Một cái hình vuông tiêu chuẩn như được đo bằng thước xuất hiện trên nham thạch màu đen.
Lâu Lan biến thành một cái xiên, bụp một tiếng, không tốn chút sức nào chọc vào ngay giữa hình vuông, nhẹ nhàng như xiên vào miếng thịt mỡ đã được nấu nhừ. Cái xiên rung rung một cái, sau đó lôi nguyên tảng nham thạch hình vuông đó loạng choạng bay lên.
Tảng nham thạch dày hơn một thước, cực kì rắn chắc, bên dưới có màu đỏ sậm, dung nham còn đang sền sệt rỏ xuống, chẳng biết vì sao lại khiến người ta liên tưởng đến nước kho sền sệt thơm ngon của món thịt kho tàu.
Đương nhiên, Hà Hạt Tử không nghĩ tới món thịt kho tàu, ông còn đang bận kinh ngạc vì nhiệt độ của địa hỏa bên trong cái hố hình vuông kia.
Từng làn sóng nhiệt bốc lên, ông không cần dùng tay đo đạc, cũng biết nhiệt độ ở đây cao hơn mấy chỗ hồi nãy rất nhiều.
Nhưng ông là một binh khí sư có nguyên tắc.
Hà Hạt Tử bay xuống, quỳ xuống đất, bàn tay trắng nõn hoàn mỹ thọc xuống hình vuông, hai mắt nhắm nghiền, rất là nghiêm túc.
Lâu Lan oành một tiếng, trở về nguyên dạng, ngạc nhiên nhìn Hà Hạt Tử.
Lâu Lan cũng biết luyện chế binh khí, nhưng kém hơn Hà Hạt Tử rất nhiều, mọi kiến thức nó biết đều lấy từ sách. Hồi đó Thiệu Sư chỉ chuyên tâm cải tạo sa hạch, nên nó mới có ( Tử Dạ ), chủ nhân đời thứ hai là Ngải Huy, lại là một con quỷ nghèo, nhưng nhờ chế tạo “Dạ Điểm Kiến” nên Lâu Lan cũng thu được không ít kinh nghiệm.
Lâu Lan như đứa bé con, thấy cái gì mới cũng tràn đầy hiếu kỳ.
Điểm này thì nó khác hẳn ông chủ Ngải Huy của mình.
Ngải Huy chỉ hứng thú với tiền tài có thực, cái gì mà hắn thấy có lợi cho mình, mắt hắn sẽ trở nên sáng rực thèm thuồng, dùng mọi cách để lấy cho bằng được càng nhiều càng tốt, còn những thứ hắn nghĩ là vô dụng với mình thì chả buồn liếc mắt.
Mắt Lâu Lan lấp loé, nó không ngừng ghi chép và phân tích việc vận chuyển nguyên lực của Hà Hạt Tử. Tuy còn rất nhiều chỗ mơ hồ nhìn không hiểu, nhưng nó vẫn ghi chép lại đầy đủ.
Loại sa hạch mới này mạnh khác thường, nó có thể cảm nhận được sức mạnh cuồn cuộn đang ẩn chứa bên trong. Tuy nó vẫn chưa nghĩ ra cách kích hoạt được sức mạnh mạnh mẽ này, đến giờ nó vẫn chưa chạm tới cực hạn của ( Tử Dạ ).
Nhiều lúc nó nghĩ, tại sao Thiệu Sư lại gọi cái sa hạch mới này là ( Tử Dạ ). Tử Dạ nghĩa là thời điểm hắc ám nhất trong ngày, là thời khắc bóng đêm thâm trầm nhất. Chẳng lẽ ý người muốn nói sa hạch này thâm trầm khó dò như đêm đen? Hay là muốn nói sau khi có Tử Dạ sẽ có được sự rực rỡ như ánh bình minh lúc rạng đông?
Không biết Thiệu Sư có hoàn thành tâm nguyện của người hay chưa? Người sống có tốt không?
Đôi khi Lâu Lan thấy mình càng ngày càng không giống một con sa ngẫu. Những suy nghĩ linh tinh kiểu thế này xuất hiện ở một con sa ngẫu là một chuyện rất kỳ quái.
Nó chuyển sự tập trung trở về Hà Hạt Tử.
Hà Hạt Tử thu tay về, chậm rãi đứng lên: “Dựng lò nung ở đây đi.”
Giải quyết xong vấn đề lớn, Lâu Lan rất vui vẻ: “Dựng theo bản vẽ Ngải Huy thiết kế?”
Hà Hạt Tử đáp một tiếng: “Ừm.”
Lâu Lan nhảy nhót: “Vậy Lâu Lan bắt đầu nhé!”
Hà Hạt Tử cười nhàn nhạt, không nói gì, nhưng trong lòng đầy chờ mong. Nơi đây địa hỏa dồi dào, chính tại chỗ xây lò nung tuyệt hảo, hơn nữa kết cấu Ngải Huy vẽ đã được cải tạo theo hướng tối ưu hóa.
Đây là lần đầu tiên ông gặp được một kim tu nói mình có cách cải tạo lò nung, mà cuối cùng lại còn cải tạo thành công. Lúc đó ông đã thử kiểm tra, quả thực hỏa lực trong lò đã được tăng lên không ít.
Chẳng trách Vương Thủ Xuyên lại được Trưởng Lão Hội truy phong làm đại sư, trình độ Ngải Huy phô ra khiến Hà Hạt Tử quả thực được mở mang tầm mắt.
Địa hỏa dồi dào thế này, cộng thêm lò nung cải tạo, kết quả đạt được thực rất làm Hà Hạt Tử chờ mong.
Lâu Lan làm việc rất nhanh, lập tức leng keng loảng xoảng ra tay, khí thế ngất trời.
Đám Sư Tuyết Mạn trở về, mang theo tin tức không tốt không xấu.
Sơn động có hình dạng như cái kèn đồng chụp ngược, cửa động không lớn, nhưng bên trong lại có động thiên khác, chính vì hình dạng như vậy mới tạo nên kim phong mạnh mẽ.
Trong hang núi có rất nhiều lối rẽ buộc đám Thiết Nữu phải quay trở về. Muốn kiểm tra hết sơn động phải tiêu tốn rất nhiều thời gian. Sơn động có lối thông ra ngoài, điều này vừa có lợi vừa có hại. Thung lũng địa thế nhỏ hẹp, nếu bị người ta chặn ở thung lũng, vậy thì có chạy đằng trời. Thung lũng có một chỗ thông ra ngoài sơn động, đây là một lối thoát thân tuyệt hảo, nhưng khuyết điểm của nó là rất dễ có hoang thú đi nhầm vào trong sơn động, xông vào sơn cốc.
Nên cần phải có sắp xếp điều chỉnh.
Thiết Nữu nhìn lên màn sương mù bồng bềnh bên trên thung lũng thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng, cặp mắt không khỏi lộ ra sự kinh ngạc.
Là ánh sáng tạo ra từ nước?
Nhiều lúc Ngải Huy làm người ta có ý muốn bửa đầu hắn ra, xem bên trong đó chứa cái gì.
Thấy Ngải Huy đang bận, Thiết Nữu không tới quấy rầy, mà chuyển sang việc đi bố trí trạm gác và tuần tra. Họ đang ở trong một nơi mà bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
Đoan Mộc Hoàng Hôn dẫn các mộc tu đi hoàn chỉnh hệ thống phòng ngự mộc nguyên. Đủ loại hạt giống được gieo khắp nơi, mộc tu dồn nguyên lực xuống, chỉ sau có hai ngày, trên cổ thụ phòng ngự đã mọc ra rất nhiều cây non.
Nếu bảo Ngải Huy là kẻ hoang dã rời xa sách vở, thì Đoan Mộc Hoàng Hôn là người của phái học viện chân chính. Từ nhỏ hắn đã chứng tỏ tài hoa, gia tộc vô cùng kì vọng vào hắn. Đoan Mộc gia tộc là một trong những gia tộc cổ xưa nhất Ngũ Hành Thiên, nên từ nhỏ hắn đã luôn được dạy dỗ theo đường chính thống.
Nếu không gặp phải Ngải Huy và huyết tai, Đoan Mộc Hoàng Hôn nhất định tốt nghiệp Cảm Ứng Tràng với thành tích cực ưu, trở thành tấm gương mẫu mực cho học viên Cảm Ứng Tràng.
Cách hắn bố trí cực kì chính thống, thậm chí có thể nói là cổ điển, hoàn toàn ngược hẳn với tính cách ngông cuồng kiệt ngạo, không coi ai ra gì.
Nhưng mà cái gọi là thiên tài, chính là dù dùng lý luận hay lưu phái nào, thì vào tay họ cũng đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ, làm người ta phải chói mắt, phải thán phục.
Lúc đầu, đám mộc tu chẳng cảm thấy gì, chỉ nghĩ bạn học Hoàng Hôn yêu cầu khó chịu quá, thực ra đâu cần phải vậy. Tỷ như khoảng cách giữa các cây phải hoàn toàn chính xác, hay quá trình cung cấp mộc nguyên lực cho cây phải theo đúng tỉ lệ, thời gian…. Ngay cả những cách pha trộn hạt để lai giống cũng đều là những cách phối chế quen thuộc, chẳng có gì đặc thù, hiếm thấy.
Nhưng khi quy mô dần mở rộng, mọi người đều bắt đầu câm miệng, mọi lời oán hận đều tan thành mây khói, từ trong đáy lòng ai cũng bội phục hắn.
Nếu đây là bài tập hoặc kì kiểm tra dành cho mộc tu của Cảm Ứng Tràng, bạn học Hoàng Hôn nhất định sẽ chiếm điểm tuyệt đối. Cả đám thậm chí còn cho rằng, ngay cả các phu tử của Cảm Ứng Tràng cũng không thể làm xuất sắc hơn bạn học Hoàng Hôn.
Hoàn mỹ! Kín đáo! Không chê vào đâu được!
Nhìn sơ qua thì thấy rất bình thường, nhưng nghĩ kĩ mới thấy sự phối hợp, cấu tứ này hết sức là xảo diệu, tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ. Đám Khương Duy đều đã từng trải chiến trường, kinh nghiệm thực chiến phong phú, chẳng lạ gì với công đồn chiến.
Nhưng khi đối mặt với bố trí của Đoan Mộc Hoàng Hôn, ai cũng tái mặt.
Mọi người đã thử thôi diễn nhiều lần, nhưng chưa tìm ra được kẽ hở nào.
Chỉ mỗi nhìn vào bản vẽ sơ đồ phân bố gieo hạt thôi đã làm mắt mọi người hoa cả lên. Đám đội viên mộc tu đến lúc này mới nhớ ra vầng sáng “Học Bá” ngày xưa của bạn học Hoàng Hôn.
Không phải nói hắn đã xuống dốc rồi sao? Không phải nói hắn hôm nào cũng lưu luyến thanh lâu cả đêm sao? Không phải nói hắn đã bị Xà Dư đánh bại sao?
Đám Mộc tu lập tức trở nên cực kì đàng hoàng, ngoan ngoãn dễ bảo đi theo sau lưng vị học bá, nghiêm túc gieo hạt giống, thôi thúc nguyên lực.
Sau khi bị Đoan Mộc Hoàng Hôn thông minh nghiền ép, mọi người như vừa ngồi trên một cái xe qua núi, trong lòng tràn ngập chờ mong, không biết khi đám cây cỏ này mọc lên, lúc gặp phải kẻ địch, chúng sẽ như thế nào nhỉ!
Đoan Mộc Hoàng Hôn mặt thì hờ hững, nhưng trong lòng lại mừng thầm.
Không uổng công mình bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy!
Hắn đã vạch rõ kết cấu ở trong đầu từ lâu, phải thành lập hệ thống phòng ngự ra sao, hắn rất mong chờ Ngải Huy phải giật mình.
Đoan Mộc Hoàng Hôn rụt rè dùng khóe mắt liếc nhìn Ngải Huy, Ngải Huy đang đánh giá đám cây non mọc đầy đất, Đoan Mộc Hoàng Hôn nhếch mép cười đắc ý.
Ha ha, chấn kinh chưa hở!
Bỗng Ngải Huy nhíu mày: “Mọi người dừng lại đã!”
Đoan Mộc Hoàng Hôn phấn chấn, cơ hội tới! Mặt hắn không hề cảm xúc nghênh đón: “Chỗ nào bố trí không đúng?”
Những người khác cũng ngơ ngác nhìn Ngải Huy, theo họ thấy, bố trí của Đoan Mộc Hoàng Hôn không có vấn đề gì cả.
Ngải Huy nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn: “Ngươi đã tính xem sau ba ngày chúng cần bao nhiêu mộc nguyên lực chưa?”
Những người khác đầu óc vẫn còn mơ hồ, nhưng Đoan Mộc Hoàng Hôn lại biến sắc.
Hắn thực muốn tìm miếng đậu hũ đập đầu vào.
Đáng chết!
Sao mình lại quên chuyện quan trọng như thế!
Sau khi những cây giống này mọc lên, chúng sẽ cần rất nhiều nguyên lực, nhưng nơi này lại chỉ có thể cung cấp số lượng mộc nguyên lực có hạn, không thể đủ cho bao nhiêu là cây thế này sinh trưởng.
Đầu hắn tính toán rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, hắn đã tính toán xong. Chưa tới ngày thứ ba, chỉ đến ba giờ chiều ngày thứ hai là sẽ xảy ra tình trạng thiếu mộc nguyên lực.
Nếu không đủ mộc nguyên lực, cây sẽ không mọc lên được, uy lực cũng sẽ giảm mạnh.
Ngải Huy nói: “Các ngươi chờ một chút, để ta xây nguyên lực trì xong đã.”
Xây xong Nguyên lực trì sẽ tăng mạnh số lượng nguyên lực cung cấp được.
Dứt lời Ngải Huy vội vàng chạy đi, hắn phải đi xem tiến độ xây lò nung. Hắn đã thay đổi kết cấu nguyên lực trì của Trưởng Lão Hội, có rất nhiều linh kiện phải rèn mới, nên phải xây lò nung xong trước. Hơn nữa bọn họ cần phải xây tới năm cái nguyên lực trì, số lượng linh kiện đòi hỏi rất nhiều, có một số thứ còn phải bàn bạc lại với Hà Hạt Tử.
Mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn đen sì chẳng khác gì đáy nồi.
Cả người hắn âm u khó chịu, đám mộc tu đều vội lẩn ra xa.
Bây giờ, tuyệt đối không được chọc vào bạn học Hoàng Hôn nha!