Ngư Dược Nông Môn

Chương 81: Chương 81: Cái Giá Gạt Người




Edit: Hắc Phượng Hoàng

Trong khoảnh khắc đó tiếng kêu gào như giết heo vang vọng khắp không trung

Khâu quả phụ lập tức từ trên mặt đất nhảy lên, lảo đảo chạy vội một đoạn đường mới dừng lại, nước mắt giàn giụa.

“A, thì ra có thể đi. ” Lập tức có người hô lên.

“Đúng vậy, căn bản là không có té gãy chân à, nữ nhân này quả thật là hạ tiện cư nhiên giả bộ bị thương lừa người.”

Trưởng thôn cũng trở mặt rồi, hất tay áo một cái, “Hai tỷ đệ các ngươi quá đáng rồi, sau này đừng làm chuyện vậy nữa, bằng không ta tuyệt đối không tha cho đám các ngươi.”

“Không có mà, trưởng thôn, Đại tỷ ta thật sự bị thương ở chân, trưởng thôn à, ông đừng đi.” Khưu Trưởng Vinh cuống gần chết, vừa muốn giữ trưởng thôn lại, vừa muốn đi xem đại tỷ hắn, không biết phải làm sao.

“Phụ nhân này không biết xấu hổ.” Đỗ Hiển lắc đầu liên tục, lại đi xua đuổi đám người, “Còn nhìn cái gì nữa, không thấy là gạt người à, căn bản là không có ngã.”

Các nữ nhân vây quanh chửi Khâu quả phụ, các nam nhân cũng hùng hùng hổ hổ đi.

“Nhị ca, huynh còn biết đâm ngân châm à, học lúc nào?” Đỗ Tiểu Ngư hỏi, “Muội thấy Khâu quả phụ đúng là bị thương tổn ở chân, nếu không sao dám cho huynh thử? Là huynh chữa khỏi cho bà ta?”

“Còn chưa học chữa làm sao?” Đỗ Văn Uyên nhàn nhạt nói.

“A?” Đỗ Tiểu Ngư càng ngày càng kỳ quái, “Vậy bà ấy . . .”

“Quá đau.”

“A?” Đỗ Tiểu Ngư run một cái, “Nhị ca thật ác độc.” Có thể khiến người ta quên mất đau đớn đứng lên vậy không biết sẽ đau thế nào, Khâu quả phụ lúc này thật sự xem như tự làm tự chịu.

Lúc này Chương Trác Dư kéo Vạn Phương Lâm tới nói: “Đỗ sư huynh vốn định mang chúng ta đến bái kiến Lâm sư phụ, không ngờ vừa tới đã nhìn thấy kịch hay, còn phấn khích hơn cả trên sách đấy, chẳng qua Đỗ sư huynh sao có thể làm bà ấy bò dậy? Huynh biết ngân châm điểm huyệt à?”

Đỗ Văn Uyên cười cười không trả lời, điểm huyệt gì chứ, hắn hiện tại có chút nội lực, làm đau người ta còn không dễ dàng sao? Chẳng qua may mà ngân châm không bị gãy ở bên trong, nếu không thì phiền toái rồi, hắn hơi giương tay áo, “Đi thôi, dẫn ngươi đi gặp sư phụ ta.”

Chương Trác Dư đã sớm nghe đại danh anh hùng đả hổ, đứng gần nhìn Lâm Tung, quả nhiên dáng người khôi ngô, uy vũ bất phàm, tất nhiên là rất kính ngưỡng.

Đỗ Tiểu Ngư ở bên cạnh nói chuyện với Vạn Phương Lâm, “Sao hôm nay bất chợt đến đây?”

“Mấy ngày trước biểu ca nghe được Đỗ công tử hỏi một tiểu thương ở chợ làm sao bắt con cua, mới biết ngươi muốn tự mình ra sông câu.” Vạn Phương Lâm nhếch miệng cười, dưới mũ che mặt mơ hồ lộ ra dung nhan xinh đẹp, “Biểu ca cũng thích ăn con cua nhất, xin chỉ thị cha mẹ nói muốn mang ta tới thôn chơi, mẹ đồng ý, còn cho chúng ta ở nơi này hai ngày, lúc đó trở lại cùng Đỗ công tử.”

Nghe được có biện pháp câu con cua, Đỗ Tiểu Ngư không nhịn được, vội kéo Đỗ Văn Uyên đi hỏi. Lâm Tung vốn mỗi ngày ăn cơm ở nhà bọn họ, mọi người cùng đi tới nhà Đỗ Hiển.

“. . .Thì ra con cua ngốc thật, chỉ cần dùng cần câu buộc chút thịt heo thả xuống vào đáy nước nó sẽ đi ăn, chờ phát hiện có động tĩnh thì nhẹ nhàng nhấc lên, chẳng qua không thể rời mặt nước, bằng không nó sẽ buông càng. Đến lúc đó dùng túi lưới vây lại, chỉ cần trong nước nó sẽ không trốn, chỉ kẹp chặt thịt .” Đỗ Văn Uyên nói tỉ mỉ: “Còn có một biện pháp nữa, trời tối cầm đèn đi bắt cũng được, bởi vì con cua thích ánh sáng, sẽ tụ lại.”

Nghe rất giống câu tôm hùm, Đỗ Tiểu Ngư trước đây có bắt tôm hùm, chẳng qua con kia còn ngốc hơn cua nhiều, chỉ cần được ăn đánh đến chết cũng không buông, không cần phải dùng tới túi lưới, chỉ cần nhấc nó lên khỏi nước kéo ra khỏi cần là được.

“Chúng ta đêm nay đi đi”. Nàng hưng phấn làm nóng người, “Đèn lồng dễ tìm thôi, mượn thêm cái lưới đánh cá.”

“Không sợ lạnh à,” Đỗ Hiển nói: “Buổi tối gió lớn, vạn nhất Chương công tử và Vạn tiểu thư lạnh cóng phải làm sao?”

“Mặc nhiều hơn là được, Chương Trác Dư, Vạn cô nương, có phải không?”

Đỗ Hiển vỗ đầu nàng, “Không lễ phép, không gọi tiếng công tử, nào có ai gọi cả họ tên như thế?”

Đỗ Tiểu Ngư gãi gãi mặt, thấy cha trừng mình, đành phải đổi giọng nói: “Chương công tử.”

“Gọi ta Trác Dư là được rồi,” Chương Trác Dư cười nói: “Đỗ đại thúc, chúng ta và Tiểu Ngư không phải lần đầu gặp, không cần mới lạ như thế đâu ạ.”

“Cha thấy đấy, không phải con muốn gọi như vậy nha.” Đỗ Tiểu Ngư thuận cột bò xuống dưới.

“Nhân gia đấy là có phong độ, con cho rằng ai cũng như con à? Hoặc là gọi tiếng ca ca cũng được.” Đỗ Hiển tuy nói như vậy, nhưng không kiên trì, chỉ cảm thấy nhìn thiếu niên này càng ngày càng hợp mắt, là tú tài trẻ tuổi không nói, còn là người khiêm tốn hữu lễ.

“Trác Dư, nghe nói ngươi cũng thích ăn con cua?”. Vẫn nên gọi tên thôi, mặc dù so ra lớn hơn nàng, nhưng thêm chữ ca thực sự không gọi được, đến cùng mới mười một tuổi thôi.

“Đương nhiên, không tới Lư Sơn cô phụ mắt, không ăn con cua cô phụ bụng.” Chương Trác Dư nhìn nàng cười, từ lần trước nàng lấy mình ra đùa giỡn, quan hệ của hai người càng quen thân hơn, “Ta trước đây cũng thường mò cua ăn, tiếc thay Đỗ sư huynh không hỏi ta lại chạy tới hỏi bọn buôn bán.”

“A , thì ra ngươi cũng biết bắt.” Chẳng qua ngẫm lại cũng phải, Chương Trác Dư trước đây là người trong thôn, biết bắt cũng không có gì kì lạ , Đỗ Tiểu Ngư tiến lên hai bước nhiệt liệt thảo luận cùng hắn mỹ vị con cua.

Một lát đến cửa, Tiểu Lang ngoắt ngoắt cái đuôi ra nghênh tiếp, nó bây giờ hình thể khổng lồ, mới nhìn như một con sói. Vạn Phương Lâm đột nhiên nhìn thấy, hơi thở sắp ngừng lại, còn Tiểu Lang thì ngửi thấy mùi hương phấn trên người nàng, nhanh đi qua đưa mũi ngửi, Vạn Phương Lâm rốt cục oa một tiếng khóc lớn lên.

Chương Trác Dư cũng giật mình, vội kéo nàng ra phía sau, nhỏ giọng dỗ: “Đừng sợ, biểu muội, không cắn người.”

Đỗ Tiểu Ngư mới phản ứng lại, vội bảo Tiểu Lang lui ra phía sau, “Đúng vậy, là ta nuôi, nó rất biết điều, ngươi không phải sợ.” Thấy Vạn Phương Lâm từ phía sau Chương Trác Dư chậm rãi thò đầu ra, nàng vươn tay chỉ vào mặt đất, “Tiểu Lang, nằm sấp xuống, mau nhận lỗi với Vạn cô nương.”

Tiểu Lang quả nhiên nằm sấp xuống, hai lỗ tai tiu nghỉu xuống, đáng thương hề hề, nhìn thật đáng yêu.

Vạn Phương Lâm giọng run run nói: “Thật không, không cắn người chứ?”

“Đương nhiên.” Đỗ Tiểu Ngư lại vung tay lên, Tiểu Lang đứng lên, “Ngươi xem, nó còn có thể nhấc chân.” Nàng đưa tay ra lắc hai lần với nó, Tiểu Lang liền nâng chân trước lên cho nàng nắm lấy.

“Thật thú vị.” Chương Trác Dư mắt phát sáng, “Tiểu Ngư, bảo nó cho ta nắm nắm có được không?”

“Ừm, ngươi đến đây, làm giống ta như vậy là được.” Đỗ Tiểu Ngư dạy hắn.

Tiểu Lang cũng thuận theo nhấc chân.

Vạn Phương Lâm rốt cục không sợ nữa, cảm thấy Tiểu Lang thoạt nhìn rất ngây thơ, chẳng qua vẫn không dám tới gần, chỉ dựa bên người Chương Trác Dư vào phòng.

Đỗ Văn Uyên ngồi xổm xuống vỗ đầu Tiểu Lang, “Muội dạy đượ nó ngoan đấy.”

“Cũng chỉ biết hai chiêu này thôi,” Đỗ Tiểu Ngư tiến đến bên lỗ tai hắn, thấp giọng nói: “Huynh không nhớ à, cái tên này nửa đêm thường gâu sủa lung tung, chỉ mong hai ngày nay không thế này nữa, nếu không Vạn cô nương lại sợ rồi. haiz, nhìn thử nó, làm hai động tác này lại muốn đòi đồ ăn, đồ tham ăn.” Nói xong móc ra hai miếng thịt cho nó.

“Không phải giống muội à?” Đỗ Văn Uyên khẽ cười , “Vật như chủ, ôi, thật không sai tý nào.”

Đỗ Tiểu Ngư khóe miệng co giật, đuổi tới đập hắn mấy cái.

Trong nhà có hai người khách hiếm có tới, Triệu thị tất nhiên là triển khai tất cả vốn liếng, làm đầy một bàn ăn, thật ra khiến hai người ngượng ngùng, nói liên tục phiền phức chủ nhà.

“Lát nữa tìm Ngô đại nương mượn hai cái áo choàng dày, không thể để bị lạnh được.” Sau khi ăn xong Triệu thị căn dặn Đỗ Hiển, “Ông cũng đi theo một lúc đi, hai vị thiếu gia tiểu thư không thể có ngoài ý muốn được.”

Đỗ Hiển trả lời một tiếng đi ra cửa Đỗ Văn Uyên lĩnh giáo vấn đề kiếm pháp cùng Lâm Tung, Chương Trác Dư ở bên cạnh nghe, Triệu thị bưng mấy chén trà tới cho mọi người uống, lại ngồi ở bên người Vạn Phương Lâm hỏi, “Hoàng Hoa nhà chúng ta có gây phiền toái cho Vạn phu nhân không?”

“Không có, mẹ cháu yêu thích Hoàng Hoa tỷ lắm, nói nàng ngộ tính cao.”

Triệu thị gật đầu , “Vậy được, ta còn sợ nó không học được, một năm này thì học được bao nhiêu, sợ nó không học được tài nghệ của Vạn phu nhân.”

Đỗ Tiểu Ngư nghe vậy cả kinh, vội đưa tay kéo Vạn Phương Lâm, ai ngờ vẫn bị chậm, Vạn Phương Lâm nói: “Một năm? Không phải ạ, mẹ cháu cùng Hoàng Hoa tỷ kí khế ước ba năm mà.”

Triệu thị lập tức sửng sốt, “Cái gì?”

Đỗ Tiểu Ngư kêu khổ, thấy Triệu thị trừng tới, đành phải nói, “Đúng, đúng là ba năm.”

Triệu thị nheo mắt lại, tay nắm chặt, nhưng bởi vì trong nhà có khách nên không tiện phát tác, chỉ là gương mặt như tro than, dọa người.

Vạn Phương Lâm cảm thấy không khí quái dị cũng không dám nói lời nào, cúi đầu, không biết vì sao Triệu thị bất chợt biến hình dạng .

“Con đi theo ta.” Triệu thị bỗng đứng lên.

Một tiếng này hơi to, Đỗ Văn Uyên bên kia cũng nghe được, Đỗ Tiểu Ngư nhìn cầu cứu Đỗ Văn Uyên đi theo Triệu thị vào phòng.

Sau khi hai người vào nhà, Triệu thị đóng cửa lại, xoay người chỉ vào Đỗ Tiểu Ngư trách cứ: “Con giỏi lắm, còn dám gạt cả ta nữa.”

Đỗ Tiểu Ngư vội kéo chịu tội thay ra ngoài, “Tần Đại thẩm nói không có chuyện gì, con thấy đại tỷ thích thêu thùa như vậy, thuyết phục tỷ không nói cho mẹ biết trước, hoàn toàn không liên quan tới đại tỷ.” Nàng cực kỳ cẩn thận đi lên hai bước, muốn kéo tay áo Triệu thị, “Mẹ à, cũng chỉ hơn hai năm thôi mà, đại tỷ đến lúc đó một tay thêu thùa tốt, còn sợ tìm không được tướng công sao?”

“Con câm miệng đi” Triệu thị vẩy tay áo, “Ta biết ngay là đầu óc của con, Hoàng Hoa vốn là đứa trung thực, bị con làm hư rồi, bây giờ hai đứa biết gạt cha mẹ, về sau thế nào?”

“Mẹ, con biết lỗi rồi, lần này còn xin mẹ tha thứ cho con.” Đỗ Tiểu Ngư cầu xin: “Bên ngoài còn có khách ạ.”

“Ta thấy con không có thái độ thật lòng nhận sai,” Triệu thị giận nói: “Con quỳ xuống cho ta.”

Thấy bà giận tới cực điểm, Đỗ Tiểu Ngư đành phải quỳ xuống.

“Đưa tay ra.” Triệu thị lấy cây thước ra.

Đỗ Tiểu Ngư sợ hãi nói: “Mẹ?”

“Vươn ra” Triệu thị quát lên một tiếng.

Đỗ Tiểu Ngư đành phải run run duỗi tay ra, nàng không ngờ sẽ bị đánh, chỉ cảm thấy lòng đầy ấm ức. Lại nghĩ tới thời gian hơn một năm này nhọc nhằn khổ sở kiếm tiền, nhưng địa vị trong lòng Triệu thị không được đề cao một chút nào, lần này chẳng qua là đau lòng đại tỷ mới lừa người thôi, lại nhận lấy phẫn nộ lớn như vậy, ngay lập tức không chờ thước đánh tới, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

“Con còn thấy oan à?” Triệu thị thấy nàng rơi lệ , trong lòng càng căm tức, “Đừng tưởng rằng khóc có thể tránh được, sớm biết hôm nay sao còn lừa người…lại còn không biết hối cải”. Nói xong hung hăng đánh nàng hai lần.

Bàn tay Đỗ Tiểu Ngư lập tức đỏ, nước mắt cũng rơi càng nhiều.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.