Thiếu niên bị hút máu không phản kháng nữa, thuận theo mà nằm ở trên bàn. Nam phó cầm lấy một con dao nhỏ bằng bạc để cắt cổ tay của con cừu non tuyết trắng này.
Từng giọt máu từ vết cắt trên da thịt bắn tung tóe vào trong ly ngọc lưu ly. Máu đỏ tươi, giống như có thể rút cạn sinh mệnh của con người từng chút một đến tận cùng.
Lão quản gia giới thiệu: “Đây là đứa con duy nhất của một tiểu lãnh chúa.”
Chuyện này quả thực có thể nhìn ra, trên người thiếu niên ít nhiều gì cũng mang theo dấu vết của việc sống trong nhung lụa, làn da trắng nõn ngọc ngà. Ở trong mắt huyết tộc, tư chất như vậy thật sự có khả năng được gọi là ngon miệng.
Cổ họng các vị khách mời đều khẽ nhúc nhích, nhìn chằm chằm không chớp mắt. Thiếu niên không hề phát hiện ra bất cứ điều gì, sau khi trải qua đau đớn nhỏ nhặt kia, vị ngọt ngào như mật càng ứa ra nhiều hơn. —— Khoái cảm trong tứ chi ngũ hải trào dâng, bất ngờ không kịp đề phòng ập thẳng tới tưởng chừng đã ăn mòn cậu ta thành một vũng nước bùn. Sau khi hồi phục tinh thần, thậm chí cậu ta còn chẳng có tâm tư để ý tới đau đớn ở cổ tay nữa, chỉ liều mạng vươn cần cổ thon dài về phía nam phó một lần nữa, thần thái mê ly, thân mình vặn vẹo cứ như lên cơn nghiện thuốc phiện, chờ mong muốn được cắn tiếp.
Khấu Đông nhìn vẻ mặt căn bản không thể nhận ra trời trăng đất dày kia của cậu ta: “......”
Mẹ nó, không phải đứa nhỏ này nghiện rồi chứ!
Bị hút máu có gì tốt hơn nghiện đâu!!
Nhóm huyết tộc đã chẳng còn cảm thấy kinh ngạc, không có quá nhiều phản ứng đối với một màn này. Đây mới chỉ là huyết tộc cấp thấp, nếu thay bằng Nam tước, hoặc là chủ nhân trang viên này tự mình đến, e rằng sẽ có khả năng khiến thiếu niên đó sung sướng tới mức ngất tại chỗ.
Người bị hút máu một lần liền nhớ mãi không quên, thậm chí còn cam tâm tình nguyện trở thành huyết nô, bọn họ cũng đã gặp rất nhiều.
Máu mới được dâng lên, lần này không bị rót toàn bộ vào trong ly lưu ly, mà được rưới lên miếng bò bít tết thật dày, tươi sống thượng hạng, hòa quyện thành một thể với máu loãng của chính miếng thịt bò. Các tân khách vung dao nĩa, lại không phát ra bất kỳ tiếng động nào khi đụng tới mâm đồ ăn, hàm răng sắc bén của bọn họ đặt trên miếng thịt chảy rầm rề đẫm máu, không chút trở ngại mà đâm xuyên qua rồi xé mở thớ thịt chặt chẽ này, âm thanh lạo xạo nhai nuốt máu thịt này khiến người ta không rét mà run. Giữa đám vampire ngồi chật kín, chỉ còn lại mình Khấu Đông chưa động tay.
À không —— vẫn còn vị Nam tước và thiếu gia kén ăn.
Khấu Đông lúc này đặc biệt cảm kích hai người bọn họ. Không cần biết hai người bọn họ đến cùng là dở chứng gì, bệnh kén ăn cũng được mà miệng quý giá quá cũng tốt —— dù sao hành vi của hai người bọn họ cũng làm chuyện Khấu Đông không ăn uống bớt gây chú ý hơn.
Tuy rằng nói ra lời trên, nhưng chính Khấu Đông cũng không dám tin. Bởi từ khi bước vào trò chơi quỷ quái này, chẳng có thời điểm nào là y không gây chú ý cả...
Y vẫn không ăn một miếng nào.
Nam tước khuyên y hai câu, sau đó cũng chẳng nói nữa, dường như đã nhận định y là một vị khách mời cực kỳ bắt bẻ. Khấu Đông ngồi vững trên cái danh “Bắt bẻ” này, bỏ lỡ vài lượt đồ ăn tiếp theo.
Dê con chưng huyết... Khỏi cần.
Huyết tràng... Khỏi cần.
Huyết nấu gan ngỗng...
Cách xử lý kinh dị kiểu này xác thật không làm người ăn chết luôn đấy chứ???
Khấu Đông càng nhìn càng sầu não, vẻ mặt chẳng cần diễn cũng hiện lên sự chán ghét. Kết thúc một bữa tiệc tối, khách khứa đều được ăn uống no nê thỏa ý, chỉ có mình y là ôm cái bụng rỗng tuếch.
May mà những món ăn ấy đều thành công bóp chết tâm hồn ăn uống của y, cũng khiến y mất cảm giác về cơn đói. Dưới cái nhìn trộm như có như không của nhóm huyết tộc này, Khấu Đông có thể nhận ra ánh mắt dị thường của đám người ngồi cùng bàn, giống như đang thèm muốn, đồng thời lại có vẻ kiêng đè.
Trên thực tế, ngay từ lúc y đi vào phòng tiếp khách kia, nhóm huyết tộc ngồi kín sảnh đã ngửi thấy mùi máu thơm ngát. Thời điểm y ngồi xuống ghế dựa, hương vị tươi ngon ấy càng trở nên mãnh liệt, khiến cho Nam tước thân là người chiêu đãi cũng không khỏi nghiêng đầu qua, phá vỡ cả quy củ lễ nghi khi bữa tiệc còn chưa bắt đầu để ngửi ngửi vài cái bên gáy y.
Không chỉ mỗi máu nhân loại là có phẩm cấp, ngay cả máu vampire cũng có tư vị. Càng là huyết tộc cường đại, tác dụng của máu lại càng mạnh, ngửi thôi cũng thấy thơm ngọt tuyệt đỉnh, cũng khiến cho những kẻ khác càng thêm kinh sợ. —— Bởi vậy, nhóm huyết tộc cũng sẽ thường xuyên hút máu lẫn nhau, việc này đối với bọn họ mà nói, chẳng những thu được khoái cảm chí cao vô thượng trong quá trình liếm mút, mà còn có thể hấp thụ sức mạnh của đối phương từ đó.
Vị Tử tước Glenn sở hữu huyết thống phương Đông này, mùi máu ngọt ngào như thế, khiến cả đám huyết tộc một mặt vừa ngo ngoe rục rịch muốn động, một mặt khác lại có chút do dự.
Ở mức độ nào đó, việc này đã bộc lộ rõ sức mạnh của đối phương.
Kẻ đã chuyển hoá vị Tử tước đây, chẳng lẽ là một đại nhân vật ghê gớm?
Lại nhìn bàn yến hội đầy ắp này, ở giữa có không ít món ăn cực kỳ hiếm lạ, cũng chẳng phải dùng dòng máu hạ đẳng của động vật, mà là mẻ máu người tươi mới trân quý đã được lựa chọn vô cùng kỹ càng, thậm chí còn có cả huyết mạch quý tộc. Có thể nói đây đã là tiêu chuẩn tối cao rồi, cũng chỉ có nhân vật quyền cao chức trọng như Bá tước Kästner, mới có khả năng lấy quy cách như vậy chiêu đãi huyết tộc ở trang viên.
Mặc dù là thế, vị Tử tước Glenn mắt đen tóc đen này vẫn không toát ra nửa phần bộ dáng si mê. Ngược lại, y còn cau mày từ đầu đến cuối, chán ghét mà nghiêng mặt sang một bên, lộ ra cần cổ trắng nõn thon thả.
Không hề bị cám dỗ.
—— Đúng rồi.
Nhóm huyết tộc nghĩ thầm, kẻ đối với máu nhân loại còn chẳng thèm ngó ngàng như thế, người này tất nhiên phải là một vị huyết tộc cấp cao.
Bọn họ mặt không đổi sắc dùng mũi hít hà, ngửi mùi máu thơm ngào ngạt tràn ngập trong không khí, lại nhịn không được mà suy nghĩ: Chẳng biết là vị đại nhân nào có phúc như thế, có thể dùng hàm răng đâm thủng vân da tinh tế kia, cho vị Tử tước này lấy được sơ ủng ngọt ngào...
Sau hai mươi lần lên món, nhóm huyết tộc rốt cuộc cũng cơm nước no nê. Khấu Đông thở phào nhẹ nhõm, vừa định tìm lý do lui đi, lại bị nam phó báo rằng kế tiếp còn có một buổi vũ hội.
“Tất cả các khách nhân đều phải tham dự,“ Nam phó phụ trách chiêu đãi nghiêm mặt, trên sườn mặt còn dính một chấm máu đỏ tươi nho nhỏ, cái này chính là dấu vết lưu lại sau khi cắn cậu bé ban nãy ở trong tiệc tối, “Đây cũng là một phần của tiệc tối.”
... Chủ nghĩa tư bản độc ác!
Bước chân của Khấu Đông bị ngăn cản, đành phải chuyển hướng đến phòng khiêu vũ. Diệp Ngôn Chi lấy tư cách nam phó bên người đứng chờ ở ngoài cửa, thấy y đi tới cửa sau, lập tức chuyển ánh mắt về phía y, không dấu vết đánh giá từ trên xuống dưới.
“Đi thôi,“ Khấu Đông nhấn nhẹ một cái ở trên tay Diệp Ngôn Chi, thấp giọng nói, “Phòng khiêu vũ.”
Y có loại cảm giác oanh liệt khi vừa ra khỏi hang hổ, đã phải tiến vào ổ sói...
Mi mắt nam phó bên người khẽ chớp, không nói lời nào, chỉ trầm mặc đi theo sau y. Một chủ một hầu đi dọc theo hành lang dài đằng đẵng này tiến về phía trước, lão quản gia thì khom người chờ đợi ở cách đó không xa, mái tóc xám trắng cùng đôi mắt màu xám của lão giống hệt chim ưng nhìn chằm chằm vào y, cứ như đang theo dõi.
Dưới ánh mắt như vậy, từng động tác nhỏ đều không có chỗ nào che giấu. Khấu Đông đành phải chầm chậm đi qua, mãi tới khi đến gần, mới nghe được lão quản gia từ tốn nói: “Tử tước Glenn, Nam tước đại nhân mời ngài và vị nam phó này của ngài cùng tiến vào.”
Bước chân Khấu Đông khựng lại, kinh ngạc mà liếc mắt nhìn Diệp Ngôn Chi bên người một cái.
“Cùng?”
“Đúng vậy.” Lão quản gia vẫn nghiêm mặt như cũ, “Mời.”
Việc này đối với Khấu Đông kỳ thật là tin tức tốt. Y chỉ cảm thấy có chút quái dị, nhóm huyết tộc đó dường như rất để bụng thân phận cao thấp, có thể để y dẫn theo Diệp Ngôn Chi tiến vào...
Trong lòng y đột nhiên nảy lên một suy nghĩ làm chính y cũng phải kinh sợ, đừng bảo là chuẩn bị hiện trường phân chia Diệp Ngôn Chi đấy chứ?
Bầy huyết tộc này tưởng nhầm y là vampire, nhưng lại không hề coi Diệp Ngôn Chi là đồng loại mà!
Trái tim của ha già họ Khấu lại bùng cháy.
Y nghiêng người qua, chắn nửa người ở trước mặt Diệp Ngôn Chi, nhíu mày nói: “Nhất định phải dẫn hắn?”
“Đương nhiên.”
Lão quản gia không cho phép bàn cãi, nói: “Ngài là cha của hắn, ngài có thể dẫn hắn đi vào.”
“......”
Khấu Đông thật sự không hiểu, quan hệ cha con này đến cùng là bị bọn họ nhìn ra được kiểu gì?
Cũng đâu thể nói là gen di truyền khiến bọn họ xuất hiện ra tướng cha con chứ?
Y đành phải mang người tiến vào, trong lòng thầm suy nghĩ, nhất định phải bảo vệ nhãi con thật tốt.
Càng không thể bị người khác ăn mất.
Các quý tộc đang khiêu vũ theo từng cặp. Kiểu nhảy này cũng na ná với khiêu vũ giao lưu ở hiện đại, chỉ là hai bên đều là đàn ông nên có vẻ hơi quái dị. Cánh tay của bọn họ đan vào nhau, ưu nhã dạo bước xoay tròn quanh vô số cánh tay trùng điệp cũng đang giao triền, động tác lại có phần mất tập trung. Khấu Đông không tới gần sân nhảy, trực tiếp đi xuyên qua khách khứa bên cạnh, cùng Diệp Ngôn Chi đi đến chỗ ghế dựa trong góc.
“Ngồi trước đã,“ Y thấp giọng nói với Diệp Ngôn Chi, “Lát nữa nói sau.”
Tình huống hiện giờ của y hoàn toàn là tứ bề khốn đốn. Thân bị giam hãm giữa đám vampire khát máu, làm một nhân loại duy nhất ở đây, y chẳng khác gì một bàn điểm tâm quá đỗi ngọt ngào mềm mại, vừa có bơ lại còn có nhân, ai cũng muốn cắn một miếng.
Khấu Điềm Điềm vẫn chưa muốn bị cắn, đành phải túm chặt lớp da vampire này, sống chết cũng không dám rớt.
Y chẳng được thanh tĩnh bao lâu, chỉ vừa mới đặt mông ngồi xuống đã có vị khách tiến lên phía trước, khom người một cái về phía y: “Tử tước Glenn, không biết liệu tôi có thể có được vinh hạnh, mời ngài cùng nhảy một điệu với mình?”
“Xin lỗi,“ Khấu Đông trả lời, “Tôi không khiêu vũ.”
Y đâu có điên như thế, dở hơi mới nhảy cùng vampire nhé.
Chờ bị làm thịt à?
Vị khách vừa mời đành phải tiếc nuối tránh ra, ngay sau đó, chưa tới vài phút, lại có một vị khách khác tiến lên phía trước, vẫn mời y đi khiêu vũ như cũ.
Khấu Đông tiếp tục từ chối hắn ta, lý do cũng giống nhau: Không khiêu vũ.
Chẳng biết tại sao, sau khi y nói ra lý do này, khách khứa đều nhìn y hệt như chiếc bánh ngọt đã chui vào miệng người khác, trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối, lưu luyến không rời liếc từ đầu xuống chân y...
Chuyện quái gì thế?
Khấu Đông có chút hoang mang.
Chỉ là nhảy một điệu thôi, sao đối phương lại tỏ vẻ cứ như... vụt mất cơ hội trời cho ấy nhỉ?
Y cự tuyệt tất cả những người này, vừa mới bắt đầu chỉ có một hai người, sau đó là toàn bộ các quý tộc đều dứt khoát dừng khiêu vũ, tưởng chừng muốn hợp thành vòng tròn vây xung quanh y. Sân nhảy trống không, vô số cánh tay vươn ra trước mặt Khấu Đông như rừng cây, mỗi người đều hướng lòng tay của mình về phía trước, mong mỏi chờ y đặt lên.
Khấu Đông bị vampire vây quanh: “......”
Y thật sự nhỏ bé, đáng thương, bất lực lắm đó.
Căn bản không thể hiểu nổi trong đầu đàn biến thái này nghĩ gì mà, rốt cuộc là kích động cái gì chứ?
Chẳng đợi y suy nghĩ cẩn thận, một thanh âm khác đã truyền đến: “Tránh ra.”
Người nói chuyện chính là thiếu niên ngồi đối diện Khấu Đông ở buổi tiệc tối kia, thân phận chắc hẳn không thấp, dường như rất có quyền thế trong đám huyết tộc. Sau khi cậu ta cất lời, nhóm vampire hơi khựng lại, cuối cùng dù không cam tâm tình nguyện vẫn nhường một con đường cho cậu ta.
Cậu ta đi về phía Khấu Đông.
Con đường này cũng chẳng xa mấy, thiếu niên quý tộc bước vài bước đã tới đích. Cậu ta cúi đầu nhìn người trước mặt, âm sắc lãnh đạm.
“Cậu không khiêu vũ?”
Khấu Đông lắc lắc đầu.
“—— Không.”
Thiếu niên quý tộc hơi nheo mắt lại, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm Khấu Đông, tựa hồ có chút tức giận.
“Cậu đến nhảy,“ Cậu ta lấy giọng điệu giống hệt một loại mệnh lệnh nói, “Đêm nay tôi còn chưa được ăn gì cả.”
Khấu Đông càng thêm khó hiểu, nghĩ thầm chuyện đấy thì liên quan quái gì tới tôi, làm như ăn thịt tôi không bằng —— cậu thích ăn thì tự đi mà ăn.
Hơn nữa cho dù tôi và cậu nhảy một điệu, cũng đâu thể làm cậu no được!
Y ngồi trên ghế không nhúc nhích, bầu không khí dần trở nên cổ quái.
Dưới bầu không khí giằng co này, cánh cửa lại lần nữa được kéo ra. Nam tước làm chủ nhà cuối cùng cũng lên sân, gã đã thay một bộ đồ mới, tâm tình có vẻ không tốt lắm, trên tay đang cầm một chiếc khăn màu trắng muốt chà lau hai tay mình.
Có người hỏi gã sao lúc này mới đến.
“Gặp phải điểm tâm không nghe lời,“ Nam tước nói, vẻ u ám trên gương mặt chợt lóe lên, sau đó đôi môi đỏ tươi căng mọng bỗng nhếch về phía trước, “Để các vị đợi lâu rồi.”
Lão quản gia móc ra một chiếc đồng hồ quả quýt từ ngực mình, trầm thấp nhắc nhở: “Đại nhân, đã đến giờ rồi.”
Chẳng biết tại sao, những lời này đột nhiên làm Khấu Đông rùng mình như lên cơn sốt rét.
... Đây là có ý gì?
Trong lòng y thấp thỏm, lại trông thấy quản gia bắt đầu chỉnh máy phát đĩa cổ điển. Tiếng nhạc mới vang lên, thanh âm của đàn violin du dương êm ái, tựa như đang nhỏ giọng thủ thỉ cùng tình nhân. Giữa âm sắc này, nhóm huyết tộc vốn đang đứng yên từ từ bắt cặp với nhau, một đôi rồi một đôi, lại lần nữa tiếp tục khiêu vũ. Dưới ánh nến nhạt nhoà, châu báu trên cổ áo và ống tay của bọn họ càng trở nên rực rỡ lấp lánh.
Người khiêu vũ mỗi lúc một nhiều, các huyết tộc mới cũng lần lượt gia nhập. Vạt áo tung bay, bước chân xê dịch.
Bên cạnh sàn nhảy chỉ còn Khấu Đông, Diệp Ngôn Chi và thiếu niên quý tộc vẫn đứng đó.
“Sao vậy,“ Cậu ta nói với Khấu Đông, “Hay là do chúng tôi chiêu đãi chưa chu toàn? Tôi thấy đêm nay Tử tước Glenn chưa động vào bất kỳ loại đồ ăn nào.”
Khấu Đông trả lời: “Đương nhiên là không.”
Y mím môi.
“Chỉ là tôi thường ngày hay bắt bẻ, uống không quen máu lạ thôi.”
Bắt bẻ không phải điều gì quan trọng, giữa đám huyết tộc này, có đầy rẫy những kẻ kén chọn. Nam tước nghe vậy cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ là nụ cười càng kéo rộng hơn, đôi lông mày hơi cong lên.
Đồng tử của gã cũng phóng đại, là phản ứng khi bắt gặp con mồi.
“Vậy để tốt nhất,“ Nam tước chậm rãi nói, “Nếu Tử tước Glenn đã chướng mắt những thứ đó, không bằng ngài cùng khiêu vũ với tôi?”
Khấu Đông: “......”
Xem ra mạch não của huyết tộc, chính là mở bài —— thân bài —— khiêu vũ. [1]
[1] Gốc 起承转跳舞, tác giả chế từ 起承转合: Khởi, thừa, chuyển, hợp (thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.)
Nhưng hiển nhiên Nam tước là NPC quan trọng, trong lúc nhất thời Khấu Đông cũng có chút bối rối, nếu y từ chối lời mời của đối phương, liệu có khả năng phát sinh sự kiện ngoài ý muốn hay không. Cuối cùng, vì e ngại việc bản thân còn đang ở địa bàn của người ta, y đành gật đầu, đứng dậy.
“Vậy làm phiền ngài.”
Thiếu niên quý tộc chợt hừ nhẹ một tiếng, ngồi thật mạnh xuống ghế dựa.
Nam tước nắm chặt lấy bàn tay y, dẫn y đi về phía sàn nhảy.
Khấu Đông đương nhiên không biết nhảy, cũng may Nam tước có kinh nghiệm phong phú, dường như toàn bộ quá trình đều là gã điều khiển. Dưới sự chỉ dẫn của gã, tuy rằng vũ đạo của Khấu Đông không thể tính là đẹp, nhưng tuyệt đối cũng không tệ. Y rập khuôn bước chân theo người bên cạnh, ở trong mắt đám huyết tộc, chỉ là tốc độ chậm hơn một chút so với những người khác thôi, không thành vấn đề.
Xoay tròn.
Đến gần.
Lại xoay tròn.
Âm nhạc chậm rãi mà êm ru, tựa như làm say lòng người. Cái bóng của ngọn đèn dầu hắt vào trong đồng tử xanh thẳm người trước mặt, Nam tước săn sóc nắm hờ lấy cổ tay y, mượn lúc y xoay tròn mà dùng chút lực đạo, không để y bị văng ra ngoài.
Động tác của gã nho nhã lễ độ, cực kỳ có phong độ quý ông, cơ hồ làm người khác quên mất gã chính là một con quái vật ăn tươi nuốt sống.
Khóe môi gã vẫn treo nụ cười như có như không.
Lại đến gần một lần nữa, gã trầm thấp nói: “Ngài nhảy thật tốt.”
Lời này đơn thuần là nói bừa, Khấu Đông nhảy chỉ tàm tạm thôi, còn một đoạn dài nữa mới đến chữ “tốt“.
Nhưng ở trong mắt Nam tước thì tưởng chừng đã gần như hoàn mỹ rồi. Gã hơi híp mắt, hai chiếc răng nhọn chọc xuống môi, cảm thụ hương thơm say lòng người lúc gần lúc xa, quanh quẩn giữa lồng ngực gã.
Lực đạo của Nam tước dần trở nên mạnh hơn, một lần nữa kéo thanh niên về khuỷu tay.
Mái tóc đen của thanh niên được buộc chỉnh tề ở sau gáy, chỉ có phần đuôi hơi uốn lên. Làn da y mịn màng nõn nà, tỏa ra ánh sáng rực rỡ như ngà voi, gân xanh trên cổ cũng không quá rõ ràng, giấu ở dưới lớp da thịt mỏng manh, một đoạn màu tím nhạt, uốn lượn giống như bóng dáng rắn nhỏ trườn bò lưu lại.
Yết hầu Nam tước giật giật, cổ họng chưa bao giờ khát khô đến thế.
Gã không thể đếm xuể số nhân loại cùng huyết tộc mình từng gặp, nhưng người có mùi hương say đắm tới trình độ này, lại chưa bao giờ thấy.
Gã lại tăng lực đạo nắm lấy cổ tay thanh niên.
Âm nhạc càng thêm nhẹ nhàng chậm chạp, cơ hồ biến thành lời nỉ non mờ ảo thấp thoáng. Bầu không khí trong sàn nhảy dần trở nên mê say, những đôi huyết tộc chậm rãi khiêu vũ đến gần, hiếm khi nào bọn họ lơ đễnh như vậy, trộm dùng ánh mắt ngắm nhìn Nam tước cùng bạn nhảy của gã.
Ngay sau đó, hình bóng nhóm huyết tộc chồng lên nhau.
Từng người một dùng răng nhọn chọc thủng cổ bạn nhảy, giống như ong mật đâm vào giữa nhụỵ hoa, tham lam hấp thu mật ngọt ở nơi đó.
Khấu Đông vẫn còn ngơ ngẩn. Y rơi vào một loại trạng thái cực kỳ quái dị, rõ ràng trong lòng đột nhiên căng thẳng, nhận ra có điều gì đấy không đúng, nhưng thân thể lại mềm nhũn, không thể động đậy chút nào, chỉ máy móc di chuyển theo lực đạo của Nam tước. Đôi mắt xanh thẳm của Nam tước xích lại gần y, gò má tái nhợt không giống người bình thường kia ghé vào bên gáy y, giống như lần trước ở sô pha, hít một hơi thật sâu.
Mùi hương của huyết dịch lập tức trào dâng, gã thỏa mãn mà nhắm mắt, hé miệng, để lộ hoàn toàn hai chiếc răng sắc nhọn của mình.
“Chẳng phải ngài không muốn ăn những món đó sao?”
Gã thấp giọng nói ở bên tai Khấu Đông.
Khấu Đông không nói được câu nào, khí tức huyết tộc lạnh băng phun trên cổ y. Tựa như rắn độc, ôm ý xấu trườn quanh vân da y rồi bò lên.
“—— Vậy ngài hãy để tôi trở thành đồ ăn đêm nay của ngài đi.”
Gã đã hoàn toàn đến gần.
Khấu Đông cảm giác được răng nhọn chọc lên cọ xát làn da mình, ngay giây tiếp theo sẽ có thể lập tức đâm thủng.
Chuyện này không được!
Y kịch liệt phản đối trong lòng, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì với tiếng nhạc này, lại có khả năng khiến cả người y mềm nhũn như bông, mất hết sức lực, giống như con cừu non vươn cổ mình ra, mặc cho quái vật hút máu này muốn làm gì thì làm.
Bây giờ...
Nếu thật sự bị hút, thân phận nhân loại của y sẽ lập tức bại lộ trước mặt Nam tước tại đây!
Khấu Đông nỗ lực khắc chế cảm giác tê dại kỳ quái kia, duỗi tay đẩy người trước mặt ra. Còn chưa đợi y đẩy được, bên tai bỗng có người lạnh lùng nói: “Xin lỗi.”
Đột nhiên, có một lực đạo cực mạnh bất ngờ giữ lấy bờ vai Khấu Đông, gần như cưỡng chế mà kéo y từ trong lồng ngực Nam tước ra.
Nam tước vồ hụt, chầm chậm nâng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của nam phó bên người kia.
Gã không vui nói: “Mày?”
Gã nhớ rõ tên nam phó này, hẳn là người kết ước của Tử tước Glenn. Nhưng cho dù là vãn bối của Tử tước Glenn, cũng không nên tùy tiện gián đoạn việc ăn uống của gã như thế.
“Xin lỗi,“ Diệp Ngôn Chi lạnh lùng nói, “Chủ nhân đã từng hứa với tôi, máu của ngài ấy, chỉ cung cấp cho tôi.”
Nam tước nheo mắt lại.
Phương thức ở chung của vãn bối cùng bậc cha chú trong giới huyết tộc không thể đánh đồng với nhau, nhưng phàm là bậc cha chú cho sơ ủng, bình thường đều phải có trách nhiệm dạy dỗ vãn bối, thật sự sắm vai một người cha. Bởi vì lúc sơ ủng cần trao đổi huyết dịch, nên sau khi sơ ủng cũng sẽ thân mật với huyết tộc nọ hơn huyết tộc bình thường.
Hứa hẹn loại chuyện này, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.
Nhưng hứa hẹn với một hạ nhân thân phận ti tiện thì...
Gã nhíu mày, vì trên người Diệp Ngôn Chi toả ra hơi thở có chút không xác định được. Lực uy hiếp mạnh mẽ như vậy, thật sự chỉ là hạ nhân?
Diệp Ngôn Chi không quan tâm gã suy nghĩ cái gì, chỉ kéo Khấu Đông ra, vỗ vỗ y. Bàn tay thanh niên giống như có ma lực, đầu óc của Khấu Đông rốt cuộc mới thoát ra được loại trạng thái kỳ dị ban nãy, thấp giọng nói: “Ngôn Chi...”
Thậm chí y còn không gọi “A nhãi con“.
“Đừng nói chuyện,“ Diệp Ngôn Chi trầm giọng nói, bàn tay vỗ vỗ sau gáy y, “Bọn chúng đều đang nhìn.”
Lời này nói không sai, tất cả huyết tộc đều đang nhìn qua phía này, bọn y không thể trốn được. Muốn vượt qua ải ngày hôm nay, một trong hai người bọn y nhất định phải làm ra hành động mà vampire nên có.
Khấu Đông có chút lo lắng, muốn nói gì đấy, lại thấy Diệp Ngôn Chi chậm rãi dựa đầu tới gần y.
Hơi thở này quá quen thuộc với y, Khấu Đông cũng không kháng cự giống trước đó. Chỉ là trong lòng vẫn bất an như cũ, nhỏ giọng nói: “Nhưng cưng đâu phải...”
Nhưng cưng đâu phải huyết tộc, diễn như thế nào đây?
“Đừng nói chuyện.” Thanh âm của Diệp Ngôn chẳng hiểu sao có hơi khàn khàn, tựa như đang khắc chế gì đó, “Đừng cử động, tôi sẽ cẩn thận.”
Cẩn thận?
Cẩn thận cái gì?
Không đợi Khấu Đông phản ứng kịp thời, y bỗng cảm nhận được môi lưỡi của đối phương. Mềm mại, tinh tế, di chuyển ở trên cổ y, mơn trớn qua lại một vùng nhỏ làn da non mịn kia.
Một vùng đó đều trở nên ướt dầm dề, hai chân Khấu Đông không hiểu sao lại nhũn cả ra. Y nâng tay lên trong vô thức, ôm lấy eo thanh niên, níu cho mình một điểm tựa chắc chắn.
Thanh âm của y cũng trở nên mơ hồ: “Nhãi con à...”
Diệp Ngôn Chi đột nhiên vươn thẳng cơ thể.
Cùng lúc đó, Khấu Đông cảm giác được có hai thứ gì đấy nhòn nhọn đặt lên làn da y. Còn chưa đợi y nghĩ ra đó là cái gì, thanh niên đã hơi dùng sức, đẩy chúng nó hoàn toàn đi vào ——
Diệp Ngôn Chi cắn y.
[14/06/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Điềm Điềm:.......???????!
————
Đã nói rùi, chỉ có mình cưng là người thôi.
Cho nên chồng của cưng đương nhiên cũng là Vampire!
Chếc tiệt ( ‵o′)凸 Sao tự dưng tui lại xúc động viết như vậy nhỉ?