Dãy núi phụ cận thôn Bắc Đổng không cao cũng không dốc đứng, các nàng đi rất nhanh tới sườn núi.Thấy bên phải có cây thông đỏ uốn lượn, Đỗ Tiểu Ngư kéo Chu Nhị Nha rẽ sang
phải, không tới thời gian uống cạn một chén trà đã nhìn thấy phía trước
một mảnh hoa hạnh trắng hồng.
Đỗ Tiểu Ngư nói: “Nhan sắc này quả
nhiên nhạt đi rồi.” Trước khi trở về vẫn là phấn hồng, sớm nghe nói hoa
hạnh sẽ đổi màu, quả thực không giả, đại khái khi héo tàn sẽ thành màu
trắng tuyết.
Chu Nhị Nha mở to hai mắt nhìn, “Thật xinh đẹp, thì ra cây hạnh ở chỗ này, Tiểu Ngư tỷ, cây này kết trái ăn ngon đấy.”
“A? Sao ngươi biết được?” Đỗ Tiểu Ngư vội hỏi.
“Mỗi năm đều có người hái hạnh bán ở đầu thôn, muội biết là trong núi, nhưng tìm không được ở nơi nào.”
Xem ra có đối thủ cạnh tranh rồi, Đỗ Tiểu Ngư nghĩ thầm, chờ khi vừa đến
nàng nên giành trước mới được. “Nhị Nha, chuyện cây hạnh này đừng nói
với mẹ ngươi nhé, chờ hạnh được hái ta tới tìm ngươi cùng đi hái, đến
lúc đó mới nói cho mẹ ngươi, được không?”
Chu Nhị Nha không rõ vì sao, nhưng vẫn gật đầu.
Đỗ Tiểu Ngư lấy bánh đậu xanh vừa rồi bỏ vào trong túi cho nó ăn, vừa vòng quanh cây hạnh nhìn thử lớn đến phạm vi bao nhiêu, tính toán có thể kết bao nhiêu quả hạnh.
Hai người thưởng thức một chút nàng liền bắt
đầu đào móc các loại hoa hoa cỏ cỏ, vừa rồi đi tới đây thấy có nhiều
loại hoa không tệ, có tường vi, khiên ngưu lùn, hoa phượng tiên, ba loại này Đỗ Tiểu Ngư nhận được, còn một số khác không biết tên là gì, cảm
thấy đẹp nên mang cả đi.
Chu Nhị Nha ở bên cạnh nhàn rỗi vô sự,
xung phong nhận việc, “Tiểu Ngư tỷ, muội qua bên kia xem thử, không
chừng cũng có hoa thật đẹp.”
“Đừng đi xa.” Đỗ Tiểu Ngư dặn dò.
Chu Nhị Nha đáp một tiếng liền chui vào trong bụi rậm.
Tường vi mọc thành phiến, cành lá nối liền nhau, Đỗ Tiểu Ngư đào quá chừng,
trên ngón tay của nàng bị gai nhỏ đâm xước mấy chỗ, thiếu chút nữa thì
muốn vứt xẻng đi, nhưng nghĩ tới sau này trước sau nhà có cái lan can
mộc lan, lại gieo vào tường vi, lúc nở rộ đủ mọi màu sắc giống như biển
hoa, nàng lại nhịn được, tiếp tục vùi đầu gian khổ đào ra.
“Tiểu Ngư tỷ, có, có, linh, linh chi,” Bỗng nhiên, Chu Nhị Nha hưng phấn chạy tới, nói chuyện đều lắp ba lắp bắp, “Nhiều lắm”
Linh chi là thứ đáng giá, xem ra ai cũng hiểu được, Đỗ Tiểu Ngư nghe vậy cũng nhảy lên, “Chỗ nào, chỗ nào, mau mang ta đi”
Hai người đi qua rừng cây, lại đi thêm một đoạn dọc theo một mảng nhỏ bụi
cây thấp, Chu Nhị Nha chỉ vào một cây đại thụ nói: “Ở đây”
Đỗ Tiểu Ngư nhìn chăm chú xong mới dở khóc dở cười, “Đây là cây nấm thôi.” Ngẫm lại cũng phải, linh chi không phải là hoa cỏ ven đường, sao có thể dễ
dàng gặp được như thế, vận may của nàng còn không tốt tới mức đó đâu.
Chu Nhị Nha cũng rất thất vọng, nhỏ giọng nói: “Thì ra không phải à.”
Đỗ Tiểu Ngư liếc nhìn nó, lẽ nào nó cũng là tham tài hả? Bèn cười nói:
“Nhị Nha này, nếu thật sự là linh chi ngươi dự tính làm sao? Bán lấy
tiền à?”
Nó lắc đầu, “Cho mẹ xem, mẹ sẽ vui mừng, sẽ không mắng muội nữa.”
Đúng là một đứa bé thiếu hụt yêu thương, Đỗ Tiểu Ngư nghĩ thầm, Nhị Nha hi
vọng người nhà thương yêu, tiếc thay lại quá mềm yếu, dù cho lúc này đó
là linh chi, Hồng nương tử cũng chỉ sẽ nhất thời đối xử với nó tốt thôi, không duy trì được bao lâu, nhưng không muốn đả kích nó, đưa tay hái
một mảnh nấm xuống, “Tuy không đáng giá như linh chi, nhưng nấu canh ăn
ngon cực kì, ngon hơn nấm bình thường đấy.”
Mảnh này nhìn không
ít, ngoại trừ chia cho Chu Nhị Nha, sau đó chừa chút để nhà mình nấu
canh, lại đưa một ít cho Ngô đại nương và Tần Đại thẩm, còn dư một ít,
không biết cầm tới tửu lâu có thể bán được bao nhiêu tiền, Đỗ Tiểu Ngư
nghĩ hái hết nấm trên cây xuống. Vừa rồi thấy trên đất không ít thảo
dược, vốn còn sợ phiền phức cầm đi vào trấn đổi tiền, nhưng có nấm này
thêm vào thì đủ để đi lên trấn một chuyến rồi.
Sau đó nàng bắt đầu đào thảo dược, người trong thôn phân biệt thảo dược không nhiều, đương nhiên người hái cũng ít, tiếc thay chỉ là mấy thứ không đắt, tỷ như Hổ
trượng, Tử thảo, Sài hồ, vân vân, nhưng đào thêm cũng có kinh hỉ, có mấy loại như Thiên ma, có thể bán giá tiền cao hơn chút.
Đào này
chính là hết nửa ngày, lại tiếp tục hai người sẽ bị đói bụng, Đỗ Tiểu
Ngư đành phải thu dọn đồ dẫn Chu Nhị Nha xuống núi.
Thu hoạch rất
nhiều, vừa đầy giỏ trúc, lúc tới giao lộ hai người tách ra, Đỗ Tiểu Ngư
cầm một ít nấm cây đưa cho nó, đương nhiên sẽ không cho nhiều, Hồng
nương tử đem bán lấy tiền cũng sẽ không cho Chu Nhị Nha một đồng.
Lúc về đến nhà, thấy Đỗ Hoàng Hoa trong sân hong chăn, Đỗ Tiểu Ngư nói: “Tỷ, ngày mai đi vào trấn nhé?”
“Làm gì, lại muốn ăn thịt hả?” Đỗ Hoàng Hoa cười nàng.
“Thật sự coi muội là heo chắc?.” Đỗ Tiểu Ngư nói, “Vừa rồi đào được chút thảo dược muội muốn mang bán cho hiệu thuốc, lại nói, tỷ cũng sắp đi làm đồ
đệ Vạn phu nhân, làm mấy bộ quần áo mới mới phải chứ”
“Đây có cái gì, sạch sẽ là tốt rồi.” Nàng không cho là đúng.
Có câu người đẹp vì lụa, với tính tình của nàng đây, không biết bị các đệ tử khác coi thế nào,
Đỗ Hoàng Hoa ăn mặc quá quê mùa cũng không tốt lắm, không chừng sẽ bị
người bắt nạt hoặc là cười trào, Đỗ Tiểu Ngư lúc này mới bắt đầu e ngại, trước kia có nàng ở bên cạnh không sợ có chuyện như vậy phát sinh,
nhưng Đỗ Hoàng Hoa tính tình này mà ở một mình thì không biết sẽ như thế nào?
“Nghe Tiểu Ngư đi, đi đi. ” Triệu thị từ trong nhà đi ra
ngoài, ” Ta vốn cũng nghĩ vậy, tuổi của con nên có nhiều quần áo mới,
sao có thể có mỗi bộ lễ mừng năm mới kia được?”
Là đang nghĩ tới
Đỗ Hoàng Hoa lập gia đình đây, nhưng mặc kệ thế nào, thì lúc này mục
đích là như nhau, chính là cho Đỗ Hoàng Hoa quần áo mới, Đỗ Tiểu Ngư
thấy đại tỷ nàng không còn lời nào để nói, cười cười lấy nấm từ trong
giỏ trúc đi ra, “Mẹ xem con hái được thứ này nè, chờ cha và Nhị ca trở
về nấu canh uống nha, đây là cho Ngô đại nương và Tần Đại thẩm.”
“A, đây là đồ tốt đấy.” Triệu thị mặt mày hớn hở, “Trong núi cũng có ít
lắm, lát nữa ta đi đưa, chẳng qua phỏng chừng Ngô đại tỷ đều không nỡ tự mình dùng, chắc lại nấu sẵn mang cho con dâu ăn.”
Làm con dâu Ngô đại nương thật đúng là phúc phận, rất hiếm thấy mẹ chồng để ý con dâu
như vậy, Đỗ Tiểu Ngư liếc nhìn Triệu thị, như tổ mẫu nhà bọn họ chính là một cái giáo trình phản diện đấy.
Còn dư lại một ít cây nấm nàng
không lấy ra, chờ bán lấy tiền riêng, tuy Triệu thị không mẫn cảm với
tiền tài, nhưng bạc vào trong tay bà mà muốn lấy cũng không dễ dàng, nếu muốn phải mất một phen miệng lưỡi, vẫn nên tự tích cóp một ít hay hơn.
Dùng bữa trưa xong Đỗ Tiểu Ngư bắt đầu trồng mấy thứ trong vườn hoa.
Nàng đào về không ít loại, có hoa có mười mấy loại, có cây chưa ra hoa nên
chưa biết là hoa gì. Về phần thảo dược thì càng nhiều, có hai mươi mấy
loại, nàng chia vườn hoa làm hai nửa, một nửa dùng để trồng hoa, một nửa dứt khoát dùng để trồng thảo dược.
Thảo dược có thể trực tiếp bán lấy tiền, không giống trồng hoa còn phải chế biến, như vậy cớ sao không làm, trước tiên trồng thử xem, nếu có thể thành công, như vậy tương lai mua đất lại có công dụng lớn rồi.
Ngày hôm sau, Đỗ Tiểu Ngư cùng Đỗ Hoàng Hoa đi Phi Tiên trấn.
Hai người đi Vạn phủ bái kiến Vạn lão gia và Vạn phu nhân trước, vừa đến
đưa chút thổ sản coi như cảm tạ việc mượn xe ngựa, thứ hai đương nhiên
là cảm ơn Vạn phu nhân khoan dung, Đỗ Hoàng Hoa muốn sau tháng ba mới
bái sư, lần này đến nói tình huống, may là Vạn phu nhân cũng không
ngại, còn giữ hai người dùng bữa trưa.
Sau khi rời khỏi Vạn phủ thì đi Bách Tú phòng mua đồ.
Bạch quản sự cũng đã sớm biết chuyện Đỗ Hoàng Hoa, tránh không được líu ríu
nói mỉa vài câu, nhưng bà ta là người khôn khéo, không giống Dung tỷ một lòng xem thường Bách Tú phòng, bà ta không giống thế, sau đó còn khen
ngợi Đỗ Hoàng Hoa, cuối cùng còn bán vải hơi rẻ cho hai người.
Người này về mặt buôn bán đúng là có tài, nếu là những người khác không chừng đuổi Đỗ Hoàng Hoa ra ngoài, bởi vì thiếu lao công giá rẻ, nhưng Bạch
quản sự còn có thể cười đón tiếp, đủ thấy là người có thể nhẫn, chả lẽ
lại muốn vớt gì đó từ trên người Đỗ Hoàng Hoa à?
“Tỷ, kiểu này
không tệ, làm loại này đi.” Đỗ Tiểu Ngư chỉ bộ quần áo treo trên tường,
cái này nhìn qua xinh xắn đáng yêu, vải màu vàng nhạt không thể thích
hợp hơn.
“Đứa nhỏ này ánh mắt thật tốt.” Bạch quản sự cười nói:
“Nữ nhi Tri huyện đại nhân Phùng đại tiểu thư vừa đến thì nhìn trúng cái này”.
Nói khoác mà không biết ngượng, Đỗ Tiểu Ngư nghĩ thầm, thái thái tiểu thư quan gia ai mà không đi Hồng Tụ Phường chứ, bà ta là muốn cho mặt mũi hòa nhau à? Thế nhưng không nói ra, chỉ nhìn hai kiểu dáng.
“Công phu châm tuyến của Bách Tú phòng chúng ta tốt cực kì, các ngươi yên tâm đi…” Bạch quản sự chỉ nghĩ hai người họ mua kiểu dáng làm sẵn ở đây,
thầm nghĩ, đúng là bỏ tiền hào phóng.
Đâu biết Đỗ Tiểu Ngư kéo Đỗ
Hoàng Hoa xoay người rời đi, một hồi lâu sau Bạch quản sự mới lấy lại
tinh thần, oán hận nói: “Dám trộm kiểu dáng của ta thử xem”
“Ta thấy y phục kia thêu thùa không đẹp, tỷ tỷ tự mình làm còn đẹp hơn.” Đỗ Tiểu Ngư nói.
“Cái này không thể làm theo, bị Bạch quản sự nhìn thấy không ổn đâu.” Đỗ
Hoàng Hoa nhớ tới có chuyện, có vị cô nương làm hình thức quần áo Bạch
quản sự nghĩ ra được, kết quả bị người bên đường cắt phá quần áo.
Đỗ Tiểu Ngư cười một tiếng, “Sợ cái gì, đâu cần của bà ta, chúng ta trở
lại tự mình nghĩ, của bà chưa chắc tốt nhất ” Chính là nghĩ xem các cô
nương trên trấn ăn mặc như thế nào, người đến Bách Tú phòng mặc dù không phú quý bằng Hồng Tụ Phường, nhưng cũng không phải người bình thường có thể mua được.
Đỗ Hoàng Hoa nhìn nàng, muội muội này cả đầu không biết đang suy nghĩ gì, nàng đúng là không hiểu nổi.
Hai người đi dọc phố tới hiệu thuốc, Phi Tiên trấn có hai hiệu thuốc lớn,
một nhà của Vạn lão gia mở gọi Hồi Xuân Đường, còn có một chính là họ
Chu mở, gọi Hồng Hưng đường.
Nhà này là Hồng Hưng đường, bán một
ít thảo dược không đến mức phải liên lụy tới quan hệ, cho nên Đỗ Tiểu
Ngư căn bản chưa từng nghĩ cần phải đi hiệu thuốc Vạn gia.
“Hai vị cô nương tới mua dược hay là xem bệnh?” Thấy có người đến cửa, tiểu nhị ân cần đi tới.
Đỗ Tiểu Ngư lời ít mà ý nhiều, “Tới bán thảo dược.”
Tiểu nhị hết hào hứng, sau đó hô lên: “Tiểu La, đến thu thảo dược.”
Một thiếu niên rất gầy đi lên, mặt không chút thay đổi nói, “Thảo dược gì?
Đi qua bên này trước đã.” Dẫn bọn họ đến đến phòng khách hẻo lánh, ở đây khá yên lặng.
Đỗ Hoàng Hoa để giỏ trúc dưới đất, Đỗ Tiểu Ngư bắt đầu moi thảo dược ra ngoài.