Cuồng phong gào thét bên tai.
Ngải Huy có chút kích động, sức mạnh của vân dực mới, vượt xa mọi vân dực trước đây mà hắn có.
Cái vân dực mới này, hắn với Lâu Lan đặt cho nó một cái tên rất là mỹ lệ, Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực. Không phiêu dật như vân dực bình thường, Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực nặng gấp năm lần vân dực bình thường, tới bốn mươi sáu cân. Nhưng sức mạnh của nó cũng tăng cùng chiều với trọng lượng.
Trọng lượng nó có thể chở sánh ngang một số Truy Trọng Xa.
Tốc độ phi hành cực nhanh. Nhưng tốc độ nhanh, thì khả năng chuyển hướng và xoay quanh lại yếu hẳn đi.
Nhưng Ngải Huy cảm thấy điều này cực kỳ đáng giá, một đòn trí mạng mới phù hợp phương thức chiến đấu của hắn, quấn đấu không có lợi cho hắn.
Rất ít vân dực có thiết kế cực đoan như vậy, tốc độ kinh người, dẫn tới điều khiển cũng khó hơn, và gánh nặng của thân thể cũng tăng vọt. Nhưng đó lại là ưu thế của Ngải Huy. Nhờ hoa mai đỏ cải tạo, hắn mạnh chẳng khác gì một con huyết thú hình người. Gánh nặng do tấn công tốc độ cao mang tới, hoàn toàn nằm trong giới hạn chịu đựng của hắn.
360 thanh tiểu kiếm bện thành phiến lá, Ngải Huy còn chuyên môn nghĩ ra chiêu thức đặc thù cho nó.
Để tăng cường độ sắc bén cho tiểu kiếm, Ngải Huy đã trộn một lượng lớn bảo thạch tàm ti vào. Uy lực của Dạ Điểm Kiến đã chứng minh tơ của bảo thạch tàm ti tạo nên sức sắc bén tới cỡ nào.
Dùng Bảo thạch tàm ti còn có mục đích khác, đó là ngụy trang.
Dáng vẻ của kiếm dực quá đặc thù, Tinh Trầm Mặc Vân cũng tạo nên cảm xúc đặc biệt, quá mức bắt mắt. Để che giấu những đặc thù này, bảo thạch tàm ti là một vật hữu hiệu. vì nó có một tính năng, là có thể tạo ra vầng sáng với nhiều màu sắc khác nhau. Nhờ những vầng sáng đó, giấu đi được cảm xúc thật mà Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực tạo ra.
Ngải Huy hạ xuống một nơi vắng người.
vân dực tre6nn gười hắn trắng như tuyết, toả ra ánh sáng trắng thánh khiết, khi vân dực vỗ, còn làm bay ra những chấm sáng lấm tấm, trông rất đẹp mắt.
Ngải Huy cười đắc ý, rút một cái mặt nạ nguyên lực, mang lên mặt. hắn biến thành một người trung niên âm lãnh, má có vết đao.
cái mặt nạ này là do Lâu Lan làm ra, không có trên thị trường.
Ngải Huy thay một chiếc áo trắng.
Kim Nguyên lực rót vào tóc, tóc lập tức biến thành trắng bạc. mái tóc ngắn thô cứng như những cây kim, má mang vết đao, hai mắt nheo lại, dáng vẻ rõ là nguy hiểm.
Long Chuy Kiếm quấn vào eo, trên tay thay bằng một thanh trọng kiếm dày rộng.
Hắn lại bay lên, lần này bay chậm hơn, Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực vỗ chậm rãi, ung dung.
Tóc bạc, kiếm bản to, áo trắng như tuyết, mặt có vết đao, ánh mắt lạnh lùng, quang tuyết dực lóa mắt.
đi đến đâu, cũng vô cùng bắt mắt, ấn tượng.
nguyên tu, đội buôn trên đường, ai cũng phải liếc mắt, lòng cố đoán lai lịch của người nọ. Ngải Huy an toàn như thái, thần thái thong dong, không chút căng thẳng.
Không bay bao lâu, đã đến vân lĩnh.
sơn mạch liên miên không dứt, đỉnh núi quanh năm mây mù bao phủ, nhờ vậy mới có tên vân lĩnh. Vân lĩnh là biên giới của Ngân Vụ Hải với Thải Vân Hương, bay qua vân lĩnh, là tới Thải Vân Hương.
Bay qua Vân Lĩnh không phải là chuyện khó với nguyên tu. Đây không phải lần đầu Ngải Huy bay qua vân lĩnh, nhưng hắn vẫn rất thích cảm giác khi đâm thẳng vào trong mây, khí mát lạnh phả vào mặt rất sảng khoái.
cùng bay qua Vân Lĩnh còn có nhiều đội thương buôn.
Bay qua vân lĩnh, theo thế núi kéo dài xuống dưới, là nhìn thấy thành Vân Lĩnh. Nhờ mua bán phồn vinh, Vân Lĩnh cũng giống Ninh Thành, phát triển cực nhanh, quy mô thành càng ngày càng lớn.
Vân Lĩnh thành không nhìn thấy hương vị chiến tranh, chỉ có phồn hoa, và những đội buôn qua lại không dứt.
Vài độ buôn giảm dần độ cao, bay tới thành Vân Lĩnh, nhưng đa số đội buôn vẫn tiếp tục bay đi. Họ mang theo rất nhiều đặc sản Ngân Vụ Hải, mục tiêu là chỗ xa hơn, có khi là Phỉ Thúy Sâm, có khi là Thần chi huyết.
với những kẻ tín ngưỡng đồng tiền, chiến tranh đồng nghĩa với kiếm tiền.
Ngải Huy nghênh ngang bay tới Vân Lĩnh thành.
mục đích lần này của hắn, là Tường Vân thành.
Ngải Huy chẳng biết gì mấy về Tường Vân thành, chỉ biết nó là một tòa thành của Thải Vân Hương. Hắn không biết tuyến đường cụ thể, hơn nữa Tường Vân thành cách đây hơi xa. Ngải Huy quyết định đi chung với những đội buôn, như vậy không sợ lạc đường, còn tiết kiệm được thời gian và công sức.
Ngải Huy rất quen thuộc Vân Lĩnh thành, vì học sinh Hoa Tiểu Vân của hắn nhà chính là ở đây.
Không thể không nói, bộ trang phục này của Ngải Huy, thực sự quá làm người khác chú ý, đi ở trên đường cái, lúc nào cũng bị người ta nhìn. Nhưng không người nào dám tới chào hỏi, vì trông hắn nguy hiểm quá.
Không khí tràn ngập hơi nước, Thủy Nguyên lực cực kỳ sinh động, khí hậu ẩm ướt là đặc điểm của Thải Vân Hương. Bởi vậy trừ Phỉ Thúy Sâm, Thải Vân Hương là nơi thứ hai cây cối vô cùng tươi tốt.
Hai bên đường phố chở đầy cây ăn quả, cây nào quả cũng lúc lỉu, ướt mọng.
Nếu khát nước, chỉ cần phóng một điểm nguyên lực lên cây, một trái sẽ rớt xuống. nếu không trả nguyên lực mà tự tiện hái, sẽ bị phạt hai mươi điểm Nguyên lực.
Ngải Huy không vội, lững thững đi dạo trên phố.
Thải Vân Hương nổi danh nhất là sản xuất các loại đám mây. Sông ngầm dưới đất quanh năm dâng trào không dứt, tràn ngập hơi nước, tạo nên mây mù bên trên. Loại sông ngầm khác nhau, sẽ sinh ra đám mây khác nhau.
Khai thác mây phải có kỹ xảo, mỗi loại mây dùng một cách khác nhau, thợ khai thác mây cũng đông đảo như thợ câu hải bảo ở Ngân Vụ Hải.
Vân Lĩnh thành không có sông ngầm, nhưng họ có vân lĩnh. Mây trên Vân lĩnh quanh năm không tan, là chỗ khai thác mây cực tốt.
Khai thác mây mà may mắn, còn có thể hái được vân tinh, hay còn gọi là lão vân băng. Vân tinh là do mây mù thai nghén hơn trăm năm, mới có thể thành hình. Chỉ có nơi mây quanh năm không tan như ở vân lĩnh mới có được lão vân băng. Nhưng số lượng lão vân băng ít ỏi, biển mây lại mênh mông, muốn tìm được, rất là khó.
Người địa phương thường tới tìm vận may, nhưng thu hoạch được cực nhỏ.
Lão vân băng giá cực mắc, trước Ngải Huy còn cân nhắc bỏ nó vào vân dực, nhưng sau khi thấy giá của nó, thì bỏ qua luôn.
Dân Vân Lĩnh thành đa số đều là Thủy tu, nói chuyện rất nhẹ nhàng, dễ nghe. Còn ở Ninh Thành, Kim tu chiếm đa số, tính khí sáng sủa thẳng thắn, khi có xung đột, đánh nhau luôn, không buồn cãi vã. Khác với Hỏa tu, lúc nào cũng la lối om sòm trước, chửi nhau cả nửa ngày mới binh binh bang bang đánh nhau, phun ra cả biển lửa hai bên mới chịu.
Nhưng đó chỉ là nói đa số, Thủy tu Sư Tuyết Mạn vừa cứng rắn vừa dữ dội, Hỏa tu mập mạp lại nhát như chuột.
Ngải Huy vận khí không tệ, tìm được một đội buôn sẽ đi ngang qua Tường Vân thành, chỗ họ muốn tới là Phỉ Thúy Sâm. Tuy Ngũ Hành Thiên với Phỉ Thúy Sâm không phải đối địch, nhưng những kẻ dám làm ăn giữa hai bên, đều là những thương hội có chút bối cảnh.
Thương hội tiện đường cho khách qua đường đi chung, là chuyện bình thường.
Lữ khách chỉ cần nộp ít phí nhất định, đội buôn không đòi hàng họ gì cả.
Nhưng kiểm tra là việc không thể thiếu, dù sao bây giờ thế đạo hỗn loạn, đạo phỉ khắp nơi, lỡ để đạo phỉ lọt vào thì mệt.
Những thương hội lớn lại chẳng lo mặt này. Sau lưng họ đều là thế gia lâu đời, gốc gác thâm hậu, hộ vệ mạnh mẽ, đám chuột con căn bản không dám rớ vào.
Chiến tranh ba năm, mười ba chiến bộ thu hút tất cả anh hào. Những ai có bản lãnh, tới gia nhập mười ba chiến bộ, mới là đi đường ngay. Chẳng những đãi ngộ phong phú, còn được hưởng rất nhiều vật mà bên ngoài không bao giờ kiếm được, có nhiều truyền thừa và cả tuyệt học.
Trong đạo phỉ, cao thủ ít, chỉ được cái số lượng nhiều.
“Không biết các hạ cao tính đại danh? Định hướng đến nơi nào?”
Quản sự nhìn thấy Ngải Huy ăn mặc khí chất, thì cực kỳ khách khí.
“Sở Triêu Dương, đi tới Tường Vân thành.”
giọng nói lạnh tanh, làm người ta ngột ngạt.
Triêu dương ngược với hoàng hôn, chữ sở có hai chữ mộc, nhiều hơn chữ mộc trong Đoan Mộc một chữ mộc, chơi xỏ bạn học Hoàng Hôn, Ngải Huy tuyệt đối là luôn là kẻ đi đầu.
Quản sự lộ ra vẻ vui mừng: “Chẳng lẽ là ngân luân kiếm khách?”
Ngân luân kiếm khách Sở Triêu Dương, tóc bạc kiếm bản to, thích mặc đồ trắng, kiếm như ngân luân, là một trong những kiếm khách có thanh danh vang dội nhất hai năm nay.
Từ khi Kiếm thuật trở nên lưu hành, bỗng xuất hiện một nhóm kiếm khách thực lực rất cao.
giọng Ngải Huy trầm trầm: “Là ta. Khi nào xuất phát?”
Sở Triêu Dương là thân phận ngụy trang của Ngải Huy. Ba năm nay, hắn dùng thân phận Sở Triêu Dương làm nhiều việc, tạo nên thanh danh Sở Triêu Dương.
Một thân phận nổi tiếng, đương nhiên dễ làm người ta tin hơn là một cái tên chẳng ai biết.
Mấy chuyện nguy hiểm vẫn nên cẩn thận một chút.
Quản sự vui sướng: “Sáng sớm mai xuất phát, có d9uo75c cơ hội chiêu đãi các hạ, thực là vinh hạnh của tệ hội. Mời tới bên này, phu nhân biết được các hạ tới, nhất định sẽ rất vui.”
Ngải Huy lạnh lùng nói: “Đừng làm phiền ta.”
Dứt lời quăng ra hai hạt Nguyên lực đậu một ngàn điểm, xoay người nghênh ngang rời đi.
Cả người Ngải Huy toả ra sát ý, người đi đường đều vội vàng né tránh.
Quản sự vốn là không muốn lấy tiền, kết một thiện duyên mới có lợi. Nhưng giờ chỉ còn biết há miệng nhìn theo bóng lưng Ngải Huy. Những người thành danh thế này, tính tình thường kiệt ngạo, hỉ nộ bất định, Sở Triêu Dương này nhìn là biết cũng thuộc loại hung ác, lỡ chọc giận hắn, mất công chuyện tốt cũng biến thành chuyện xấu.
Không được, việc này phải báo với phu nhân.
Quản sự liền vội xoay người chạy như bay.