Ngư Dược Nông Môn

Chương 69: Chương 69: Thư Phòng




Giữa lúc định đi cáo biệt Chương Trác Dư thì Vạn lão gia và Vạn phu nhân cũng quay về rồi, Đỗ Hiển lôi kéo Đỗ Tiểu Ngư đi chào hỏi. Nghe bọn họ đưa dưa hấu tới, Vạn lão gia rất cao hứng, lúc này sai hạ nhân bổ dưa mang lên, lại hỏi năm nay làm nông có thuận lợi hay không và mấy câu xã giao khác, Vạn phu nhân khen ngợi Đỗ Hoàng Hoa thông tuệ giỏi giang, dạy cái gì cũng học rất nhanh, làm Dung tỷ đứng một bên tức đến ngón tay run rẩy.“Người kia có bắt nạt đại tỷ không?” Đỗ Tiểu Ngư chỉ vào Dung tỷ, thấp giọng hỏi Đỗ Văn Uyên, nếu hỏi Đỗ Hoàng Hoa, khẳng định tỷ ấy sẽ không nói.

“Hẳn là không.” Đỗ Văn Uyên nói: “Đại tỷ được Vạn phu nhân coi trọng, nàng ta sẽ không dám đâu, không sợ đại tỷ đi nói với Vạn phu nhân à?”

Đỗ Tiểu Ngư hết chỗ nói rồi, nam nhân và nữ nhân chính là không giống nhau, cũng khó trách trong tiểu thuyết trạch đấu cung đấu đều là chiến tranh giữa nữ nhân, nam nhân thực sự ở phương diện này không đủ chu đáo, hoặc là tâm tư của bọn họ không muốn đặt ở đó, vì vậy xem như thông minh như Đỗ Văn Uyên, hắn cũng không biết Dung tỷ này đến cùng sẽ làm ra chuyện gì.

Nàng có chút không yên lòng, nhẹ cau đầu mày, vốn là muốn Đỗ Văn Uyên ở Vạn gia có thể chiếu cố đại tỷ, xem ra cái ý nghĩ này không thể thực hiện được rồi.

Chương Trác Dư lúc này đi tới nói, “Tiểu Ngư, bản sách nông kia ngươi đã đọc hết chưa? Vừa rồi Đỗ đại thúc nói một mình ngươi phụ trách một mẫu ruộng dưa, thật lợi hại”.

Nàng nhoẻn miệng cười, “Là cha ta khoa trương đấy, nhưng mà quyển sách kia tốt thật đấy, trợ giúp làm ruộng, ta gần như xem hết rồi.”

“Vậy có muốn mượn cuốn khác không?” Chương Trác Dư liếc mắt nhìn Đỗ Văn Uyên, “Nghe nhị ca ngươi nói nhà các ngươi còn chuẩn bị muốn nuôi heo dê…..”

Đỗ Tiểu Ngư vội vàng gật đầu, “Đúng vậy, có thể mượn à?” Tuy trên Tề Dân Yếu Thuật có nhắc tới, nhưng tổng hợp lại từ nhiều bản mới toàn diện ổn thỏa.

“Đương nhiên.” Chương Trác Dư cười nói: “Nếu không ta hỏi ngươi làm gì.”

Hắn xin phép Vạn lão gia và Vạn phu nhân mang Đỗ Tiểu Ngư đi tới thư phòng, Đỗ Văn Uyên đi theo sau, lại nghe Vạn lão gia nói: “Tới đây tới đây, Văn Uyên, cha cháu không tin cháu tài thơ xuất chúng, nói ta khen cháu lung tung này. Cháu nói xem, lần trước chẳng phải cháu làm bài thơ, để họ Trì kia cũng phải phục đúng không.”

“Họ Trì là vị công tử nào?” Đỗ Hiển hỏi.

“A, chính là lần trước thi viện xếp thứ nhất.”

Đỗ Văn Uyên đành phải tiến lên trả lời.

Bên kia Đỗ Tiểu Ngư đã đi vào thư phòng, thư phòng này ngay cạnh thiên thính, có ba cái giá lớn dựng thẳng dựa vào tường, từ trên xuống dưới có mười mấy hàng, mỗi hàng đều xếp đầy sách, xếp chỉnh tề, nàng nhìn đại khái khoảng chừng không có hơn một nghìn bản, thì cũng có bảy, tám trăm, không nhịn được líu lưỡi, “Xem ra Vạn lão gia thực sự thích đọc sách nha~ .”

Chương Trác Dư cười, “Đại cữu ta thích sưu tầm sách, chưa hẳn thích đọc, nhưng xác thực yêu tranh chữ tha thiết.”

“Mặc kệ thế nào thì vẫn là ta đi theo nhị ca hưởng lợi.” Đỗ Tiểu Ngư chỉ vào giá sách, “Bên kia bày sách nông hả?”

“Nơi này.” Chương Trác Dư dẫn nàng đi tới tường phía tây, cầm một chiếc ghế leo lên, “Ở trên cùng, ngày thường không có người nào xem cả.” Vừa cầm hai quyển sách đưa cho nàng.

“Bản tóm tắt nghề nông” và “Tứ dân nguyệt lệnh”, Đỗ Tiểu Ngư chưa từng nghe, nhận lấy tiện tay lật qua lật lại, thấy bên trong viết khá tường tận, liền cao hứng nói: “Nhìn rất thích hợp đấy, cám ơn ngươi.”

“Tiện tay mà thôi, thế nhưng ta cũng được hưởng lợi, mùa hè có dưa ăn,” Hắn nói: “Còn có thỏ con chơi, biểu muội đang chờ ngươi nuôi đưa cho nàng đấy.”

Đỗ Tiểu Ngư sao không biết hắn nói lời khách khí, thật sự muốn có thỏ người bán hàng rong ngoài kia thiếu gì, Vạn gia đâu phải không mua nổi, mặt ngoài vẫn cười nói: “Sắp rồi, vài tháng sau sẽ có,” Lại hỏi, “Vạn cô nương không phải nói muốn đến thôn chúng ta chơi sao, khi nào ngươi dẫn nàng cùng tới?”

“Phải qua một thời gian ngắn nữa, thân mình biểu muội hơi không khỏe, mấy hôm nay đang ho.”

Thảo nào không thấy nàng ta đâu, Đỗ Tiểu Ngư gật đầu, “Vậy quả thật nên nghỉ nơi nhiều.”

Nàng ở lại trong thư phòng thêm một lát, nhìn xem còn muốn mượn gì hay không, Chương Trác Dư ở bên cạnh nói tới chuyện Vạn lão gia tàng sách, có một số là mua được, có một số là dùng dược liệu đổi, còn có một số là cụng rượu với người khác thắng được, tóm lại là đủ mọi kiểu, cực kỳ thú vị.

“Vậy ngươi thích đọc sách gì?” Đỗ Tiểu Ngư trên đường hỏi: “Ngoài những sách trong thư viện kia.”

Chương Trác Dư nói: “Những sách kia chiếm rất nhiều thời gian, lúc rảnh ta sẽ xem Sơn Hải Kinh, Thủy kinh, Địa chí, vân vân,” Hắn lộ ra vẻ hâm mộ, “Đại Minh triều chúng ta đất rộng của nhiều, nhưng rộng như thế nào, khó có thể tưởng tượng được. Có lần ta theo cữu cữu đi một chuyến huyện Tề Đông, chỉ ở bến thuyền nghe được một ít chuyện cũng không thể tưởng tượng nổi.”

Không ngờ ham muốn của hắn lại ở du ký địa lý, Đỗ Tiểu Ngư có lòng đồng cảm, “Có câu đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, ta cũng rất muốn có một ngày có thể đi bên ngoài nhìn một chút.”

Chương Trác Dư tìm thấy tri âm cực kỳ vui mừng, “Không ngờ ngươi cũng nghĩ vậy, không giống nhị ca của ngươi, luôn nói ta si tâm vọng tưởng, nói bên ngoài thế đạo hiểm ác, nếu ta đi ra ngoài thế nào cũng bị lừa trống trơn trở lại.”

Đỗ Tiểu Ngư không nhịn được phì cười.

Chương Trác Dư nhìn nàng, lông mày hơi nhíu, “Ngươi…ngươi cũng nghĩ vậy?”

“Không phải, chẳng qua kẻ lừa đảo rất nhiều, nghe nói mánh khoé bịp người thiên kỳ bách quái, nếu ngươi muốn đi khắp nơi mà nói, thế nào cũng phải rèn luyện thân thể, hoặc là cẩn thận một chút mới có thể an toàn.” Đỗ Tiểu Ngư tiếp theo nói đến một cái mánh khoé bịp người, là chuyện người bán ngựa lừa gạt người dự định mua ngựa, dùng ngựa thấp kém làm đặt cọc tới tiệm vải lừa vài thớt vải vóc quý trọng.

Chương Trác Dư nghe xong thở than: “Quả thật giả dối, người mua ngựa kia sao không nghĩ tới đề phòng những thứ này”

“Cho nên nhị ca không nói sai, chẳng qua chỉ cần ngươi đủ cẩn thận thì không có vấn đề gì.” Đỗ Tiểu Ngư cổ vũ hắn.

Chương Trác Dư nở nụ cười, “Tiểu Ngư ngươi biết thật nhiều, ta phải cố gắng thỉnh giáo mới được.”

“Đâu có, cũng là xem trên sách mà thôi.” Nàng khiêm tốn vài câu.

Hai người ra thư phòng, Đỗ Hiển cáo từ Vạn lão gia, căn dặn Đỗ Hoàng Hoa vài câu rồi mang theo Đỗ Tiểu Ngư đi về nhà.

Chuyện trong chợ bị đập dưa hấu đương nhiên không nói cho Triệu thị biết, để bà khỏi lo lắng, chỉ nói kiếm được hai lượng bạc, là bổ khuyết không đủ, Đỗ Tiểu Ngư đành phải móc tiền túi, ai bảo Đỗ Hiển không cầm tiền tài, hầu bao còn xẹp hơn cả của nàng.

“Sau này sẽ tiếp tế cho con.” Đỗ Hiển nhỏ giọng nói: “Mẹ con mỗi tháng luôn cho ta mười mấy đồng tiền tiêu đấy.”

Đỗ Tiểu Ngư buồn cười, “Chút tiền ấy của cha coi như thôi đi ạ, con còn bán thảo dược mà.”

Đỗ Hiển rất không tiện, lại đau lòng cho nàng, sờ sờ đầu của nàng thở dài, “Haiz, tiếc thay những trái dưa kia, cha đi tìm Lâm đại thúc con học nghệ ngay bây giờ, đỡ phải sang năm bán dưa lại bị người đập.”

“Đừng, lưng của cha tổn thương mới khỏi được bao lâu, ngộ nhỡ lại bị thương.” Đỗ Tiểu Ngư vội ngăn cản: “Đang yên đang lành chạy đi học võ, mẹ vốn không vui khi nhị ca đi, thêm một người nữa, không biết sẽ phiền lòng thế nào đây? Nếu học còn không bằng để con học, lại nói, sang năm đi bán, thế nào cũng phải chuẩn bị tốt, tuyệt đối không thể lại gặp chuyện như vậy.”

Đỗ Hiển không kiên trì nữa, lúc này Lâm Tung đến, xách trong tay một con thỏ hoang, cười ha hả nói, “Tay nghề Đại muội tử tốt, nấu con thỏ này đi, ta đi mua một ít rượu.”

Đỗ Hiển nói: “Lâm đại ca đi vào núi?”

“Đúng vậy, rảnh rỗi không có việc gì làm, vốn định bắt lợn rừng, chẳng qua trong núi này đúng là không có những con vật lớn, chỉ có thỏ con hươu nhỏ, vừa rồi suýt nữa đánh được con hồ ly, ai ngờ súc sinh kia giảo hoạt quá, lại còn giả chết đào tẩu.” Lâm Tung vỗ đùi một cái, “Đáng tiếc”.

Đỗ Tiểu Ngư nghe được hắn đi vào núi, bỗng nhớ tới một việc, “Lâm đại thúc, thúc có đi qua rừng cây hạnh không ạ?” Trong khoảng thời gian này nàng bận rộn chuyện dưa hấu, dĩ nhiên hoàn toàn ném cây hạnh ra sau đầu.

“Hạnh?” Lâm Tung thuận miệng nói: “Chín lâu rồi, rụng đầy đất.”

Không phải chứ, Đỗ Tiểu Ngư vội nói: “Sao thúc không nói cho cháu một tiếng.”

Đỗ Hiển nghe vậy trừng mắt nhìn nàng, “Nha đầu này, Lâm đại thúc sao lại quan tâm tới những việc này, còn phải chạy tới nói cho con nữa á?”

Phụ thân cỏ đầu tường, Đỗ Tiểu Ngư tức giận nói: “Lần đó con và Lâm đại thúc vào núi đi tìm cây hạnh, còn nghĩ khi chín mang đi bán đấy, rõ ràng Lâm đại thúc cũng hiểu được mà.”

Lâm Tung không so đo với con nít, tuy nghe ra đang trách móc hắn, nhưng không phản ứng chút nào, chỉ nói: “Hiện tại đi kiếm cũng được, không có ai giành với cháu đâu.”

Triệu thị từ trong nhà đi ra cầm thỏ hoang, nói tiếp lời: “Hạnh chín không thể để lâu, không nhìn xem giờ sắp tháng sáu rồi, chắc chắn nát nhừ không thể ăn.”

A, tiền của nàng, Đỗ Tiểu Ngư hối hận không thôi, chỉ hận mình quên mất việc này, vốn còn lên kế hoạch lợi dụng Hồng nương tử cướp hạnh như thế nào, ai ngờ con hổ xuất hiện làm vỡ kế hoạch, nếu không nàng thường đi vào núi sao lại không nhớ chứ.

Thấy nàng như vậy, Triệu thị lắc đầu, “Đứa nhỏ này chỉ sợ bị điên rồi, suốt ngày nghĩ tới bạc thôi.”

Không nghĩ thì tiền ở đâu ra, Đỗ Tiểu Ngư chu miệng lên, chạy đến trước mặt Lâm Tung nói: “Lâm đại thúc, việc này thúc cũng có trách nhiệm, ngày mai đi theo cháu một chuyến vào núi, cháu lấy hết đám hạnh kia về.”

“Hạnh nát rồi lấy về làm chi?” Đỗ Hiển kỳ quái hỏi.

Đỗ Tiểu Ngư không đáp, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Tung, nếu hắn không đi, Triệu thị và Đỗ Hiển sẽ không đồng ý để nàng đi một mình, lại nói, nhiều hạnh như vậy cũng không thể mang được về.

Lâm Tung nhìn nàng, thầm nghĩ trong nhà này nha đầu này bụng dạ nhiều, chuyện cũng nhiều.

Thấy hắn không đáp, Đỗ Tiểu Ngư nhíu mày nói: “Rốt cuộc Lâm đại thúc là người ở đâu? Trong nhà còn có ai, sao không đón hết bọn họ tới…”

Lâm Tung lập tức nói: “Sáng sớm ngày mai đi.” Nói rồi đứng dậy đi.

Đỗ Tiểu Ngư âm thầm buồn cười, Lâm Tung này ở nhà Ngô đại nương, mỗi ngày lại tới nhà bọn họ dùng cơm, mà võ quán lại mở gần như vậy, giữa bọn họ không thể thiếu thường xuyên gặp mặt, Lâm Tung cũng sợ nàng dông dài hả? Xem ra chiêu này dùng được, chỉ cần hắn một ngày đến nhà bọn họ, thì nàng tiếp tục dùng một ngày.

“Xem con làm phiền Lâm đại thúc đi rồi kìa.” Đỗ Hiển lắc đầu, “Ít đi vào núi thôi con, lấy những hạnh nát làm gì? Bán cũng không được vài đồng tiền.”

Đỗ Tiểu Ngư tự có ý nghĩ của mình, le lưỡi với Đỗ Hiển rồi đi vào phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.