Ngũ Hành Online

Chương 35: Chương 35




Ngũ Hành ONLINE 2

Tác giả: Luyến Trần

Dịch: QT

Edit: Ellie

—— ♣ ——

Chương 9

Ngày trong game luôn qua rất nhanh, bất tri bất giác lại qua hơn mười ngày.Tối Già Môn ngày càng lớn mạnh, tuy không phải môn phái đầu tiên trong game, tầng nòng cốt ( chú: từng môn phái đều có tổ nồng cốt của Môn chủ chính là tầng quản lý, có mệnh lệnh của Môn chủ, hạn mức cao nhất là 10 người, sau khi kiến thành,thành viên nòng cốt sẽ mở rộng thành 25 người. ) chia đều cấp cũng không phải là cao nhất, nhưng nhờ bề ngoài ban tặng của mấy người họ, người xin nhập môn rất nhiều, rất nhanh đã là một môn phái có số người hạn mức cao nhất 500 người(hạn mức cao nhất của thành là 5000 người). Mà Mạc Nhật với Lăng Vân sau khi nghe lệnh đi luyện tập, rốt cục cũng có thể hợp tấu khúc Chức Thiên Tình, vì thế bọn họ quyết định đi thử giải nhiệm vụ.

Trở về sơn cốc kia, Lăng Vân có một loại cảm giác bừng tỉnh, trừ bỏ hai người họ, nơi này tựa hồ không người nào đặt chân tới. Đi tới trước mộ sư phụ, nhìn đống đất kia, nhìn mộc bài kia viết ‘sinh đồng cừu, tử đồng huyệt’.Có thể là sương mù quá nhiều, trên mộc bài dường như có dấu vết của nước, Lăng Vân bước lên, dùng ống tay áo nhẹ nhàng chà lau .

“Vân. . . . . .” Mạc Nhật rõ Lăng Vân dường như muốn bắt đầu sầu não, nhẹ nhàng gọi: “Chúng ta bắt đầu đi.”

“Ân” Lăng Vân lấy ra Phượng Vĩ Cầm, tìm một tảng đá có độ cao thích hợp đặt lên, nhẹ nhàng gẩy hai cái thử âm,sau đó quay đầu nhìn về phía Mạc Nhật đứng thẳng kế bên gật đầu, tỏ vẻ có thể bắt đầu rồi.

Tuy rằng công phu thổi tiêu của Mạc Nhật thật sự không quá được, nhưng tốt xấu cũng diễu tấu xong một thủ khúc,những phần sai âm nho nhỏ cũng xem nhẹ.Hai người xuất thần vào trong âm nhạc, sau khi kết thúc một khúc,phục hồi tinh thần lại từ trong thủ khúc sâu sắc kéo dài miên man..

“Mạc Nhật,sương này?” Lăng Vân chỉ xung quanh, nhất thời kinh ngạc nói không ra lời.

“Tan. . . . . .” Mạc Nhật tiếp lời Lăng Vân, anh cũng giật mình.

Sương mù dày đặc xung quanh không biết từ khi nào đã tán đi, cảnh sắc chung quanh rõ ràng hơn, khiến người ta rút cuộc cũng có thể nhìn toàn cảnh.

“Thật đẹp” Lăng Vân cảm thán.

“Nhưng sao lại không có việc gì xảy ra a? Nhiệm vụ hoàn toành sao?” Mạc Nhật gật đầu phụ họa Lăng Vân, sau đó lại thấy kì quái.

Vừa dứt lời, chỉ thấy Lăng Vân chậm rãi ngã xuống, Mạc Nhật kinh hãi, vội vàng đưa tay ra, lại thấy đầu choáng váng, mí mắt đột nhiên nặng trịch, sau đó mình cũng ngã xuống.Bên kia, một con báo đen bước chân tao nhã đi đến, chậm rãi đi qua hai người mê man.

“Chết tiệt.” Chuyện đầu tiên sau khi Mạc Nhật tỉnh lại chính là tìm thân ảnh của Lăng Vân, thấy cậu nằm cạnh mình tâm cũng buông xuống một nửa, từ sau ôm cậu vào trong lòng nhẹ lay.”Vân, mau tỉnh lại.”

“Ô, đầu thật choáng nga” chỉ chốc lát, Lăng Vân cũng mở mắt.”Chúng ta ở đâu thế?” Nhìn quanh bốn phía, cảnh trí xinh đẹp ban đầu không thấy đâu cả, bốn phía đều là bóng tối: “Chúng ta không phải đi vào lỗ đen vũ trụ đi.”

“Không biết, có lẽ đi.” Nhìn thấy Lăng Vân không có việc gì, Mạc Nhật cũng có tâm tình đùa giỡn. Hai người đang định tìm lối ra, hai bóng người xuất hiện .

“Sư phụ?” Lăng Vân nhìn người vừa xuất hiện, lập tức hưng phấn chạy qua.Nhưng mà cậu vừa tiếp cận, đối phương đã lui ra sau vài bước.

“Tiểu Vân,em quen họ?” Mạc Nhật đi tới cạnh Lăng Vân, cầm tay cậu.

“Cái người nam tóc đen không biết,tóc bạc chính là sư phụ Diệc Chiếu mà em đã nhắc qua.” Thẳng tới trời cao chỉ vào hai người nói.

“Anh ấy chính là Phong.” Người kêu Diệc Chiếu kia mở miệng.

“Sư phụ, các ngươi sống lại sao?” Lăng Vân vui vô cùng, sau đó Diệc Chiếu chỉ lắc đầu.

“Chúng ta không thể sống lại, nhưng. . . . . .” Diệc Chiếu quay đ6àu về phía Phong đang xoa mình,khóe miệng hơi cong lên: “Đã không sao rồi. Ít nhất chúng ta cùng một chỗ .Đây đều phải cảm tạ các ngươi.”

“Cảm tạ chúng ta?”

“Ân,ít nhiều gì cũng là thủ khúc kia của các ngươi. . . . . .” Diệc Chiếu nói được một nửa thì bị Phong chen vào.

“Nói nhiều với họ làm gì chứ. Trực tiếp tiếp đưa mấy cái vật phẩm cho họ cút đi. Không cần lãng phí thời gian.” Xem ra, Phong đối với bọn Lăng Vân quấy rầy mình với Diệc Chiếu ở chung phi thường không kiên nhẫn.

“Sư phụ?” Lăng Vân muốn hỏi rõ chút, nhưng Diệc Chiếu chưa kịp nói, đã bị phong kéo ra sau: “Có chuyện gì thì hỏi Na Á Tư đi.” Nói xong liền cùng Diệc Chiếu biến mất trong bóng đêm. Mà Lăng Vân muốn đuổi theo lại bị Mạc Nhật kéo lại.

“Mạc Nhật?”

“Ra ngoài trước rồi nói. Em không đuổi kịp họ đâu.” Mạc Nhật chỉ vào một cái cửa đang từ từ thu nhỏ lại.

Lăng Vân nhìn nơi bọn Diệc Chiếu biến mất,theo sau Mạc Nhật đi qua cửa. Hai người mới vừa bước ra cửa, liền thấy bụng dưới mình đau quặng, rồi liền mất đi tri giác.

“Này,tỉnh chưa đó.”

Mạc Nhật mở mắt, liền thấy một báo đen lấy hai chân trước đạp lên bụng mình, kiêu ngạo nhìn mình. Lăng Vân sau khi tỉnh lại liền tấhy Mạc Nhật bị con báo đen đạp dưới thân, sau đó một người một thú liền đối diện một tình cảnh quỷ dị.

“Khụ khụ” Lăng Vân ho khan hai cái, sau đó đứng lên, buồn cười nhìn Mạc Nhật. Người nào đó vừa thấy Lăng Vân tỉnh, đẩy mạnh báo đen,rối đến bên cạnh Lăng Vân.”Cười vui vẻ thế?” Lăng Vân nghe được,lại cười bản thân, tuy kỳ thật không có chỗ nào hay để cười, nhưng cậu chính là nhịn không được muốn cười. Tình cảnh lúc nãy, làm cậu cảm thấy Mạc Nhật với con báo kia chính là thân thích a.Ánh mắt thần thái đều gần như giống hệt nhau.

Mạc Nhật bất đắc dĩ ôm Lăng Vân cười đến nỗi muốn đau sốc hông, mà báo đen cũng kiên nhẫn chờ người kia cười xong. Một lát sau, Lăng Vân rút cuộc ngừng cười, xoa xoa nước mắt vì cười nhiều, nói với báo đen: “Ngươi là con báo nhỏ kia sao?”

Báo nhỏ?Cậu nói, Mạc Nhật mới nhớ tới,lúc anh mới tới sơn cốc đã gặp được một cáo tiểu thí báo đáng giận. Tưởng tượng đến việc từng bị một con báo cười nhạo, Mạc Nhật liền nhịn không được nghiến răng nghiến lợi. Ánh mắt nguyên bản nhìn Lăng Vân cũng chuyển tới trên người con báo hung hăng nhìn chằm chằm.

“Hừ” Con báo cũng không thèm liếc nhìn Mạc Nhật,chậm rãi đi đến trước mặt hai người.”Ngươi không sợ ta ?Lúc ta còn nhỏ ngươi không phải sợ chết sao?” Báo đen khoa tay múa chân một chút.

“Đó là bởi vì không phòng bị. Cho nên hoảng sợ.” Lăng Vân mỉm cười ngọt ngào với báo đen “Hơn nữa bộ dáng của ngươi không giống như là muốn hại bọn ta. Khi đó ngươi còn giúp chúng ta nữa mà. Nếu không có chỉ điểm của ngươi,ta với Mạc Nhật cũng không biết nên giải nhiệm vụ thế nào nữa.”

“Hừ” Lăng Vân kéo Mạc Nhật, cho anh nói lời cảm ơn với báo đen, kết quả Mạc Nhật chỉ hừ một tiếng với báo đen.

“Người yêu của ngươi hình như không cho rằng như vậy.” Báo đen nhìn cũng không nhìn Mạc Nhật,nói với Lăng Vân.

Nghe lời nói của báo đen,Lăng Vân đỏ mặt, mình thừa nhận là một chuyện, bị một con báo nói như vậy,cậu cảm thấy thật không tốt. Mà người nào đó, bởi vì nghe xong lời này, mà cười đặc biệt khiếm tấu, cũng đã quên lúc trước còn cùng một con báo trừng đến trừng đi, lập tức hảo cảm với con báo cũng bay lên không ít.

Hung hăng nhéo Mạc Nhật đang cười gian trá,Lăng Vân nhanh chóng lảng sang chuyện khác.

“Ngươi có biết Na Á Tư là ai không?”

“Các ngươi muốn tìm Na Á Tư sao?” Báo đen chậm rãi nói: “Tìm hắn làm gì?”

—— ♣ ——

Chương 10

“Các ngươi muốn tìm Na Á Tư sao?” Báo đen chậm rãi nói: “Tìm hắn làm gì?”

“Ân, chúng ta cũng không biết.” Lăng Vân sửng sốt một chút. Phong chỉ nói cho họ tìm Na Á Tư để lấy vật phẩm, nhưng không có nói lấy cái gì.

Bán đen cúi đầu trầm tư một chút, sau đó nói với Mạc Nhật: “Ngươi biết thổi tiêu ?”

“A? Đúng vậy.” Báo đen lại hỏi một vấn đề không liên quan, Mạc Nhật sửng sốt một chút, vẫn là trả lời nó.

“Vậy các ngươi nhìn thấy người trong mộ? Là họ bảo các ngươi tới tìm ta.”

“Ân, chúng ta thấy sư phụ với Phong , nhưng lại chạm không được họ.” Lăng Vân trả lời vấn đề đầu tiên của báo đen, sau đó đột nhiên nghĩ gì đó, chỉ vào báo đen, mở lớn miệng nhất thời nói không ra lời.

“Ngươi chính là Na Á Tư kia?” Mạc Nhật thay Lăng Vân hỏi.

“Đúng vậy.” Báo đen lắc đầu. Sau đó chậm rãi đến gần họ,đi đến cạnh họ nhưng không dừng lại, mà là xuyên qua bọn họ tới trước mộ. Chỉ thấy nó đứng trước mộ đạp ba cái,một hòn đá nhỏ rơi xuống cạnh mộ.Na Á Tư ý bảo Lăng Vân và Mạc Nhật lấy hòn đá lại đây.

“Nga” Lăng Vân lên tiếng, chạy tới đưa hòn đá cho báo đen Na Á Tư.”Cho ngươi.”

Na Á Tư không nhận, mà là chỉ chỉ dòng suối nhỏ cách đó không xa “Rửa bên đó”

Mạc Nhật với Lăng Vân không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn làm theo. Hai người bọn họ đi đến bên dòng suối ngồi chồm hổm xuống,sau đó Lăng Vân với Mạc Nhật tỉ mỉ rửa sạch hòn đá đầy bùn đất , sau đó lại đưa Na Á Tư. Lần này Na Á Tư đưa một chân trước nhận hòn đá. Sau đó, một tiếng bộp, tiếng hòn đá bị ném trên mặt đất.

Lăng Vân a một tiếng, Mạc Nhật nhíu mày, không phải bởi vì hòn đá rơi trên mặt đất, mà là một giây sau khi hòn đá rơi trên mặt đất, Mộc Chi Châu và Thổ Chi Châu trên người hai người phát ra từng trận rung động. Mà hòn đá rơi trên mặt đất từ một tách ra làm hai, bên trong lộ ra một viên châu xinh đẹp có ánh sáng màu đỏ—— Hỏa Chi Châu.

“Trời ạ, thì ra Hỏa Chi Châu ở đây. Trách không được bọn Cường Đạo tìm nửa ngày cũng không thấy.”Lăng Vân cầm Hỏa Chi Châu xem xét.

“Thì ra phần thưởng của nhiệm vụ này chính là Hỏa Chi Châu, nếu không chúng ta nhiệm vụ kỳ quái mà chúng ta nhận được, còn phải không đến a.” Mạc Nhật cũng cảm thán.”Nhưng Hỏa Chi Châu sao lại ở đây? Nó không phải là ở Ma Viêm Quật sao?” Nói xong lời này, ánh mắt Mạc Nhật nhìn Na Á Tư, anh có dự cảm, con báo đen này sẽ cho anh đáp án, mà Lăng Vân cũng nhìn Na Á Tư.

“Là ta lấy.” Na Á Tư đem tất cả mọi chuyện nói cho họ, chính là một ít chuyện cũ mà Diệc Chiếu không thể nói cho họ được.

Na Á Tư và Phong là cùng nhau lớn lên, là sủng vật kiêm tọa kỵ của Phong,tuy rằng ngoại hình là báo đen, nhưng nó có chỉ số thông minh cực cao hơn nữa có thể nói chuyện. Từ nhỏ đi theo bên người Phong, là đồng bọn thân cận nhất của nó.Sau khi Phong chết, nó trốn thoát Ma giới, đi vào nơi này tiếp tục cùng hắn. Nhưng là hơi thỏ nhân giới không thích hợp với cuộc sống của nó, cho nên nó lựa chọn sống lại. Cái gọi là sống lại chính là lợi dụng ma pháp, sáng tạo một không gian, trong mắt người ngoài không gian này chính là một cái trứng,nó ở bên trong dần dần lớn lên.Lúc Mạc Nhật với Lăng Vân lần đầu tiên nhìn thấy nó, là nó mới từ trong trứng đi ra không bao lâu, cho nên thân hình còn vô cùng nhỏ, hiện tại đã biến thành bộ dáng ban đầu của nó. Lúc nó khôi phục nguyên hình không bao lâu,mà bắt đầu du đãng chung quanh.Động thạch anh là thông đạo Ma giới và Ma Viêm Quật, nguyên lai cũng không phải BUG gì, mà là lợi dụng ma pháp làm ra. Nguyên nhân chính là bởi vì Phong nhắc nó ( đương nhiên cũng là yêu cầu của Diệc Chiếu,nếu không Phong cũng đã mặc kệ. ) là phải âm thầm trợ giúp Lăng Vân và Mạc Nhật. Cho nên khi nó trong lúc vô ý phát hiện khúc phổ Chức Thiên Tình trong động thạch anh, liền ở đó đả thông một thông lộ tới Ma giới, thuận tiện cầm Hỏa Chi Châu đi.

“Ngươi sao lại biết chúng ta nhất định sẽ phát hiện nơi đó? Nếu như bị người khác phát hiện trước thì sao?” Mạc Nhật sau khi nghe xong lời của Na Á Tư, đưa ra điểm đáng ngờ.

“Hừ, ta đương nhiên sẽ không ngốc giống ngươi.Ngọn lửa xanh là ta lợi dụng ma pháp của Hỏa Chi Châu, chỉ có người có Phượng Vĩ Cầm và Thúy Ngọc Minh Tiêu đi xuống,nhiệt độ ngọn lửa mới biến mất. Nếu có người khác đi xuống trước, chỉ biết là bị chết cháy.”

“Thật sự là vận may a, ngày đó nếu không phải ta rơi xuống trước, mà là Phi Sa hay Liên Quyết thì. . . . . .” Lăng Vân nói một nửa liền ngừng, hiện tại ngẫm lại có chút sợ.”Không biết chúng ta xuống trước có bị trở về thành không.”

“Theo ngươi nói, Hỏa Chi Châu không phải là mấy vậy Phong và Diệc Chiếu đưa cho chúng ta, mà là ngươi thuận tay lấy.” Mạc Nhật đưa ra nghi vấn.

“Đương nhiên, mục đích Phong với Diệc Chiếu bảo các ngươi tới tìm ta, cũng không phải cho các ngươi cái gì, mà là muốn ta đi với các ngươi.”Na Á Tư còn tạm dừng ở giữa rồi nói chuyện mấu chốt.

“Cái gì? ? ?” Mạc Nhật phi thường khó chịu. Vốn xem con báo đối nghịch này không vừa mắt, hiện tại thế nhưng phải mỗi ngày nhìn, không phải muốn té xỉu sao.

“Ngươi nghĩ ta muốn làm sủng vật của ngươi sao.” Na Á Tư cũng phi thường khó chịu.

“Sao lại là ta?” Mạc Nhật kêu thảm thiết.Anh không muốn có một con sủng vật luôn chèn ép mình a.

“Bởi vì ta là Ma tộc, Lăng Vân là Tiêc tộc không thể thu phục ta. Hơn nữa, ngươi không phải là người thừa kế của Phong sao.” Na Á Tư đến trước mặt Mạc Nhật: “Đừng nhiều lời, nhanh lên đi.”

Tuy rằng không thể nào thích tính cách của báo đen, nhưng là sủng vật cao đẳng, cho nên Mạc Nhật vẫn phát ra tin phục tùng. Chỉ chốc lát hệ thống kêu lên: Chúng mừng người chơi Mạc Nhật thu phục Na Á tư là sủng vật. Thỉnh cấp sủng vật mệnh danh.

“Vẫn là gọi ngươi là Na Á Tư được rồi.” Mạc Nhật sờ sờ đầu con báo: “Tuy chúng ta không thể nào thích nhau, nhưng nếu bị trói cùng một chỗ, thỉnh chiếu cố nhiều hơn.” Đừng tưởng rằng Mạc Nhật đột nhiên biến tính , kỳ thật chính là bởi vì bị Lăng Vân mật ngữ, làm cho anh đối Na Á Tư nhiều thôi.N6éu không anh mới không để ý con báo kiêu ngạo kia.

“Na Á Tư, thật tốt quá. Ngươi có thể ở chung với chúng ta. Giới thiệu một chút,đây là Hỏa Phượng.” Lăng Vân thả Hỏa Phượng,chào hỏi Na Á Tư.

Hỏa Phượng với Na Á Tư tuy chủng tộc khác nhau, cấp bậc lại không sai biệt lắm ( Na Á Tư sau khi sống lại không phải từ 0 bắt đầu, nhưng cũng giảm xuống khoảng hai phần ba ), rất nhanh thành bạn tốt. Mà Mạc Nhật với Lăng Vân, dưới sự chỉ dẫn của Lăng Vân, từ trong sơn cốc cầm không ít vật tốt. Nghe nói đều là vật liệu quý hiếm hiếm có bên ngoài. Đáng tiếc bọn họ không có Điếu Ngư và Thu Thập Thuật, nếu không một ít thực vật và mấy con cá trong suối đều rất không sai.Bây giờ chỉ có thể lần sau mang bọn Vân Hải đến đây.

Sau khi hai người hai sủng một trận vội hô, rời khỏi chỗ kia,chỉ còn lại sơn cốc an bình. Nhưng Lăng Vân với Mạc Nhật đã quyết định, về sau sẽ thường đ6én đây, một là thăm Diệc Chiếu với Phong, hai là tuy lúc đó Na Á Tư không nói gì, nhưng có thể thấy được nó không muốn vô cùng, cho nên bọn họ nhất định sẽ thường xuyên mang nó về nhìn.Lăng Vân với Mạc Nhật đem sủng vật nhà mình thu hồi vào túi sủng vật, theo sau bay trở về căn cứ địa Tối Già Môn,hội hợp với nhóm bạn đồng lõa.

Điều hướng bài viết

← [TCLH] Chương 16

[TCLH] Chương 17 →

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.