Bão tuyết tan, ánh nắng lại rực rỡ, nhưng chỉ sau một đêm ấy, Thiên Tâm thành dường như trở nên nghiêm túc lên hẳn. Ca hát đàn nhạc hàng đêm giờ đều biến mất, những thế gia cũng rút mình lại, không ai dám đắc tội Diệp phu nhân lúc này.
Dao cầu Tuyết Dạ còn chưa mờ vết máu.
Không ai biết Diệp phu nhân sẽ làm gì kế tiếp, nhưng ai biết nghĩ đều biết lúc này tuyệt đối không được chọc giận Diệp phu nhân.
Ba bộ trung ương có quân kỷ rất nghiêm.
Không ai còn nhìn thấy nguyên tu của ba bộ trung ương trên đường.
Trụ sở của ba bộ không ở cùng một chỗ.
Trụ sở của Thính Phong bộ đóng ở phía đông Thiên Tâm thành. Một diễn võ trường của Thiên Phong Bộ trở thành nơi đóng quân tạm thời cho Tài Quyết bộ. Diện tích diễn võ trường không lớn, trang thiết bị cũng rất đơn sơ, nhưng Tài Quyết bộ không ý kiến gì.
Thực ra, binh doanh thừa sức chứa cả Tài Quyết bộ.
Ba bộ trung ương thực lực vượt xa mười bộ còn lại, nhưng lại là những chiến bộ có số lượng nhân sự ít nhất. Thính Phong bộ đông nhất, thế mà vẫn chưa tới một ngàn người. Tài Quyết bộ chỉ có 800 người, ít nhất là Thần Úy bộ, chỉ 500 người.
Và số lượng này chưa bao giờ nhiều hơn.
Ba bộ trung ương có tiêu chí chọn lựa rất nghiêm khắc, nếu Nguyên tu không thích hợp, họ thà để chỗ đó trống. Họ đòi hỏi rất cao về tinh thần của nguyên tu, nếu ý chí hơi bạc nhược, là bị loại ngay.
Một chiếc Tam Diệp Đằng Xa rất bình thường xuất hiện ngoài cửa binh doanh.
Đằng xe không có dấu hiệu gì đặc biệt, chỉ là một chiếc đằng xe chở hàng bình thường ở đâu cũng có, thân xe được che bằng vải đen dày, không nhìn thấu được bên trong.
Hiện giờ rất ít người dùng Tam Diệp Đằng Xa để chở hàng hóa, Nguyên lực thu được thành phẩm càng cao, thì độ khó cũng càng cao. Tam Diệp Đằng Xa cần dùng rất nhiều Nguyên lực, nó dùng để chở hàng không còn kiếm được lời, bây giờ người ta chủ yếu chở hàng bằng đà bồn thú, vì điều khiển chúng không đòi hỏi tốn nhiều nguyên lực, lại chở được rất nhiều hàng, chăn nuôi dễ dàng, khả năng sinh tồn ở dã ngoại cũng rất cao.
Nhưng đây là Thiên Tâm thành, là tòa thành lớn nhất Thiên Ngoại Thiên hiện nay, là nơi có rất nhiều thế gia, là nơi phồn hoa nhất, nên số lượng Tam Diệp Đằng Xa vẫn khá là nhiều.
Tới cửa binh doanh, Hỏa Phù Vân chậm hẳn lại. Nguyên tu canh cửa binh doanh vẫn thản nhiên, không biết trong Hỏa Phù Vân đó có hơn mười khí tức đã khóa chặt lấy mình.
Cửa xe mở ra, một cô bé con chừng bảy tám tuổi đi xuống. Cô bé tóc cắt ngang tai, mái tóc suôn mượt ôm lấy đầu như quả táo, mái được cắt chỉnh tề. Gương mặt đậm nét trẻ con, làn da mềm mại mịn màng, lông mi dài cong cong, rất đáng yêu.
Đi đằng sau là mấy hộ vệ mặt không cảm xúc.
Nguyên tu canh cửa nghiêm nghị cúi xuống chào: “Tài Quyết đại nhân!”
Cô bé bình thản khẽ gật đầu, đi vào cửa.
Cái cảnh này nghĩ thực buồn cười, một cô bé con lại bày ra dáng vẻ đại nhân, làm cô trông càng thêm đáng yêu. Vì cô quá bé, nên bước chân ngắn ngủn, tốc độ đi chậm rì, những cao thủ đằng sau cũng phải đi thật chậm theo, khiến quang cảnh nhìn cứ như đang đi tản bộ.
Nguyên tu nào nhìn thấy cô bé cũng vươn thẳng người, mắt nhìn thẳng, kính cẩn đầy mình cúi xuống chào.
Không ai tin được cô bé nhìn chỉ bảy tám tuổi này lại là bộ thủ của Tài Quyết bộ, Tây Môn Tài Quyết.
Đi vào binh doanh, bên trong toàn là nguyên tu đang điên cuồng tu luyện. Có người tự luyện một mình, có người thì tập luyện với người khác, trông không khác gì những chiến bộ khác, nhưng nguyên tu của mười bộ kia nếu nhìn thấy cảnh này, sẽ nhận ra điểm khác biệt.
Đó là sự yên tĩnh, yên tĩnh tới mức bất thường.
Những người tự luyện thì lặng lẽ suy nghĩ, lặng lẽ múa may. Những người đối luyện tuy đấu rất kịch liệt, thỉnh thoảng lại có máu bắn ra, có người khắp người đã đầy vết thương, nhưng không ai hé răng rên một tiếng nào, cứ như họ không hề biết đau đớn.
Trông rất quỷ dị.
Tây Môn Tài Quyết và tùy tùng rất hờ hững, đây không phải lần đầu họ nhìn thấy cảnh này.
Niên Thính Phong thấy Tây Môn Tài Quyết thì bước ra đón, cười vui vẻ: “Hôm nay là ngày đẹp sao, Tài Quyết đại nhân lại tự mình tới.”
Cô bé lạnh lùng: “Vạn Thần Úy cũng sẽ đến!”
Niên Thính Phong vẫn cười tươi tắn, nhưng ý cười trong mắt đã không còn: “Làm lớn thế? Vậy chúng ta đi Nghị Sự Đường nói chuyện.”
Dứt lời xoay người đi trước dẫn đường.
Thuộc hạ của Tây Môn Tài Quyết đều dừng lại ở ngoài Nghị Sự Đường, thuộc hạ của Niên Thính Phong cũng vậy.
Niên Thính Phong ra tay pha trà, vừa nấu nước vừa nói: “Trà của Thiên Tâm thành ngon hơn Cựu Thổ rất nhiều. Lần trước xét nhà lấy được, nhưng quên của nhà nào rồi. Mấy người này, bảo chúng ra trận giết địch chẳng khác gì làm khó chúng, ở đây sống phóng túng thì tên nào cũng là cao thủ. Trà lấy được ta còn chưa dùng hết một nửa, uống hết chỗ này, lại đi xét mấy nhà khác kiếm thêm.”
Mặt Tây Môn Tài Quyết lạnh tanh, không nói một lời.
Không lâu sau, một đại hán mặt mũi đầy râu ria đẩy cửa bước vào. Đại hán này vóc dáng cao to cứ như dã nhân trên núi, hai cánh tay dài hơn người thường, như khỉ vậy, mặt mũi dày dặn phong sương, vết thương đan nhau ngang dọc, trên phần tay chân lộ ra khỏi quần áo, chỗ nào cũng thấy sẹo.
Đôi mắt hắn rất đặc biệt, màu sắc con ngươi rất nhạt, làm đôi mắt hắn thoạt nhìn trắng dã.
Bộ thủ Thần Úy bộ, Vạn Thần Úy.
Vạn Thần Úy sải bước đi vào Nghị Sự Đường. Hắn ngồi xuống, lên tiếng: “Ta ngửi thấy mùi.”
“Trà mới, bảo đảm ngươi chưa uống bao giờ.”
Niên Thính Phong cười tủm tỉm nhấc bình trà đang tỏa khói, rót cho Vạn Thần Úy và Tây Môn Tài Quyết mỗi người một chén, thêm một chén cho mình, nâng chén trà hớp khẽ một cái, khuôn mặt đầy vẻ hưởng thụ.
Nghị Sự Đường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng nước sôi lục bục bên trong ấm trà đặt trên bếp lò.
Tây Môn Tài Quyết không buồn nhìn chén trà, lạnh lùng hỏi: “Niên Thính Phong, rốt cuộc ngươi có ý gì?”
Niên Thính Phong như không nghe thấy, một lúc sau mới thong thả hỏi lại: “Cái gì có ý gì?”
Tây Môn Tài Quyết lạnh băng: “Bình loạn là việc chúng ta nên làm, đạo phỉ đương nhiên phải giết, mấy đại sư đạo phỉ cũng vậy. Nhưng đại sư của Thiên Tâm thành, tại sao lại giết?”
Niên Thính Phong ung dung hỏi ngược lại: “Tại sao không thể giết?”
Tây Môn Tài Quyết lạnh lùng: “Ngươi biết họ vô tội.”
“Vậy thì sao?” Niên Thính Phong cười: “Tài Quyết đại nhân, người vô tội đã chết nhiều lắm, họ đáng chết sao? Mấy người đó chết, Tài Quyết đại nhân đau lòng?”
Vạn Thần Úy bỏ chén trà xuống, xen vào: “Nhẹ nhàng mà nói.”
Niên Thính Phong thản nhiên nhấp một miếng trà, mới nói: “Ta hiểu ý Tài Quyết đại nhân, chúng là đại sư, còn là người của các thế gia, theo lý thuyết đều là người giống chúng ta, cũng là chiến lực của Ngũ Hành Thiên, chết rất đáng tiếc. Nhưng ta không nghĩ như vậy.”
Hai người kia im lặng, Nghị Sự Đường chỉ có giọng của Niên Thính Phong.
“Chúng là đại sư, đúng vậy, họ là người của mình, cũng đúng nốt. Nhưng từ gốc của chúng đã thúi hết rồi. Nhìn đi, chúng ta đều là bị ép từ Ngũ Hành Thiên phải đến Man Hoang, Thiên Tâm thành mới chỉ thành lập gần đây mà thôi. Mà chúng làm gì? Chỉ muốn hưởng thụ, đại sư rất lợi hại mà, đến đi pha trà cũng là cao thủ.”
Niên Thính Phong nói tới câu cuối, giọng đầy trào phúng.
Tây Môn Tài Quyết và Vạn Thần Úy vẫn im lặng, họ biết Niên Thính Phong nói không sai.
“Chúng ta chật vật như vậy là vì sao? Vì chúng ta không đủ mạnh? Ừ, đúng là chúng ta chưa đủ mạnh. Nhưng cái chính là vì chúng ta đã không còn cái khí thế hùng dũng máu lửa. Nhìn đi, là trụ cột của Ngũ Hành Thiên, nhưng những thế gia đó, người nào người nấy chỉ biết mê mải hưởng thụ mà thôi, gặp phải nguy hiểm thì rụt hết cả lại. Những người như vậy giữ lại để làm gì?”
Niên Thính Phong càng nói càng sục sôi.
“Chúng chỉ là những tảng thịt thối, ngươi đừng hy vọng chúng sẽ biến thành thịt tươi. Ngươi muốn sống sót, chỉ có một lựa chọn, là xẻo hết mớ thịt thối đó vứt đi! Tổn thất rất lớn, rất đau, khó ra tay lắm, đúng vậy, nhưng nếu không làm vậy, chúng ta chỉ còn một con đường chết.”
Giọng y bình tĩnh hẳn, lộ ra một tia cuồng nhiệt.
“Cho nên, lựa chọn của ta rất đơn giản. Diệp phu nhân là lựa chọn duy nhất, trừ bà ta, các ngươi có còn ai khác đề cử cho ta không? Ai nói thử xem? Ta không biết bà ta có thể thành công hay không, nhưng ta biết, bà ta là hy vọng duy nhất. Nếu bà ta thua, Ngũ Hành Thiên sẽ thua.”
Y đảo mắt lướt nhìn hai người, giọng đầy thâm ý: “Chỉ cần chiến thắng là được, làm đao của ai thì có gì khác nhau?”
Tây Môn Tài Quyết nhàn nhạt nói: “Ngươi còn biết gì nữa?”
Vạn Thần Úy cũng nhìn Niên Thính Phong.
Niên Thính Phong là bộ thủ Thính Phong bộ, Thính Phong bộ am hiểu nhất là tìm hiểu tin tức, nếu Niên Thính Phong có tin tức đặc biệt, thì cũng là chuyện bình thường.
Bọn họ biết con người Niên Thính Phong, tính tình cẩn thận, chuyện không nắm chắc tuyệt đối sẽ không làm. Nếu đã làm, vậy thì nhất định là có nguyên nhân buộc phải làm như thế.
Niên Thính Phong cười, cầm chén trà lên: “Ta coi trọng kế hoạch đại sư chi quang của bà ta.”
Tây Môn Tài Quyết và Vạn Thần Úy nhìn nhau.
Đại sư chi quang không phải là bí mật, cả Thiên Ngoại Thiên đều biết, Diệp phu nhân còn tổ chức một cuộc tuyển chọn nhân tài riêng cho nó. Nhưng chi tiết của đại sư chi quang thì không ai biết gì, cũng không biết những người được chọn sẽ được đưa đi đâu.
Hai người cho rằng Niên Thính Phong nhất định là đã biết cái gì đó.
Nhưng miệng Niên Thính Phong rất kín, muốn moi tin từ miệng y là chuyện không thể.
Tây Môn Tài Quyết lạnh lùng: “Không có Tông Sư không thể thắng được.”
Niên Thính Phong thở dài: “Ai cũng muốn trở thành Tông Sư. Nhưng so với hi vọng Tông Sư xa vời, trở thành đại sư thì thực tế hơn chứ, ít nhất sẽ không khiến chúng ta lại rơi vào tình cảnh khó coi.”
Tây Môn Tài Quyết khẽ than một tiếng, đứng dậy, đi ra cửa.
Niên Thính Phong vẫn không nhúc nhích, thản nhiên uống trà.
Vạn Thần Úy đứng dậy, bước nhanh ra tới cửa, bỗng nhiên dừng lại.
“Thính Phong, ngươi không nói thật.”
Dứt lời đẩy cửa đi ra.
Niên Thính Phong cười tủm tỉm uống trà, nét mặt không hề thay đổi.
[Đọc thì rất sướng, Làm thì đau khổ, Lời mời vô giá trị]