Sân bay quốc tế Los Angeles, hai giờ chiều.
“Chuyến bay của bọn họ bị hoãn thêm một tiếng nữa, còn phải đợi một lúc, tìm một quán cafe ngồi nhé?” Tống Thần Đông kiểm tra tình trạng chuyến bay trên điện thoại, nói với Viên Hạ.
Viên Hạ gật đầu, nói: “Được thôi… bên kia có Starbucks kìa.”
Viên Hạ mua một ly mocha, Tống Thần Đông vì bệnh tình không hợp uống cà phê, chỉ mua nước lạnh, hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhìn dòng người qua lại bên ngoài, đủ loại màu da, đủ kiểu câu chuyện. Máy bay lướt trên bầu trời, để lại một dải mây dài. echkidieu2029.wordpress.com
“Anh Thần Đông, anh nói xem quà em mua bọn họ sẽ thích chứ? Mẹ anh có thích khăn lụa không? Ba anh có thích màu xanh không? Ví đựng thẻ em mua cho ông ấy là màu xanh tím, em cảm thấy nó rất đẹp.” Viên Hạ uống một ngụm cà phê, lập tức mở máy hát, “du du du” như cái cây bắn đậu hà lan, nói hết những lo lắng trong lòng ra, “Em mặc bộ đồ này có tùy tiện lắm không, có cảm thấy em không tôn trọng bọn họ không? Hay là bây giờ em đi mua đồ tây nhé, dù sao cũng còn kịp.”
Tống Thần Đông nhịn không được phì cười, mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ nhìn Viên Hạ, nói: “Quà của em bọn họ sẽ thích, quần áo của em cũng sẽ thích, bọn họ sẽ thích em mà, yên tâm đi.”
Viên Hạ vẫn còn rối rắm cắn ống hút, ấn đường nhăn đến nỗi hằn ra một vết nhạt.
Tống Thần Đông cố gắng đè khóe môi cứ giương lên của mình, nói: “Bộ đồ này rất đẹp, trông em rất đẹp trai, tràn đầy sức sống.”
Câu này của Tống Thần Đông không hề dối trá chút nào. Tính cách Viên Hạ vốn đã lạc quan, nụ cười như ánh mặt trời, cả người từ trên xuống dưới đều tràn ngập phấn chấn. Dáng người cậu là kiểu thiếu niên, cho dù là mặc quần áo gì, đều tạo cho người ta cảm giác sáng láng, thoải mái. Lúc này cậu mặc một cái áo sơ mi jeans, phối cùng với chiếc quần bò kaki, tôn lên dáng người thon dài của cậu, vừa không quá câu nệ lại không hề tùy tiện, là bề ngoài của một chàng trai ấm áp. đọc goctruyen có ngày hói đầu
“Tóc em thì sao? Có dùng quá nhiều sáp chải tóc không?” Viên Hạ vẫn còn rất bất an.
Tống Thần Đông không trả lời ngay, mà hứng thú đánh giá cậu, mới hỏi: “Viên Viên, em nói thật cho anh nghe, ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, có phải em cũng căng thẳng như thế này không?”
Viên Hạ nhìn chằm chằm ống hút, thẹn thùng nói: “Gần như thế…”
“Nhưng mà rõ ràng là không cần căng thẳng đúng chứ? Bây giờ chúng ta đang qua lại rất tốt.” Tống Thần Đông nói, “Để anh kể em nghe về ba mẹ anh nhé, biết nhiều hơn thì em sẽ không căng thẳng nữa.”
Viên Hạ gật đầu.
“Mẹ anh lúc trước là tiếp viên hàng không, sau khi sinh anh thì trở thành một bà nội trợ toàn thời gian. Ba anh là giáo sư đại học, dạy môn xã hội học, mới nghỉ hưu không lâu. Lúc trước những chương trình ủng hộ bình quyền cho người đồng tính ở trong nước, ông ấy đều có tham gia.”
Viên Hạ tán thưởng: “Lợi hại vậy… người có văn hóa…”
“Bọn họ thật sự rất dễ tính, mẹ anh ngoại trừ nói hơi nhiều thì hình như cũng không có chỗ nào để chê. Còn ba anh, ngoài miệng thì ‘open-minded’, nhưng mà chuyện gì ông cũng nhìn thấu.” đọc sstruyen bị ngu học
Viên Hạ yên tâm hơn một chút.
“Người nhà em thì sao? Có tiện nói không?” Tống Thần Đông thuận tiện hỏi thăm.
Viên Hạ nói: “Bây giờ bọn họ đến San Francisco rồi, lúc trước thì ở Los Angeles. Ba em là lập trình viên, mẹ em bây giờ là đại lý bất động sản. Bọn họ trước giờ chưa từng ràng buộc em, nhưng mà đối xử với em rất tốt.”
“Là một gia đình rất hạnh phúc.” Tống Thần Đông nói.
Viên Hạ cười, nói “Phải”.
Điện thoại Tống Thần Đông vang lên, là tin nhắn wechat. Anh liếc một cái, vỗ vỗ vai Viên Hạ, nói: “Đi thôi, bọn họ đến rồi.”
Tống Thần Đông sợ người ta nhận ra, đội một cái mũ bóng chày, nhưng mẹ Tống liếc mắt một cái là thấy anh, đứng từ xa hết sức vẫy tay.
Viên Hạ nhỏ giọng nói: “Mẹ anh vừa nhìn đã biết là người rất cởi mở.”
Tống Thần Đông cười nói: “Cởi mở quá đáng luôn ấy chứ.”
Viên Hạ: “…”
Rất nhanh Viên Hạ liền hiểu “quá đáng” là như thế nào.
Mẹ Tống bỏ lại ba Tống và đống hành lý ở phía sau, chạy tót ra ngoài, hết sức nhiệt tình ôm Viên Hạ một cái, rồi mới nhớ ra phải chào hỏi: “Con là Viên Hạ phải không, đẹp trai hơn cả trong ảnh. Chào con chào con, máy bay hơi muộn, không để con đợi lâu chứ.”
“Con chào dì… Không, không đợi lâu ạ…” Viên Hạ hơi mờ mịt, Tống Thần Đông đã đưa ảnh của mình cho họ xem rồi sao?
“Da con đẹp thật đấy, trắng trẻo sạch sẽ, Thần Đông thì kém quá.” Mẹ Tống vươn tay nhấc mũ Tống Thần Đông lên, đánh giá, “Con nhìn đi… hầy.. sao con lại đen hơn trước thế này?!”
Tống Thần Đông lại đè mũ xuống, nói: “Ánh nắng Cali quá tốt.”
Mẹ Tống: “Chống nắng quan trọng lắm đấy! Nếu không con sẽ nhanh già, ngày nào mẹ cũng bôi kem, ba con thì chẳng bôi tẹo nào, con nhìn xem có phải cách biệt rất lớn không? Còn có người còn hỏi sau lưng là mẹ có phải vợ sau của ổng không. Bạn trai nhỏ của con trẻ hơn con phải không, con thế này là không được…”
Ba Tống mới vừa kéo hành lý tới, vừa tới đã trúng một ngay một dao.
“Con chào chú!” Viên Hạ toét miệng cười, còn phải hòa giải, “Anh Thần Đông ngày nào cũng chạy bộ vận động ở ngoài trời, thói quen sinh hoạt rất lành mạnh, con thì tệ lắm, chỉ thích ở nhà nấu vài món ăn, không thấy mặt trời đâu.”
“Thích nấu ăn à, dì cũng thích. Vừa nãy đồ ăn trên máy bay dở quá, dì chẳng ăn được gì, đưa hết cho ba nó.” Mẹ Tống nói.
Sự nhiệt tình của mẹ Tống làm Viên Hạ có hơi không chống đỡ nổi, cậu cầu cứu liếc Tống Thần Đông, hỏi ý: “Vậy bây giờ chúng ta đưa chú với dì về nhà, hay là tìm nơi nào ăn trước?”
Mẹ Tống kéo tay Viên Hạ, nói: “Đi ăn đi ăn, dì nói là quyết. Đi thôi! Nhà hàng bán cua hoàng đế lần trước còn mở chứ?”
Tống Thần Đông và ba Tống đi phía sau xách hành lý, theo đuôi ra khỏi sân bay.
“Viên Hạ à, bình thường ba mẹ con ở nhà gọi con là gì?” Trên đường đến nhà hàng, mẹ Tống vẫn không chịu ngừng liên tục nói chuyện với Viên Hạ.
Viên Hạ đáp: “Nhũ danh của con là Viên Viên.”
“Vậy Viên Viên à, ba mẹ con làm nghề gì?”
Viên Hạ thành thật nói lại lần nữa.
“Nhìn con nhỏ tuổi ghê, năm nay bao nhiêu rồi?”
Viên Hạ cảm thấy mình đang bị tra hộ khẩu, kiên nhẫn nói: “25 rồi ạ.”
Mẹ Tống hài lòng gật đầu: “Tuổi này rất vừa vặn, dì cũng 25 tuổi kết hôn với ba nó.”
Viên Hạ: “…”
Tống Thần Đông vừa lái xe, vừa liếc gương chiếu hậu, giải vây cho cậu: “Mẹ, ngồi máy bay có mệt không, có muốn ngủ một lát không? Đến nơi con gọi.”
Mê Tống ghét bỏ nói: “Ây dô, con đừng có làm phiền mẹ và Viên Viên nói chuyện!”
Viên Hạ liền mỉm cười, cảm thấy Tống Thần Đông ở trước mặt mẹ anh quả thật là không có sức chiến đấu, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ nam thần quốc dân, chắc là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Lúc trước cậu vẫn không hiểu uy lực của cái gọi là giục cưới, bây giờ nhìn thấy thái độ của mẹ Tống, quả thật là có thể lý giải rồi.
“Vậy bây giờ con còn đang đi học hay là đi làm rồi?” Mẹ Tống cười ngọt ngào hỏi.
Viên Hạ: “Đang đi làm ạ, con ở bên này mở một nhà hàng.”
“Woa! Vậy thì tốt quá! Không chỉ thích nấu ăn, lại còn là chuyên nghiệp.” Mẹ Tống khoái chí, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, chau mày, “Nhưng mà một thời gian nữa Thần Đông phải về nước rồi, nhà hàng này của con…”
Giọng ba Tống truyền tới từ ghế phụ: “Em đừng có bận tâm nhiều như vậy.”
Trong lòng Viên Hạ điên cuồng gật đầu, mẹ Tống trừng mắt ba Tống, rồi lại bắt đầu tán gẫu chuyện đông chuyện tây.
Sau khi ăn xong thì đưa họ về nhà, hai người vì bay chặng dài và lệch múi giờ nên định đi ngủ trước. lỗ tai Viên Hạ cuối cùng cũng được yên tĩnh.
“Mệt xỉu rồi chứ gì.” Tống Thần Đông rót cho cậu một cốc nước chanh.
Viên Hạ ỉu xìu nằm trên bàn, không thèm động dậy.
Tống Thần Đông ngồi xuống cùng cậu, Viên Hạ nhìn anh từ trên xuống dưới, đột nhiên có một cảm giác rất ấm áp, cảm xúc trong tim đang lặng lẽ lan tràn.
“Mẹ anh đúng là nói hơi nhiều, nhưng nói càng nhiều càng chứng tỏ là bà thích em, hy vọng em đừng để ý.” Tống Thần Đông giải thích.
Viên Hạ nói: “Không đâu, em cũng rất thích cảm giác này, rất náo nhiệt.”
Tống Thần Đông “Ừm” một tiếng, xoay xoay ly nước.
Viên Hạ thật lòng rất thích mẹ Tống, nhưng mà về cái kiểu giục cưới tận dụng hết mọi lúc như của bà lại khiến cậu thấy không yên. Cậu có giác ngộ phải kết hôn với Tống Thần Đông, nhưng thời gian dài lại không nghĩ ra hôn nhân có ý nghĩa gì.
“Anh Thần Đông, anh muốn kết hôn với em không?” Viên Hạ đột nhiên nói, giống như chỉ thuận miệng hỏi một câu.
Ánh mặt trời lúc này rất vừa đủ, trên bàn ăn còn cắm một đóa hoa thược dược.
“Nếu như muốn anh kết hôn ngay bây giờ, đối tượng duy nhất anh có thể nghĩ đến chính là em.” Một lúc sau, Tống Thần Đông trả lời như vậy.