Đỗ Tiểu Ngư đi vào nhà kho nhỏ cho thỏ con ăn.
Đám thỏ con
mới sinh trước đó, hiện tại đã được hơn bốn tháng, tách ra nuôi
trong bốn cái lồng gỗ, nuôi thêm hai, ba tháng nữa là có thể xuất
chuồng.
Chẳng qua nàng không hài lòng lắm về đám thỏ này,
chúng sinh trưởng hơi chậm, nàng nhớ tới từng nhìn tư liệu về nuôi
thỏ, thỏ nuôi thịt kỳ thực chỉ cần ba đến bốn tháng là được sáu
bảy cân rồi, nhưng phê thỏ này đã bốn tháng rồi, cầm ra ước chừng
nặng nhất cũng chỉ được năm cân mà thôi.
Đại khái là do
chất lượng giống loài, bởi vì vấn đề cho ăn được chú trọng,
phòng xá cũng được giữ ấm thông gió, đến nay cũng không hề có một con
thỏ nào từng mắc bệnh cả.
Đàn thỏ con nhìn thấy người đến, vốn đang gặm đầu gỗ, từng con dáo dác nhào lên.
Nàng lấy nửa bó cỏ khô thả vào trong lồng sắt, lại đi đút cho đám thỏ
lớn ăn, thấy hai con thỏ đực to toàn làm chuyện xấu, xi tè phun
khắp nơi.
Đây là bệnh trạng phát dục, hai tháng trước vốn định lai giống cho chúng nó, kết quả chúng nó không chịu phối hợp, chắc là thời tiết còn chưa đủ ấm, đến tháng ba quả nhiên lại bất thường,
Đỗ Tiểu Ngư lập tức cao hứng lên.
Sắp có nhóm thỏ con thứ hai ra đời ngay thôi.
Bận rộn một hồi, cho mấy con thỏ to ăn rau xanh, bắp ngô nhỏ xong, nàng
mở cửa gỗ nhà kho nhỏ ra đi ra ngoài, thấy Đỗ Hiển ngồi ngẩn người trước một cây cọc gỗ ở hậu viện, dáng vẻ đầy tâm sự.
“Cha đang suy nghĩ gì vậy ạ? ” Nàng cười hỏi.
Đỗ Hiển ngẩng đầu nhìn nàng, nhíu lông mày, do dự một chút mới nhỏ giọng
nói: “Tiểu Ngư à, con thân thiết với tỷ con nhất, con có cảm thấy
Hoàng Hoa để ý Bạch Dữ Thời kia không?”
Đỗ Tiểu Ngư giật mình,
lẽ nào ông đã nhìn ra? Vội vàng cúi đầu che giấu biểu tình, “Cha nói gì vậy ạ? Con làm sao mà biết được ạ, có phải chuyện gì tỷ
cũng nói hết với con đâu. ”
“Haiz!” Đỗ Hiển thở dài , “Lần
trước Bạch Dữ Thời chẳng phải tới nhà chúng ta sao, lúc ta với Bạch đại thúc đi gian nhà chính, thấy Hoàng Hoa cười đến vui vẻ. Haiz, tỷ
con số khổ, trước đây ngày ngày đi theo chúng ta ra đồng, lớn một
chút, thắt lưng của cha lại bị bệnh nặng thêm, nó không có ngày
được vui vẻ. ” Ông ngừng một chút , “Ngộ nhỡ Bạch gia kia không đợi được tìm con dâu khác, tỷ con lại nhìn trúng hắn, vậy sẽ hận chúng ta mất”
Đỗ Tiểu Ngư trầm mặc một lát , “Cha và mẹ là lo lắng cho tỷ mà.”
Đỗ Hiển lắc đầu , “Ta thấy chúng ta hẳn là nên hỏi ý Hoàng Hoa, nếu nó có ý này, kẻ làm cha ta đây phải nghĩ cách tác thành cho nó mới
đúng”.
“Thế nhưng ngộ nhỡ Bạch đại ca không khỏe lên thì sao
ạ? Lẽ nào cha cam lòng gả tỷ tỷ cho huynh ấy sao?” Có câu nói người trong yêu đương chỉ số thông minh về 0, ai mà biết được Đỗ Hoàng Hoa có thể làm ra chuyện ngốc nghếch gì không.
Đỗ Hiển không nói
nữa , sờ đầu Đỗ Tiểu Ngư rất lâu , “Ta chỉ đau lòng cho tỷ con, đứa bé ngốc nghếch này cái gì cũng giấu trong bụng , làm sao mới
tốt cho nó đây. ”
Đỗ Tiểu Ngư bỗng cay xè mắt, không còn gì để nói nữa.
Nàng xưa nay đều sợ Đỗ Hoàng Hoa chịu thiệt, nhưng lại không nghĩ tới thần
sắc cha nàng vì đại tỷ , so với Triệu thị, Đỗ Hiển càng nhân hậu và
thấu hiểu người hơn.
“Cha à , chúng ta dành thời gian đi ra sông bắt cá đi, hồ nước có thể nuôi cá rồi? “. Gần đây bởi vì chuyện
lời đồn đại mà không có thu xếp hồ nước, hiện tại tất nhiên là
rảnh rỗi, nàng bèn dời chủ đề sang nó.
“Được, được, chúng ta
ngày mai liền đi, nuôi thêm chút cá ăn, con thích ăn con cá kia lắm
hả ” Đỗ Hiển đứng lên , “Đi thôi, đi nhóm lửa cho mẹ con thôi.”
Tà dương rơi xuống bả vai ông như một chiếc áo khoác vô cùng xán
lạn, từng nếp nhăn tụ tập nơi khóe mắt, cười rộ lên như vậy trông hiền lành, ôn hòa .
Đỗ Tiểu Ngư xoa xoa khóe mắt, đặt tay vào trong bàn tay to của ông, hai người cười cười đi vào.
Triệu thị đang thái măng rừng , đang tính nấu món canh măng, khoai tây
đã thái sợi để bên cạnh, còn có mấy cây hành tây, sợi khoai tây sau khi ngâm nước , xào ra giòn thơm, lại rắc lên hành , vừa đẹp mắt
lại ăn ngon , là món yêu thích của nàng.
Chẳng qua là nếu
trước đó cho thêm hạt tiêu vào xào thì càng thơm Nàng nghĩ vậy bèn tiến lên nói: “Mẹ , lần trước đi lên huyện chẳng phải mua rất nhiều
hương liệu sao, mẹ thử thả một chút hạt tiêu vào xem có được không
ạ?”
“Hạt tiêu? Nghe nói vật kia ăn vào trong lòng bốc lửa , còn có người ăn nhiều chảy máu mũi đấy? ”
“Không có chuyện gì đâu ạ , những tửu lâu trong huyện xào nấu đều thả
đấy, mẹ làm thử xem sao . ” Đỗ Tiểu Ngư ngồi xổm xuống mở cửa tủ ra , lấy ra một gói nhỏ hạt tiêu , chọn mấy trái ra, “lấy hai trái
thôi, nếu ăn ngon thì lần tới chúng ta cho nhiều hơn. ” Đây không
phải là ớt chỉ thiên, hẳn là không sao cả.
Triệu thị đồng ý, “Vậy định xào với cái gì đây? ”
“Khoai tây ạ . ”
“Vậy được , con cho thêm ít cọng lúa mạch vào bếp cho mẹ. ”
Triệu thị nấu canh măng rừng xong thì bắt đầu xào khoai tây, kết quả cho
mỡ vào bên trong đảo hạt tiêu quay một vòng , vị cay nồng nặc xông
thẳng vào chóp mũi , vợ chồng Đỗ Hiển đều bi sặc nghẹn ho khan .
“Ôi , cổ họng đã thấy đau rồi , thế này ăn làm sao đây? ” Đỗ Hiển cả kinh nói.
“Nếm thử chẳng phải sẽ biết sao ạ , mẹ , hạt tiêu này không thể xào
cháy , mau thả thả khoai tây ạ . ” Đỗ Tiểu Ngư không phản ứng chút
nào , chút cay ấy đối với nàng chẳng coi là gì cả.
Triệu thị đành phải ho khan tiếp tục xào rau.
Đến lúc ăn cơm , hai người không gắp sợi khoai tây , Đỗ Tiểu Ngư nhìn
dáng vẻ sợ hãi của bọn họ , bèn làm gương cho binh sĩ, gắp một
miếng bỏ vào miệng .

Trước tiên không nói món này có ăn ngon hay không , chỉ nhìn một cách
đơn thuần màu xanh của hành , hạt tiêu hồng hồng , khoai tây vàng
vàng, nhìn màu sắc đã thấy ngon rồi, Đỗ Tiểu Ngư chậm rãi ăn hai
miếng, quả nhiên là rất hơm , hạt tiêu là đồ tốt nha.
“Có thể ăn được không?” Đỗ Hiển khẩn trương nhìn nàng chằm chằm , “Con ăn ít thôi, đừng để lát nữa rát lưỡi ”
“Không cay chút nào , cha mau ăn ạ. ” Đỗ Tiểu Ngư gắp một miếng bỏ vào bát của ông.
Nữ nhi hiếu kính mình , Đỗ Hiển đành phải vẻ mặt đau khổ nếm một miếng ,
kết quả còn chưa nuốt xuống lông mày đã nhíu lại, nói: “Rõ ràng lúc
xào mùi vị rất quái lạ, thế nào ăn vào không có cảm giác gì vậy, lại
còn thơm nữa chứ, “Ông lại cẩn thận thưởng thức , “Ừm , có chút gì
đó , không nói ra được . . . ”
“Đây là vị cay , cũng không tệ lắm phải không ạ? ” Đỗ Tiểu Ngư cười nói.
“A, à ~ cay ngon , cay ngon , mẹ nó , bà cũng mau nếm thử đi, thơm lắm ” Đỗ Hiển hưng phấn gắp một miếng lớn cho vợ .
Triệu thị cũng ăn một miếng , phản ứng cũng như Đỗ Hiển, đều cảm ăn ngon hơn trước đây rất nhiều.
Xem ra bọn họ đều có thể ăn cay , kỳ thực ăn cay vốn thuộc về thiên
phú, Đỗ Tiểu Ngư rất cao hứng , nghĩ ngày mai sẽ gia tăng số lượng ,
xem năng lực chịu đựng của bọn họ cao tới đâu, đúng rồi, còn có
hoa tiêu nữa.
Vừa tê vừa cay ăn mới ngon chứ , đến lúc làm món cá nấu cải chua mới gọi là ngon tuyệt.
Trải qua mấy ngày lục tục thả lưới bắt cá trong sông lên, có cá trích,
có cá tin ca, còn có cá chép, đều thả vào hồ nước nuôi, Đỗ Tiểu Ngư
đêm đó còn đi bắt mấy con cua vứt vào trong hồ nước .
Ban ngày thì tung chút cám, cơm thừa vào hồ nước, nếu không nuôi nhiều thì không phải lo vấn đề thức ăn cho chúng.
Thời gian đó Đỗ Văn Uyên trở lại một lần, nàng lấy hai con thỏ nhỏ nhất
cho hắn mang tới Vạn gia, làm sủng vật càng nhỏ càng đáng yêu mà,
tin rằng Vạn Phương Lâm sẽ thích, lại dặn dò nuôi thế nào.
Bất
tri bất giác đã đến tháng tư, dưa hấu nở hoa sớm hơn so với lần trước nửa tháng , đã nở ra hoa đực hoa cái , nàng ban ngày đều bận rộn
ngoài ruộng , lo lắng tới vấn đề mưa, nếu trời mưa sẽ ảnh hưởng
tới thụ phấn , những ngày này nàng ngày ngày lao lực , đêm về
nằm xuống ngủ luôn , không hề mộng mị.
Ngày hôm đó Đỗ Tiểu
Ngư mơ mơ màng màng đi tới nhà chính dùng cơm , đã thấy Tần thị ở đây rồi, không biết mới sáng sớm đã tới làm gì .
“Cuối cùng cũng dậy rồi, đang chờ cháu đấy ”
“Chờ cháu? ” Đỗ Tiểu Ngư ngáp một cái , “Chờ cháu làm gì ạ? ”
Tần thị chỉ trên đất, “Nhìn đi, mang thỏ con tới cho cháu, nghe nói là
một tiểu thương nào đó gửi cho cháu, nhị ca của cháu biết ta hay
đi lên trấn, liền nhờ ta mang thỏ con về. ”
Nghe được từ thỏ con , nàng lập tức tỉnh táo lại , nhìn xuống đất , sau lưng Tần thị có một cái lồng to đùng .
Nàng cảm ơn một tiếng rồi ngồi xổm xuống nhìn thỏ , tổng cộng có năm con ,
hai con màu vàng đất, một con vàng trắng, hai con đen , nhìn qua
khoảng chừng hai tháng , hình thái trên mặt đều có sự khác biệt nhỏ .
Tần thị thấy nàng rất chăm chú , khẽ cười nói: ” Cái đầu lại
đang nghĩ kiếm tiền hả? Thỏ này là cháu nhờ người mua từ huyện
Tề Đông hả? Ở đó xa lắm đấy . ”
“Dạ vâng ạ, cháu vốn muốn tự đi cơ, nhưng mà không có cơ hội. ”
“Ca của cháu nói tổng cộng mất ba lượng bạc , Chương công tử trả trước
giúp cháu. ” Tần thị nói rồi cười hì hì , “Không phải là huyện Tề
Đông sao , chờ ta về sau kiếm được bạc thuê xe ngựa mang cháu đi cùng,
nghe nói bên kia sầm uất lắm, không chừng có thể mua bán được
khối thứ, đồ ly kỳ cũng có nhiều đấy. ”
“Tốt quá ” Đỗ Tiểu Ngư sáng mắt lên , “Vậy trước tiên cháu cầu chúc đại thẩm phát tài ạ. ”
“Ôi chao, đại thẩm cháu bây giờ không có nhiều tâm tư đâu.” Tần thị tố khổ , “Cháu cũng biết Bàng đại ca cháu lớn tuổi rồi, cần phải tìm nàng
dâu tốt cho nó trước mới được . ”
Đỗ Tiểu Ngư bĩu môi , “Đại thẩm không kén cá chọn canh thì Bàng đại ca sớm thành gia rồi . ”
” Nói bừa , ta chọn gì chứ ? ” Tần thị bất mãn , ” Cháu nhóc con thì biết cái gì , chuyện đại sự cả đời này có thể tùy tiện tìm một người sao? Nếu kéo đại một người ven đường cho đại tỷ cháu lập gia
đình , cháu có chịu hay không ? ”
Còn nói nàng nói bậy cơ đấy, Đỗ Tiểu Ngư mặc kệ bà ta , đứng lên nói , “Cháu đi cho thỏ ăn đây . ”
” Đừng nóng vội mà, trò chuyện cùng đại thẩm cái đã. ” Tần thị nói: “Mấy khi mới tới một lần , cháu không nhớ ta à ? ”
Đỗ Tiểu Ngư nổi da gà, buồn nôn quá, chẳng qua Tần thị này lời gì cũng nói được, nàng mặc kệ.
Triệu thị cho ăn gà xong vừa tiến vào, Tần thị thấy bà hết bận , cũng không tránh Đỗ Tiểu Ngư liền nói luôn: ” Đại tỷ, nghe nói ngươi cùng Thôi
thị đi Thiên Hành tự? ”
Cũng chẳng phải bí mật gì, không cần gạt , chỉ có hơi thắc mắc, Triệu thị ừ một tiếng.
“Không phải bọn họ muốn hứa nữ nhi cho Văn Uyên nhà các ngươi đấy chứ ? ” Tần thị lại nói.
Bạch gia xác thực mơ hồ có ý này , nhưng không chắc chắn, Triệu thị nhất thời không biết nên trả lời thế nào .
“Ôi chao, đại tỷ , không thể cưới Bạch Liên Hoa này đâu. ” Tần thị vỗ
nhẹ bàn một cái , “Ta chính là đặc biệt đến nói cho ngươi một
tiếng, cô nương này kỳ cục lắm. ”