Ngũ Hành Thiên

Chương 477: Chương 477: Được!




“Dao Quang! Có người bị thương!”

Phốc, Dao Quang kiếm tháp phun ra một người đã bất tỉnh.

“Lâu Lan đã tới!”

Lâu Lan luôn chờ nãy giờ lập tức xông lên, đỡ lấy nguyên tu bị thương.

. . .

“Thiên Xu! Có người hôn mê!”

“Lâu Lan có mặt!”

. . .

Chỉ trong một canh giờ, đã có hơn ba bốn mươi người bất tỉnh, Lâu Lan chạy ngược chạy xuôi.

“Kết thúc!”

Giọng nói lạnh lùng của Ngải Huy vọng vào tai mọi người trở nên êm ái như tiếng trời ngân, những bóng người lảo đảo từ trong những kiếm tháp loạng choạng đi ra. Toàn thân họ ướt đẫm mồ hôi, ỉu xìu như những cây lúa héo.

Ngải Huy từ trong kiếm tháp Thiên Quyền bay ra, đảo mắt một vòng: “Nghỉ ngơi nửa canh giờ, rồi tiếp tục tu luyện.”

Rầm rầm, mọi người nằm phịch xuống đất, tận lực nghỉ ngơi. Không một ai kêu ca, vì Ngải Huy rất máu lạnh, có một thứ cố chấp đối với tu luyện đến kinh khủng.

Đã có hơn một trăm người không chịu được cường độ tu luyện cao này mà bỏ đi. Hiện tại còn ở lại nội doanh vừa đúng 300 người.

Nguyên lực thang đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng được đưa lên. Tu luyện cường độ cao như vậy, không bổ sung sẽ bị thương tới bản nguyên.

Khắp nơi là cảnh ăn uống như hùm như sói, ai nấy đều mặt mày hạnh phúc. Kiếm tháp tu luyện là nơi địa ngục tối tăm không có ánh mặt trời, Lâu Lan và nguyên lực thang chính là tia sáng mặt trời duy nhất trong cái cõi địa ngục ấy.

Cố Hiên là một trong những tín đồ của Lâu Lan, theo con mắt hắn, sa ngẫu thần kì như Lâu Lan chính là thứ hoàn mỹ nhất tồn tại trên đời. Ngoài việc có một chủ nhân chẳng ra làm sao, thì Lâu Lan không có bất kì một khuyết điểm nào.

Cố Hiên rất là bất bình, một con hàng như Ngải Huy, sao xứng làm chủ nhân của Lâu Lan?

Hắn không hề có tí sùng kính nào với Ngải Huy, mấy hôm trước còn có ý nghĩ đi theo Lôi Đình Kiếm Huy để tìm ra con đường kiếm đạo cho bản thân, bây giờ cảm thấy mình lúc đó thực đúng là ngu như một con lợn!

Con hàng này lại còn cướp nguyên lực thang của bọn họ!

Thứ khốn nạn này sao phù hợp làm lão đại? Nếu không phải mọi người đánh không lại, nhất định hắn đã bị mọi người diệt sát lúc nửa đêm.

Bỏ cái chén đã được liếm sạch bách, Cố Hiên giờ đã hiểu ra vấn đề, nhưng hắn không có thời gian để nghĩ tới chuyện ấy, hắn phải nhanh chóng tận dụng thời gian vận chuyển chu thiên, hấp thu nguyên lực thang mới uống xong, để có sức tiếp tục vào trong kiếm tháp.

Bọn họ trải qua mấy lần sàng lọc, ai cũng được trải qua cả bảy tòa kiếm tháp thử một lần. Nói theo kiểu Ngải Huy, là có bảy cái hố, mấy củ cải hãy tự tìm một cái hố phù hợp cho bản thân.

Khí tức trong mỗi tòa kiếm tháp đều khác nhau.

Nói chính xác là, khí tức ánh kiếm trong kiếm tháp.

Cái thì sắc bén, cái thì lạnh giá, cái sáng chói, cái dày nặng, hoàn toàn khác nhau. Bọn họ thử qua đủ bảy loại, để tìm ra loại mình quen thuộc nhất.

Đạo lý này đương nhiên Cố Hiên hiểu, dù là tu luyện cái gì cũng phải tìm ra được phương hướng phù hợp cho mình, đây là thường thức. Nhưng cả quá trình này lại thô bạo tới mức làm cho người ta giận sôi, chả có một tí mĩ quan nào.

Những phiền toái cứ lặp đi lặp lại, tới mức đầu óc hắn sắp mơ hồ, lẫn lộn.

Lặp đi lặp lại y hệt nhau, tới bảy lần, tới mức Cố Hiên phát ngán.

Đây là kiếm tu? Những biến hóa tinh diệu ở đâu? Kiếm tu không phải lấy biến hóa tinh diệu làm chuẩn sao? Sao cứ đơn giản thô bạo thế này?

Hắn bị cố định trong Thiên Tuyền kiếm tháp, còn được bổ nhiệm làm tháp chủ. Lúc đầu Cố Hiên còn mừng thầm, ai cũng thích được coi trọng. Nhưng chả được mấy chốc, hắn phát hiện ra sự thật hoàn toàn khác với những gì hắn tưởng tượng.

Thiên Tuyền kiếm tháp có tám tầng, chỉ đứng sau mỗi Thiên Quyền kiếm tháp do Ngải Huy tọa trấn. Mỗi tầng kiếm tháp, đều có sáu nguyên tu, kể cả hắn là có tổng cộng bốn mươi tám kiếm tu, chỉ tu luyện một chiêu kiếm thuật.

Với trình độ kiếm thuật của Cố Hiên, muốn điêu luyện chiêu này dễ như ăn bánh.

Nhưng một mình hắn có giỏi cỡ nào cũng không làm được gì.

Vì phải cả bốn mươi tám nguyên tu đều cũng phải xuất chiêu này điêu luyện không khác gì nhau thì mới coi như hợp lệ. Một người thất bại, là tất cả thất bại.

Trong bốn mươi tám nguyên tu đó, chỉ có sáu người có kiếm tu căn bản.

Tình hình tu luyện vô cùng thê thảm, 100 lần tu luyện, thành công được ba lần là đã may mắn lắm.

Nhưng hắn thất vọng ở chỗ, tu luyện như thế này hắn không nhìn thấy có chút ý nghĩa gì.

Kiếm chiêu quá đơn giản, không hề có hàm lượng kĩ thuật, không có biến hóa tinh diệu, cũng chẳng có chỗ nào lợi hại. Mình vì truy cầu kiếm đạo mới tới đây, không hề muốn phải làm những chuyện nhàm chán lãng phí thời gian.

“Nhàm chán lắm hả?”

Ngải Huy nhìn Cố Hiên.

Da đầu Cố Hiên run lên, một khi Ngải Huy chăm chú, thì như biến thành người khác, khí thế toả ra rất là đáng sợ.

Ngải Huy nhìn quanh một vòng, suy nghĩ một chút, bèn nói: “Được, vậy hãy để các người được mở mang kiến thức một chút.”

Người Tùng Gian Phái đều là những người từng cùng hắn kề vai chiến đấu lâu năm, rất tin tưởng nhau, dù hắn có quyết định thế nào, mọi người cũng không chút do dự chấp hành.

Những nguyên tu mới thu nạp không hề có được sự tin tưởng đó, có nghi ngờ là chuyện bình thường.

Thế mà mình lại không nghĩ tới chuyện này, đúng là còn thiếu kinh nghiệm.

Ngoài mặt Ngải Huy vẫn bình thản, hắn chọn ra mười bảy kiếm tu có thực lực, có cả tháp chủ.

Dao Quang kiếm tháp là kiếm tháp thấp nhất, chỉ có ba tầng, mỗi tầng sáu người.

Những người còn lại đều mở to mắt ra nhìn. Trong lòng ai cũng nghi ngờ, hằng ngày họ đều tu luyện như vậy để làm gì? Có tác dụng gì?

Tiếng Ngải Huy trầm trầm vang vọng trong Dao Quang kiếm tháp: “Chuẩn bị.”

Mười tám người trong tháp đều phấn chấn, nắm chặt kiếm trong tay, đứng vững vị trí, ngưng thần chờ đợi.

“Kiếm lên!”

Một tiếng quát khẽ vang lên ông ông.

Mười tám thanh trường kiếm rực sáng, Dao Quang kiếm tháp xuất hiện một tiếng rung, kiếm tháp hơi chấn động một cái. Mười bảy người theo bản năng vung kiếm lên, bắn ra mười bảy ánh kiếm.

Mười tám ánh kiếm chồng lên nhau, tụ vào đỉnh tháp!

Đối với Ngải Huy, giờ khắc này cũng là một thể nghiệm hoàn toàn mới mẻ. Kiếm tháp từ kết cấu tới xây dựng đều có thể nói là hoàn mỹ, nhưng vận dụng vào thực tế, mới là đệ nhất. Ngay lúc này, cảm nhận của hắn đột nhiên biến đổi trở nên bén nhạy dị thường, phạm vi cảm nhận kéo ra rất xa.

Tâm thần của hắn không ngừng vọt lên cao, đột nhiên, hắn nhận ra xa xa trên không, có một bóng người đang rình xem họ.

Là ai?

Mắt Ngải Huy lóe sáng, bắt được ngươi rồi!

Trường kiếm trong tay khẽ rung.

Cheng!

Một tiếng kiếm reo du dương, như tiếng chuông sớm.

Tiếng kiếm reo đột ngột làm kinh động cả khu Nịnh Mông, ai nấy dồn dập ngẩng đầu lên nhìn.

Một làn kiếm quang chói mắt từ đỉnh tháp bắn lên, xé rách trời cao, vọt tới nơi xa.

“Cái gì thế?”

“Hình như là ánh kiếm.”

“Lại có thêm một kiếm tu đại sư hả?”

Ai nấy lao xao, mặt mày kinh hãi.

Sư Tuyết Mạn giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, mắt sáng lên, khóe miệng thấp thoáng ý cười.

Khương Duy, Tang Chỉ Quân đều há to mồm, nhìn ánh kiếm xán lạn.

Ánh kiếm kéo theo cái đuôi sáng chói, như sao chổi bắn đi xa.

Ở nơi xa trên không trung.

Nhạc Bất Lãnh kinh ngạc, quả nhiên có chút thành tựu a.

Lão già An Mộc Đạt ngồi im nhìn đồ đệ bảo bối của mình đi theo người khác, Nhạc Bất Lãnh liền cảm thấy chuyện này có vấn đề, bây giờ xem ra cái tên nhóc tên Ngải Huy này, cũng có chút công phu.

Độ cao Nhạc Bất Lãnh phi hành vượt rất xa những nguyên tu bình thường, là ở rất cao, trên độ cao này rất nguy hiểm, vì những hoang thú sống được ở nơi đây đều là hoang thú cường đại, cỡ Tọa Vân Kình.

Hơn nữa trên nơi thiên không này nhìn thì bình yên, nhưng thực tế thì đầy dẫy kim phong mãnh liệt. Những kim phong này tạo nên những khu vực đặc thù, người thường không trụ được bao lâu, là bị xé thành phấn vụn.

Một điểm sáng với tốc độ kinh người nhanh chóng hiện to dần trong mắt lão.

Nhạc Bất Lãnh buột kêu một tiếng.

Ánh nắng như tụ lại sau lưng lão, sau lưng đột nhiên dâng lên những tia lửa vàng óng, như một cánh chim vàng.

Lão vươn một ngón tay khẽ điểm vào đốm sáng ánh kiếm kia.

Một tia lửa vàng từ đầu ngón tay lão bay ra.

Ánh kiếm và ngọn lửa vàng đụng vào nhau.

Đùng!

Một tiếng sét nổ vang, khắp trời run lên, khí lưu khuấy động quét ngang qua bầu trời, tạo nên những làn sóng gợn vặn vẹo.

Mắt Nhạc Bất Lãnh lấp lóe, có chút bất ngờ.

Uy lực ánh kiếm này mạnh hơn ba phần mười so với lão dự đoán.

Với thực lực của lão hiện giờ, khả năng phán đoán sức mạnh đã đến mức cực kỳ tinh chuẩn, rất hiếm khi bị lệch nhiều tới như vậy.

Sự hứng thú trong lòng lão tăng lên thêm mấy phần.

Lão đã nhìn thấy mấy tòa tháp dưới đất lâu rồi, cũng thấy rõ là tòa tháp thấp nhất khởi xướng công kích. Đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy dùng tháp sinh ra ánh kiếm, thú vị, vô cùng thú vị!

Bầu trời nổ vang, Sư Tuyết Mạn biến sắc.

Cô chưa kịp phản ứng, một ngọn lửa vàng đã bắn vèo tới, một lão giả gầy gò xách một khối băng to gấp mấy lần lão đang lơ lửng cách cô chừng ba trượng.

“Tiểu nha đầu, còn nhận ra ta không?”

Sư Tuyết Mạn ngơ ngác, đối phương tới nhanh quá!

Tới khi thấy rõ người tới là ai, cô tự dưng sửng sốt, một lát sau, mới không dám chắc hỏi lại: “Nhạc thúc thúc?”

Tin Nhạc Bất Lãnh xuất hiện ở khu Nịnh Mông nhanh như gió truyền khắp khu đóng quân.

Nhạc Bất Lãnh là ai?

Người trẻ tuổi thì có lẽ thấy xa lạ, nhưng những nguyên tu hơi có tuổi đều mặt mày đầy sùng bái, đây là một danh tự trong truyền thuyết!

Ánh kiếm ban nãy bay ra từ trong nội doanh đã làm kinh sợ cả khu đóng quân. Những nguyên tu rút khỏi Lôi Đình Chi Kiếm ai nấy vô cùng hối hận.

Trong nội doanh.

Mắt Ngải Huy trợn to như mắt trâu, ngữ khí không lành: “Tuyết Dung Nham? Ít nhất một trăm lít? Nhạc tiền bối, ta tôn kính ngươi là tiền bối, ngươi nói cần Tuyết Dung Nham, đưa ngươi một lít hai lít, đó là tâm ý! Nhưng tiền bối ngươi muốn một trăm lít? Còn ít nhất nữa?”

Nhạc Bất Lãnh đùng một cái hạ khối băng xuống đất, dứt khoát nói: “Cho đủ Tuyết Dung Nham, hắn liền biến thành đại sư. Làm công cho ngươi mười năm, nói thẳng một câu cho vuông, có chịu hay không?”

Ngải Huy cười gằn, trợn mắt lên, khí thế không chút thua kém: “Chịu!”

Trong nháy mắt, mặt hắn đầy gió xuân, băng tan hết, nụ cười rạng rỡ, ngữ khí đầy thân thiết: “Tiền bối, đây là đệ tử của người à? Còn đệ tử nào nữa không? Mang tới hết đi, đủ Tuyết Dung Nham cho tất cả! Những chỗ khác làm gì có nhiều giáp đẳng hỏa dịch bằng ở đây. Người thứ hai nửa giá thôi, năm năm là được!”

Nhạc Bất Lãnh: “. . .” (~^~)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.