Ngũ Hành Thiên

Chương 449: Chương 449: 【 Hồng Trần 】!




Trên không trung, hai bóng người không ngừng va chạm vào nhau với tốc độ cực nhanh.

Những ánh kiếm lóng lánh, có khi thỉnh thoảng xẹt qua không trung như lưu tinh lóe lên một cái rồi biến mất, có khi lại bắn tung tóe như mưa, rơi xuống đất, tạo thành những hố sâu không thấy đáy.

Vân dực của Hàn Lạp là lưu phong dực màu xanh nhạt, rất linh hoạt.

Ngải Huy cảm nhận được áp lực.

Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực của hắn vừa nhanh vừa mạnh, nhưng đối với loại quấn đấu trong phạm vi nhỏ thế này thì không phải là thế mạnh của nó. Hơn nữa từ lần vân dực bị thương, đến nay vẫn còn chưa chữa trị được hoàn toàn do thiếu vật liệu.

Tóm lại, Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực hiện giờ đã không còn theo kịp thực lực của Ngải Huy.

Lưu phong dực của Hàn Lạp nhẹ nhàng mau lẹ, tạo nên những vệt khói xanh nhạt rất đẹp. Tốc độ và linh động là ưu thế của lưu phong dực, Hàn Lạp lại cũng rất biết tận dụng ưu thế ấy, không ngừng xoay quanh Ngải Huy. Đủ loại kiếm chiêu dồn dập, kiếm khí nhàn nhạt màu xanh từ nhiều góc độ nguy hiểm không ngừng công kích vào Ngải Huy.

Ngải Huy vô cùng trấn định, Lãnh Ngọc Tiểu Nhận linh hoạt vô bờ, thoải mái chống đỡ.

Sáu cái nguyệt nhận to bằng bàn tay bay quanh Ngải Huy, sống động như thật. 【 Lục Đạo nguyệt 】hiện giờ của Ngải Huy vô cùng quỷ dị khó dò.

【 Lục Đạo nguyệt 】 thoát thai từ một trong ba chiêu kiếm hoàn, 【 Huyền Nguyệt 】, nhưng nó phức tạp và tinh diệu hơn hẳn.

Hàn Lạp rất cảnh giác với Lục Đạo nguyệt, có một lần suýt nữa bị một đạo Nguyệt Nhận gây thương tích, hắn ta vội kéo dãn khoảng cách, không dám tới sát gần nữa.

Hắn ta chưa từng gặp Kiếm thuật kì lạ như vậy, nên tuy rất cảnh giác nhưng hắn ta lại càng cảm thấy hưng phấn.

Ngải Huy còn có kiếm chiêu kì quái nữa?

Hàn Lạp đầy phấn khởi, quyết định tạo thêm áp lực cho Ngải Huy. Quanh người hắn ta đột nhiên sáng lên hào quang màu bạc, những tia sáng chói mắt tạo thành một vòng hình cầu.

Vòng cầu như mặt đồng hồ, cánh tay duỗi thẳng và trường kiếm của Hàn Lạp thẳng tắp, làm kim đồng hồ, lấy cơ thể hắn ta làm trục, nhẹ nhàng chuyển động một vòng.

Trường kiếm đảo qua mỗi tia sáng bạc, sẽ ngân lên một tiếng kiếm reo, ánh sáng trên thân kiếm lại sáng thêm lên một phần.

Tiếng kiếm reo réo rắt vang lên không dứt.

Ngải Huy nhận ra được một luồng kiếm ý sắc bén đang vững vàng khóa chặt lấy hắn. Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bao phủ toàn thân, Ngải Huy vọt thẳng lên cao.

Hàn Lạp hét lớn một tiếng, trường kiếm vung ra.

Một luồng sáng bạc lóe lên rồi biến mất.

Kiếm chiêu bén nhọn xuyên qua tầng không mà không hề gây nên tiếng động, cũng không có dấu hiệu bạo phát, như một cái đinh đâm thẳng vào trán Ngải Huy. 【 Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng 】 giữa mi tâm Ngải Huy rực sáng, ánh sáng đâm vào trán hắn đau nhói lên một cái rồi biến mất.

Ngải Huy phấn chấn, biết chiêu kiếm này của Hàn Lạp, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào vân dực mà thoát được.

Hắn quát vang, Lãnh Ngọc Tiểu Nhận đảo ngược, rung lên với tần suất cực nhanh.

Từng ánh kiếm nhỏ từ mũi kiếm bay ra, tụ thành một ánh kiếm được tập hợp từ nhiều mảnh nhỏ, đón lấy ánh bạc.

【 Toái Từ kiếm 】!

Ánh bạc va vào Toái Từ kiếm mang.

Hàn Lạp đang vọt tới biến sắc, nhận ra nguy hiểm. Lưu phong dực vỗ mạnh, hắn ngoặt một góc vuông, lao thẳng xuống dưới.

Ầm!

Tia sáng chói mắt bùng ra ngay trên đỉnh đầu, gợn sóng nguyên lực như trọng chùy, đập mạnh vào lưng Hàn Lạp.

Hàn Lạp như bị đẩy mạnh từ đằng sau, tốc độ lao xuống tăng vọt.

Ngải Huy nhún chân đạp mượn lực, như tên lửa vọt lên trên mấy chục trượng.

Oanh oanh oanh!

Tiếng nổ liên tục vang rền, tỏa ra bốn phía.

Nguyên tu trong thành quan chiến đều biến sắc. Chiến đấu này, độ kịch liệt vượt xa sự tưởng tượng của họ, đặc biệt là nhịp điệu cực nhanh, nhiều lúc mắt thường không thể nào bắt kịp. Mọi công kích, đón đỡ, thăm dò, đều lộ ra một chữ, chính là nhanh. Nhanh như chớp giật, mắt không kịp nhìn, căng thẳng đến mức khiến người ta hít thở không thông.

Sự va chạm và độ bạo phát này,thực sự đã làm chấn động lòng người.

Hào quang tỏa ra, khiến bầu trời như có thêm một mặt trời, dư âm rung động trên không trung tạo thành từng cơn sóng gợn mắt thường cũng có thể thấy được.

Mọi người ở trên tầng mây phòng ngự đều nghiêm mặt.

Hỏa Sơn Tôn Giả lẩm bẩm: “Tiểu tử này thực lực tiến bộ thật là nhanh quá.”

Từ hồi cháo yến đến nay mới chưa tới hai năm, thực lực Ngải Huy lúc đó như thế nào, lão nhớ rất rõ. Ngải Huy hiện thời trước mắt tựa như là một con người hoàn toàn khác, quả thực phải dùng đến từ thoát thai hoán cốt.

Hắn đã làm điều ấy như thế nào?

Hỏa Sơn Tôn Giả không thể nào tin nổi. Thiên phú của Ngải Huy rất bình thường, tuy tu luyện 【 Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng 】 tới mức độ nhất định có thể giúp cải thiện thể chất, nhưng cũng không thể nào đủ giúp hắn bước vào hàng ngũ thiên tài.

Kiếm tu cũng là một loại Nguyên tu, bản chất Nguyên lực tu luyện không hề khác nhau, cũng vẫn là độ hòa hợp nguyên lực của bản thân là thứ quyết định sự tiến bộ trong tu luyện.

Về điểm này, Hàn Lạp mạnh hơn Ngải Huy rất nhiều.

Nhưng, Ngải Huy lại rõ ràng là cao hơn một bậc!

Thăm dò và quấn đấu ban đầu, hai bên đều ngang sức ngang tài, nhưng tới khi va chạm thật sự, Ngải Huy lại chiếm thượng phong.

Ngải Huy giương vân dực, như đại bàng xòe cánh ngang trời. Hàn Lạp ở dưới đất, mặt mày xám xịt, hắn ta đã đánh giá thấp uy lực tạo ra khi hai ánh kiếm va chạm với nhau.

Dương Tiếu Đông nghiêm mặt, thực lực Ngải Huy mạnh hơn nhiều so với lão đã nghĩ. Vừa nãy trên người hai người đều xuất hiện Nguyên lực nghẹt thở, song ấy là chỉ vì tốc độ chuyển hướng của họ quá nhanh gây ra.

Cung Dao Dao há hốc mồm, ai da, Ngải Huy thật là lợi hại!

Sư Tuyết Mạn lại không ngạc nhiên. Cô và Ngải Huy từng sánh vai tác chiến chống Xích Hỏa hồ bức, cô biết thực lực của hắn. Không ai nhìn thấy trong đôi mắt trong vắt của cô sáng lên một tia vui mừng.

A Huy lại tiến bộ rồi. . .

Tương tự, cũng không ai để ý tới Lâu Lan đứng ở hàng sau cùng, đôi mắt nó lấp lóe hào quang màu đỏ, không ngừng biến hóa. Trong cơ thể nó, sa hạch đang vận chuyển với tốc độ kinh người.

Hàn Lạp nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên trời.

Hắn ta đứng giữa một cái hố to hình đấu bồng, đường kính hơn ba trượng, do lực xung kích khi hắn ta rơi xuống đất tạo ra.

Sự cuồng nhiệt trong mắt hắn ta càng rừng rực, Nguyệt Nhận quỷ dị khó lường, và ánh kiếm như chắp vá từ vô số mảnh vỡ kia nữa, đều có sự biến hóa và uy lực kinh người.

Phong cách của hai chiêu này hoàn toàn khác nhau.

Tuy cách nhau rất xa, nhưng mắt Hàn Lạp vẫn chạm vào mắt của Ngải Huy.

Ngải Huy lao xuống.

Hàn Lạp phấn chấn, đấu chí càng mãnh liệt, còn chiêu nào lợi hại, mang hết ra đi!

Ngải Huy lao xuống cực nhanh, Lãnh Ngọc Tiểu Nhận không ngừng đổi góc, lưu hỏa màu đỏ bắt đầu tỏa ra từ mũi kiếm.

Tiếng gió gầm rú điếc cả tai, nhưng mặt Ngải Huy vẫn lạnh tanh, đôi mắt chăm chú vong ngã, Lãnh Ngọc Tiểu Nhận không ngừng đổi góc.

Lưu hỏa màu đỏ không ngừng tuôn ra, tạo thành một tấm lụa đỏ.

Gào thét lao xuống, thanh thế cực kỳ doạ người.

Hàn Lạp đứng dưới đất không hề có ý né tránh, cũng không hề có ý rời khỏi mặt đất, hai chân đứng vững, miệng cười rạng rỡ, chiến ý dâng trào.

【 Hồng sa 】!

Hàn Lạp không biết Ngải Huy gọi chiêu này là gì, hắn ta gọi nó là 【 Hồng sa 】.

Trong huyễn ảnh đậu giáp làm tên tuổi Ngải Huy vang xa, đã từng xuất hiện chiêu kiếm này. Ngải Huy chính là dựa vào chiêu kiếm này, san bằng biệt viện Sa gia. Người thường chỉ để ý tới tính truyền kì của Lôi Đình Kiếm Huy, nhưng kẻ lập chí trở thành Kiếm tu như Hàn Lạp chỉ chú ý vào một chiêu 【 Hồng sa 】 này mà thôi.

Hắn ta đã từng nghĩ rất nhiều về chiêu này, nghĩ mình phải làm thế nào để chống đỡ được nó.

Hàn Lạp dựng kiếm trước người, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, nghiêm túc. Tập trung, dưới chân hắn ta hiện lên từng đạo ánh sáng, không ngừng vờn quanh hắn ta như một vòng xoáy ánh sáng.

Được gọi là “Thiên tài có khả năng nhất trở thành đại sư kiếm thuật thứ hai”, làm sao Hàn Lạp lại không có sát chiêu của riêng mình!

Từng đạo quang kiếm, từ vòng xoáy ánh sáng dưới chân hắn ta bay lên.

Bầu trời nổ vang như tiếng sấm cuồn cuộn, không khí rung động.

Cảm giác ngột ngạt không ngừng áp sát, như muốn chấn vỡ mặt đất.

Chỉ là là 【 Hồng sa 】 thôi sao?

Lưu hỏa rừng rực trong mắt Ngải Huy sáng rực khiến người ta không dám nhìn vào, đó là một loại ánh sáng như được nén đến mức tận cùng.

Không ai nhìn thấy Lục Đạo Nguyệt Nhận đang không ngừng xoay quanh.

Bầu trời xuất hiện từng tia quang tơ sáng rực, là ánh sáng do Nguyệt Nhận bay lượn tạo ra.

Quang tơ mảnh mai như lúc nào cũng muốn đứt, không ngừng quấn quanh Hồng sa. Vầng sáng lộ liễu của Hồng sa đang dần bị thu lại.

Quang tơ quấn quanh, Hồng sa buộc gọn, hóa thành một thanh đại kiếm lưu hỏa khổng lồ màu đỏ.

Lục Đạo Nguyệt Nhận dính sát vào Lưu Hỏa đại kiếm, không ngừng xoay tròn bên ngoài với tốc độ cực nhanh, hào quang màu bạc bọc lấy ánh Hồng sa, tạo thành một tầng lưới điện màu bạc phủ bên ngoài thanh đại kiếm lưu hỏa.

Âm thanh gào thét đột nhiên biến mất, thanh đại kiếm lặng lẽ cắm xuống.

Hàn Lạp không ngờ Ngải Huy lại giảo hoạt như thế.

Cái này không phải 【 Hồng sa 】!

Hồng sa thật sự sẽ tỏa ra sát ý, còn lúc này, hắn ta lại cảm thấy mình đang ở trong một thế giới hoàn toàn tĩnh mịch, mọi âm thanh đều biến mất, nguyên lực trong người vận chuyển vô cùng chậm chạp.

Nguyên lực nghẹt thở!

Hàn Lạp ổn định tâm thần hết mức, Nguyên lực nghẹt thở không có gì ghê gớm, nhưng sẽ ảnh hưởng tới việc vận chuyển nguyên lực của hắn ta, và mức độ ảnh hưởng chắc chắn không phải bình thường.

Hồng sa mới này quả nhiên uy thế bất phàm!

Nhưng mình cũng không phải kẻ yếu, Hàn Lạp hạ mí mắt, cắn mạnh vào lưỡi, phun một búng máu tươi vào trường kiếm trước mặt.

Ánh sáng trên thân kiếm tăng vọt, vòng xoáy ánh sáng dưới chân rực lên, kiếm quang bay lên chi chít. Quang kiếm lưu chuyển như một bầy cá xoay quanh hắn ta, đan xen xuyên dệt vào nhau.

Vòng xoáy dưới chân hắn ta cũng thay đổi, một nửa tối đi, một nửa sáng lên, hai cực khác biệt như đuổi theo nhau, biến hóa, đổi chỗ cho nhau vô cùng tự nhiên.

Dưới chân Hàn Lạp, một cái Âm Dương Ngư to lớn không ngừng lưu chuyển, quang kiếm xung quanh vờn quanh, kiếm trận tỏa ra khí tức uy nghiêm đáng sợ.

Mặt Hàn Lạp rạng rỡ.

Âm Dương kiếm trận của Ngải Huy mang đến cho hắn ta một sự chấn động rất lớn, khiến hắn ta luôn có cảm giác muốn đột phá, nhưng mãi tới tận lúc này, đối mặt với áp lực khủng khiếp do sát chiêu của Ngải Huy mang tới, hắn ta mới đột phá thành công.

Tới đây đi!

Hắn ta nhìn lên trời, chiến ý dạt dào!

Ngải Huy nhìn thấy Âm Dương Ngư kiếm trận, đôi mắt sắc lạnh không chút gợn sóng.

Bàn tay nắm kiếm khẽ đẩy xuống dưới.

【 Hồng Trần 】 rơi xuống, không chút âm thanh.

*Chúc mừng nhóm có bạn biên tập mới. Mời mọi người cùng tham gia. Đọc và hành động cùng diễn đàn Bạch Ngọc sách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.