chi: “Nghĩ biện pháp khác.”
Người tí hon đứng trên vai y, khoanh tay vô cùng nghiêm túc, sau một hồi lâu mới nói: “Một khi đã như vậy, đành phải thử tin tên kia trước xem sao.”
“Tên kia” trong miệng của hắn, đương nhiên là chỉ mỹ nhân xà. Bây giờ Khấu Đông tứ cố vô thân, cũng đã mất liên lạc với đồng đội khác. Rõ ràng là có sổ thông tin vạn năng trong tay, nhưng thiếu niên cứ kè kè bên người nhìn y chằm chằm, ngay cả khe hở để nói chuyện với nhãi con Khấu Đông còn không có, nói chi đến chuyện móc điện thoại cổ lỗ sĩ ra hỏi thăm tình trạng Tống Hoằng như thế nào.
Một mình y, quả thực lẻ loi như thuyền nhỏ lênh đênh phiêu lưu trên sông rộng.
Vốn dĩ không thể tìm được đường ra.
Y nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chậm rãi gật đầu.
“Mặc dù không tin —— “
Y nhìn xuyên qua hậu trường, trùng hợp đối diện với ánh mắt vờ như lơ đãng mà mỹ nhân xà đang cười nói uyển chuyển vọng lại đây.
Đôi mắt Khấu Đông chợt loé lên, sau đó bình tĩnh lại.
“Dù sao cũng phải thử mượn thủ đoạn của hắn một lần.”
Y đã không còn ở bên được lựa chọn nữa rồi.
Ý cười nơi khoé môi xà mỹ nhân càng sâu hơn, hắn xoay xung quanh thân thể vừa nhỏ vừa dài của mình, con ngươi dưới ánh đèn từ từ biến thành màu da cam.
Hắn hát đến câu cuối cùng, âm điệu trở nên thanh lệ, âm cuối cũng dịu dàng uyển chuyển hơn, trầm bổng theo làn điệu hoa mận miền Nam. Ngay cả mấy đứa trẻ con đầu kèn hát nhi hí ở viện phía Tây cũng không có cổ họng xuất sắc được như hắn.
Một câu này xướng xong, giữa sân đột nhiên nổ ra tiếng hoan hô nhiệt liệt, âm thanh reo hò khen không ngớt lời vang lên. Mỹ nhân xà gật đầu cảm tạ mọi người, sau đó mới vặn vẹo thân hình, để mẹ mìn phía sau lên sân khấu.
“Sau đây, bọn tôi xin biểu diễn một cảnh《 Võ Tòng đánh hổ 》để mọi người cùng thưởng thức.”
Cảnh này cũng coi là tiết mục kinh điển, rất nhiều người đã xem không ít lần. Lúc này phía dưới bỗng có người gào ầm lên, ồn ào đòi đổi bài, mỹ nhân xà lại làm như chưa hề nghe thấy, chỉ dùng cái đuôi nhọn vén tấm rèm đỏ tươi kia lên, nhẹ nhàng vỗ một cái trên lớp lông tơ xù xù của thứ gì đó, gương mặt rất nhanh đã treo lên nụ cười dịu dàng, nhường ra một con đường.
“Trước tiên xin mời Cọp!”
Cọp, hay chính là hổ. Dân trấn dưới sân khấu nhón chân mong chờ, còn tưởng rằng người hổ hiếm lạ như vậy, chắc sẽ là sinh vật khó gặp. Ai ngờ đâu thứ chui ra từ sau màn che kia, chỗ quái nào là người hổ?
Thân hình thứ kia dài khoảng 1 mét hơn, cơ thể cường tráng, bộ lông óng ả mượt mà toả sáng, rõ ràng thực sự là một con hổ!
Dân trấn dưới đài bỗng nhiên ngây người. Cho dù là ôm lòng xem hiếm lạ, hiện tại mắt đối mắt với con cọp này, cũng bị uy phong chấn giả của nó chấn động run bần bật!
Lại nhìn sống lưng của nó, trên thân vậy mà không có một sợi dây cương nào.
Chẳng biết là ai mở miệng trước, hốt hoảng hét lên một tiếng. Những người còn lại bấy giờ mới bừng tỉnh, lập tức hoảng hồn, liều mạng chen về hướng cổng. Khấu Đông mới đi từ trong nhà xí ra, còn đang so đo với Diệp Ngôn vấn đề rốt cuộc có cần đối phương hỗ trợ hay không, thiếu niên bị đứa nhỏ cự tuyệt, xụ mặt xuống, mặt cực kỳ khó ở.
Y vừa bước tới, đã thấy đám đông bên ngoài đang xô nhau nhốn nháo. Dân trấn trong sân cuối cùng cũng chen đến trước cửa son, đẩy mấy lần đều không mở được, lúc này mới ý thức rằng cửa cổng đã bị khoá lại.
Trùng hợp vào lúc này, con cọp đột nhiên nhảy từ trên đài xuống, nhào về phía dân trấn không kịp đào tẩu, dường như là trong nháy mắt, đã cắn nát yết hầu đối phương.
Máu tươi càng kích thích sự nóng nảy, trong sân hỗn loạn khủng khiếp, dân chúng không tìm được nơi lẩn trốn bỗng thay đổi phương hướng, lao về phía hành lang hai người Khấu Đông đang đứng. Diệp Ngôn khẽ nhăn mày, hiển nhiên cũng chưa lường được tại sao lại xảy ra tình trạng như vậy, nhưng hắn không hề hoảng loạn, chỉ càng bảo vệ đứa nhỏ bên cạnh thêm chặt chẽ, phân phó: “Nắm lấy ta trước.”
Lời còn chưa dứt, hai ngọn đèn lồng đỏ thẫm trên sân khấu vậy mà cũng rơi rầm một cái xuống mặt đất. Sân khấu kia làm bằng gỗ, sớm đã cũ kỹ, hiện giờ bị ánh nến trong đèn lồng hắt đến, trong nháy mắt liền cháy bừng lên, biến cả đại đường thành một ngọn lửa hừng hực.
Bị vướng bởi xe lăn gỗ, Diệp Ngôn không có cách nào để nhanh chóng thoát thân từ đám đông này. Mặc dù không phải là hắn không thể sát sinh, nhưng vì Khấu Đông ở trước mắt, do dự mãi, cuối cùng vẫn không động thủ.
Đám dân trấn va vào nhau như người mất hồn, Khấu Đông được bảo hộ ở trong lòng thiếu niên, may mắn bình yên vô sự. Chỉ là lớp khói kia rất nhanh đã tràn ngập lại đây, Khấu Đông bị sặc hai cái, nhịn không nổi mà cúi đầu bắt đầu ho khan.
Bàn tay Diệp Ngôn che lại mũi và miệng y, thanh âm hiếm khi xen lẫn chút nôn nóng: “Sao rồi?”
Khấu Đông lại khụ hai tiếng, gần như không thể nói thành lời. Thiếu niên liếc mắt dò bốn phía, chỉ nhìn thấy đầu người đông nghìn nghịt, căn bản không hề thấy đám người trong đoàn xiếc thú.
Gian phòng đầy thứ tạp nham.
Cảm xúc tăm tối phủ kín đôi mắt hắn, tràn ngập dục vọng muốn tàn sát.
Giữa lúc hỗn loạn, lại nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên từ phía sau: “Tiên sinh, tiên sinh!”
Nhìn lên, hoá ra là mỹ nhân xà.
“Tiên sinh,“ Hắn nói, “Cậu ấy là người, chỉ sợ không chịu được bao lâu —— hay là, để tôi đưa cậu ấy đi ra ngoài trước?”
Diệp Ngôn không trả lời, vẫn nắm chặt bàn tay đứa nhỏ bên người như cũ.
“Tiên sinh,“ Mỹ nhân xà lại thúc giục nói, “Không kịp nữa rồi! Vừa nãy có mẹ mìn lọt lưới trà trộn vào đám đông, cố ý châm lửa, bây giờ giữ cậu ấy ở chỗ này, sợ là nguy hiểm ——”
Hai chữ mẹ mìn, chạm đến dây thần kinh cuối cùng của Diệp Ngôn. Hắn gắt gao kéo lấy đứa nhỏ lại bắt đầu ho sặc sụa, gương mặt bị sặc khói mà đỏ bừng lên.
Có Khấu Đông ở đây, cục diện này trở nên khó giải quyết. Diệp Ngôn suy xét chốc lát, cuối cùng buông lỏng tay, chậm rãi giao y cho mỹ nhân xà —— đây cũng là con quỷ đã trung thành tận tâm theo hắn rất nhiều năm.
“Ở bên ngoài chờ ta,“ Hắn lạnh lùng nói, “Em ấy tuyệt đối không thể thiếu một sợi tóc.”
Mỹ nhân xà không kịp trả lời, trước tiên dùng cái đuôi cuốn Khấu Đông lại, nhấc lên. Sau đó mới đột nhiên cung kính khom người với Diệp Ngôn, đáp: “Đương nhiên ạ.”
Hắn mang theo Khấu Đông lách về phía cửa. Thân thể rắn vừa uyển chuyển lại mảnh khảnh, rất dễ tìm được kẽ hở từ trong đám người; cộng thêm bây giờ thân hình của Khấu Đông là trẻ con, thấp bé nhỏ gầy, cũng có thể đi theo chen ra. Một người một quỷ mãi mới đến được trước cửa, chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng kẽo kẹt nặng nề, mỹ nhân xà đẩy cửa tạo thành một khe hở, dùng chóp đuôi ẩn Khấu Đông ra ngoài.
Rốt cuộc cũng bước chân ra bên ngoài, Khấu Đông thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ là vẫn chưa dám thả lỏng quá mức —— Diệp Ngôn còn ở bên trong, chờ xử lý xong đám dân trấn kia, chắc chắn sẽ đi ra ngoài tìm y.
Cũng may mỹ nhân xà dường như đã sớm có tính toán, hắn thở dài trầm thấp một tiếng, liền thấy xe ngựa chậm rãi đánh đến, dừng ở cửa viện.
“Mau lên xe,“ Mỹ nhân xà thúc giục y, “Đi!”
Một người một quỷ chui vào thùng xe, mỹ nhân xà ngồi trên xe vung thật mạnh cái đuôi xuống mặt đất, ngựa lập tức tung bốn vó, phi nhanh như bay. Khấu Đông hơi nhấc màn che lên, thoáng nhìn cảnh sắc bên đường chợt xẹt qua rồi biến mất, vẫn có chút không thể tưởng tượng nổi.
Mỹ nhân xà giúp y.
Vì sao?
Y hướng ánh mắt tìm kiếm sang đối phương. Mỹ nhân xà giống như đã nhận ra, quay đầu, khẽ mỉm cười với y.
“Sao vậy?”
Khấu Đông nói: “Không có gì.”
Mỹ nhân xà như đọc hiểu được suy nghĩ của y, nói: “Không hiểu vì sao tôi lại giúp cậu?”
Nếu hắn đã đoán được, Khấu Đông cũng không giả vờ câm điếc nữa, đáp: “Phải.”
Y quan sát thần sắc của đối phương, lại hỏi: “Tại sao?”
Mỹ nhân xà nói: “Tôi vẫn luôn cảm thấy, hắn làm như vậy là không đúng.”
Hắn cười ngầm, trầm giọng thở dài một hơi, tựa hồ cảm thấy rất là đáng tiếc.
“Hắn ta quý trọng cậu, đây là việc hiển nhiên. Nhưng mà, sao có thể khoá cậu lại chứ? —— Điều này không hề công bằng chút nào!”
** má!
Khấu Đông kinh ngạc tột độ, chuyện quái gì vậy?
Trong đám NPC thế mà còn có nhân vật thấu tình đạt lý như này hả??
Trò chơi ép buộc chó má có nhân tính thật sao? Y đúng là trách nhầm hệ thống rồi...
“Đó là lí do mà...” Chóp đuôi của mỹ nhân xà chạm nhẹ vào chóp mũi y, động tác thân mật, “Tôi đương nhiên sẽ đưa cậu ra.”
Khấu Đông chần chờ hai giây, cẩn thận nói: “Chỉ sợ hắn sẽ đuổi theo.”
Mỹ nhân xà bật cười, lại lắc đầu, không sốt ruột cũng chẳng hoảng hốt.
“Không sao.”
Hắn ló đầu từ trong thùng xe ra, bàn giao gì đó với xa phu, sau đó từ từ rướn toàn bộ cơ thể ra bên ngoài. Tranh thủ lúc này, Khấu Đông nhanh chóng lấy điện thoại cổ kia ra, liên hệ với Tống Hoằng trước.
Nhập phím tắt xong, điện thoại vang lên ba tiếng máy bận, ngay sau đó, bên kia truyền đến âm thanh thở hồng hộc của Tống Hoằng, vừa mừng vừa sợ.
“Cậu không sao chứ?”
Khấu Đông vội vàng nhỏ giọng trả lời: “Không có việc gì, thoát ra rồi. Mỹ nhân xà mang tôi ra ngoài.”
“ —— mỹ nhân xà!”
Không biết tại sao, giọng nói của Tống Hoằng đầu kia lập tức căng chặt, lặp lại ba chữ này một lần, giống như là sợ hãi: “Mỹ nhân xà?”
Trái tim Khấu Đông chợt chìm xuống, từ trong giọng nói của anh ý thức được điều gì đó.
Quả nhiên âm thanh kia bỗng trở nên nôn nóng, Tống Hoằng che lại nhánh cây đảm nhận nhiệm vụ truyền tin, vội vàng nói: “Không thể tin hắn! Cậu không thể tin hắn, mau chạy đi, hắn —— “
Mỹ nhân xà lại chui đầu vào trong thùng xe. Mái tóc đen rất dài, rủ xuống như sa tanh, gương mặt xinh đẹp ở giữa hệt như đoá phù dung, ngay cả khi không cười cũng đã kéo một đoạn phong tình.
“Đói bụng rồi hả?” Hắn ôn tồn nói, “Tôi có chuẩn bị chút thức ăn trên xe.”
Khấu Đông mặt không đổi sắc, vẫn tiếp tục duy trì tư thế giơ tay, trả lời: “Đói bụng.”
Cùng lúc đó, câu nói tiếp theo của Tống Hoằng truyền vào tai y.
“Hắn ta đã có chủ ý này từ lâu rồi! Hắn chưa bao giờ có ý định thả cậu đi —— Hắn ta chỉ muốn cướp cậu từ bên người kẻ kia thôi!”
“Chạy mau, cậu sẽ bị hắn biến thành con thỏ —— “
Đầu Khấu Đông gần như nổ tung, câu nói vừa rồi lại đột ngột tiến vào trong óc y.
“Sao có thể khoá cậu lại chứ? —— Điều này không hề công bằng chút nào!”
Điều này không hề công bằng ——
Không công bằng với y?
Hay là với chính bản thân mỹ nhân xà?
[27/03/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Khấu Đông: Tui hy vọng quá nhiều rồi, quả nhiên vẫn là một đám biến thái!!!
[Truyện chỉ được đăng tải ở [email protected] LanhNguyetCung14 và Wordpress Lãnh Nguyệt Cung]