Ngũ Hành Online

Chương 37: Chương 37




Ngũ Hành ONLINE 2

Tác giả: Luyến Trần

Dịch: QT

Edit: Ellie

—— • ——

Chương 13

“Ô. . . . . .” sau khi Mạc Nhật tỉnh lại cảm giác duy nhất chính là vô lực, toàn thân một chút khí lực đều không có, cả người giống như bị phân tán ra vậy. Thật vất vả mở mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Lăng Vân.

“Mạc Nhật, anh rốt cục cũng tỉnh?” Lăng Vân cuối cùng cũng bới lo, sau đó lại lập tức khẩn trương hỏi: “Làm sao không thoải mái? Mau nói cho em biết!”

“Anh không sao, làm em lo lắng rồi.” Ngoài miệng nói vậy, Mạc Nhật lại phát hiện lượng máu của mình không ngừng giảm xuống. Rõ ràng không có bị công kích, cũng không có trúng độc và vân vân, máu mình sao lại giảm? Mọi người cùng đội ngũ có thể nhìn thấy tin tức cơ bản của đội hữu, cho nên mọi người cũng chú ý tới máu Mạc Nhật không ngừng giảm.Ngoại trừ liều mạng bổ sung thể lực cho anh, mọi người cũng không nghĩ được biện pháp khác.

“Vừa nãy lượng máu của chú giảm vượt qua cảnh giới, mới té xỉu. May mắn LăngVân đúng lúc thêm máu cho chú, nếu không chú đã sống lại ở điểm báo danh rồi.” Liến Quyết nói cho Mạc Nhật chuyện vừa phát sinh..

“Mạc Nhật, gần đây cậu có gặp chuyện gì kỳ quái không?” Thiên Lí luôn được xem như vạn bảo toàn thư cũng không nghĩ ra.

Mạc Nhật cẩn thận nghĩ, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu.

“Không thể nào a, Mạc Nhật có gì không giống ta sao? Chúng ta không có gì, sao chỉ có mình anh ấy là té xỉu . Bây giờ còn không có chút máu. . . . . .” Tra Tra Tạc lớn tiếng lầm bầm lầu bầu,nhưng lời nó lại nhắc nhở tới Phi Sa.

“A nha,sao tôi lại quên chứ.” Phi Sa la to làm mọi người nhìn lại cậu.”Tôi đã quên Mạc Nhật là Ma tộc, Ma tộc nếu muốn tới Tiên giới, hoặc là Tiên tộc muốn tới Ma giới thì đều cần phải hoàn thành một nhiệm vụ chủng tộc, lấy trang bị đặc thù mới được.Nếu không sẽ như Mạc Nhật, không có chút máu .”

“Sao anh lại không nói sớm.” Mạc Nhật rất muốn nhảy dựng lên, đáng tiếc anh hiện tại đích thực suy yếu vô lực, chỉ có thể trừng Phi Sa.

“Làm sao để nhận nhiệm vụ a?”Lăng Vân thấy Mạc Nhật thống khổ vậy cũng rất tức giận, nhưng lại không thể trách Nhị ca ( chủ yếu là sợ bị trả thù ) cho nên đành phải thở dài, hỏi biện pháp.

“Nhiệm vụ hình như là tiếp ở Thiên Mã Phường, nhưng bởi vì là nhiệm vụ che dấu nên anh cũng không rõ” Chuyện này Phi Sa không liên quan nên chỉ nói mát.

“Chúng ta cùng trở về nhận nhiệm vụ đi.” Vẫn là Lạc Hải tốt nhất.

“Chúng ta trở về cũng vô dụng.Cho Mạc Nhật với Lăng Vân đi là được rồi.” Vân Hải nhìn về phía hai người.Trong tám người họ, chỉ có Mạc Nhật với Lăng Vân là đặc biệt Ma tộc và Tiên tộc, những người khác đều là Nhân tộc, cho nên không cần đi làm nhiệm vụ này.

“Hảo hảo hảo.” Mạc Nhật vừa nghe có thể ở cùng một chỗ với Lăng Vân, lập tức trầm trồ khen ngợi.

“Sao em cũng phải đi a?” Lăng Vân nhất thời không phản ánh lại.

“Ngu ngốc, chúng ta về sau khẳng định cũng phải đi Ma giới, chẳng lẽ đợi em làm nhiệm vụ lần nữa sao?” Phi Sa vỗ đầu đê đệ “Đương nhiên là em cùng Mạc Nhật phải tự mình hoàn thành nhiệm vụ chủng tộc.”

Mạc Nhật kéo Lăng Vân vào trong lòng,đau lòng thay cậu xoa đầu: “Đều tiếp ở Thiên Mã Phường sao?”

“Hẳn là sẽ không.” Thiên Lí tuy chưa từng nghe qua nhiệm vụ này,nhưng y cảm thấy nhiệm vụ Ma tộc chắc sẽ không tiếp ở cùng một địa phương: “Lăng Vân hẳn là đi Ma tộc tiếp,tới Ngục Khuyển Phủ tiếp.”

“Thông minh. Không hổ là Thiên Lí.” Phi Sa khích lệ Thiên Lí liền hung dữ nói với Lăng Vân và Mạc Nhật: “Các ngươi còn không mau đi a. Còn muốn lãng phí Hồng của chúng ta sao?”

Lăng Vân le lưỡi, dùng Phong giày kéo Mạc Nhật về nơi nhập khẩu Tiên giới, sau đó rất nhanh thừa dịp Thiên Mã về Nhân giới. Động tác hành văn liền mạch lưu loát, tuy rằng trong miệng nhắc đi nhắc lại mình không tính với nhị ca, như vậy đuổi đệ đệ đi, nhưng chân tay cũng không dám chậm lại, sợ Mạc Nhật đợi lâu còn khổ thêm. Mà trên thực tế, người nào đó không có khổ sợ, ngược lại còn hy vọng thời gian dài một chút, có thể ăn đậu hủ của Lăng Vân, đáng tiếc lăng vân bị ăn đậu hủ lại không phát giác.

Hai người bị đá về Nhân giới, cố gắng tìm NPC nhiệm vụ ở Thiên Mã Phương, Mã Phường hôm nay nói nhiều cũng không nhiều, chỉ hơn mười người thôi,hỏi biết mấy lần , không một ai nhìn có quan hệ với nhiệm vụ Ma tộc, một vòng hỏi xuống dưới, Mạc Nhật thấy mồm mình cũng sắp nứt,nhưng vẫn không tìm được người muốn tìm.Xem ra con đường thành công còn rất xa, mà mấy người ở Tiên giới thì làm gì vậy?

Sau khi hai người cất bước đi làm nhiệm vụ,vẫn ở Tiên giới bàn bạc.Nhưng bản đồ Tiên giới cũng chưa chính thức công bố, đối với họ lần đầu tiên tới mà nói thì đúng là tìm không ra nơi nào thích hợp, muốn đi Kim Chi Huyễn Các, nhưng lại không biết ở đâu, vì thế chỉ có thể đi từng bước tính từng bước .

“Oa,trang phục Tiên nữ thật đẹp. Thiên Lí với Phi Sa mặc vào nhất định rất được.” Tra Tra Tạc nói lung tung kết cục cũng bị ăn ‘cây dẻ’.

“Thế nhưng lại muốn anh cậu mặc nữ trang, còn nói thực thích hợp, thật sự là muốn chết.” Phi Sa lấy bộ trang phục Tiên nữ như một tầng sa trên tay Tra Tra Tạc, chán ghét nói. Mà Thiên Lí nhìn bộ trang phục ít vải kia, âm thầm bội phục này mấy nữ hài tử dám mặc ra ngoài.

“Rất đẹp a.” Liên Quyết không nhìn ánh mắt hung hăng của Phi Sa, tùy tay cầm lấy một bộ Tiên nữ màu xanh da trời: “Thật muốn nhìn xem bộ dáng em mặc vào, nhất định rất đẹp.Nhưng chỉ có thể mặc cho mình anh xem.” Những lời này chỉ dùng mật ngữ nói thẳng cho Phi Sa nghe, cho nên không ai nghe được, nhưng là Phi Sa trong nháy mát hai má vẫn đỏ lên, không biết là thẹn thùng hay là tức giận, tóm lại y không hề nghĩ ngợi phóng một cái ám khí qua Liên Quyết. Chỉ thấy kia ám khí kia dễ dàng xuyên thấu người Liên Quyết, mà người nào đó bị xem là bia bắn cũng không hề né, ngược lại cười hì hì tiêu sái lại đây nhu trụ Phi Sa: “Thân ái, em sẽ không quên đi.Cùng một đội không thể PK, huống chi chúng ta còn cùng môn phái.” Được một tấc tiến thêm một bước kết quả là nhận được một cú đấm. Tuy không mất chút máu, nhưng cảm giác vẫn rất đau.

“Nếu các ngươi liếc mắt đưa tình đủ rồi, thì chúng ta lên đường.” Vân Hải từ trước đến nay ôn trọng lão thànhh cũng lên tiếng trêu chọc hai người, làm Phi Sa càng thêm tức, đáng tiếc lại không có cách nào phản bác.

“Đi nào.” Tra Tra Tạc vừa ãy oa ở bên người Lạc Hải tìm kiếm an ủi, hiện tại cũng thông minh không đi chọc bọn hắn , mà là kéo đầu tàu gương mẫu Lạc hải đi.Theo sau là Phi Sa nổi giận đùng đùng và Liên Quyết chuyên nói lời hay ý đẹp. Cuối cùng là Vân Hải cùng Thiên Lí, bọn họ nhìn nhau cười,tự nhiên nắm tay chậm rãi tiêu sái theo sau. Không vội đánh quái, không cần luyện cấp kiếm tiền, mọi người thật giống như bình thường, đi vào chỗ sâu trong Tiên giới, chậm rãi đi.Trái ngược với họ thản nhiên tự đắc, Mạc Nhật với Lăng Vân còn thảm hơn.

Không thể tiếp nhiệm vũ Ma tộc, hai người tính đi Ngục Khuyển Phủ tiếp nhiệm vụ Tiên tộc.Ngục Khuyển Phủ với Thiên Mã Phường cũng không khác nhau lắm, chẳng qua là một nơi cung cấo Thiên Mã đưa ta tới Tiên giới, mà tới Ma giới thì là tọa kỵ Ngục Khuyển.Lăng Vân với Mạc nhật cũng giống như nãy, hỏi tất cả các NPC trong Ngục Khuyển Phủ,cũng không tìm được nhiệm vụ đó. Hai người không khỏi hoài nghi có phải tình báo của Phi Sa sai rồi không, hoặc là cố ý chỉnh bọn họ.

“Quên đi, nếu nhất thời không thể nghĩ biện pháp, đi ăn một chút gì đi.” Mạc Nhật kéo Lăng Vân, chỉ vào một bảng hiệu lớn không xa —— Khách Vân Lai.

“Được rồi.” Lăng Vân cũng thấy có chút đói. Tính hảo hảo khao dạ dày của mình.

Hai người vừa tới quán ăn Khách Vân Lai, một cái tiểu nhị liền tới đón: “Hai vị là ở trọ hay là nghỉ trọ?”

“Di?” Mạc Nhật một chút cũng nghe không hiểu, Lăng Vân thì lại cười hì hì nói: “Chúng ta ăn cơm”

Tiểu nhị đưa họ tới một chỗ ngồi,châm trà rồi lui xuống. Mạc Nhật vội vàng hỏi: “Vừa nãy cậu ta nói có ý gì a?Sao lại không giống khách điếm lần trước anh đi?”

“Ha hả.” Lăng Vân không trả lời, tiểu nhị vừa nãy xen vào: “Tôi làm công kiếm tiền ở đây,câu nói vừa nãy là hỏi anh ăn cơm hay là dừng chân.” Tiểu nhị nói mình là người mê võ hiệp, cho nên thấy dùng lời kịch trong sách võ hiệp chơi rất vui.

“Trách không được, tôi còn nghĩ tôi sao lại nghe không hiểu.” Ngũ Hành tuy là bối cảnh Trung Quốc cổ đại, nhưng do người Mĩ khai phá, hơn nữa thị trưởng chủ yếu vẫn là ở Mĩ, cho nên có chút thứ không rập khuôn, sợ là sợ mấy người ngoại quốc như Mạc Nhật không hiểu. Nhưng tiểu nhị này cũng không phải là NPC, cho nên cũng không có biện pháp khống chế lời cậu ta nói

Trong tiệm cơm rất náo nhiệt, Lăng Vân với Mạc Nhật an vị ở góc trong cùng, thức ăn không được ngon nhưng cũng không đến mức không nuốt nỗi,cũng hay nói chuyện với nhau,đoạn đối thoại của hai người cách đó không xa hấp dẫn họ.

“Mạc Nhật, hai người kia hình như là NPC.” Lăng Vân nhẹ nhàng đẩy Mạc Nhật,cho anh nhìn lại phía trước.Có hai người đang so đấu tửu lượng.Một người mặc hắc y mang hắc mạo (mũ), trên mũ còn thêu Ngục Khuyển, một người áo trắng bạch khố, một góc quần thì thêu Thiên Mã,nhìn bộ dáng hình như là người làm việc ở Ngục Khuyển Phủ và Thiên Mã Phường.

—— • ——

Chương 14

Phát giác còn có cá lọt lưới, Lăng Vân thật muốn tới hỏi, Mạc Nhật lại ngăn cản cậu.

“Trước hết nghe nghe bọn họ nói cái gì” tuy hai bàn khoảng cách không xa, nhưng trong quán ăn vô cùng ồn ào, may mắn tiếng hai người kia coi như là lớn,Mạc Nhật với Lăng Vân đối với nội dung trò chuyện của họ cũng hiểu được bảy tám phần. Đại đa số đều là chút nhàn thoại hàng xóm, NPC cũng bát quái a, nhưng ý chính là, họ đều nói chủ tử của họ mất cái gì, phái bọn họ đi tìm. Bất quá hai người gặp phải một tiệm cơm liền phạm vào chứng làm biếng, uống rượu trước quan trọng hơn. Nghe đến đó Mạc Nhật với Lăng Vân nghĩ thầm rốt cục cũng có chút mặt mày. Vì thế hai người nhanh chóng giải quyết đồ ăn trên bàn, sau đó giả bộ lơ đãng đi qua.

“Hai vị đại ca ở Thiên Mã Phường với Địa Ngục Khuyển nhỉ?” Hia người đang uống vui vẻ đột nhiên bị quấy rầy đều lộ ra thần sắc mất hứng, bất quá ngẩng đầu vừa thấy một thiếu niên đáng yêu, câu bất mãn liền rụt trở về.

“Đúng vậy, Tiểu ca tìm chúng ta có chuyện gì a?”

“Ta thấy các ngươi đang nói về chuyện phiền lòng gì đó, cần tôi giúp không?” Tuy lời nói của Lăng Vân nói cho họ biết họ vừa nãy nghe lén, nhưng nhìn nụ cười ngọt ngào kia, ai còn quản cái việc nghe lén nho nhỏ này a.

“Ai, tiểu huynh đệ ngươi không biết.” Nói chuyện chính là nhân viện áo trắng làm việc ở Thiên Mã Phường hắn tự giới thiệu là kêu Giang Tam, một người là Lâm Thị “Hai ông chủ của chúng ta trước kia là bạn tốt, sau lại không biết bởi vì sao mà náo loạn mâu thuẫn, hai người bắt đầu không lui tới. Hơn nữa thường xuyên hỗ cản,tranh đấu với nhau. Mấy ngày hôm trước hai người tranh cãi bảo vật gia truyền với nhau, không nghĩ là đem hai bảo vật đánh mất.”

“Nga, ông chủ các ngươi phái các ngươi đi ra tìm bảo vật a?” Lăng Vân nga một tiếng.

“Bảo vật gì?” Mạc Nhật hỏi, không nghĩ tới hai người vừa nghe xong lại thở dài một tiếng.

“Là hai con chó nhỏ.” Giang Tam dở khóc dở cười nói.

Thấy bộ dáng giật mình mở lớn miệng của Lăng Vân với Mạc Nhật,Lâm Thị cũng đem chuyện trải qua nói cho họ nghe: “Lúc ông chủ chúng ta là bạn tốt, hai người thường xuyên kết bạn du lịch.Lúc ra ngoài, họ lầm thực vật có độc thành trái cây, cả người tê liệt, có con chó hoang nhỏ hiểu rõ về độc đưa họ dược thảo. Vì thế hai người bọn họ đã đem con chó nhỏ ôm trở về cùng nuôi. Sau đó chó nhỏ trưởng thành, sinh hai con chó con rồi lại chết. Vì thế họ mỗi người nuôi một con, hơn nữa tuyên bố chó nhỏ là hậu đại ân nhân họ, là gia truyền chi bảo, phải đối đãi như bề trên. Không nghĩ tới qua không lâu hai người không biết vì chuyện gì mà ầm ĩ, ai.”

“Nhưng sao hai con chó nhỏ này lại bị mất chứ?” Lăng Vân vất vả tìm về thanh âm của mình, một lần nữa cảm thán NPC này sao lại tùy hứng vậy a.

“Ta thấy con chó nhỏ này là chịu không nổi chủ nhân, dắt tay bỏ trốn đi.” Mạc Nhật nghe thấy buồn cười, lặng lẽ mật Lăng Vân, đổi lấy một cái xem thường.

“Nếu là chó nhỏ, ta thấy chó trong thành không nhiều lắm. Hẳn là sẽ không không tìm thấy đi?” Mạc Nhật bị trúng xem thường đành phải đình chỉ, nghiêm túc đứng lên.

“Con chó nhỏ tìm được rồi, nhưng hai con chó tổ tông kia không chịu ngoan ngoãn nghe lời chúng ta trở về.Ông chủ nói phải đối đãi như bề trên, chúng ta lại không thể đánh, thật sự là hao tổn tâm trí a.”

“Hai vị đại ca thật sự là đáng thương a, ta nếu có thể hỗ trợ thì tốt rồi.” Mạc Nhật giả mù sa mưa rót rượu cho hai người, một bên tiếc hận nói: “Người bạn này của ta rất có duyên với động vật,động vật gì nhìn cậu ấy liền thích ngay. Cố tình chúng ta có chuyện quan trọng trong người, bằng không có thể giúp hai vị đại ca.”

“Chuyện quan trọng gì a? Nói ra nói không chừng chúng ta có thể hỗ trợ a?” Con cá quả nhiên cắn câu, Lâm Thị lập tức tò mò hỏi Lăng Vân có biện pháp.

Lăng Vân xấu hổ cười, một bên mật Mạc Nhật: “Em nào có duyên động vật a, anh cho em là Huấn thú sư a. Vạn nhất chó nhỏ không nghe lời làm sao bây giờ.”

“Em an tâm trước đừng nóng nảy,nghe theo anh.” Mạc Nhật quay về mật cậu, sau đó cũng giả bộ sầu mi khổ kiểm oán giận đến: “Ta với bạn ta một người muốn đi Tiên giới một người muốn đi Ma giới, cố tình hai chúng ta bởi vì quan hệ chủng tộc, không có cách nào đi. Nghe nói có vật phẩm gì có tác dụng bảo vệ, nhưng chúng ta tìm khắp nơi đã lâu rồi mà vẫn không thấy, ai.” Cuối cùng còn thở một hơi dài.

“Này dễ dàng.” Mạc Nhật vừa dứt lời, Giang Tam liền vỗ vỗ ngực đứng lên nói.”Người Tiên giới muốn đi Ma giới cần Hắc Diệu Thạch làm bùa hộ mệnh, người Ma giới muốn đi Tiên giới cần Bạch Thủy Tinh làm bùa hộ mệnh, sau khi làm phù xong thì tìm tên đạo sĩ ở nhiều năm ở miếu Tam Công,bảo hắn viết phù chú trên bùa hộ mệnh là xong.”

“Đúng vậy, Hắc Diệu Thạch với Bạch Thủy Tinh tuy hiếm thấy, nhưng là không phải lấy không được.Chủ yếu là đạo sĩ kia có điểm khó chơi. May mắn huynh đệ ta coi như hợp ý hắn. Chỉ cần nhị vị có thể giúp chúng ta bắt được con chó nhỏ, bình yên đưa đến trên tay chủ nhân của ta, chuyện phù bảo đảm không thành vấn đề.” Lâm Thị cũng đứng lên cam đoan.

“Hảo, vậy một lời đã định .” Mạc Nhật với Lăng Vân đứng lên. Lúc này hệ thống truyền đến nhiệm vụ,Mạc Nhật tiếp: Thay Giang Tam tìm chó nhỏ.Lăng Vân tiếp được nhiệm vụ “Thay Lâm Thị tìm chó nhỏ”. Bốn người ước định, Mạc Nhật với Lăng Vân đem vật liệu chế phù cần đưa cho Giang Tam và Lâm Thị,họ trước tiên tìm sư phụ thủ sức chế tác bùa hộ mệnh. Sau đó bốn người ở bên cạnh hội hợp,sau khi chờ bọn Mạc Nhật bình yên đưa chó nhỏ vào trong tay chủ nhân,Lâm Thị với Giang Tam liền dẫn họ tới đạo sĩ kia hoàn thành trình tự chế tác phù cuối cùng.Sau khi hẹn xong, Mạc Nhật với Lăng Vân đi cửa hàng bên ngoài mua Hắc Diệu Thạch và Bạch Thủy Tinh, tuy rằng giá cả thập phần sang quý,nhưng vì tiết kiệm thời gian thì cũng chỉ có thể bỏ tiền.Sau khi đưa vật phẩm giao cho Giang Tâm Lâm Thị, bọn họ căn cứ hướng hai người chỉ tìm bảo vật gia truyền mất đi —— hai con chó ban điểm hắc bạch giao nhau|||.

Hành trình tìm chó phi thường vui vẻ, Mạc Nhật với Lăng Vân coi như đi tham quan, chạy tới chạy lui trong Kỳ Lân Thành, đùa bất diệc nhạc hồ, nhất thời cũng không vội trở về.Lăng Vân tâm tính trẻ con, thấy ăn ngon hảo ngoạn liền nhịn không được nhào lên, Mạc Nhật thấy Lăng Vân vui vẻ, có điểm không muốn cùng đại đội tập hợp. Bất quá Kỳ Lân Thành tuy lớn, họ cũng chỉ đi có một hướng thôi, sau khi đi nửa ngày cũng tìm chỗ nghỉ ngơi, vừa mới ngồi xuống, liền thấy hai con chó ban điểm trắng đen chậm rì rì đi qua trước mặt hai người.

Đại Ban Điểm, Tiểu Ban Điểm? ! Mạc Nhật cùng Lăng Vân trong lòng đồng thời cùng hiện lên hai cái tên không sáng ý, lúc trước họ nghe xong còn cười thầm lâu.Nhưng chó nhỏ mục tiêu đã xuất hiện, hai người cũng không không biết xấu hổ lắc lư .Chắn trước con chó nhỏ.Chó nhỏ còn cố hung dữ, tựa hồ không nguyện ý về, vốn Mạc Nhật còn muốn lấy lễ đối đãi, nhưng sau khi không biết là Đại Ban Điểm hay Tiểu Ban Điểm cao Lăng Vân bị thương, Mạc Nhật lập tức bốc hỏa,hai cú ba cú liền đập cho hai con chó nhỏ hôn mê bất tỉnh. Dù sao anh cũng không phải là người của Thiên Mã Phường hay Địa Ngục Khuyển, không cần tuân thủ cái quy định quỷ quái gì. Về tới quán, Giang Tam với Lâm Thị đã ở bên kia chờ họ. Thấy chó nhỏ bị đánh hai người bật người hô to gọi nhỏ lên, nói chó nhỏ rất được ông chủ họ ưa thích, sao họ có thể đãi ngộ thế này.Mạc Nhật nghe cũng hận không thể cho họ một cú hôn mê. Nhưng may mắn anh còn nhớ rõ chính mình có việc cầu người, vì thế ôn tồn khuyên bảo, còn cam đoan sẽ cùng Lăng Vân đưa chó nhỏ đến trước mặt ông chủ họ, hết thảy hậu quả họ chịu trách nhiệm, lần này làm hai người dừng miệng lại.

Bốn người đầu tiên là đi tới Thiên Mã Phường, bởi vì quan hệ ác giao của ông chủ Thiên Mã Phường và Địa Ngục Khuyển, Lâm Thị không thể vào chỉ có thể ở ngoài cửa chờ. Giang Tam mang theo Mạc Nhật và Lăng Vân đi gặp bọn họ lão bản. Chỉ thấy Giang Tam mang theo bọn họ quẹo tám quẹo chín cái, vào căn phòng mà lúc trước họ không thể vào được, xem ra không có nhiệm vụ thì không thể thấy được ông chủ họ. Tiến vào phòng, Mạc Nhật với Lăng Vân liền ngây người.Ông chủ này, trời ạ!

Điều hướng bài viết

← [TCLH] Chương 18

[TCLH] Chương 19 →

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.