Dưới con mắt bao người chăm chú nhìn, Ngải Huy thản nhiên: “Ta thực đang có ý này. Không biết thành chủ có chịu nhận hay không?”
Kiều Mỹ Kỳ cực kì nghiêm túc: “Nhận, đương nhiên chúng ta nhận, không biết điều kiện của ngài ra sao?”
Ngải Huy gật gù: “Ta có mấy điều kiện.”
Mấy người phe Kiều Mỹ Kỳ gật gù, có điều kiện mới là bình thường, không có điều kiện chính là có quỷ. Hắn trầm giọng: “Xin được nghe rõ.”
Ngải Huy nói: “Điều kiện thứ nhất, mỗi đợt trả tiền hàng, Tinh Nguyên đậu chiếm tỉ lệ không thể quá 30%, phần còn lại đều phải đổi thành vật liệu vật tư. Thành chủ mua vật liệu từ đâu bọn ta không cần biết, chúng ta sẽ đưa trước danh sách vật liệu cần mua cho ngài.”
Kiều Mỹ Kỳ tính toán một lúc, cẩn thận hỏi: “Nếu mỗi tháng giá trị vật liệu chỉ khoảng một triệu hạt Tinh Nguyên đậu, thì không vấn đề gì. Ngoài kinh doanh cá nhân, ta với những thương hội khác sẽ lập một Thủy Thương Minh mới, sử dụng mối kinh doanh của những thương hội khác nữa. Nhưng nếu vượt quá con số này, vậy thì rất khó hoàn thành. Vị trí địa lí của Thanh Thủy Thành chỉ là một điểm nối, không phải trung tâm thương nghiệp.”
Ngải Huy cười: “Bọn ta không sản xuất được nhiều như vậy.”
Một triệu hạt Tinh Nguyên đậu tương đương hai mươi thăng tuyết dung nham. Sản lượng này đối với Tùng Gian Cốc không thành vấn đề, nhưng nếu nhiều tuyết dung nham như vậy xuất hiện trên thị trường, giá của tuyết dung nham sẽ giảm xuống.
“Vậy thì tốt.” Kiều Mỹ Kỳ thở phào: “Giáp đẳng hỏa dịch đang là hàng hiếm, với giá của nó hiện giờ, người bình thường khó mà mua nổi. Hơn nữa Hỏa Nguyên tu hiện nay đa số đều không phải người giàu, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến việc tiêu thụ của chúng ta. Ta cho rằng trong thời gian ngắn, số lượng sản xuất mỗi tháng đừng quá mười thăng. Đồng thời, chúng ta cũng cần phải có thời gian mở rộng thị trường.”
Ngải Huy tán đồng: “Vậy tạm thời định mỗi tháng chỉ cung cấp mười thăng mà thôi.”
Tất cả điều Kiều Mỹ Kỳ nói đều là thật lòng, xuất phát từ góc độ hắn ta được trao độc quyền phân phối. Luận về làm ăn, đám Ngải Huy kém xa Kiều Mỹ Kỳ tít tắp. Đã thế, hàng hóa họ cần mua lại còn rất nhiều, nếu để họ tự đi mua, cơ bản là không làm được.
Trong khi Ngải Huy, Thiết Nữu và mọi người đều đang cần phải gấp rút tu luyện.
Nhất là bản thân Ngải Huy.
Thiết Nữu luôn cố gắng áp chế cảnh giới bản thân, đây là một loại phương pháp tu luyện rất đặc biệt, thực lực của cô đã không hề thua kém đại sư.
Nếu Tùng Gian Cốc có hai đại sư, thế lực bình thường căn bản không dám dòm ngó tới.
Bởi thế, thực lực bản thân mới là quan trọng.
Ngải Huy sở dĩ đồng ý cho Kiều Mỹ Kỳ phân phối độc quyền cũng là vì nguyên nhân này. Thời gian của bọn họ rất quý giá, không thể lãng phí đi lo chuyện làm ăn. Tuy Ngải Huy là kẻ tham tiền, nhưng hắn biết nếu không có đủ thực lực, của cải chỉ sẽ trở thành bùa đòi mạng.
Kiều Mỹ Kỳ hỏi: “Điều kiện thứ hai là gì?”
“Điều kiện thứ hai là về giao hàng. Ta hi vọng quý phương sẽ giao hàng tận nơi, tới chỗ chúng ta đóng quân.”
Kiều Mỹ Kỳ hỏi: “Quý phương đóng quân ở đâu?”
Ngải Huy đáp: “Khu Nịnh Mông.”
Kiều Mỹ Kỳ bất ngờ: “Không ngờ quý phương xâm nhập vào Man Hoang còn sâu hơn chúng ta.”
Hắn ta biết khu Nịnh Mông, nên đoán được tòa thành của đám Ngải Huy nhất định sẽ phải xây ở sâu trong Man Hoang.
Ngải Huy nhướng mày: “Thì sao?”
Kiều Mỹ Kỳ nói: “Nếu là khu Nịnh Mông thì được.”
Ngải Huy xòe bàn tay, mỉm cười: “Vậy, thành giao?”
Kiều Mỹ Kỳ cũng cười, đập tay với Ngải Huy: “Thành giao!”
Kiều Mỹ Kỳ biết cái bánh này to, ăn là đủ no, tuyết dung nham và vật liệu, một vào một ra, có thể kiếm lời từ cả hai đầu. Ngải Huy không có thời gian, nhưng hắn ta thì có.
Ngải Huy cũng cảm thấy thu hoạch lần này không tồi, tuy lợi nhuận thu được bị giảm đi rất nhiều, nhưng lại tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Giao nhận hàng ở khu Nịnh Mông rất tiện, vừa tiết kiệm nhân lực, vừa đường xá ngắn, lại cũng đã quen đường.
Còn chặn trước được vài kẻ muốn tăm tia.
Rồi một ngày nào đó Tùng Gian Cốc cũng sẽ bị người ta phát hiện ra, nhưng ngày đó tới càng chậm, thì càng tốt.
Ngải Huy thầm hạ quyết tâm, trở về nhất định phải ép buộc, giám sát mọi người điên cuồng tu luyện. Không có đủ thực lực, họ không bảo vệ được cách luyện chế tuyết dung nham.
Kiều Mỹ Kỳ vui vẻ lao đi làm ngay, lượng vật tư Ngải Huy cần quá nhiều, mệt hơn nhiều so với chỉ trả bằng tinh nguyên đậu.
Hỏa Sơn Tôn Giả ngắm nghía Ngải Huy, nét mặt phức tạp.
Ngải Huy liếc: “Lão già, đây là vẻ mặt gì đấy? Chê ta bán mắc cho ngươi hả? Hay chê ta bán rẻ cho người ta quá?”
Hỏa Sơn Tôn Giả lắc đầu, cảm khái: “Không phải, ta chỉ là không thể ngờ được, ngươi lại có thể trưởng thành đến mức này, thực là ghê gớm.”
Lão đã bị biểu hiện ngày hôm nay của Ngải Huy làm cho giật mình.
Thực không thể tin nổi kẻ biết cách tiến thối, trước sau luôn nắm giữ được thế cuộc này lại là tên nhóc cùng húp cháo ngày xưa ở Ninh Thành.
Ngải Huy bây giờ đã có sự trầm tĩnh và khí độ rất khó tả.
Không buồn tính cái lợi nhỏ, biết lấy cái gì bỏ cái gì, cảnh tình nguy hiểm đảo mắt một cái đã bị hắn hóa giải xong, cột chặt Thanh Thủy Thành vào chung chiến tuyến với mình. Dù là ai bây giờ muốn chạm vào bọn họ, cũng phải để ý tới thái độ của Thanh Thủy Thành.
Quả là thằng nhóc gian trá!
Hỏa Sơn Tôn Giả tự giễu lắc đầu, đám tuổi trẻ bây giờ, thực là càng ngày càng gian xảo.
Tiêu Thế Ân được bảo vệ nghiêm mật, suốt con đường về nhà, lúc nào đám hộ vệ cũng căng người như sắp gặp đại địch.
Ngoài cảnh giác và đề phòng, hộ vệ nào cũng đầy vẻ tự đắc. Ngoài thành chủ, mua được tuyết dung nham chỉ có năm thương hội mà thôi. Nếu người quen thuộc Thanh Thủy Thành nhất định sẽ nhận ra, năm nhà này là năm thương hội lớn nhất của Thanh Thủy Thành, trong đó có Tiêu thị thươnghội.
Đám quản sự của thương hội đều đang chờ trong phòng khách.
Tiêu Thế Ân đi vào phòng khách, ngồi lên ghế chủ vị, mọi người đều ồn ào chúc mừng.
Tiêu Thế Ân đắc ý, nằm trong số những người đầu tiên mua được tuyết dung nham, đã chứng tỏ địa vị bản thân của lão ta.
Mọi người xúm lại xem tuyết dung nham, Tiêu Thế Ân nhàn nhạt mở miệng: “Đối phương không cần Tinh Nguyên đậu, mà cần rất nhiều vật tư. Mọi người cùng xem đi, chúng ta không thể thua nhà khác được.”
Các vị quản sự đều cúi người tuân mệnh.
Tiêu Thế Ân phất tay: “Tất cả đi chuẩn bị đi, không cần để ai ở lại đây nữa.”
Các quản sự hành lễ, nối đuôi nhau đi ra.
Gian phòng to trở nên trống vắng, Tiêu Thế Ân không hề có ý rời đi, tiếp tục nhàn nhã uống trà.
“Ngươi làm rất tốt.”
Phòng khách bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo.
Trong đại sảnh trống trơn đột ngột xuất hiện hai bóng người.
Một nam một nữ.
Nam tử vóc người thấp bé, tay cầm một cái đằng trượng màu xanh sẫm. Dáng vẻ lão tiều tụy, tuổi chừng năm mươi, hốc mắt rất to, nhưng bên trong đen thui, trống rỗng.
Nữ tử cao dong dỏng, mặt như hoa đào, đôi mắt long lanh ướt rượt muốn câu hồn người ta.
Tiêu Thế Ân cuống quít đứng lên: “Đại nhân!”
Nữ tử đi tới, tò mò thò ngón tay chấm vào tuyết dung nham: “Đây chính là tuyết dung nham?”
Tiêu Thế Ân kinh hãi biến sắc: “Đại nhân, không thể!”
Một tia hỏa diễm cháy rực trên ngón tay cô gái, trong nháy mắt đã lòi ra thấy cả xương, nhưng nữ tử lại chẳng có vẻ gì là đau đớn, cong ngón tay búng một cái, hỏa tinh tiêu tán, bên ngoài lớp xương trắng máu thịt lại nhanh chóng mọc ra. Chỉ trong nháy mắt, ngón tay của cô đã khôi phục như thường, trắng muốt lành lặn, không hề có vết thương.
Tiêu Thế Ân trợn tròn mắt.
Lão già mù cũng đi tới. Lão xòe tay để phía trên tuyết dung nham, một lát sau mới hỏi: “Hỏa dịch tốt! Bao nhiêu tiền?”
Tiêu Thế Ân giật mình tỉnh mộng, vội trả lời: “5 vạn hạt Tinh Nguyên đậu.”
Lão già mù gật đầu: “Giá không tệ. Biết phương pháp luyện chế không?”
Tiêu Thế Ân lắc đầu: “Không biết.”
“Sao hả, rất có giá trị đúng không.” Nữ tử đẹp đẽ nói: “Nếu chiếm được cách luyện chế, nó sẽ chính là cây sinh tiền, đủ cho các ngươi ấm no tới cuối đời.”
Lão già mù không đáp, chỉ chú tâm cảm nhận.
Sau một hồi lâu, lão mới thu tay về, giọng khàn khàn: “Hỏa dịch tốt thật, không hổ là Giáp đẳng hỏa dịch. Một mình chúng ta làm thôi.”
Nữ tử cười duyên dáng: “Đây chính là mua bán không vốn, chỉ cần chiếm được, cả đời không lo. Chúng ta một người một nửa.”
“Được, một người một nửa.”
Lão già mù gật đầu.
Tiêu Thế Ân rất kích động, mắt đầy vẻ tham lam. Dù chỉ có được một nửa cách luyện chế tuyết dung nham, giá trị của nó đã không thể đo đếm. Một khi thành công, Tiêu thị thương hội sẽ nhảy vọt lên, trở thành thương hội cao cấp nhất, lão ta không cần cứ phải trông sắc mặt của Kiều Mỹ Kỳ nữa.
Mặt lão ửng hồng, hít thở dồn dập.
Bỗng, toàn thân lão ta cứng đờ.
Một sợi dây leo màu xanh sẫm đã đâm xuyên qua trái tim.
Lão già mù nhàn nhạt nói: “Chuyện thế này, càng ít người biết càng hay.”
Tiêu Thế Ân ngơ ngác nhìn lãnh đạo của mình, nữ tử cười tủm tỉm nhìn, không hề có ý muốn cứu. Ánh mắt lão ta dần tan rã, tầm nhìn mơ hồ, ngã nhào xuống đất.
Mãi cho đến khi không còn nghĩ gì được nữa, lão ta vẫn không hiểu vì sao.
Nữ tử phẩy tay: “Ta đã nói rồi, lần này không phải là đặt bẫy mà, Vưu huynh tin ta đi. Ta chỉ muốn lấy được cách luyện chế tuyết dung nham thôi.”
Lão già mù cười gằn: “Con người rắn rết, hắn bán mạng cho ngươi, đúng là mắt bị mù rồi.”
Nữ tử khẽ cười: “Nói có lý lắm, ta cũng không hiểu được sao có nhiều người chịu bán mạng cho ta như vậy nữa. Vưu huynh đừng nghĩ tới chuyện muốn độc chiếm, không tốt đâu.”
“Độc chiếm?” Lão già mù lắc đầu: “Miếng thịt lớn như vậy, không ai độc chiếm được nổi.”
“Vậy là Vưu huynh đồng ý?”
“Việc này kết thúc, ngươi đi đại đạo của ngươi, ta đi độc mộc của ta.”
“Không thành vấn đề.”
“Chuyện ở đây xử lý sao đây?”
“Giết người sao còn không phóng hỏa?” Nữ tử cười dài: “Số tuyết dung nham này, đương nhiên chúng ta chia đều. Tiểu nữ tử rất là hiểu quy củ.”
Ngọn lửa hừng hực nuốt chửng Tiêu thị thương hội, rọi sáng bầu trời đêm Thanh Thủy Thành.