Edit: Hắc Phượng
Đỗ Tiểu Ngư tiếp nhận thỏ con, việc đầu tiên chính là mở miệng của nó ra nhìn.
Nàng muốn tìm một nguyên nhân, kết quả tìm đúng rồi, con thỏ con này có một cái răng lệch nghiêng, quả nhiên có vấn đề, lại nhìn bàn chân cũng
không sạch sẽ, sờ lên ẩm ướt như được tắm.
Hàng rong thấy nàng
liên tục nhiều lần nhìn thật cẩn thận, đưa tay muốn lấy lại, “Ngươi nha
đầu này đến cùng có mua hay không vậy?”
Đỗ Tiểu Ngư co tay một
cái, lại liếc nhìn lồng sắt, thấy trong ngoài đều tán lạc một số lá rau, rất nhiều lá vụn nhừ, phỏng chừng tiểu thương trực tiếp kiếm ở chợ
những lá rau bị vứt đi làm khẩu phần lương thực cho thỏ con.
Haiz, con thỏ nhỏ đáng thương, lúc này nàng lắc đầu trả lại cho người nọ,
thở dài nói, “Thỏ con này không ổn rồi, không sống được mấy ngày nữa,
phỏng chừng bên trong có mấy con cũng thế.” Giọng nói của nàng rất lớn,
lập tức dẫn tới người khác đều nhìn lại.
“Ngươi nói nhăng cuội gì
đó, tiểu nha đầu chỗ nào đến, đi đi đi, thỏ của ta sao bị bệnh chứ, vẫn
khỏe mà!” Hàng rong chỉ lo nàng dán chuyện làm ăn, vội đuổi nàng đi.
“Ta không nói quàng đâu.” Đỗ Tiểu Ngư thật sự nói: “Ngươi xem răng con thỏ
đi, trên dưới không đều nhau phải không? Loại thỏ này thân thể tương đối kém, thôn chúng ta có vị lão bá đã nuôi nói rồi, nếu hàm răng mọc loại
kiểu này chắc chắn sẽ tiêu chảy, không được bao lâu sẽ chết. Nếu thân
thể khỏe mạnh hàm răng sẽ chỉnh tề, không tin ngươi xem thử con thỏ khác đi.”
Hàng rong nghe không khỏi cẩn thận liếc nhìn nàng, từ khi
mua về quả thật có một số thỏ con lục tục tiêu chảy, thậm chí có vài con đã chết, hắn cho là hiện tượng cá biệt, vì không để người khác biết còn lấy nước rửa sạch sẽ, không ngờ tiểu nha đầu này cư nhiên đã nhìn ra!
Hắn có chút hối hận, lúc trước tham rẻ từ thương đội kia mua thỏ con mà
không nhìn kỹ, một lòng trông cậy vào dáng vẻ đáng yêu có thể kiếm được
chút tiền cho nhà, kết quả thì ra là không khỏe!
“Tiểu Ngư, thỏ
này đã không được, vậy chúng ta đi thôi.” Đỗ Hoàng Hoa lúc này nói, một
con hai trăm văn dù sao bọn họ cũng không mua được.
Đỗ Văn Uyên chen một câu, “Vậy mua thỏ bị thiệt thòi, không chừng ngày nào đó tìm đến đòi trả tiền?.”
Nói vậy làm hàng rong giật mình, hắn ở chợ bán một thời gian ngắn rồi, chí
ít cũng có khoảng chừng mười con, trong đó có hàm răng không đồng đều,
mà mua thỏ là những gia đình giàu có, nếu thật sự quay lại gây phiền
phức đây chính là không chịu nổi, hắn hoảng hốt và vừa e ngại thỏ con dư lại đều chết hết, vậy chẳng phải hắn lại thua lỗ.
Nhị ca này suy
nghĩ xoay chuyển rất mau, lập tức biết nàng muốn làm cái gì, không dùng
nháy mắt đã có phản ứng, Đỗ Tiểu Ngư vươn tay chọc chọc hắn, “Nhị ca,
chẳng phải huynh hiểu chút y thuật sao, con thỏ nhỏ này có thể trị hết không? Muội muốn mua vài con trở lại chơi đây.”
“Đắt như thế
chúng ta mua thế nào được!” Đỗ Hoàng Hoa nghe vậy cả kinh nói, còn mua
vài con, năm con là một lượng bạc, nàng thật sự lo lắng Đỗ Tiểu Ngư nhất thời hứng khởi đem tiền vừa kiếm được ở tửu lâu ra tiêu, chẳng phải là
tiếc tiền đâu, quả thực thỏ con không có tác dụng gì, trở về mẹ không
nói mới là lạ.
Bên kia tiểu thương lại đổi thành mặt cười cười
nói: “Thì ra vị tiểu ca này còn biết trị bệnh, như vậy đi, thật sự có
thể trị hết đám thỏ con này, bán rẻ hơn cho các người cũng được, như thế nào?”
“Ta chưa chữa bệnh cho thỏ bao giờ.” Đây là đang kiểm tra hắn à, Đỗ Văn Uyên không có bao nhiêu chắc chắn.
Tiểu thương càng nóng nảy hơn, phải biết rằng sủng vật thỏ con này nếu ngã
gãy cái chân nào đó cho dù ở hiện đại có rất nhiều thú y cũng không chịu trị liệu, chớ nói chi là thời đại này, cho nên bình thường đều là mặc
cho số phận, nhưng bạc của hắn đưa vào trong này không thể đổ xuống sông xuống biển, vội bảo đảm, “Không sao, tiểu ca cứ việc thử một chút,
không được sẽ không trách ngươi.”
“Nhưng cái này cần phải có thời
gian vài ngày mới hiểu được, ai biết chữa hết ngươi có nuốt lời hay
không.” Mồi nhử ném ra ngoài, hiện tại phải kéo sợi về, Đỗ Tiểu Ngư nói: “Chẳng qua ở phương diện ăn ngươi chú ý một chút, không nên cho ăn
những thứ lá rau này.” Nói rồi xoay người định đi, “Tỷ, nhị ca, chúng ta đi thôi, ngẫm lại vẫn đắt lắm, mua về mẹ nhất định sẽ mắng muội!”
“Sao lại đi rồi? Tiểu nha đầu, a không, tiểu cô nương,” Tiểu thương kêu
thành tiếng, làm sao lại nghe có cảm giác nha đầu này hiểu rõ nuôi loại
thỏ này, ngay lập tức nói: “Tám mươi văn một con, như thế nào? Tùy ngươi chọn!”
Lập tức giảm xuống nhiều như vậy đủ thấy hắn thật sự cuống lên, Đỗ Tiểu Ngư quay đầu lại cười cười, “Vẫn rất đắt, nếu năm mươi
đồng tiền ta suy nghĩ một chút.”
Tiểu thương ám chửi một câu, hắn mua đã dùng tới bốn mươi đồng tiền, nàng trả giá rất chuẩn!
“Không bán thì thôi.”
“Bán bán bán.” Tiểu thương nói một tràng đồng ý, trong nhà hắn còn có mấy
lồng thỏ đấy, nếu thật sự đều chết hết chẳng phải lỗ sạch sành sanh.
Thấy hắn chịu bán, Đỗ Tiểu Ngư bảo Đỗ Văn Uyên viết bài thuốc, có được hay
không là không thể cam đoan, bởi vì thỏ con lúc còn bé nếu tiêu chảy rất khó chữa khỏi, cái này nàng chỉ có thể căn dặn hàng rong về chú ý một
chút, tỷ như tuyệt đối đừng cho ăn cải trắng, rau dưa với quá nhiều
nước, tốt nhất là cho ăn cỏ khô, lồng sắt phải làm lớn một chút, cho thỏ con thêm không gian hoạt động.
Đỗ Hoàng Hoa ở bên cạnh nhìn trợn
mắt hốc mồm, tuy nói sớm đã thích ứng muội muội này quỷ linh tinh, nhưng lúc nói vẫn cảm thấy đầy bụng nghi hoặc, tỷ như kinh nghiệm nuôi thỏ
này nàng học được ở đâu, lão bá trong thôn cái gì, nghe thôi cũng biết
là nói lung tung.
Bên kia Đỗ Văn Uyên căn cứ Đỗ Tiểu Ngư cung cấp
tin tức thật sự viết ra bài thuốc, căn dặn tiểu thương nói: “Một ngày
đút một giọt, có lẽ có chuyển biến tốt, không thể đút nhiều.”
Tiểu thương vội cẩn thận cất kỹ, sau đó đương nhiên là khều khều thỏ con,
bọn họ đi tới nhà tiểu thương, phát hiện bên trong nuôi rất nhiều thỏ
con, đếm xem đại khái có ba bốn mươi con, bởi vì thời tiết lạnh nên tất
cả co rút thành một cục, Đỗ Tiểu Ngư đã dặn tiểu thương chú ý giữ ấm cho chúng nó, lại ngồi xổm xuống nhìn từng con mới lấy ra bốn con thỏ. Đều
không phải loại răng lệch nghiêng, răng lệch nghiêng bình thường đều là
kết quả giao phối họ hàng gần, thân thể tương đối kém, cho nên trước đó
tuyệt đối không phải nàng mở mồm câu nào giật gân câu ấy.
Chẳng
qua nơi này có một vấn đề, nàng không nhìn ra đực cái, thỏ con rất khó
phân biệt giới tính, trừ phi ba, bốn tháng hoặc là người vô cùng có kinh nghiệm, mà tiểu thương đương nhiên cũng không biết, cuối cùng không
cách nào, tất cả xem vận may thôi.
Tiểu thương cho nàng một cái giỏ trúc nhỏ đựng thỏ, mấy người liền cáo biệt.
Đỗ Tiểu Ngư đi tới cửa thì xoay người lại, “Ngươi nói thương đội sẽ đi qua trấn Phi Tiên sao?”
“Không phải, là ở huyện Tề Đông, bên kia thương đội có nhiều, từ nam chí bắc,
cái gì cũng có bán.” Tiểu thương nói: “Không chỉ có con thỏ trắng thôi,
ta còn từng thấy thỏ màu lam đấy, chẳng qua tiểu bách tính chúng ta
không mua nổi, nghe nói là tiến cống vào trong cung.”
Đỗ Tiểu Ngư nghe xong cảm ơn hắn rồi đi.
Huyện Tề Đông lệ thuộc vào phủ Tế Nam, là một trong mấy thành thị phồn vinh,
Đỗ Tiểu Ngư vừa đi vừa nghĩ, không biết Đỗ Văn Uyên đi phủ Tế Nam khảo
viện thử có đi ngang qua Tề Đông hay không, nếu như đi qua mà nói, chờ
đến tháng hai thế nào cũng phải quấn lấy muốn đi theo hắn sát hạch, nếu
không thì bao giờ mới có cơ hội đi huyện Tề Đông chứ? Đây là một cơ hội
kiếm tiền cần phải nắm chặt!
“Tiểu ngư, muội mua những con thỏ này làm gì?” Đỗ Hoàng Hoa rốt cục không nhịn được muốn hỏi.
Đỗ Tiểu Ngư lấy lại tinh thần cười nói: “Còn có thể làm gì, sinh con thỏ
nhỏ thôi, tỷ cũng thấy đấy, người nọ bán một con hai trăm văn, muội
nuôi lớn thì bán, đến lúc đó chắc chắn có rất nhiều người mua.” Đây
đương nhiên không phải ý nghĩ chân thật của nàng, nhưng điều kiện trước
mắt mà nói chỉ có thể dùng suy nghĩ này thôi.
Đỗ Hoàng Hoa vỗ đầu
nàng, “Muội cả ngày treo tiền trong đầu, cha để ta dẫn muội ra ngoài
chơi, giờ đi ra tới giữa trưa rồi mà chưa đi được đâu cả.”
“Ôi
chao, vậy bây giờ đi là được chứ gì.” Đỗ Tiểu Ngư chỉ vào đằng trước
cười, “Tỷ nhìn xem, có bánh vặn kìa, mua một ít nếm thử đi!”
Từ trong đám đồng tiền đi ra lại chỉ nhìn thấy ăn, Đỗ Hoàng Hoa lắc đầu đi theo.
Bánh này một đồng tiền một chiếc, có nhiều vị khác nhau, ngọt, mặn, kẹp
thịt, nhân đậu xanh, đủ loại luôn. Đỗ Tiểu Ngư ngày thường chưa được ăn
lúc này mua liền ba chiếc khẩu vị khác nhau, ăn say sưa ngon lành, hai
người kia mỗi người cầm hai chiếc, sau đó lại đi dạo các tiệm khác. Ở
một tiệm hàng bán son phấn, nàng mua hai hộp son phấn cho Đỗ Hoàng Hoa
và mẹ mỗi người một hộp, nàng còn nhỏ không cần. Sau đó còn dự định mua
nữ trang nhưng thấy những chiếc đẹp toàn giá một lượng bạc trở lên, chút tiền này của nàng thực sự không đáng gì. Lúc đi ra Đỗ Tiểu Ngư thấy
trong lòng mình ngứa như bị mèo cào, xem ra sau này nhất định phải gắng
sức kiếm tiền mới được!
“Ôi, đây không phải là Hoàng Hoa tỷ và Tiểu Ngư muội muội sao?” Vừa đi vài bước thì nghe thấy có người nói ở phía sau.
Đỗ Tiểu Ngư lúc này chỉ muốn nhấc chân tránh đi, thanh âm này nàng quen
thuộc, chính là Chu Đại Nha lén lén lút lút, đổi tới đổi lui.
Đỗ Hoàng Hoa từ trước đến giờ vẫn lễ phép quay người lại cười nói: “Cô cũng tới trấn chơi à? Muội muội Nhị Nha của cô đâu?”
Chu Đại Nha liếc Đỗ Văn Uyên một cái, trên mặt đỏ lên, “Muội muội ta nghịch ngợm lắm nên ta không dám dẫn nó đi, tân niên nhiều người, không chừng
lại lạc nhau.”
Thật mệt cho cô ta lời nói mê sảng như vậy cũng nói ra được, nếu Chu Nhị Nha nghịch ngợm thì trên đời này sẽ không có người đàng hoàng, Đỗ Tiểu Ngư xì cười một tiếng, “Vậy ngươi cứ việc chơi đi,
chúng ta đi bên kia.”
Chu Đại Nha vội nói: “Đi cùng đi, đằng nào lát nữa cũng phải về thôn, đúng không Hoàng Hoa tỷ?”
Đỗ Hoàng Hoa đương nhiên sẽ không nói khó, để Chu Đại Nha đi cùng.
Đỗ Tiểu Ngư nghiến răng đi phía sau, da mặt dày này không ngốc, biết tỷ
nàng mềm lòng nhất dễ nói chuyện nhất, chọn luôn tỷ để ra tay.
“Nhị ca, huynh đừng để ý tới cô ta.” Nàng suy nghĩ một chút vẫn nên nhắc nhở Đỗ Văn Uyên mới được, còn nhớ hồi đó mang hầu bao tới tặng người, ai
biết lát nữa cô ta có còn hành động càng khoa trương hơn hay không, nàng kéo Đỗ Văn Uyên nhỏ giọng nói, “Nếu như cô ta cố ý muốn nói chuyện với
huynh huynh phải cẩn thận chút, muội thấy cô ta không có ý tốt đâu?.”
“Không có ý tốt gì cơ?” Đỗ Văn Uyên nghi hoặc, không phải chỉ là có thêm hai con mắt nhìn hắn thôi sao.
Sao lúc này lại ngốc vậy hả, Đỗ Tiểu Ngư cau mày nói: “Nói chung là huynh đừng để ý là được.”
Đỗ Văn Uyên nói: “Nếu cô ta hỏi thì ta sẽ trả lời thôi, chẳng lẽ ta còn phải sợ cô ta à?”
Cũng phải, Đỗ Tiểu Ngư gật đầu, “Vậy chính huynh xem rồi làm đi.” Nói cho
cùng hắn chỉ là thiếu niên mười ba tuổi, đâu cần phải dùng tới nàng một
đứa bé tám tuổi đến dạy bảo, nàng gãi gãi mặt, vừa rồi chuyện mua thỏ
phỏng chừng lại khiến bọn họ kinh ngạc, haiz, kinh ngạc cho quen đi, sớm hay muộn cũng phải kinh ngạc mà…