Một ánh kiếm do nhiều mảnh vỡ tạo thành, mang theo tiếng rít bay về hướng Thổ Tương thú.
【 Toái Từ kiếm 】!
Toái Từ kiếm hiện nay đã có nhiều khác biệt, thể tích ánh kiếm nhỏ đi một nửa, nhưng số lượng mảnh toái từ lại tăng hơn gấp đôi.
Số lượng mảnh toái từ càng nhiều, đòi hỏi tốc độ xuất thủ càng nhanh, thể tích càng nhỏ lại mang ý nghĩa độ áp súc nguyên lực phải tăng lên.
Thổ Tương thú cảm nhận được nguy hiểm, nó bay lùi về phía sau, vòi phun ngắn điên cuồng công kích vào ánh kiếm.
Hồng quang lấp loé liên tục, không ngừng bắn trúng ánh kiếm, nhưng luồng dung nham nào cũng bị cắt thành hai nửa.
Toái Từ kiếm như lưỡi kiếm cực sắc, chạm vào là đứt, rít lên dữ dội bay tới, mang theo khí thế không gì đỡ được.
Khi Toái Từ kiếm mang đến trước mặt, cơ thể tròn trịa của Thổ Tương thú đột nhiên tỏa ra hồng quang chói mắt, Hỏa Nguyên lực đậm đặc tạo thành một tầng phòng ngự dày dặn.
Xoạt!
Âm thanh như tiếng xé vải, như mũi dao rọc qua tờ giấy.
Toái Từ kiếm mang xuyên vào tầng phòng ngự, chém trúng Thổ Tương thú.
Phốc, tình huống cứ như cắt phải da trâu dày.
Trên thân Thổ Tương thú hiện lên vết thương, cơ thể nó cứng đờ, sau đó rít lên dữ tợn.
Dung nham đỏ rực từ vết thương trào ra, cơ thể tròn ủng nhanh chóng khô quắt xuống.
Thổ Tương thú xoay người bỏ chạy, hai cái vòi cùng hướng về phía sau, cuồn cuộn không ngừng phun ra lửa, tốc độ không ngừng tăng lên.
Ngải Huy hiểu ngay, nó muốn chạy trốn!
Một chiêu 【 Toái Từ kiếm 】 vừa rồi đã làm tiêu hao gần nửa nguyên lực của hắn, nên đành trơ mắt nhìn nó tăng tốc bỏ chạy.
Một thân ảnh màu trắng đạp không chạy tới, mái tóc dài đen như thác nước bay tung, một thương đâm ra.
Chỉ một thương đơn giản, không có ánh sáng xán lạn, không có tiếng gào thét xé gió, nhưng khi nó đâm trúng Thổ Tương thú, Thổ Tương thú như bị sét đánh, cả người nổ tung.
Dung nham như mưa lửa, phun ra tứ tung.
Sư Tuyết Mạn không dính một chút nào.
Ngải Huy há hốc miệng, thương thuật của Thiết Nữu ngày càng khủng bố nha. Chiêu vừa rồi không có chút ánh sáng nào, chứng tỏ Thiết Nữu đã hoàn toàn khống chế được nguyên lực của mình, không để chúng lộ ra.
Thương thuật của Thiết Nữu giờ nhẹ như hồng mao, nhưng cũng nặng như núi lớn.
Ngải Huy cảm thấy với thực lực của Thiết Nữu ngày hôm nay, đã có thể đột phá đại sư, nhưng chẳng biết vì sao, cô vẫn cứ mãi áp chế mình ở cảnh giới này. Hỏi Thiết Nữu, cô chỉ bảo đây là một phương pháp tu luyện đặc thù.
Được rồi, Ngải Huy kỳ thực là ước ao.
Thực lực của hắn tiến bộ rất lớn, nhưng vẫn còn cách đại sư rất rất xa.
Ngải Huy phục hồi tinh thần lại, hô to: “Dọn dẹp chiến trường!”
Không khí trở nên thoải mái đi nhiều, Hoang thú vô cùng nguy hiểm, nhưng nếu chiến đấu thắng lợi, thì thu hoạch lấy được cũng vô cùng phong phú.
Bàn tử vội bay tới nhắc nhở mọi người: “Mọi thứ, da lẫn dung nham, dù nát hay không, đừng có bỏ sót.”
Mọi người đều bật cười, lần đầu gặp phải hoang thú lợi hại, mà không bị thương vong, còn thu được chiến lợi phẩm, tâm tình ai cũng vô cùng tốt.
Hoang thú toàn thân là bảo, một chút cũng không chừa.
Con Thổ Tương thú này còn chưa luyện thành Hỏa Nguyên đan, nhưng da của nó, là vật liệu Hỏa Nguyên cực phẩm. Hai cái vòi phun, nếu được chế lại, sẽ trở thành lợi khí thủ thành tuyệt hảo. Ngay cả dung nham trong người nó, cũng không phải là dung nham bình thường, mà là địa hỏa dưới sâu, Hỏa Nguyên lực rất đặc, lại còn được luyện hóa ngày đêm, nên trở nên cực kì tinh khiết, trên thị trường, giá mỗi cân rất đắt đỏ.
Thổ Tương thú sống ở nơi có Địa Hỏa dồi dào, hiếm khi rời khỏi chỗ ở, khó mà bắt được chúng.
Mọi người càn quét cả khắp cả ba thước sâu, một mảnh vỡ nhỏ cũng không để sót, thế là minh họa rõ nét cái gọi là gần đèn thì rạng.
Ngải Huy xúc động: “Không ngờ có một ngày ta cũng giết được Thổ Tương thú.”
Chả ai để ý đến hắn.
Trong đội của họ hiện giờ, Thiết Nữu có trình độ chuẩn đại sư, Ngải Huy và Đoan Mộc Hoàng Hôn là cao thủ chỉ dưới đại sư, những người khác tuy thực lực hơi yếu nhưng cảnh giới Nguyên lực đều là tam nguyên. Trình độ thực chiến của mọi người đều không kém, tuyệt đối là đội xuất chúng so trong số các đội khai hoang.
Chỉ có Lâu Lan to miệng khen: “Ngải Huy thật là lợi hại!”
Mọi người không hề buông lỏng cảnh giác, nghỉ ngơi tại chỗ, khôi phục Nguyên lực.
Bên trong thung lũng, Hỏa Nguyên lực nồng nặc, rất là bắt mắt, khí tức của Thổ Tương thú đuổi đám hoang thú nhỏ yếu chạy mất.
Man Hoang Nguyên lực hỗn tạp, nên hiệu suất tu luyện của mọi người bị hạ xuống rất nhiều, phải vận chuyển chu thiên rất lâu mới khôi phục được.
Mọi người khôi phục Nguyên lực xong, cả đội tiếp tục xuất phát. Gặp Thổ Tương thú, cũng tức là phương hướng của họ không sai, chỗ họ cần tới chính là một chỗ có Địa Hỏa phun trào.
Lần này không gặp phải Hoang thú nguy hiểm, mà lại gặp mưa to. Mưa xối xả, và rất lạnh, hàn ý như muốn thấm tới tận xương. Mưa to thế này, phải thúc Nguyên lực mới chống được hàn ý, khiến Nguyên lực tiêu hao rất nhiều, hơn nữa nguyên lực trong mưa lại rất hỗn loạn, dễ làm mọi người lạc hướng.
Có kinh nghiệm lần trước, cả đội dừng lại, đào một cái hang sâu vào vách đá để tránh mưa.
Không ai ngờ vào Man Hoang, người phát huy tác dụng to lớn nhất lại là Vương Tiểu Sơn. Từ đất tới đá đều bị bị hắn chơi đến xuất thần nhập hóa.
Trong đêm mưa lạnh, được uống nước súp Lâu Lan nấu, quả thực là hưởng thụ tuyệt nhất trên đời.
Mưa to rơi suốt cả đêm, ngày hôm sau bầu trời trong trẻo, làm mọi người rất sảng khoái. Nhưng không ai dám bay lên trên không, vì hoang thú trên không đều vô cùng cường đại, họ chưa chống lại nổi.
Hỏa Phù Vân bay cách mặt đất chỉ vài trượng, những người khác rải rác xung quanh, phối hợp với nhau, phòng bị nghiêm ngặt.
Chỉ ngăn ngắn vài ngày, mọi người đã nhận ra Man Hoang khác hẳn Ngũ Hành Thiên. Ví dụ như mưa, ở Man Hoang mưa cuồng bạo và lạnh hơn Ngũ Hành Thiên, và cũng nguy hiểm hơn. Ở Ngũ Hành Thiên, dù mưa có to cỡ nào, cũng không ảnh hưởng tới việc họ phi hành, họ có thể xuyên qua tầng mây mưa, tha hồ bay lượn.
Ngải Huy đi đầu, cây cối ở đây cũng vô cùng nguy hiểm. Hắn cần phải nhắc mọi người né những cây độc, đầm lầy vân vân.
Ở Man Hoang, kinh nghiệm quan trọng hơn thực lực. Những đại sư thực lực mạnh mẽ, nhưng thiếu kinh nghiệm không sống được lâu ở Man Hoang.
Ngoài hoang thú, độc trùng cũng làm cho người ta phải nhức đầu. Tuy Ngải Huy đã chuẩn bị sẵn thuốc khu trùng, nhưng vẫn có một số độc trùng không bị ảnh hưởng, may mà không gây ra thương vong lớn.
Qua bao gian khổ bôn ba, họ mất ròng rã hai mươi ngày mới tới nơi. Ở Man Hoang, nhân số một khi vượt quá mười người, năng lực hoạt động sẽ thẳng tắp giảm xuống.
Không đếm nổi đã gặp phải bao nhiêu lần tập kích, nhưng may mắn thay, ngoài Thổ Tương thú, họ không gặp phải Hoang thú nguy hiểm nào khác.
Bàn tử nhìn ngọn núi lửa cao vót bốc khói trước mắt, hai mắt tỏa ánh sáng: “Đó là chỗ chúng ta xây thành?”
Nơi này Địa Hỏa cực kỳ nồng nặc, đối với việc tu luyện của hắn rất là có ích.
Tang Chỉ Quân cực không ưa nổi mùi lưu hoàng đầy trong không khí, nhíu mày: “Cái mùi khó ngửi muốn chết.”
Bàn tử mặt say sưa: “Khó ngửi? Đâu có! Khí tức hỏa nguyên lực thật tuyệt vời!”
Ngải Huy mặc kệ hai người, tiếp tục dẫn mọi người lướt qua một dãy núi, chỉ về đằng trước bảo: “Chỗ kia kìa!”
Mọi người đều chăm chú nhìn, lộ vẻ vui mừng.
Một vùng thung lũng rộng, phủ sương mù nhàn nhạt, mơ hồ thấy những cây xanh bên dưới, còn nghe được cả tiếng nước chảy róc rách.
“Thật thần kỳ!”
“Ngay gần núi lửa sao lại có chỗ sinh cơ bừng bừng thế này?”
“Chỗ đó có nguy hiểm gì không?”
Ai cũng hưng phấn, trừ Bàn Tử là Hỏa tu, chả ai thích nơi núi lửa cằn cỗi kia.
“Đã kiểm tra, không có gì nguy hiểm.” Sư Tuyết Mạn mừng rỡ, cô nhớ lúc cùng Ngải Huy tới đây tìm, nhìn thấy nơi này, trong lòng rất là vui mừng chờ mong.
Ngải Huy cũng thấy hưng phấn, rốt cục cũng dẫn được mọi người tới đây. Sau này, họ sẽ phải ở đây một thời gian rất dài để xây dựng lên thành phố thuộc về họ, xây dựng lên một thành phố trở thành căn cơ sự nghiệp cho họ.
“Được rồi, sau này đây chính là địa bàn của chúng ta.” Ngải Huy lớn tiếng thét: “Đi, đi xuống xem tý đi.”
Hắn đi xuống trước tiên, những người khác ào ào chạy theo, ai cũng kích động.
Vừa đi vào trong màn sương mù, liền thoáng như tiến vào một thế giới khác, mùi lưu hoàng khó ngửi bị ngăn cách ở bên ngoài, không khí bên trong sơn cốc ngập tràn mùi cỏ xanh và hương hoa. Ngoài thung lũng nhìn vào thì sương mù mù mịt, nhưng vào trong rồi thì chúng nhạt hẳn đi, chẳng ảnh hưởng tới tầm nhìn chút nào.
Bên trong sơn cốc địa thế cao thấp lồi lõm, có cả hồ nước, cỏ xanh, cây xanh.
Nếu như nhìn kỹ, sẽ nhận ra thung lũng như chia làm năm vùng, vừa vặn phù hợp cách cục Ngũ Hành tương sinh, như một Ngũ Hành Thiên thu nhỏ.
Địa thế cao nhất là một gò đất, hẳn là do tro núi lửa tụ lại lâu năm hình thành. Dưới gò có một hang động, quái thạch lởm chởm, không biết dẫn tới đâu, Từ cửa động lúc nào cũng có kim phong, âm thanh rít lên rờn rợn, qua lâu ngày, tạo thành những cái khe hình quạt. Những cái khe này đều bóng loáng, mặt ngoài ánh kim loại, như hang động phun ra những luồng khí bạc.
Dọc theo những cái khe màu bạc độ rộng khác nhau này, kim phong thổi thẳng vào thác nước nhỏ giữa sườn núi, tạo nên hơi nước mịt mù, hơi nước bao phủ thung lũng chính là từ đây mà ra.
Hồ nước nhỏ nằm ở khu trũng nhất của thung lũng, nước ngầm dồi dào từ trong khe đá giữa sườn núi chảy ra, tạo thành một thác nước nhỏ, rơi xuống thành một hồ nước trong vắt.
Bên cạnh hồ nước, là một vùng đất bằng phẳng, mọc đầy cỏ xanh và dây leo, có cả những cây cao to. Hồ nước đầy tràn tạo thành một con suối nhỏ, chảy quanh co vào trong đó.
Bên cạnh thảm cỏ, là mảng nham thạch màu đen gồ lên, nhiều tầng nhăn nheo, bên trong mơ hồ thấy được hồng quang, toả ra nhiệt độ cực nóng. Trên nham thạch đen, không có một ngọn cỏ.
Nơi là nơi ngũ hành tương sinh thiên nhiên, mọi người nhìn đầy mê ly.
Bảo địa trời sinh!