Ngũ Hành Online

Chương 27: Chương 27




Ngũ Hành ONLINE

Tác giả: Luyến Trần

Dịch: QT

Edit: Ellie

~oOo~

Chương 27

Thiên Lí cách vài ngày sau mới vất vả login, vừa lên liền thấy mọi người mật qua, bởi vì Mạc Nhật thế nhưng lại thu được của y —— xin lui bang! Nguyên nhân là phải xóa acc. Mọi người sửng sốt hai giây, đều hỏi vì sao, kênh tán gẫu nhất thời lộn xộn, mỗi người đều muốn lên tiếng,Mạc Nhật muốn cho họ dừng lại nhưng uy nghiêm dường như chưa đủ ,không ai nghe anh.Ngoại trừ Lạc Hải không biết Thiên Lí và người lớn tuổi Vân Hải , những người khác đều nói không ngừng,Vân Hải rút cuộc suy xét xong rồi kêu dừng lại.

“Không cho phép các ngươi nói! Nghe Thiên Lí nói cái đi.” Rútt cuộc là đại ca có uy nghiêm, tất cả mọi người ngừng lại.”Thiên Lí, có thể nói cho ta biết vì sao không?”

Nhưng bên kia không trả lời.

“Nói cho ta biết tọa độ của ngươi, ta đi tìm ngươi. Một mình.” Ý bảo Lăng Vân không được mở miệng, tiếng của Vân Hải không lớn nhưng rất cương quyết.Tuy không nói rõ vì sao nhưng trực giác nói cho hắn biết,không thể cho Thiên Lí xóa acc rời đi được.

Qua hồi lâu,Thiên Lí rút cuộc vẫn đem tọa độ của mình khai ra. Vân Hải bắt Mạc Nhật trông chừng mấy người khác còn mình thì lên đường tìm y.

Sau khi dùng quyển Lăng Tiêu Thành quay về Lăng Tiêu Thành, Vân Hải dọc theo tường thành, ở một góc yên lặng không người tìm thấy Thiên Lí đang ôm đầu gối. Y ngồi ngơ ngác khiến cho cảm giác của người ta tan biến.

“Xảy ra chuyện gì?” Vân Hải đi qua, học bộ dáng của y ngồi dưới đất. Thiên Lí không có trả lời hắn nhưng đầu càng ngày càng thấp.Vân Hải cũng không mở miệng truy hỏi chỉ là cùng với y như thế.Lúc lâu sau, Thiên Lí rút cuộc mở miệng

“Ta phải kết hôn .”

Không biết vì sao mà sau khi nghe thấy câu này,trong lòng Vân Hải vô cùng không thoải mái, thậm chí còn có loại xúc động muốn chất vắn đôi phương nhưng cuối cùng hắn vẫn khắc chế mình lại, tận lực dùng thanh âm bình thản hỏi: “Đó là việc vui, chúc mừng ngươi . Nhưng tại sao lại phải xóa acc?”

“Việc vui? Ha ha” Thiên Lí cười nhưng nụ cười này so với khóc còn khổ sở hơn.”Chúc mừng cái gì? Chúc mừng giá trị của ta là 300 vạn USD sao?”

Vân Hải nhất thời không biết nói gì đành phải lẳng lặng nghe Thiên Lí nói tiếp.

“Từ nhỏ ta đã ở trong cô nhi viện lớn lên, lúc 8 tuổi thì có một người tự xưng là cha ta đến tìm ta,đưa ta về.Ông ta đưa ta đến Hoa Kì rồi giao cho quản gia, mỗi tháng gửi cho ta phí sinh hoạt.Từ nhỏ ta đã không biết thân tình là gì.Mười lăm năm qua, lần ở cô nhi viện, ta chỉ gặp qua mặt ông ta 3 lân, thông qua điện thoại vào thứ 7, đa số thời điểm , đều là thông qua câu thông của quản gia. Mấy ngày hôm trước, ông ta cùng vợ của ông ta con có đứa con trai trưởng của họ tới tìm ta, đưa quà cáp cho ta, nói chuyện phiếm với ta, ta nghĩ ông ta rút cuộc cũng tiếp nhận ta. Không nghĩ tới ông ta nói bây giờ tài chính công ty họ đang xoa chuyển, cần viện trợ 300W USD, có người giúp họ nhưng điều kiện là ta phải cưới con gái hắn ta.Con gái hắn ta năm nay đã 40, hơn nữa còn là một đồ si ngốc không thể tự gánh vác cuộc sống.Còn là. . . . . .” Thiên Lí đột nhiên ngừng lại, cắn chặt môi, máu bật ra,vết máu đỏ tươi cùng với làn da tái nhợt của y có vẻ hết sức chói mắt.”Còn là, người kia còn là một một người lưỡng tính.Hắn ta ngoại trừ muốn ta cưới con của hắn còn phải phụ trách thỏa mãn mong muốn của hắn.Tên đó đã là ông già ngoài 60 rồi.” Nói đến đây, y rút cuộc không nói được nữa, Vân Hải vươn tay ôm chặt y vào lòng, thân thể cực lực khống chế nước mắt cuối cùng cũng nhịn không được mà rơi lệ.

“Tại sao ông ta lại đối xử với ta như tếh?Trong cơ thể của ta cũng có dòng máu của ông ta mà.” Trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở, Vân Hải cứ ôm y như vậy cho đến khi y bình tĩnh lại.

“Xin lỗi, nói với ngươi nhiều như vậy.Ta đưa vật phẩm cho ngươi, sau này không tới trò chơi nữa. Các ngươi chơi vui vẻ.” Hồi lâu,nước mắt dừng rơi.Thiên Lí đề nghi giao dịch với Vân Hải,đưa tất cả những gì đáng giá cho hắn.

Vân Hải nhìn y một cái, tay lập tức hủy bỏ giao dịch.Thiên Lí sửng sốt.

“Bây giờ ngươi ở đâu? Hoa Kì sao? Nói địa chỉ cho ta.” Quyết không cho y đi như thế, Vân Hải quyết tâm. Tuy rằng người khác đều nói hắn là một tiên sinh tốt nhưng một khi hắn quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi, tỷ như lần này.

Dường như bị cường thế của Vân Hải trấn lại,Thiên Lí ngơ ngác báo địa chỉ. Hoàn hảo là New York,nơi này cách nhà mình không xa cho lám.Vân Hải n1oi một tiếng chờ ta rồi logout. Còn lại Thiên Lí đứng ngây ngốc.Y không biết là Vân Hải muốn y chờ ở đây hay là. . . . . .

Không lâu sau, bên tai truyền đến thanh âm của Lăng Vân: “Thiên Lí,ngươi rời đi chỗ ngươi sống, đai ca bọn họ lập tức tới đây.”

Lập tức tới đây?Thiên Lí không chú ý đến họ,sau khi nghe câu lập tức tới đây liền nhớ tới thanh âm chờ ta kia.

“Ta hạ trước.” Vội vàng tung một câu mặc kệ Lăng Vân bên kia nói gì, Thiên Lí cũng lập tức hạ tuyến.

Cởi mũ giáp, Phương Diệc Văn, cũng chính là Nhật Hành Thiên Lí, ngồi trên giường nghĩ nghĩ, cố sức đi đến ngoài cửa sổ, nhìn kỹ, thanh niên thanh tú này thì ra có một chân đi khập khiễng. Nhưng mà cửa đã bị khóa ngoài, mặc kệ y đập như thế nào cũng không ai mở cửa.Cũng do họ sợ y trốn đi nên giam lỏng y lại.Nhưng mà Vân Hải,nói không chừng Vân Hải sẽ đến đây. Nên làm gì bây giờ?

Thời gian trôi qua từng giây từng phút trong bất an, dưới lầu truyền tiếng cãi vã đem Diệc Vân suy nghĩ miên man bừng tỉnh lại.Y nghe được thanh âm quen thuộc nhưng cũng có chút xa lạ. Tuy dưới lầu có cha mẹ anh em trên danh nghĩa của y nhưng quan hệ của họ so với người xa lạ còn không bằng, mà mặt khác, đặc biệt là một thanh âm nam trung trầm thấp làm y chấn động, là Vân Hải,đúng là hắn, hắn quả nhiên đến đây. Vui sướng qua đi lại tràn ngập bất an, hắn đến thì sao nào, dưới lầu người nhiều như vậy hắn căn bản không thể đi lên, cho dù là lên đây, thấy mình như vậy. . . . . .

Một lần nữa,Diệc Văn chăm hận hai chân của mình. Vài đồng hồ sau,trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, sau đó là thanh âm nam trung kia: “Thiên Lí, phòng ngươi ở đâu? Lên tiếng đi.” Vân Hải lo lắng la lên mà phía sau hắn là Phong Lân và Á Tư.Sau khi nghe Thiên Lí nói, Vân Hải quyết định nói cho Phong Khởi và Mạc Nhật, hẹn họ ở cửa công ty VR, mà Lăng Vân và Tra Tra Tạc vâng mệnh ở lại liên hệ với Thiên Lí, còn chiếu cố Lạc Hải.

Phong Lân chạy tới chỗ hẹn, Mạc Nhật đã chờ đó, William cũng ở đó. Tuy Phong Lân không nghĩ gì tới hắn nhưng chuyện của Thiên Lí bây giờ quan trong hơn.Tuy mấy người khác không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy đại ca ngày thường ổn trọng lại kích động như thế , Phong Lân biết nhất định là chuyện lớn, cho nên tạm thời buông ân oán cá nhân với William, đi tới địa chỉ mà đại ca nói. Sau đó, một màn cãi nhau dưới lầu.Kỳ thật bắt đầu chính là đối phương đơn phương mắng chửi người, không cho bọn họ gặp Thiên Lí,cuối cùng chịu không nổi những người đó Á Tư đề nghị xông lên. Sau đó ba người họ phụ trách ngăn cản,cho một mình Khải Lân vọt lên. May là 4 người họ cũng học chút công phu cho nên dù nhiều người cũng không làm được gì họ.

“Ta ở đây.” Không tự chủ được, Diệc Văn lên tiếng rồi lại hối hận không thôi,y không muốn Vân Hải thấy mình tàn phế. Đáng tiếc thanh âm đã nói thì không thể thu lại.Sau khi xác định phòng của Thiên Lí, Khải Lân chạy qua.Phát hiện của đập hoài không mở,nói với y: “Thiên Lí, lui ra sau một chút, ta phải phá môn . Bọn họ quả nhiên giam cầm ngươi.”

“Không cần, ngươi. . . . . .” Diệc Văn muốn nói nhưng người ngoài cửa đã bắt đầu phá, vì thế đành lui ra sau vài bước. Một lần, hai lần, ba lần rồi sau vài lần, cửa cũng bị phá. Hai người lần đầu tiên chật vật như thế. Một người trên mặt còn vươn mắt,mặc áo ngủ, tóc mất trật tự, quần áo nhăm nhúm nhưng không có nhiều thời gian cho họ quan sát đối phương,Phong Lân dưới lầu đã bắt đầu kêu lên: “Đại ca,anh xong chưa? Cướp được người cũng phải đi a.”

Bị y rống một cái, Khải Lân có điểm ngây người lập tức tỉnh lại,đi xuống lầu. Đi vài bước, hắn quay đầu lại hỏi: “Chân của ngươi?”

Lúc này Thiên Lí mới hồi phục tinh thần, cảm thấy tự ti vô cùng liền nghĩ muốn trở về phòng. Thật vất vả đem mới đem y từ phòng ra,Khải Lân đương nhiên không cho y về, ôm lấy y một cái liền chạy xuống lầu.Bọn Phong Lân dưới lầu cũng phối hợp tách mấy người muốn tiến lên cản trở ra rồi giống như cướp hôn,cứ vậy đem Thiên Lí mang đi. Lái xe chính là Á Tư, bởi vì có một đoạn thời gian bất lương, thường xuyên đi đua xe với người ta cho nên sau khi anh lách mấy lần, dễ dàng quăng đi mấy người đuổi theo họ phía sau rồi một đám chạy về chỗ bọn Khải Lân ở.Dọc đường đi,Thiên Lí đều bị Khải Lân ôm , thậm chí ngay cả lên xe cũng là do Khải Lân ôm,lý do của hắn là: lúc đang lẩn trốn thì giày của Thiên Lí đã đánh mất,sao mà đi chân trần được.Trong nhà,bọn Lăng Vân đã chờ ở đó ,Nhượng cũng ngồi trong phòng khách lo lắng chờ họ.Đồng bọn trong trò chơi rút cuộc cũng đông đủ tại đây.

~oOo~

Chương 28

Chí Lân vừa mở cửa liền thấy đại ca mình đang ôm một nam tử tóc dài như ôm tân nương,nhìn kỹ lại, dung mạo của người nọ tám phần giống Thiên Lí nhưng trong lòng mình lại nghĩ Thiên Lí không kỳ lạ như vậy, hơn nữa người ngoài cửa quần áo mất trật tự,như là đã từng có ẩu đả, càng cảm thấy kỳ quái: ‘Họ không phải là cướp dâu đi? ’(=))) trong lòng thì nghĩ vậy nhưng vẫn nhường đường cho họ vào. Nguyên bản bốn phòng hai thính vắng vẻ lại chen vào nhiều người vậy, náo nhiệt không ít.

“Rút cuộc là có chuyện gì xảy ra a? Các ngươi vì sao lại như vậy?Thiên Lí đâu?”Sau khi đợi Khải Lân đem Thiên Lí ngồi yên trên sô pha, Chí Lân rút cuộc nhịn không được hỏi ra miệng, Nhượng bên cạnh gật đầu mạnh, ý bảo mình cũng muốn biết.

“Không biết” Khải Lân không có trả lời, Á Tư nhịn không được mở miệng oán giận : “Có trời mới biết lũ người nhà kia có chuyện gì xảy ra a. Chúng ta chẳng qua là nói muốn tìm một người bạn chơi cùng trò chơi, ngay cả tên còn chưa nói thì bọn họ đã vội vã đuổi chúng ta ra ngoài,thậm chí cả tay chân của gọi tới.”

“Có bị thương không?” Nghe thế, Chí Lân vội vàng vào phòng bếp lấy hộp y tế,đi đến chỗ Á Tư.

“Yên tâm,họ không làm ta bị thương đâu.” Nhìn thấy Chí Lân quan tâm hắn thế, Á Tư mỉm cười nói.

“Thiên Lí, rút cuộc sao lại thế này a?” Nhượng nhịn không được,mở miệng.

Nhưng Thiên Lí chỉ cúi đầu,không nói câu nào. Thấy vậy, Khải Lân cắt ngang câu hỏi của mọi người, ôn hòa nói với y: “Đừng lo, chờ đến khi ngươi muốn nói cho chúng ta biết thì hẵng nói.Nghỉ ngơi chút đi, ta thấy ngươi cũng mệt rồi .” Nói xong rồi nhìn Phong Lân.

Người sau lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, tất cả mọi người đều mệt mỏi.Nghỉ ngơi một chút, có việc gì thì tối nay hẵng nói.”

Mọi người cũng không nhẫn tâm ép hỏi Thiên Lí, vì thế người muốn đi thì đi,còn lại thì cũng về phòng nghỉ ngơi. Khải Lân ôm Thiên Lí tới phòng mình rồi đặt trên giường.

“Ngủ một giấc trước, đừng suy nghĩ nhiều.Mọi chuyện giao cho ta là được rồi.”Thiên Lí không mở miệng. Khải Lân giúp y đắp chăn, nhìn mặt y rồi bước ra ngoài.

“Phương Diệc Văn.” Tay vừa mới chạm tới tay nắm thì đằng sau liền truyền đến một tiếng nói. Khải Lân đi về bên giường chờ y nói.

“Phương Diệc Văn, tên của ta. Còn có, cám ơn các ngươi.” Nói xong,Thiên Lí lần đầu tiên nhìn mặt Khải Lân.

“Ngươi ngủ một lát cái đã, có việc gì thì tối nói.” Khải Lân muốn đắp kín chăn lại cho y nhưng rồi chăn lại rớt xuống.

“Không cần,để ta đi.”Nói xong Diệc Văn liền muốn đứng lên.

“Nghỉ ngơi.” Khải Lân vội vàng đè y lại: “Nhìn sắc mặt của ngươi đi,vài ngày rồi ngươi chưa ngủ? Bây giờ hảo hảo nghỉ ngơi, đừng có cho ta lặp lại lần nữa.”

“Ta. . . . . . Sẽ đưa đến cho các ngươi phiền toái.” Nói đến đây, Thiên Lí cắn cắn môi, theo bản năng nhìn xuống dưới.

“Chân ngươi rất đẹp, vừa nảy ta đã thấy hết.” Khải Lân trừng mắt nhìn, mỉm cười nói.

“Thiên Lí, ngươi ngủ chưa?” Lúc này,Chí Lân bưng ly sữa vào.”Chưa ngủ thì uống sữa trước đi,giúp cho giấc ngủ.”

Thiên Lí muốn nói mình chưa muốn ngủ nhưng dưới bốn con mắt của hai người đang nhìn chăm chú,vẫn là nên uống sữa trước.Vừa lòng lấy cái ly trống không trên tay Thiên Lí, Chí Lân đi ra ngoài, không bao lâu Khải Lân cũng đóng cửa phòng đi ra. Trở lại phòng khách, quả nhiên không ngoài dự đoán, tất cả mọi người vừa mới giả mô giả dạng rời đi lần nữa gom lại trong phòng khách,ngoại trừ Lạc Hải.

“Đang ngủ?” Nhượng hỏi. Khải Lân gật đầu.

“Thấy chưa,cách của ta vẫn là có hiệu quả nhất.” Nhượng hưng phấn run đùi đắc y..

“Em thì chỉ có mấy chủ ý tồi là đứng nhất.” William lập tức hất nước lạnh vào em trai mình.

“Nên cảm ơn Nhượng, nếu không thì ta còn không biết nên làm cách nào để Thiên Lí, à không, Diệc Văn nghỉ ngơi một chút.” Khải Lân vỗ trán.

“Diệc Văn?”

“Phương Diệc Văn.Tên của Thiên Lí. Các ngươi gọi y như vậy là được rồi.”

“Nga.” Chí Lân lên tiếng, lại bay nhanh qua truy hỏi: “Rút cuộc là có chuyện gì a? Mấy anh sao lại chật vật như vậy, Diệc Văn y làm sao vậy?”

“. . . . . .” Khải Lân nhìn mọi người: “Vẫn là nên chờ y nói đi.Còn chưa được y đồng ý. . . . . .”

Lời còn chưa dứt thì đã bị Phong Lân cắt đứt .”Anh cho rằng y sẽ nói sao? Nếu không có chủ ý của Nhượng, cho y uống sữa có thuốc ngủ thì bây giờ y nhất định sẽ muốn quay về cái hang sói kia.” Tưởng tượng đến mấy người nhà độc ái kia, Phong Lân liền thấy ghê tởm.

“Đúng vậy, Lăng đại ca,anh vẫn nên nói ra mọi chuyện đi.Giải quyết sớm thì cũng làm cho y bớt đau khổ.” Á Tư cũng tán thành.

“Có phải là chuyện thông gia hay không?”Khải Lân còn đang u buồn,câu nói của William lại làm cho hắn hoảng sợ.

“Sao ngươi lại biết?”

“Quả nhiên là đúng. Xem ra ta không nhận sai người.” William gật đầu, gặp,mọi người nhìn hắn đem những gì mình biết nói ra.”Mấy người ngăn cản chúng ta không cho chúng ta gặp vợ chồng Thiên Ló,hai ngày trước ta ở tụ hội của Luo Kasi gặp qua họ. À, đúng rồi, các ngươi mới tới Hoa Kì không biết Luo Kasi là ai đi?” Thấy ngoại trừ Á Tư và Nhượng,vẻ mặt những người khác đều mờ mịt,William bổ sung: “Ông ta là tỷ phú rất có danh tiếng ở Mỹ, dựa vào sòng bạc và làm ăn với một ít người không nhận ra ,hẳn là năm nay sắp 70.Hai ngày trước khi ta tham gia tụ hội của ông ta, nghe người ta con gái Carlos sắp kết hôn,đối tượng là con của vợ chồng người Đài Loan. Lúc ấy ta thấy không bình thường, ai lại đi cưới một bà 40 tuổi lại si ngốc, không nghĩ tới. . . . . .” William không nói gì nữa nhưng mọi người vẫn hiểu được ý của hắn.

“Diệc Văn là con riêng của ông ta. . . . . .” Khải Lân thở dài, đem những gì hắn biết nói cho mọi người.

“Đám hỗn đản,dám đem Thiên Lí ra làm hàng hóa để bán đi sao?” Sau khi nghe xong,Nhượng là người đầu tiên nhảy dựng lên. Những người khác cũng lòng đầy căm phẫn.

“Đừng ầm ĩ nữa,nghĩ nên giúp y sao đây? Ta nghĩ rất nhanh sẽ có người tìm tới cửa.” Phong Lân đánh gảy mọi người, bây giờ mắng chửi người cũng không giúp được y, tốt nhất là nên bình tĩnh lại.

“Tại sao lại có người nhanh chóng tìm đến?” Nhượng tò mò hỏi: “Lúc các ngươi đến không phải đã cắt được họ rồi sao?”

“Carlos có bối cảnh mafia, tra một người chắc không thành vấn đề. Hơn nữa có người rêu rao như vậy.” Phong Lân trừng mắt với William.

William bị trừng liền dở khóc dở cười, ai làm cho Phong Lân hết giận giùm đi, hơn nữa bây giờ không phải lúc để thảo luậm cái này.”Phong Lân nói đúng vậy, chúng ta nghĩ biện pháp nhanh chút. À, ngươi. . . . . .”

William nói một nửa liền ngừng lại. Nhượng bên cạnh hắn cũng nhìn chằm chằm phía trước, những người khác cũng tò mò nhìn theo tầm mắt của họ liền thấy —— Thiên Lí.

“Ngươi không phải đã uống thuốc ngủ đang ngủ sao?” Nhượng giật mình đứng lên chỉ vào Thiên Lí hỏi, lập tức bị Phong Lân gần nó nhất kéo lại.

“Diệc Văn, ngươi như thế nào?” Khải Lân cũng rất kinh ngạc, đi đến bên y.

“Trước kia ta mất ngủ thường uống nó,bây giờ thuốc ngủ đã không còn hiệu quả gì với ta.” Tựa vào cạnh cửa, nghe thấy thanh âm của y rất suy yếu.

Khải Lân vội vàng đỡ y xuống ghế sô pha, ngồi xuống.”Chúng ta không phải cố ý, thầm nghĩ muốn ngươi hảo hảo nghỉ ngơi chút.”

“Ta biết, cám ơn các ngươi.” Diệc Văn cười cười: “Nhưng không cần. Đối phương cũng không phải là người tốt gì.”

“Carlos không phải người tốt nhưng chúng ta cũng không phải là thiện nam tín nữ gì a.” Á Tư nhíu mày, “Chuyện thú vị như vậy làm sao có thể buông tha đây.”

“Đúng vậy, Thiên Lí ngươi cứ yên tâm ở đây đi. Nếu không thì ta cũng đến bảo vệ ngươi a.” Nhượng một bên ồn ào,một bên nửa là quan tâm Thiên Lí, còn cái kia là bị tay nghề của Khải Lân hấp dẫn.

“Ta cũng sẽ đến, nhiều người có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Á tư lập tức nói, nghĩ đến có thể ở chung phòng với Lăng Vân, anh liền vui vẻ.

“Ta. . . . . .”William vừa định nói sẽ ở lại liền bị Phong Lân đánh gảy : “Đầy khách rồi.” Đành phải ủy khuất rụt về. Kỳ thật tuy William là khắc tinh của Phong Lân,luôn làm Phong Lân tức giận, trái lại là đã từng không giống vậy?

Kết quả thương nghị cuối cùng là William và Á Tư trở về chuẩn bị, Nhượng sau khi liền mạng cầu xin Chí Lân và Lạc Hải, có thể ở chung phòng với Lạc Hải, Phong Lân và Chí Lân chung một phòng,Khải Lân thì đưa phòng cho Diệc Văn,mình thì ở phòng Chí Lân.Sau khi phân phòng xong, Thiên Lí lại bị đuổi vào phòng nghỉ ngơi,y cũng không phản kháng, nhiều ngày trôi qua như vậy lần đầu tiên thấy trầm tĩnh lại, y cũng thuận theo mọi người hảo hảo đi ngủ.Lạc Hải tới phòng bếp chuẩn bị bữa tối, tốt xấu gì cậu cũng là đầu bếp trưởng, Nhượng và Chí Lân ở một bên giúp đỡ, những người khác ở phòng sách thương lượng đối sách.Lát nữa sẽ có chiến tranh.

Điều hướng bài viết

← [Ngũ Hành] Giới thiệu vắn tắt nhân vật

[Ngũ Hành] Vĩ thanh →

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.