Ngũ Hành Thiên

Chương 365: Chương 365: Bảo khố




Bảo khố của Diệp phủ không lát gạch mạ vàng, cũng không có đèn thủy tinh đẹp đẽ, chẳng có vải nhung lụa mà mộc mạc rộng rãi, gạch xanh giá gỗ, chia thành từng tầng lớp. Dưới ánh đèn sáng dịu, người tham quan hoàn toàn có thể thưởng thức cảnh trí tươi đẹp của nơi đây.

Ngải Huy bước vào bảo khố cũng cảm thấy chấn động. Giờ này hắn mới hiểu ý nghĩa của từ “Nghìn năm gia tộc“. Bảo khố này cũng không lớn lắm, nhìn qua chỉ như một kho hàng nhỏ, giá gỗ cũng chỉ có chừng năm sáu trăm cái. Thế nhưng nếu nói là nhà kho, hẳn nó sẽ là nhà kho đáng giá tiền nhất trên đời này. Mỗi một vật ở đây đều tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, làm toàn bộ bảo khố tràn ngập những hào quang đủ mọi màu sắc. Nhìn qua những giá gỗ phổ thông, nhưng trên đó đều đặt các vật phẩm quý giá, chúng có tác dụng bảo vệ bảo vật, để khi chúng phóng thích nguyên lực tạo gợn sóng hỗn tạo sẽ không gây nổ toàn bộ Diệp phủ này. Nghĩ tới đây, chợt ánh mắt hắn trong trở lại, hắn khẽ hít một hơi, cố gắng bình ổn nội tâm của mình.

Quản gia không ngờ gã Sở Triều Dương này lại bình ổn nội tâm nhanh như vậy bèn cảm thấy hơi giật mình. Ở Diệp phủ lâu như vậy, địa vị của lão lại không tầm thường, vốn dựa theo quy định cha truyền con nối. Con của lão từ mười năm trước đã bắt đầu theo cha xử lý sự vụ trong phủ. Chờ khi lão già đi, y cũng sẽ tới lúc tráng niên, tiếp tục tiếp nhận chức trách của lão, trở thành một quản gia mới, hơn nữa từ nhỏ bọn họ đã được dạy về lòng trung thành tuyệt đối với Diệp phủ. Chính vì thế nên quản gia chính là một trong số tâm phúc đáng tin cậy nhất của gia chủ, cũng biết rất nhiều bí mật mà ít người biết.

Theo ghi chép lại từ các đời quản gia thì mỗi lần dẫn khách tới tham quan đều được ghi lại cẩn thân. Theo đó, ngay kể cả những khách có địa vị tôn quý thì bước vào bảo khố Diệp gia cũng không khỏi thất thần, có khi còn tới năm phút đồng hồ. Mà những vị đó đều là cường giả đứng đầu đương đại, nắm giữ quyền to, mà bảo khố Diệp gia có thể làm họ thất thần, đủ thấy được bảo khố này sang quý ra sao. Mà các đời quản gia cũng thích nhất là nhìn thấy cảnh đó, điều này làm họ cảm thấy vô cùng kiêu ngạo và quang vinh.

Thế nhưng Sở Triều Dương kia chỉ mất có chừng hơn hai mươi giây đã khôi phục lại.

Điều này làm quản gia có phần kinh ngạc và cả bất mãn. Lão phải vất vả lắm mới đợt được một người tới tham quan, đương nhiên muốn ghi chép lại cho con cháu đời sau đọc. Vừa nghĩ tới cảnh khách nhân chấn động hai mươi giây lão đã thấy khó chịu. Chỉ hai mươi hai giây, tuy rằng không tính là ngắn nhất, nhưng chắc chắn cũng phải trong ba vị trí đầu.

Song lão vẫn không biến sắc mà cung kính nói: “Triều Dương tiên sinh có cần tại hạ giới thiệu không?”

Bây giờ đẳng cấp của Sở Triều Dương đang cực kỳ cao, y đã cứu mạng phu nhân và tiểu chủ, thế nên tuy rằng xú danh của gã rất lớn, nhưng vẫn được coi như thượng khách ở Diệp phủ. Thế nên xưng hô gọi gã cũng từ “Sở phu tử”, biến thành “Triều Dương tiên sinh” .

Ngải Huy không ngờ quản qia lại để ý thời gian mình thất thần, hắn lắc đầu: “Không cần, ta sẽ tự xem.”

Rất nhanh sau đó, hắn đã chú ý tới mấy giá gỗ không, bèn tò mò hỏi: “Tại sao những giá gỗ này lại không có thứ gì?”

Quản gia giải thích: “Có một số là tặng người, cũng có thứ được gia chủ đời trước sử dụng. Gia chủ xưa từng nói, bảo vật tuy tốt nhưng không dùng cũng chỉ là vật chết. Vì yêu thích mà cất giữ là chuyện tốt, còn nếu được gia tộc sử dụng, đó lại là làm phúc cho con cháu đời sau. Tuy rằng tệ phủ từ gia chủ đó chưa từng xuất hiện tông sư, thế nhưng vì lịch đại gia chủ đều yêu thích kết bạn, tính tình lại phóng khoáng công bằng nên gia tộc mới có thể kéo dài tới nay.”

Ngải Huy khen: “Huệ Đường tiên sinh thật ghê gớm, quý phủ cũng ghê gớm.”

Gia chủ đầu tiên của Diệp phủ là Diệp Huệ Đường, vị kiếm tu cuối cùng. Không ngờ thực lực lão mạnh mẽ, mà cũng am hiểu sâu sắc việc đối nhân xử thế nên hậu nhân vẫn còn tồn tại tới nay. Tổ tiên hiển hách, đời sau biết điều, không kiêu căng, lịch đời gia chủ am hiểu kinh doanh giao thiệp, phóng khoáng công nghĩa, xuất thủ rộng rãi, thích làm việc thiện.

Gia tộc ngàn năm, quả nhiên có chỗ độc đáo riêng.

Xem ra lực lượng mà Diệp phủ có thể vận dụng tuyệt đối không chỉ như hắn từng thấy.

Quản gia khẽ mỉm cười: “Phu nhân có lời, Triều Dương tiên sinh có thể lựa một vật bất kỳ trong bảo khố. Những điểm không rõ có thể hỏi lão bộc. Bảo khố này là lão quản lý, mỗi kiện đều quen thuộc. Có điều khi ra ngoài phiền tiên sinh đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài mà đưa tới những kẻ tham lam.”

Ngải Huy gật đầu: “Tại hạ hiểu.”

Những vật trên giá tỏa ra ánh sáng màu sắc khác nhau, tuy rằng đã bị phong cấm nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được nguyên lực gợn sóng của nó. Vật có thể coi là bảo vật, hoặc là lấy từ hoang thú, hoặc là vật được hình thành từ nguyên lực, thế nên có nguyên lực vô cùng đậm đặc. Điều này cũng là lý do vì sao chúng được gọi là bảo vật, giống như thời đại tu chân vậy, là những vật linh lực dồi dào. Những vật ít linh lực không nhiều lắm, đa phần là có nét đặc thù, ví như một ngọn lửa màu xanh lam, bên trong có hình một người nhấp nháy. Tuy rằng ngọn lửa này không tỏa ra nguyên lực nhưng lại làm hắn giật mình.

Hắn không khỏi hỏi: “Đó là lửa gì vậy?”

Quản gia liếc mắt nhìn: “Đó là Lam Hồn Hỏa, có người nói rằng nó cầm cố linh hồn một người, được gia chủ đời thứ bảy cất giữ khi tìm thấy ở một di chỉ. Sau này rất nhiều người cảm thấy hứng thú với vật này nhưng vẫn chưa tìm ra bí ẩn của nó.”

Ngải Huy chợt cảm thấy bóng người trong ngọn lửa nhìn chằm chằm chính mình, làm cho một kẻ như hắn cũng phải cảm thấy lạnh gáy.

Chợt, hắn dừng lại nơi một gốc cổ thụ, kinh ngạc nói: “Đây là... Tin Tức Thụ?”

Dường như rất hài lòng với vẻ ngạc nhiên của Triều Dương tiên sinh, quản gia nhẹ nhàng nói: “Đúng thế, đây là một gốc Tin Tức Thụ, chính xác hơn thì, đây chính là gốc Tin Tức Thụ đầu tiên.”

Ngải Huy mở to mắt: “Gốc đầu tiên?”

“Đúng!” Tuy rằng quản gia nói với giọng hờ hững, nhưng bên trong vẫn có chút kiêu ngạo: “Sự xuất hiện của Tin Tức Thụ có ý nghĩa rất lớn với Ngũ Hành Thiên, làm cho cuộc sống của chúng ta bước sang một trang mới. Gia chủ đời đó tin rằng Tin Tức Thụ sẽ thay đổi cả thế giới vì thế mới không tiếc dùng một số tiền lớn để mua lại. Tuy rằng vật này không có giá trị sử dụng nhiều, nhưng nó lại là bằng chứng cho cả một thời đại, thật sự vô cùng quý giá.”

Ngải Huy ngơ ngác nhìn gốc cây trước mắt, trong lòng đang dậy sóng. Bởi vì gốc cây này giống hệt với gốc cây mà hắn từng thấy ở Binh Phong đạo tràng. Nhưng chỉ nghĩ một lát hắn đã thoải mái trở lại, bởi Mục Thủ hội có quan hệ chặt chẽ với Diệp phu nhân. Mà dựa theo phong cách của nàng thì chuyện này cũng chẳng có gì lạ cả. Thế nên không chừng gốc cây này đã được mua từ Mục Thủ Hội. Vậy lẽ nào kẻ tiết lộ tin tức về Tin Tức Thụ năm xưa chính là người của Mục Thủ Hội?

Xem ra thực lực của hội này còn lớn hơn so với tưởng tượng của hắn.

Quản gia không biết suy nghĩ trong đầu Ngải Huy nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Sở phu tử dại ra, lão cảm thấy vô cùng đắc ý. Có thể mua được vật độc nhất vô nhị như gốc cây này chính là minh chứng tốt nhất cho thế lực của các gia tộc.

“Quý phủ thực sự quá thần kỳ.”

Sự thán phục của Triều Dương tiên sinh càng làm quản gia thấy vui vẻ hơn.

Ngải Huy tiếp tục đi về phía trước, hắn nhanh chóng phát hiện ra những thanh kiếm được đặt khắp nơi, có điều chúng đã bị rỉ sét khá nhiều, khó có thể sử dụng được nữa.

Quản gia thấy Ngải Huy chăm chú nhìn những thanh kiếm kia bèn nói: “Những thanh kiếm này đều là gia chủ đời đầu cất giữ. Mười vật mà ngài đặt vào đây thì có tới bảy là kiếm. Có những thanh là linh tính chưa mất, cũng có những thanh lừng lẫy suốt một thời. Khi đó nguyên lực mới được lập, những thanh kiếm này vẫn còn linh khí. Thế nhưng nhiều năm trôi qua, chút linh khí đó cũng không còn nên những thanh kiếm này bị gỉ sét hết cả, cũng không còn giá trị sử dụng nữa, thế nhưng bởi là vật được gia chủ đời đầu yêu thích nên vẫn còn giữ tới nay.”

Những lời này làm Ngải Huy cũng cảm thấy say mê.

Quản gia nhìn mặt đoán ý, bèn nói: “Song lão bộc đề nghị tiên sinh đừng chọn kiếm. Những thanh này thuộc về thời đại tu chân, nay không còn dùng được nữa. Mà kiếm thuật thời nguyên nguyên lực lại mới quật khởi nên các đại sư mới đang thử chế tác. Những thanh kiếm hiện nay, hoặc là có lịch sử, hoặc là có vẻ đẹp tinh mỹ, song đều khó sử dụng tại thực chiến.”

Ngải Huy có chút thất vọng nhưng cũng trả lời: “Cám ơn quản gia.”

Lời của quản gia rất có đạo lý. Kiếm thuật đã suy thoái nhiều năm, người dùng kiếm cũng ít ỏi, thế nên trước giờ chưa từng có vị danh tượng nào chế tạo kiếm cả.

Quản gia không lên tiếng quấy rầy Ngải Huy nữa.

Đối với bất kỳ ai, thì việc chọn lựa một vật giữa muôn vàn vật trân quý khác là một việc vô cùng khó khăn. Món nào cũng hấp dẫn, trong đó vài món còn ẩn chứa kim nguyên lực cực kỳ dồi dào. Cách lớp phong ấn mà Ngải Huy cũng cảm nhận được những luồng nguyên lực sắc bén như sắp cắt thủng phong ấn.

Nhiều lần tim Ngải Huy phải đập mạnh, có quá nhiều vật liệu quý giá mà chỉ cần tìm xảo tượng là có thể chế tạo một thanh tuyệt thế hảo kiếm. Nhưng Ngải Huy vẫn cố nhịn, hắn quyết định trước hết cứ xem một vòng bảo khố rồi mới nói tiếp.

Quản gia thấy thế cũng thầm gật đầu. Ý chí của vị Triều Dương tiên sinh này quả không thể coi thường. Mỗi bảo vật ở đây đều có sức quyến rũ to lớn, thậm chí có thứ còn có tác dụng nâng cao cảnh giới nguyên lực. Rất nhiều người không kiềm chế nổi, đều chọn từ rất sớm.

Thế nên việc đồng ý vào bảo khố chọn vật của phu nhân vừa là để báo đáp ân cứu mạng, cũng đồng thời để giao hảo với vị tiên sinh này. Đây cũng là một trong số nguyên nhân Diệp phủ còn tồn tại tới nay.

Chỉ có phu nhân coi trọng Sở tiên sinh mới làm như thế. Gặp nhân tài thì đừng keo kiệt, đó chính là nguyên tắc sinh tồn của Diệp gia qua bao đời gia chủ truyền lại. Đầu tư cho một thiên tài từ khi y còn chưa nổi bật hơn việc đầu tư sau này rất nhiều.

Mà Sở Triều Dương này có tiền đồ vô lượng hay không thì quản gia không rõ, thế nhưng nếu nói về định lực thì y quả là không tầm thường.

Chợt Ngải Huy dừng bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.