Đỗ Văn Uyên ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, “Muội…”Đỗ Tiểu Ngư giải thích: “Có lần muội nghe thấy huynh nói với đại tỷ, đại tỷ nói huynh vụng trộm đi qua chỗ cụ bà”.
Thì ra là thế, Đỗ Văn Uyên nhíu nhíu mày, “Cho dù tính ta thật sự đi, muội coi như không biết là được”.
“Như vậy sao được, chuyện lớn như vậy giấy không thể gói được lửa, cụ bà
phải ra mặt không gạt được, mẹ mà biết chắc chắn sẽ không vui, người để ý nhất chính là huynh lại đi thân cận cụ bà!” Đỗ Tiểu Ngư lắc tay áo của
hắn, nghiêm túc nói, “Tuy bên kia có tiền, cũng nhiều đất, nhưng nhà
chúng ta có một lòng, không phải sao”
Không ngờ nàng còn nói được
lời như vậy, Đỗ Văn Uyên thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, gằn từng chữ
một, “Vậy ta hỏi muội, cụ bà đuổi cả nhà chúng ta đi, muội có hận bà hay không?”
Nàng ngây dại, không biết trả lời như thế nào.
Bởi vì không rõ ràng nguyên nhân bên trong.
Trong ánh mắt của nàng không có bất kỳ cảm xúc nào, không có hận, không có oán, chỉ có trong suốt như nước.
Đỗ Văn Uyên nhìn nàng chợt gật đầu, “Được, ta đồng ý với muội, ta không đi tìm cụ bà, nhưng mà muội phải nghĩ biện pháp.”
“A?” Đỗ Tiểu Ngư kêu lên: “Tại sao là muội nghĩ, huynh không muốn sao?”
Đỗ Văn Uyên lại xoay người đi.
Một mình nàng sững sờ đứng ở đó, không hiểu được vì sao hắn khó lường như thế.
Nhưng nghĩ lại lại thôi, không có gì có thể làm khó được nàng, lúc này nàng
lại không kinh hoảng, có thể vừa rồi chỉ là quá mức bất ngờ, giờ nghĩ
lại chẳng phải mười mẫu đất khai hoang thôi sao, trước đó vài ngày bán
lương thực tổng cộng có sáu lượng bạc, thêm vào bán đậu phụ khô có, trừ
đi chi phí mua ruộng tốt nhà Lý lão đầu, tổng cộng còn có mười lượng
bạc.
Mười lượng bạc, đủ để mở tiệm bán lẻ nhỏ, có cái gì phải sợ chứ?
Nàng hơi vểnh lên khóe miệng, một khi có niềm tin thì sự việc trở lên dễ làm nhiều lắm, nếu Lưu phu tử là tên sợ mẹ, vậy muốn trưởng thôn thu hồi
lời nói trước đó, chỉ cần để Chu thị thay đổi chủ ý là được.
Nếu Chu thị chướng mắt Đỗ Hoàng Hoa, vậy sẽ không có cái gọi là vong ân phụ nghĩa.
Có thể suy nghĩ như vậy nhưng phải có một sách lược vẹn toàn, không thể
thiếu suy nghĩ, Đỗ Tiểu Ngư ngày hôm đó nghĩ thấy phiền lòng một mình
chạy ra ngoài giải sầu, bầu không khí trong nhà thực sự trầm trọng, ở
chỗ ấy khó mà yên tĩnh lại.
Gió tháng mười thổi vào mặt mang cảm giác đau đớn, mới đến đầu mùa đông đã như thời tiết tuyết rơi ở phía Nam rồi.
Nàng dùng tay xoa mặt, cất bước dọc theo bờ ruộng tận lực hưởng mặt trời.
Thu hoạch vụ thu qua đi, đồng ruộng không còn cảnh tượng bận rộn trước kia, các nông dân cũng mệt mỏi, thừa dịp trong khoảng thời gian này ở nhà
nghỉ ngơi.
Đi không tới thời gian nửa nén hương, nàng bỗng nhiên
trông thấy đằng trước có bé con đang ngồi, bởi vì đưa lưng về phía này
nên không phân rõ nam nữ, chỉ nhìn thấy một thân ảnh y phục rách nát,
tóc vàng hoe bị gió thổi lộn xộn. Y phục kia không thấy rõ màu sắc, nàng đến gần vài bước, lại nghe thấy thanh âm cúi đầu khóc nức nở, thì ra bé kia đang khóc, không biết con cái nhà ai.
“Ngươi khóc gì chứ?” Đỗ Tiểu Ngư đi qua hỏi.
Bé con chầm chậm ngẩng đầu, chỉ thấy một gương mặt nhỏ nhắn gầy teo tràn
đầy nước mắt, bởi vì gầy nên ánh mắt kia đặc biệt lớn, điềm đạm đáng
yêu.
Nó không nói lời nào lại cúi đầu, lộ ra có chút sợ hãi.
Lúc này một tiếng “cục cục” từ trên người nó vang lên, Đỗ Tiểu Ngư phì
cười, “Ngươi là đói quá khóc nhỉ? Mẹ ngươi đâu? Nhà ở chỗ nào vậy? Sao
không về nhà ăn cơm?” Tiểu nữ oa này nhìn qua hẳn là còn nhỏ hơn nàng
một tuổi.
Tiểu nữ oa hạ giọng nói: “Ta, ta, ta . . .” Vừa nói vừa
thảm thiết nghẹn ngào, “Ta làm mất chìa khóa rồi, mẹ không có ở nhà, tỷ
không biết đi đâu rồi, nói phải đêm nay mới quay về.”
“A, là như
thế à, chìa khoá mất thôi không sao đâu, tìm thợ khóa mở cho là được
rồi.” Đỗ Tiểu Ngư an ủi nó, đưa tay móc mấy khối kẹo từ trong túi ra, là hồi trước lấy của Vọng Nguyệt Lâu, là chút kẹo hạt vừng, kẹo hạch
đào, dưới cái nhìn của nàng là rất bình thường, nhưng đối với hài tử
trong thôn mà nói là rất ít gặp, giữ lại để suy nghĩ sau đó thu nạp
lòng người. “Cho ngươi lấp lấp dạ dày.”
“Cho, cho ta?” Tiểu nữ oa trợn to hai mắt, không tin hỏi.
“Đúng vậy, cầm ăn đi.” Thấy nó không dám đưa tay cầm, Đỗ Tiểu Ngư bóc một
khối thả vào trong miệng nó, “Ăn ngon chứ? Những thứ này cũng nhận đi.”
Lại hỏi: “Ngươi gọi là gì?”
Hương vị ngọt ngào trong miệng lan
tràn ra, tiểu nữ oa đời này chưa từng được ăn kẹo ngon như vậy, nhưng nó từng thấy, nghĩ tới là ánh mắt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Ta gọi là Chu
Nhị Nha”
Đỗ Tiểu Ngư nghe vậy nhíu mày, lại là một cái tên tùy
tiện đặt cho nữ oa, nàng thật sự căm hận điểm ấy! Thấy Chu Nhị Nha còn
chưa đưa tay làm bộ, một mạch bỏ vào trong túi nàng nói: “Ta gọi là Đỗ
Tiểu Ngư, nơi này gió lớn, tỷ ngươi phải tới đêm mới quay về, hay là đi tới nhà ta đi, ta bảo mẹ ta nấu bát mỳ cho ngươi ăn, mẹ ta cán mì ăn
rất ngon đấy!”
Chu Nhị Nha lại dùng ánh mắt kinh ngạc đến ngây người nhìn nàng.
Chà, đứa nhỏ này phải chăng là đời này không ai từng tốt với nó à? Đỗ Tiểu
Ngư âm thầm than thở, nhìn y phục rách rưới này, hoặc có lẽ là trong nhà thật sự rất nghèo rất nghèo.
“Có đi hay không nha~, thật sự
ăn ngon lắm nha.” Đỗ Tiểu Ngư cười tủm tỉm nói, đối với nữ oa này nàng
lên lòng trắc ẩn, thành thành thật thật, nhìn qua biết ngay là đứa trẻ
ngoan.
Chu Nhị Nha mím môi, tìm nửa ngày không thấy chìa khoá sau
khi bị mất ở chỗ này, bụng thật sự rất đói, mà Đỗ Tiểu Ngư thoạt nhìn
thân thiết như vậy, nó vẫn không gật đầu, cúi đầu rủ xuống nói: “Tìm
không thấy chìa khoá, mẹ sẽ đánh, tỷ cũng sẽ chửi, ta, ta còn muốn tìm
một chút.” Nói rồi đứng lên.
Xem bộ dáng là tìm thật lâu rồi không thấy chiếc chìa khóa đâu, chỉ nhìn cái dáng vẻ nóng nảy kia của nàng,
xem ra vừa rồi khóc có thể không phải bởi vì đói bụng mà là vì chìa
khóa.
“Ta giúp ngươi tìm một chút.” Đỗ Tiểu Ngư nói: “Là từ chỗ nào thì phát hiện bị mất?”
“Bên kia” Chu Nhị Nha chỉ phía trước mặt.
Hai người đi về phía trước, chưa đi được mấy bước, trước mặt đi tới ba
người, đi trước tiên là một thiếu phụ, mặc bộ áo khoác thêu hoa hồng mới tinh, trên đầu cài trâm vàng, tay phải nắm một nam hài mập mạp, trong
tay đang cầm cây kẹo hồ hô đang ăn, đi theo phía sau hai mẹ con là một
bà tử cường tráng, trong tay xách bao gì đó.
Là tiểu thẩm Bao thị
của nàng, Đỗ Tiểu Ngư nghĩ thầm, đi thêm một chút càng đi tới khu đất
nhà tổ mẫu, trong chốc lát là giả vờ không nhìn thấy hay là thế nào
nhỉ? Nàng đang do dự đã thấy thanh âm ừ hử của Bao thị ở phía trước:
“Đụng tới hai ăn mày, xui!”
Ăn mày? Đỗ Tiểu Ngư cúi đầu nhìn cả
người bản thân, rất sạch sẽ rất đẹp có được không hả, chỗ nào như ăn
mày? Nàng dám đánh cuộc Bao thị chắc chắn nhận ra nàng là ai, nhưng cố
tình còn mượn cơ hội nhục mạ một đứa trẻ con, thật là thật buồn nôn!
Chu Nhị Nha cũng nghe được, chỉ cúi đầu nhường qua một bên.
Mắt thấy Bao thị sắp đi qua, Đỗ Tiểu Ngư nói với Chu Nhị Nha: “Nhị nha, vừa rồi không phải ngươi nói muốn học thêu hoa của tỷ ta sao, có thể học
không được bao lâu đâu, ta tỷ sắp phải thành thân rồi?”. Nàng dừng một
chút, thanh âm cất cao chút, “Sau này tỷ ta thành thân, nhà chúng ta sẽ
có tiền, sau đó nhị ca của ta có thể làm quan to, đến lúc đó mời ngươi
ăn ngon!”
Bao thị nghe rất rõ ràng, mấy chuyện này bà ta cũng
biết, Đỗ Tiểu Ngư nói có tiền chẳng qua là Đỗ Hoàng Hoa gả cho Lưu phu
tử, một phu tử nghèo thì có bao nhiêu tiền? Bà ta cảm thấy buồn cười,
nhưng nghe đến nói Đỗ Văn Uyên làm đại quan thì không nhịn được dừng lại bước chân.
Bà kiêng kỵ nhất chính là đứa cháu này!
Chu Nhị Nha làm sao biết Đỗ Tiểu Ngư muốn làm gì, chỉ là đầu óc mơ hồ nghe.
Bao thị lúc này quay đầu kinh ngạc nói: “Ai nha, thì ra là Tiểu Ngư à, tiểu thẩm không nhận ra.”
Phi, hiện tại lại tới tiếp lời, Đỗ Tiểu Ngư cũng giả vờ mới nhìn thấy nhưng
không hề gọi bà là tiểu thẩm, chỉ liếc mắt thoáng nhìn, sau đó ánh mắt
rơi xuống chỗ xâu kẹo hồ lô nam hài đang cầm.
Bao thị nhíu nhíu
mày, ngầm chửi một câu không có mẹ dạy nhưng trên mặt cười cười lấy kẹo
ra, để bà tử kia đưa tới rồi nói: “Cái này tiểu thẩm cho cháu ăn, vừa
nãy nghe cháu nói nhị ca của cháu sắp làm quan lớn à?”
“Đúng vậy “. Đỗ Tiểu Ngư vui rạo rực tiếp nhận kẹo, mặt ngây thơ lãng mạn, “Tỷ
cháu nói, tỷ nói vốn là không muốn gả cho Lưu phu tử, chẳng qua Lưu phu
tử nói. . .” Nàng ngoẹo cổ dường như lại nghĩ, nhất thời không nói lời
nào.
“Nói cái gì vậy? Cháu mau ngẫm lại!” Bao thị cuống lên,
thấy Đỗ Hoàng Hoa gả cho Lưu phu tử thật có chút kỳ lạ, sớm nghe nói Lưu gia coi trọng Đỗ Hoàng Hoa nhưng bên kia không chịu, mà bây giờ chuyện
này dường như lại muốn thành, bà làm sao biết đây đều là Chu thị và Khâu thị ác ý truyền bá, rõ ràng là trưởng thôn dùng ruộng bức bách một nhà
Đỗ Hiển đi vào khuôn phép, ở đâu ra Đỗ Hoàng Hoa thật sự chịu.
“A, cháu nhớ ra rồi, Lưu phu tử nói muốn tỷ gả cho hắn, hắn bảo đảm nhị ca
của cháu có thể thi đậu tú tài, còn muốn thi đậu cái gì, cái gì cử
nhân”. Đỗ Tiểu Ngư cau mày, rất tốn sức nói: “Hắn còn nói quen biết cái
gì kinh đô, quý nhân trong kinh thành, để nhị ca làm quan đấy!”
Bao thị nghe được mày liễu dựng thẳng lên, Lưu phu tử ngươi giỏi lắm, thì
ra là một quỷ háo sắc! Bà hồi đó để Đỗ Chương nịnh bợ Lưu phu tử, mời ăn mời uống, muốn xem có biện pháp gì để Đỗ Chương thi đậu tú tài hay
không, kết quả Lưu phu tử mỗi lần đều cự tuyệt, nói chỉ có thể dựa vào
tự mình dùng công đọc sách, bây giờ lại đảm bảo cho Đỗ Hoàng Hoa!
Thật là không biết xấu hổ, thật ẩn giấu gì đó!
Bà ta một lòng muốn làm quan phu nhân, vừa muốn Đỗ Chương tương lai có thể đi tới sĩ đồ, Đỗ gia chẳng phải là vật trong túi sao, nhưng Đỗ Chương
lại không đọc sách giỏi, những năm này bà cũng tuyệt vọng, lần trước mới chết tâm để hắn lăn về nhà trông coi ruộng đất, làm sao mà biết Lưu phu tử là ẩn giấu không chịu dạy!
“Đại tỷ cháu khi nào thì gả cho Lưu phu tử?” Bao thị cười cười hỏi, “Ta còn chờ uống rượu mừng?”
Đỗ Tiểu Ngư trả lời: “Nghe mẹ cháu nói, hai ngày nay sẽ quyết định, vì nhị ca ăn tết xong sẽ đi thi tú tài.”
Vội như vậy! Xem ra thật sự là mưu đồ Lưu phu tử có thể giúp đỡ Đỗ Văn
Uyên, Bao thị âm thầm nghiến răng, nên hỏi đã hỏi được, bà xoay người
rời đi.
Đỗ Tiểu Ngư thấy bà ta đi xa, phun một cái “nhào” chiếc kẹo rơi trên mặt đất.
Chu Nhị Nha mờ mịt đến nhìn nàng, nửa ngày mới nói: “Tỷ tỷ của ngươi sắp thành thân à?”
“Mới là lạ!” Đỗ Tiểu Ngư hừ lạnh một tiếng, để kẹo trong tay vào hết túi của Chu Nhị Nha, kẹo Bao thị cho nàng không thèm ăn đâu!