Ngư Dược Nông Môn

Chương 17: Chương 17: Bình Thị Tới Thăm




Hôm nay mặt trời không tệ, Đỗ Tiểu Ngư tranh thủ ánh mặt trời tốt đi ra xem nắng, chốc lát sau cảm thấy nóng lên, độ ấm này rất thích hợp, nàng vừa lòng gật đầu, xoay người đi lấy đậu hủ ngày hôm qua làm xong ngâm nước ra. Đỗ Hoàng Hoa đi ra đồng hỗ trợ, trong nhà trừ nàng ra chỉ còn lại Triệu thị, giờ phút này bà đang tách ngô, mấy ngày hôm trước thu hoạch một mẫu ngô, trong đó đại bộ phận là dùng để làm bột ngô, cho nên không rảnh quan tâm Đỗ Tiểu Ngư đang làm cái gì.Nàng chuyển từ trong phòng ra hai chiếc ghế, lại cầm cái sàng trúc kê lên ghế, chuẩn bị phơi nắng đậu hủ.

Đậu hủ rất trắng, không được ngay ngắn, có chút gồ ghề, số lượng không nhiều, nhưng Đỗ Tiểu Ngư rất quý trọng, đây chính là tự tay nàng làm, còn là quấn quít lấy Đỗ Hoàng Hoa nhóm lửa cho nàng vất vả mới làm thành, cho nên phải cẩn thận, đặt từng khối trên chiếc sàng trúc, lại dùng khăn mặt lau khô nước bên cạnh.

Cứ phơi nắng như vậy đại khái phải có hai ba canh giờ.

Nàng phỏng đoán thôi, chưa chắc đã thành công, vì bản thân trước kia chưa từng làm, loại phương pháp này từng xem ở trên mạng lấy tới thử một lần.

Trong viện tràn đầy mùi ngô, buổi tối sẽ ăn ngô nấu, nàng nhếch miệng cười rộ lên, vỗ vỗ tay vắt khăn sang một bên tính đi giúp Triệu thị tách hạt ngô, ai ngờ lúc xoay người đã thấy một phụ nhân trung niên đứng cửa viện thò đầu vào nhìn, nàng không biết người này, Đỗ Tiểu Ngư làm bộ không thấy nhấc chân đi vào trong.

Phụ nhân kia lại xông lên, hai tay bắt lấy người nàng làm nàng rung lên.

Đỗ Tiểu Ngư sợ tới mức kêu sợ hãi, “Ngươi, ngươi làm gì?”

Phụ nhân kia cười khanh khách, trên khuôn mặt trắng rơi xuống mấy tầng phấn, dí sát vào mặt nàng hôn một cái, phát ra chậc chậc thanh âm, “Ôi, đứa nhỏ không lương tâm này, không nhớ Bình đại nương của cháu à? Đúng là đứa càng lớn càng xinh đẹp, nhìn làm người ta yêu thích, mẹ cháu đâu? Tỷ tỷ cháu đâu? Chỉ có một mình cháu ở nhà thôi à?”

Đỗ Tiểu Ngư bị bà ta hôn ghê tởm, đơn giản coi như không biết, giật ra cuống họng gào thét, “Mẹ, mẹ ơi! Mau tới đây!”

Triệu thị còn tưởng nàng bị ngã, vội vàng chạy đến, nhìn thấy mặt phụ nhân kia rõ ràng hiện lên giống như không hờn giận, nhưng chỉ thản nhiên nói, “Thì ra là Bình đại tỷ, có chuyện gì vậy?”

Không mời bà ta vào nhà ngồi, xem ra hai người không có giao tình gì, Đỗ Tiểu Ngư lập tức giãy dụa muốn xuống dưới, nếu mẫu thân nhà mình không nể tình, nàng tự nhiên càng thêm không cần nể tình, phụ nhân này nồng nặc son phấn, một vị son phấn sặc cả mũi, nàng đã bị nghẹn không chịu nổi rồi.

Bình thị buông nàng, nhưng tay kia thì vẫn cầm lấy không buông, từ trong lòng lấy ra mấy khối kẹo đưa qua, cười tủm tỉm nói, “Thứ này ăn ngon lắm, em bé trấn trên mới được ăn cái này đấy, thích không?”

Không phải chỉ là mấy cái kẹo thôi sao? Cứ làm như nàng chưa thấy bao giờ vậy! Đỗ Tiểu Ngư âm thầm buồn cười, xem cũng không thèm xem xoay người bước đi, miệng nói, “Ăn cái này sẽ bị hỏng răng.”

Bình thị xấu hổ tay vẫn còn ở không trung, bà ta nhìn Triệu thị cực kì lãnh đạm, vốn định nếu có thể dỗ Đỗ Tiểu Ngư vui vẻ, cố gắng làm dịu xuống không khí, ai biết tiểu cô nương này thế nhưng có thể chống lại được dụ hoặc, phải biết rằng kẹo này là ở trấn Phi Tiên cũng rất ít gặp, đổi thành đứa nhỏ nhà nông khác đã sớm thèm ăn chảy nước miếng.

Triệu thị lộ ra chút cười, vậy mà không quăng mặt của bà, nếu nhảy lon ton lên lấy kẹo, sau đó không thể thiếu bị dạy dỗ vài câu.

“Tiểu Ngư thật ngoan nha, đều là ngươi dạy tốt, Hoàng Hoa cũng là cô nương hiền lành trong thôn.”

Bình thị ngượng ngùng cười đút kẹo vào trong túi áo.

“Cô nương tốt trong thôn nhiều lắm, Hoàng Hoa nhà chúng ta không tính cái gì.”

Triệu thị như trước phụng phịu, “Bình Đại tỷ không bận việc đồng áng sao? Mọi nhà đều đang thu hoạch, ngươi lại đến gõ cửa, ta còn thật nhiều ngô phải bóc đây!”

“Nhà chúng có vài mẫu kia, mình lão nhân là đủ rồi,” Bình thị đi vào vài bước, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, “Mấy khi mới đến một lần, đại muội tử bớt chút được không, ngày thường ta cũng bề bộn nhiều việc, ngươi cũng biết vừa phải thiêu thùa may vá vừa phải đi đỡ đẻ, lại nói tiếp đứa nhỏ Hoàng Hoa này là ta đỡ ra đấy, nha đầu kia lúc trước ta nhìn đã nói phúc khí tốt mà.”

Nghe Bình thị nói đỡ đẻ, Đỗ Tiểu Ngư nghĩ tới ngày ấy ở nhà Ngô Đại nương nghe được kia, nói Chu thị từ bà đỡ nơi đó biết được ngày sinh tháng đẻ của Hoàng Hoa, cầm cùng với của Lưu phu tử đi xem, như vậy bà đỡ kia chính là Bình thị này rồi? thảo nào Triệu thị nhìn thấy bà ta thì không thích, ai bảo bà ta lại tự mình tiết lộ tin tức của người khác, hoàn toàn không có đạo đức nghề nghiệp rồi!

Quả nhiên Triệu thị càng thêm bốc hỏa, mày nhăn lại nói, “Hoàng Hoa có phúc khí hay không không cần Đại tỷ quan tâm, làm mẹ ta đây sẽ lo!”

Bình thị còn không biết chuyện của bà ta đã bị Triệu thị biết rồi, nghe được phất phất tay cười nói, “Ngươi làm mẹ đương nhiên quan tâm rồi, nhưng mà Hoàng Hoa là ta đỡ đẻ, làm sao lại không có chút cảm tình chứ, nhìn nó từ trong bụng mẹ đi ra, lại trưởng thành thành cô nương xinh đẹp như vậy, nhìn mà ngọt tới ruột, nếu gả cho nhà tốt, ôi, thật đúng là thập toàn thập mỹ!”

Đỗ Tiểu Ngư nghe được trợn mắt lên, thật sự quan tâm như vậy sao lại chưa từng thấy lộ mặt, lúc này e là được ưu việt gì đó!

Không đợi Triệu thị nói chuyện, bà ta thần bí hề hề nhỏ giọng nói, “Hôm qua ta làm một giấc mộng, mộng Hoàng Hoa mặc vàng đeo bạc cầm sách đấy, sau này nghĩ lại, không phải là dấu hiệu tốt sao? Lưu phu tử dạy học ngay thôn chúng ta đang tìm vợ, lại là lão sư của Văn Uyên nhà các ngươi, thật sự là thân càng thêm thân! Lưu gia có nhiều đất, mẹ của Lưu phu tử mấy ngày trước còn bảo ta chọn cô nương tốt, đang đau đầu tìm nhà ai đây, nhắc tới Lưu phu tử trong thôn, người người đều muốn gả nữ nhi đi qua, chuyện tốt này ta đương nhiên chỉ giữ cho Hoàng Hoa nhà chúng ta thôi, đại muội tử ngươi nói có phải hay không? Tương lai Văn Uyên có tỷ phu này, khảo cái cử nhân tiến sĩ còn không phải rất đơn giản sao!”

Triệu thị sắc mặt trầm lại thêm trầm, lại ngoài ý muốn không có phát tác, “Lưu phu tử là tốt, nhưng chung quy tuổi lớn một chút……”

“Lớn chút biết thương người, tuổi còn nhỏ có cái gì tốt chứ?”

Bình thị phe phẩy đầu, “Trong thôn này những kẻ đánh nàng dâu không phải là những người nhỏ tuổi sao, Hoàng Hoa thành thật dễ dàng bị bắt nạt như vậy, tìm cái tuổi lớn mới hợp, đều nói chồng già vợ trẻ đầu bạc giai lão, tương lai Lưu phu tử không coi nó là cục bảo à, còn có,” Bà ta dừng một chút, “Văn Uyên nhà các ngươi học bài không phải đóng tiền nữa, người một nhà thật tốt!”

Đỗ Tiểu Ngư nghe thấy mà cắn môi, miệng Bình thị này còn nói được, mấu chốt nhất là bắt được uy hiếp của Triệu thị, bà thương yêu nhất là Đỗ Văn Uyên, mà Đỗ Hoàng Hoa gả cho Lưu phu tử là tuyệt đối có lợi cho Đỗ Văn Uyên, nàng đi đến bên Triệu thị, nhỏ giọng nói,“Lưu phu tử nhìn lén Đại tỷ gội đầu đấy, con không thích hắn!”

“Cái gì?”

Triệu thị kinh hãi, “Thật sự?”

“Dù sao ngày đó Đại tỷ đang gội đầu, đi ra thì nhìn thấy Lưu phu tử ở bên ngoài, sợ tới mức Đại tỷ phải trốn về.”

Có thể quấy rối liền quấy rối, tuyệt không thể làm cho Triệu thị có một tia dao động, bộ dạng Lưu phu tử này nhân ma quỷ dạng, tuổi lại lớn như vậy, làm sao có thể để Đỗ Hoàng Hoa gả tới đó chứ? Đỗ Tiểu Ngư hoàn toàn nhận vô năng! Cho nên quyết định trước nói dối kéo thời gian rồi nói sau, chờ Ngô Đại nương trở về nói rõ ràng với Chu thị, nói không chừng sự tình có thể được giải quyết.

Bình thị trừng mắt nhìn Đỗ Tiểu Ngư một cái, vốn nhìn Triệu thị do dự đang cao hứng, nếu nói cửa hôn nhân này mà thành bà ít nhất có thể kiếm một lượng bạc, không thể bị tiểu nha đầu này trộn lẫn, lập tức hỏi, “Lưu phu tử làm người trong thôn người nào mà không biết chứ, làm sao có thể nhìn lén Hoàng Hoa gội đầu được? Đại muội tử, Tiểu Ngư này mê sảng không thể nghe được, Lưu phu tử khẳng định sẽ không như vậy!”

Triệu thị hồ nghi nhìn Đỗ Tiểu Ngư hỏi, “Lưu phu tử thực sự nhìn lén? Con không nên nói dối!”

“Tiểu Ngư không nói dối đâu, con và Đại tỷ vừa ra thì nhìn thấy Lưu phu tử, nếu không nhìn lén làm sao có thể ở trong sân? Không phải hẳn là ở trong phòng uống trà sao?”

Đỗ Tiểu Ngư tận sức nói dóc, hoàn toàn không đề cập tới Đỗ Văn Uyên lúc ấy cũng ở đó.

Bình thị chỉ sợ chuyện này ngâm nước nóng, vỗ đùi trách mắng, “Tiểu hài tử nói càn nói bậy, Lưu phu tử là cháu có thể nói lung tung sao? Cẩn thận ăn roi đấy!”

Đỗ Tiểu Ngư mượn cơ hội khóc lớn lên, tránh ở sau lưng Triệu thị reo lên, “Mẹ, bà ấy muốn đánh con, thật hung dữ, Tiểu Ngư sợ lắm, mẹ mau đuổi bà ấy đi!”

Triệu thị chưa có biểu hiện lại đã hù dọa Tiểu Ngư, Bình thị này xem ra rất nóng vội, bà quay đầu an ủi Đỗ Tiểu Ngư vài câu, nói với Bình thị, “Đứa nhỏ này nhát gan không dọa được, bình thường chúng ta mắng vài câu nó phải khóc cả ngày, hiện tại bị ngươi hù dọa sẽ khóc cả đêm mất, haiz, Bình Đại tỷ vẫn nên đi thôi, chuyện này ta sẽ suy nghĩ.”

Bình thị không chiếm được đáp án khẳng định là chưa muốn đi, sợ phiền phức sinh biến, vội vàng đứng tới chỗ Đỗ Tiểu Ngư miệng, “Ai nha, Đại Nương chỉ là đùa cháu thôi mà, làm sao có thể đánh roi chứ, Tiểu Ngư ngoan đừng khóc, kẹo này cầm lấy ăn đi, mau đừng trốn sau lưng mẹ cháu. Đại Nương với mẹ cháu còn có nhiều chuyện phải nói lắm, nếu cháu không khóc, Đại Nương cho cháu ăn ngon…”

Đỗ Tiểu Ngư bị bà ta đi tới chỗ trốn, thiếu chút nữa bị bắt được, thầm nghĩ Bình thị này da mặt đủ dày, người ta đã đuổi đi rồi mà còn không nghe, phải giáo huấn một trận mới được.

Nàng dẫn Bình thị đi đến chỗ đám cái sàng, thừa dịp lúc Bình thị đuổi theo ôm nàng, tránh một cái sang hướng bên cạnh, mà Bình thị ôm mình bị hụt, hơn nữa Đỗ Tiểu Ngư ngầm đẩy cái sàng trúc, vì thế cả người bà ta ngã sấp xuống cái sàng trúc, đậu hủ dính đầy trên người, trên mặt cũng bị dính khối đậu hủ rắn chắc, lúc ngẩng đầu mảnh vỡ rơi dọc theo hai má, Đỗ Tiểu Ngư cười đến đau bụng, đau lòng thực sự, haiz, đáng tiếc đậu hủ này.

Triệu thị cũng không nhịn được buồn cười, xuất phát từ lễ phép vẫn cầm khối khăn mặt lau cho bà ta.

Bình thị một bụng lửa giận, cảm thấy bản thân thật sự là không hay ho! Lôi thôi như thế khẳng định là không thể nói chuyện được nữa, đành phải cáo từ về nhà thay quần áo, lại bảo lần sau lại đến.

Đỗ Tiểu Ngư làm cái tư thế thắng lợi, sau đó tội nghiệp nhìn Triệu thị, “Mẹ, đậu hủ đều bị bà ta đè hỏng rồi, mẹ lại cho con một chút đi.”

Vẫn nên để Triệu thị làm có vẻ mau, nàng coi như lập công nên có thể đòi chút thưởng chứ nhỉ?

Quỷ nha đầu này, Triệu thị cười lắc đầu, nhưng sớm đã thành thói quen nàng thông minh, thôi làm cho nó chút đậu hủ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.