Ngũ Hành Thiên

Chương 20: Chương 20: Bỗng nhiên quay đầu lại




Hoạt động của Anh Hoa Phong Xã không có quy định cứng nhắc, nhưng xã viên hiếm khi vắng mặt, có cơ hội được tiền bối chỉ điểm chẳng ai muốn bỏ qua. Khác với các phu tử ở Cảm Ứng Tràng, tiền bối Anh Hoa Phong Xã phần lớn đều là chiến binh lão làng tuyến đầu của trụ sở, bọn họ có lẽ không am hiểu lý luận, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thập phần phong phú, truyền thụ cho đều là kỹ xảo cực kỳ thực dụng.

Từ tiền tuyến điều động đến Cảm Ứng Tràng phụ trách Anh Hoa Phong Xã, cho tới tận bây giờ đều là công việc béo bở chạm tay có thể bỏng. Nhiệm vụ hưu nhàn lại có thể lĩnh hai phần tiền trợ cấp, thức ăn lại ngon, không phải chịu gió lạnh, phải phòng bị Hoang thú tập kích ban đêm, còn được uống trà nóng trong căn phòng ấm áp là hưởng thụ bậc nào!

Bởi vì vô cùng sung sướng như thế nên mỗi thành thị cứ một năm đổi một nhóm nhân viên.

Hai người đám Lý Duy và Chu Tiểu Hi vừa mới được điều động đến Tùng Gian Thành, phụ trách Anh Hoa Phong Xã. Lý Duy tới từ Binh Nhân bộ, còn Chu Tiểu Hi tới từ Bắc Hải bộ, hai bộ quan hệ với nhau không tệ, không có mối hận thù gì. Hai người nhanh chóng làm quen, mặc kệ thế nào, một năm này hai người cứ phải kết hợp với nhau làm việc.

"Thật là chốn yên tĩnh a." Chu Tiểu Hi ngắm nhìn bốn phía, buột miệng cảm khái : "Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã mười năm năm rồi. Thật là hận không thể trở lại mười lăm năm trước, trẻ tuổi lại thực tốt."

Lý Duy nghe vậy, cười đáp : "Sau đó cuỗm luôn cô em năm xưa theo đuổi không nổi vào tay nhẩy?"

Chu Tiểu Hi liếc mắt : "Ta nông cạn như ngươi tưởng á?"

Không chờ Lý Duy đáp, hắn chẹp chẹp miệng, trịnh trọng trả lời : "Phải."

Lý Duy cảm thấy buồn cười.

Chu Tiểu Hi đột nhiên hỏi : "Nếu như ngươi trở về quá khứ, được sống tại Cảm Ứng Tràng, ngươi thích làm cái gì nhất?"

"Ngủ!" Lý Duy đáp không chút do dự.

"Ngủ hả?" Chu Tiểu Hi khá bất ngờ.

"Đúng đấy!" Lý Duy trả lời chắc nịnh, hắn giả giọng Lý Duy : "Ta sẽ tự nhủ, Lý Duy a, mười lăm năm nữa toàn thiếu ngủ a, mau mau nhân cơ hội ngủ nướng thêm chút nữa, qua thôn này sẽ không còn quán nào nữa!"

Chu Tiểu Hi cười ha ha, hắn hỏi có chút tò mò : "Các ngươi hoạt động tương đối nhiều vào buổi tối à?"

"Đúng thế." Lý Duy trề môi chẳng biết làm sao : "Phải nói là thực xui xẻo, ta mới tốt nghiệp rời Cảm Ứng Tràng đến tiền tuyến, hoạt động Hoang thú càng ngày càng dữ dằn. Hai năm đầu còn tươm tươm tý, mấy năm gần đây hung hăng đến mức hầu như cứ tối xuống là sẽ tới quấy rối."

Sắc mặt Chu Tiểu Hi trở nên ngưng trọng, mấy năm gần đây, thế cục các nơi ở tiền tuyến đều căng thẳng hơn rất nhiều, Hoang thú trở nên dị thường xao động, làm người ta bất an. Bọn họ sống tại tiền tuyến thời gian dài nên có cảm thụ rất sâu.

Nhưng sau đó, bọn họ căn bản không cảm giác được chút căng thẳng, tiền tuyến khẩn trương không có ảnh hưởng chút nào đến sinh hoạt mơ mơ màng màng hậu phương.

Lý Duy nhận thấy bầu không khí trở nên ngưng trọng bèn cười pha trò : "Chúng ta nghĩ hộ làm gì cho mệt, bề trên còn cả đám đại nhân vật, chúng ta hưởng thụ một năm này cho thật tốt, bù lại tất cả những gì thiệt thòi!"

"Đúng thế, chả liên quan cái rắm gì tới chúng ta cả!" Chu Tiểu Hi cười ầm lên nham nhở : "Ta phải rèn thật tốt đám tay mơ này! Vừa nghĩ tới thời gian tại Cảm Ứng Tràng, ta bị mấy lão khốn khiếp Anh Hoa Phong Xã hành hạ lên bờ xuống ruộng, hiện giờ khắp toàn thân ta tràn đầy động lực."

Nghĩ đến bản thân năm xưa thê thảm, Lý Duy gật đầu thật sâu đồng ý : "Phương diện này, chúng ta không thể kém hơn đám tiền bối năm xưa nhé! Nhìn đi, đám chọi con này, màu da nhợt nhạt như ngã bệnh ấy? Như vậy sao được? Tương lai Ngũ Hành Thiên là của bọn chúng, vai cổ mềm như thế làm sao đảm bảo tương lai cho Ngũ Hành Thiên?"

"Ngươi nói đúng món lòng của ta!" Chu Tiểu Hi rất là tán thành, nụ cười khiến khuôn mặt hắn càng thêm dữ tợn, nhớ lại ánh mắt lờ đờ của học viên tựa như cảnh con đại hôi lang* xem con thỏ trắng nhỏ xinh mập mạp thơm tho.

*Sói trưởng thành đượm mùi lăn lộn qua đấu tranh.

Sắc mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn rất kém, cơ thể y cực độ không thoải mái, mặt mày choáng váng, tay chân lập cập, toàn thân rét run. Nếu như không phải hôm nay là lần đầu tiên Anh Hoa Phong Xã tập hợp, y sẽ không tới.

Ngồi ở gò cao cạnh cửa thành ba ngày ba đêm, mặc kệ đêm tối lạnh lẽo, y nhiễm gió lạnh mất rồi.

Tên khốn khiếp chết bằm!

Vừa nghĩ tới tên đáng chết này, Đoan Mộc Hoàng Hôn nổi cơn giận dữ, nhịn không được kịch liệt ho khan. Chờ xem, một ngày nào đó ngươi sẽ rơi vào tay ta, Đoan Mộc Hoàng Hôn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!

"Đoan Mộc đồng học, ngã bệnh hả? Không sao cả chứ?"

Lời thăm hỏi ân cần cắt đứt mạch suy nghĩ của Đoan Mộc Hoàng Hôn, y giơ lên mặt tái nhợt, y không biết người đàn ông đứng trước mắt, nhưng thấy ngực treo huy hiệu, y biết thân phận đối phương. Y vội vã trả lời : "Đa tạ tiền bối quan tâm, chẳng qua dính chút gió lạnh, không có gì trở ngại."

"Ta cũng nghĩ vậy." Chu Tiểu Hi nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra cả răng nanh : "Đoan Mộc đồng học được khen là một trong những thiên tài xuất sắc nhất bản giới, làm sao bị chút gió lạnh đánh bại? Lại đây lại đây lại đây, nhìn qua bản kế hoạch huấn luyện ta chuẩn bị cho ngươi đi! Thân là thiên tài, kế hoạch tu luyện đương nhiên cũng phải là kế hoạch tu luyện thiên tài. Đã không có trở ngại, chúng ta liền bắt đầu đi, lỡ ra, nuốt không hết khối lượng chúng ta luyện tập ban đêm."

Ánh mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn đờ đẫn nhìn vị tiền bối, chẳng lẽ lỗ tai của mình nghe lầm.

Luyện tập ban đêm? Bắt một học viên dính gió rét luyện tập ban đêm?

Gương mặt tái nhợt anh tuấn tà mị đầy ngạc nhiên, dưới cái mũi dọc dừa hai hàng thủy long không tiếng động chảy xuống.

Trong lúc Đoan Mộc Hoàng Hôn thò lò nước mũi run lẩy bẩy ở trong gió rét, tại Binh Phong đạo tràng, trong bồn tắm nóng hôi hổi, Ngải Huy thỏa mãn không gì sánh được, mỏi mệt uể oải quét hết sạch.

Thật là thoải mái quá!

Đạo tràng là để tu luyện, có bãi tắm chuyên môn dùng sau khi tu luyện hồi phục sức lực. Trước đây tại Kiếm tu đạo tràng, hắn dùng thùng tôn tự chế ra một chiếc. Ba năm trong Man Hoang, đừng bảo ngâm tắm, ngay cả nước lạnh để tắm cũng là chuyện cực kỳ xa xỉ.

Chờ trời sáng, hắn lại tiếp tục xuất phát.

Một ngày nghỉ ngơi làm cho thần kinh căng thẳng của hắn buông lỏng ra rất nhiều. Lâu Lan kiến nghị tốt nhất hắn nên phục dụng thứ đại loại như ích cốt nguyên thang để chữa trị bắp thịt và xương chấn thương ngầm, sau đó tự đề cử bản thân tới nấu. Ngải Huy hỏi cái giá thì biết ít nhất cũng phải chi bốn vạn.

Ngải Huy rất là nhức nhối, hỏi Lâu Lan xong thì quyết định cuối tuần này, lúc trở về sẽ phục dụng.

Thật là đắt ghê!

Ngày hôm qua hắn đến Thiết Tượng Phô trong thành đính chế một vài thứ đã tiêu phí một món lớn. Trước đó mua xích sắt cũng tốn không ít, nếu như không phải vơ vét được chút đỉnh hai vạn trong người gã trai nghiệp dư sưng phù kia thì móc bốn phía không đủ bốn vạn.

Sắc trời từ từ sáng lên, Ngải Huy bước ra khỏi bồn tắm , tinh khí đầy đủ, cảm giác lực lượng trong thân thể của mình vô cùng sung mãn.

Hắn dọn dẹp đạo tràng, mang theo lương khô và nước, đóng kín cửa lại, đi vào bên Thiết Tượng Phô trong thành, đi lấy mấy đồ hắn cần chế tạo.

Y phục Đoan Mộc Hoàng Hôn dính sát người, toàn thân run lẩy bẩy, hai chân như nhũn ra, run run bò vào thành. Ác mộng suốt một đêm, y không biết mình làm thế nào chịu đựng nổi. Một đêm ngoài dã ngoại, gió lạnh thổi vù vù, cơn cảm lạnh trở nên nghiêm trọng hơn, lúc này y vừa lạnh vừa đói vừa mệt.

Ánh mắt của y tan rã, hấp hối, giống như cái xác không hồn.

Sau cùng một tia lý trí tự nói với bản thân, lúc này quan trọng nhất là tìm ông lang trung cái đã.

Ánh mắt của hắn vô ý thức đảo qua một nhà Thiết Tượng Phô trên phố, vừa vặn thấy một thân ảnh vén mành cỏ, đi vào cửa hàng.

Kẻ trăm nhớ ngàn mong tìm kiếm, bỗng nhiên quay đầu lại, người nọ hóa ra đang ở Thiết Tượng Phô!

Ánh mắt đột nhiên ngưng lại, lửa giận vốn âm ỉ ầm ầm bạo phát, cái gì gió lạnh cái gì lang trung tất cả đều bị y ném đi sạch! Rốt cục bắt được tên khốn khiếp nhà ngươi rồi! Hắn không biết từ đâu sinh ra một luồng khí lực, sải bước vào trong Thiết Tượng Phô.

Vọt tới lối vào cửa hàng, xuyên qua mành cỏ y thấy bóng lưng Ngải Huy, trong đầu Đoan Mộc Hoàng Hôn chỉ có một ý niệm, xem ngươi còn chạy trốn đi đâu!

Nung nấu lửa giận vô cùng vô tận, vung tay mãnh liệt chộp tới bờ vai đối phương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.