Tin Sư Tuyết Mạn vừa bị khai trừ khỏi Bắc Hải Bộ, đi tới tham gia Ngũ hành Bát Bảo Cháo yến của Ngải Huy nhanh chóng truyền khắp cả Ngũ Hành Thiên.
Cả Ngũ Hành Thiên xôn xao.
Với tư cách đệ nhất nhân thế hệ mới, Sư Tuyết Mạn là nữ thần hoàn mỹ trong lòng mọi người. Xuất thân cao quý, từ nhỏ luôn khắc khổ tu luyện, gia học uyên thâm, cử chỉ đúng mực, tính cách cứng cỏi, con người trách nhiệm, dung mạo tuyệt mỹ, chưa bao giờ có chút tin đồn xấu.
Tin nàng đột nhiên bị khai trừ khỏi Bắc Hải Bộ đã đủ làm chấn động lòng người, thế mà vừa bị khai trừ, lại xuất hiện ngay sau đó tại kiếm tu đạo tràng Ninh Thành, càng làm cho người ta suy diễn ra đủ chuyện.
Nhiều người cảm thấy tiếc hận, bị khai trừ ra khỏi Bắc Hải Bộ, nghĩa là không thể trở thành lãnh đạo đời kế tiếp được nữa. Đại trưởng lão các đời của Ngũ Hành Thiên, chưa từng có vị nào phạm sai lầm lớn như vậy vào thời trẻ.
Tiếc hận xong rồi, lại thấy ngạc nhiên, cái tên Ngải Huy kia, rốt cuộc là cái hạng người gì?
Người may mắn còn sống sót của Tùng Gian Thành đang từ bốn phương tám hướng tụ tập về Ninh Thành, cho thấy Ngải Huy có sức ảnh hưởng rất lớn tới họ. Ngay cả Sư Tuyết Mạn cũng tới, khiến tiếng tăm Ngải Huy càng thêm tăng vọt.
Không ai còn dám nhắc tới chuyện thí sư, nếu Ngải Huy là kẻ bại hoại như vậy, làm sao Sư Tuyết Mạn còn tới?
Khó nghĩ nhất, là phái dân thường.
Không có phái dân thường chống đỡ, Ngải Huy chỉ là bèo không rễ, dù tiếng tăm có cao tới đâu, cũng chỉ có thể trở thành như Điền Hổ Tôn mà thôi, không thể tranh được vị trí Đại trưởng lão đời kế tiếp, thế nên hắn không đáng để phái thế gia phải để mắt.
Nhưng nếu có phái dân thường hậu thuẫn, hắn sẽ tạo thành uy hiếp.
Nói cách khác, nếu phái dân thường tiếp tục ủng hộ Ngải Huy, chẳng khác nào tuyên cáo bọn họ có ý đồ với vị trí Đại trưởng lão đời kế tiếp. như thế, sẽ làm phái thế gia toàn diện phản công.
Nhưng nếu cứ thế từ bỏ Ngải Huy, vậy cũng có nghĩa họ đã đắc tội cả Tùng Gian Phái. Đối với thế gia, không có Tùng Gian Phái, bọn họ cũng có đủ thực lực. Nhưng đối với phái dân thường, chín phần mười thực lực của họ là người Tùng Gian Phái, vậy họ đã bị trọng thương.
Phái dân thường đang đứng trước lựa chọn khó khăn.
Nhưng bọn Ngải Huy, đương nhiên chả ai quan tâm tới mấy chuyện đó.
Đám Sư Tuyết Mạn tới, làm không khí cuồng hoan càng thêm cao trào.
Những hạt nhân năm xưa, đều đã tới đông đủ.
Ngải Huy, Sư Tuyết Mạn, Đoan Mộc Hoàng Hôn, Khương Duy, Tang Chỉ Quân, Vương Tiểu Sơn, đội viện giáp số một không còn thiếu một ai, sự sung sướng không ai diễn tả được.
Bận rộn nhất chính là bạn học Hoàng Hôn.
“Bạn học Hoàng Hôn, nghe nói ngươi bị Một ngàn khối đánh bại?”
“Bạn học Hoàng Hôn, nghe nói ngươi là bị bắt cóc tới?”
“Bạn học Hoàng Hôn, nghe nói ngươi đêm nào cũng tới thanh lâu say xỉn hả?”
“Bạn học Hoàng Hôn, nghe nói ngươi đang tìm vợ phải không? Có cần bọn ta tổ chức tiệc ra mắt giúp ngươi không? “
“Bạn học Hoàng Hôn. . .”
“Vẫn là Thiết Nữu đại tỷ lợi hại! Nếu không bạn học Hoàng Hôn vẫn còn trốn ở thanh lâu nha!”
Lâu Lan đang bận nấu cháo Bát Bảo.
Bên dưới cái nồi sắt lớn, là mặt đất với một cái đồ án vẽ cực kỳ phức tạp. lửa đã cháy suốt mười ngày. Tinh nguyên đậu tiêu hao đã vượt quá một ngàn hạt, huyết tinh tiêu hao đã vượt quá hai trăm viên, nguyên liệu quý hiếm bỏ vào nhiều không đếm xuể.
Trong cuộc đời nấu ăn của Lâu Lan, nấu với quy mô lớn thế này, đây vẫn là lần đầu tiên.
Mỗi ngày đều nhìn thấy nguyên liệu đắt tiền không ngừng bị bỏ vào, Mập Mạp rất đau lòng, nhưng ngửi thấy mùi thơm bay tới, hắn lại ừng ực chảy nước miếng.
Mập Mạp không nhịn được nữa: “Lâu Lan, chừng nào mới nấu xong?”
“Sắp xong rồi.” Lâu Lan rất hiểu lòng người: “Mập Mạp cố lên, chờ thêm một lúc nữa thôi.”
Mập Mạp là hỏa tu, ba năm qua chưa từng trì hoãn tu luyện, đã sớm tiến vào cảnh giới ngoại nguyên, có thể trợ giúp Lâu Lan nấu cháo Bát Bảo.
Chỉ là cách nấu cháo của Lâu Lan chẳng giống ai cả.
Cái trận pháp dưới đất kia, có người gọi là nguyên lực trận, là kết quả nghiên cứu lý luận của Vương sư mà Ngải Huy rút ra được. Nguyên lực trận gì thì Mập Mạp không hiểu, nhưng hắn thân là hỏa tu, đối với hỏa diễm hiểu rõ hơn người thường nhiều.
Lửa nấu cháo Bát Bảo Cháo là địa hỏa dẫn ra từ dưới lòng đất, nhưng Mập Mạp dám cam đoan, hắn chưa bao giờ thấy cái địa hỏa nào lại dữ dằn như vậy. địa hỏa này lại còn rất tập trung, hắn chỉ đứng cách có mấy bước, mà không hề thấy sức nóng chút nào.
Thân là một hỏa tu, hắn biết làm được như thế là cực kỳ khó.
Ba năm nay, trừ làm tàn phế pháp bảo để làm ăn, hắn chưa hề lười tu luyện. hắn đâu còn là Mập mạp hồ đồ, chỉ muốn nằm trên ghế tre tắm nắng năm đó.
Lâu Lan là sa ngẫu, lẽ ra am hiểu là khống chế thổ nguyên lực, chứ không phải hỏa nguyên lực.
Địa hỏa dữ dội kia, rõ ràng là nhờ cái thứ gọi là nguyên lực trận. Làm ăn ba năm, mắt Mập Mạp đã khá thông thiên, hắn liếc một cái là nhìn ra giá trị to lớn của nguyên lực trận.
“A Huy, nguyên lực trận này là thứ tốt a, còn loại nguyên lực trận nào khác nữa không?”
Ngải Huy kinh ngạc nhìn Mập Mạp, hắn không ngờ kẻ đầu tiên phát hiện ra giá trị nguyên lực trận lại là Mập Mạp. Hắn tò mò: “Ngươi cảm thấy nguyên lực trận này có lợi gì?”
“Tác dụng nhiều lắm!” Mập Mạp phấn chấn: “Địa hỏa lợi hại như vậy đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy, có thể dùng để rèn, nấu nguyên lực thang. Nếu giá quá đắt, chúng ta có thể tìm vật liệu, cho người làm một cái hỏa trì, giống như Liệt Hỏa Long Xà ấp trứng, cũng đủ sức kiếm lời gấp đôi a. Vật liệu hành hỏa bây giờ giá thị trường mắc lắm, hỏa liệu nguyên không còn, địa hỏa những nơi khác dở hơi lắm. Không phải người ta còn muốn xây tiểu Ngũ Hành Thiên sao? Như vậy nhất định sẽ có một thành chuyên hành hỏa, cần tới bao nhiêu vật liệu hỏa nguyên, nếu chúng ta có thể làm ra vật liệu hỏa nguyên, chẳng phải tha hồ kiếm lời hay sao?”
“Được đó Mập Mạp, ba năm không phí chút nào nha.” Ngải Huy ngắm nghía đánh giá Mập Mạp, vẻ mặt kinh ngạc: “Thịt không bớt đi bao nhiêu, kiến thức lại nhiều hơn không ít a.”
“Vẫn còn kém hơn ngươi một chút xíu.” Mập Mạp ngoài miệng khiêm tốn, nhưng mặt đầy đắc ý.
Lâu Lan đột nhiên nhắc: “Cháo sắp được rồi!”
Ngải Huy và Mập Mạp lập tức quay sang, khắp không gian mùi cháo thơm tràn ngập. Trong nồi cháo lớn, sền sệt như dung nham, đang sôi sùng sục, không ngừng bốc lên bong bóng. Mỗi một cái bọt khí vỡ tan, mùi thơm trong không khí lại càng thêm nồng nặc một phần.
Tiếng ồn trong đạo trường nhỏ hẳn đi, ánh mắt ai cũng ào ào dòm qua chỗ Lâu Lan, thơm quá a!
Ực ực.
Không biết là tiếng ai nuốt nước miếng, vang lên rõ mồn một trong đạo trường yên tĩnh, nhưng không ai cười nhạo hắn, miệng ai cũng đang ứa nước miếng dầm dề.
Hai mắt Điền Hổ Tôn sáng rực, trong lòng kích động. Thực lực của lão mạnh nhất, nhìn thấy rất rõ, mùi thơm kỳ dị này không phải mùi thơm bình thường, mà là một loại nguyên lực có thành phần cực kỳ phức tạp.
Mùi thơm Nguyên lực!
Kiến thức Điền Hổ Tôn rộng rãi, lão đã từng gặp một loại hoang thú cực kỳ cường đại có mùi thơm này!
Một con Thâm Không Mạt Hương Kình!
Hồi đó, ở trên độ cao vạn dặm, lão gặp phải một con Thâm Không Mạt Hương Kình. Cả đời lão cũng không thể nào quên được cảnh đó, Thâm Không Mạt Hương Kình nhàn nhã bơi lội, chỗ nào nó đi qua, cũng có mùi thơm lượn lờ, hoa rụng lả tả.
Mùi thơm của nó rất kỳ dị, chính là mùi thơm nguyên lực!
Mùi thơm Nguyên lực khác với mùi thơm bình thường. dù ngươi có đóng kín khứu giác, thì vẫn cảm nhận được nó. Loại mùi thơm này, bản chất là nguyên lực với nhiều thành phần phức tạp đã được biến đổi, hơn nữa còn là nguyên lực có lực thẩm thấu rất mạnh.
Điền Hổ Tôn nhớ rất rõ, lúc đó, lúc lão trơ mắt nhìn con Thâm Không Mạt Hương Kình từ từ bơi qua mặt, tư duy trong đầu đã hoàn toàn ngừng lại.
Lão vui mừng không thôi, vốn lão còn chút không yên tâm, nhưng bây giờ lão đã trăm phần trăm xác định, cháo này quả nhiên bất phàm!
Không ai chống lại nổi cái mùi thơm này.
“Ngải Huy, đến lúc bỏ hỏa liên tử rồi!”
Tiếng Lâu Lan làm Ngải Huy bừng tỉnh. Bỏ hỏa liên tử chính là bước cuối cùng. Ngải Huy không quên Lâu Lan đã từng nhắc, coi chừng sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Ngải Huy hỏi Lâu Lan, chuyện ngoài ý muốn là cái chuyện gì, Lâu Lan trả lời không biết, vì nó chưa nấu nguyên thực cấp cao bao giờ.
“Mọi người chú ý cảnh giác xung quanh.”
Ngải Huy hô to, bảo mọi người đề phòng.
Hắn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, cứ phòng trước cho chắc.
Đám Sư Tuyết Mạn hồi phục tinh thần, vội vàng chạy tới chiếm giữ những vị trí quan trọng, bắt đầu cảnh giác. Họ luôn tin tưởng vô điều kiện mọi phán đoán của Ngải Huy, tuy không biết vì sao hắn bảo mọi người cảnh giác, nhưng hắn đã nói thế, thì chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.
Đồng Quỷ và Ngư Kim nhìn nhau, cả hai ngơ ngẩn, chẳng lẽ có ai tới cướp cháo?
Nhưng Điền Hổ Tôn lại không nói lời nào, xách cái vại to tướng bóng mỡ lên, bay vụt lên không trung, khuôn mặt tóc tai rối bời cực kỳ nghiêm nghị.
Lẽ nào thật sự sẽ có biến cố?
Lâu Lan dồn hết tập trung vào nồi cháo, ánh sáng trong mắt lấp lóe kịch liệt.
Mười ngón tay của nó chuyển động cực nhanh, hỏa liên tử ẩn ẩn hiện hiện. Mười ngón tay như bay múa, động tác lưu loát, như nước chảy mây trôi, làm người ta hoa cả mắt, nguyên lực không ngừng gợn sóng từ mười ngón tay.
Vỏ Hỏa Liên Tử tan ra, lộ ra nhân sen màu hồng lưu ly, ngay chính giữa là một tia lửa nhỏ yếu ớt, là tâm sen.
Hỏa Liên Tử óng ánh vẽ một đường cong tuyệt đẹp, rơi vào trong một bọt khí vừa vỡ.
Hô, một tia hỏa diễm bốc phừng lên trong nồi cháo, một luồng gợn sóng nguyên lực kinh người ầm ầm khuếch tán.
Ánh sáng trong mắt Lâu Lan không ngừng lấp lóe, mười ngón tung bay, từng viên hỏa liên tử được bóc vỏ, rơi vào trong nồi.
Từng tia lửa liên tiếp bốc lên, nguyên lực gợn sóng ngày càng mãnh liệt.
Mỗi một lần nguyên lực gợn sóng, đều lan tràn rộng ra xung quanh. Nó không ngừng mở rộng, tràn ra cả Ninh Thành, nguyên lực của cả Ninh Thành, đều bị khuấy lên.
Tất cả mọi người trong thành đều ngừng công việc trên tay, kinh hãi nhìn về phía kiếm tu đạo tràng.
Tùng tùng tùng!
Tiếng động như nhịp tim đập mạnh mẽ vang lên.