Dịch: MinK
Tượng bùn trên bờ vai Thu Thủy đột nhiên nói. Giọng nói cực kì quyến rũ: “Đúng là Xích Đồng rồi, tiểu Ngải Huy của chúng ta đã bị ngươi ăn hết rồi sao? Ai cha, người ta còn đang muốn ôn lại chuyện cũ với hắn đây.”
Hồng Dung Nhan khẽ cúi người, nói: “Hồng Dung Nhan, Thu Thủy ở Mục Thủ hội, xin chào tiền bối Xích Đồng.”
“Mục Thủ Hội?” Ánh mắt Xích Đồng không chăm chú nhìn về phía tượng đất nữa mà quay sang nhìn Hồng Dung Nhan. Gã cảm thấy có chút hứng thú: “Các ngươi biết rõ ta là ai?”
Hồng Dung Nhan nói: “Năm đó tiền bối thống lĩnh vạn bang, trên dưới khắp tệ hội đều vô cùng kính ngưỡng. Chỉ hận là hai bên không sinh cùng một thời nên bản hội không thể theo chân tiền bối.”
“Đi theo?” Xích Đồng nghiền ngẫm nói: “Các người đằng đằng sát khí như vậy, không giống bộ dáng như muốn theo sau ta.”
Hồng Dung Nhan nói: “Tiền bối đã hiểu nhầm rồi. Công pháp của chúng ta đều diễn biến từ pháp môn của tiền bối mà ra. Tiền bối có khác gì tiên sinh của đám người chúng ta đâu. Như vậy thì làm sao chúng ta dám có ý đồ khác?”
“Ngươi nói cũng khá hợp lý.” Xích Đồng gật đầu tựa hồ đã đồng ý, nhưng đột nhiên lại hỏi: “Tượng bùn là do ai tạo ra?”
Hồng Dung Nhan với cung kính: “Là do Đại Sư của bản hội tự mình chế tạo. Nếu như tiền bối gia nhập bản hội, vãn bội nguyện ý dẫn tiến.”
Xích Đồng nhìn thấy đối phương đầy nghiêm túc không có chút ý bất thiện nào. Gã không hề tức giận, lại cười rồi nói: “Gia nhập Mục Thủ Hội? Chả lẽ đi làm hội trưởng?”
Hồng Dung Nhan chân thành trả lời: “Chỉ cần tiền bối hạ mình gia nhập, với khả năng của tiền bối, hội trưởng đương nhiên không phải là tiền bối thì là ai được.”
Xích Đồng trầm ngâm: “Như thế cũng là một ý hay. Ta cũng đang cần một ít thuộc hạ, mà các ngươi lại hiểu rõ cục diện thiên hạ bây giờ, hai bên không phải là không thể hợp tác. Mục đích của các ngươi hẳn là công pháp của ta, đối với ta mà nói cũng không phải là vấn đề. Chúng ta hợp tác đều theo lợi ích của mỗi bên, nhưng các ngươi phải …”
Hồng Dung Nhan chăm chú lắng nghe, gương mặt đầy vui vẻ, tâm thần như bị hấp dẫn.
Tại phía sau lưng hắn, một điểm sáng đỏ to bằng hạt gạo lặng yên xuất hiện.
Lúc Hồng Dung Nhan cảm giác được thì điểm sáng kia đã đột ngột bùng nổ, huyết quang chói mắt phun ra như một chùm tia sáng chiếu xạ phía sau lưng Hồng Dung Nhan. Thân thể hồng y cứng đờ, hai mắt ngốc trệ không nhúc nhích như một con rối.
Hai mắt Xích Đồng tản ra đầy sát cơ.
Ánh sáng màu máu không ngừng xoay tròn, không ngừng biến ảo rồi dần dần tạo thành một con mắt đang nhắm chặt phía sau lưng y.
Con mắt run run một chút rồi chậm rãi mở ra.
Xích Đồng mừng thầm. Chỉ cần Huyết Nhãn mở ra, máu thịt của đối phương sẽ bị huyết nhãn cắn nuốt không còn gì cả. Gã đã cảm nhận ra một khí tức quen thuộc trên người Hồng Dung Nhan, tất nhiên là khí tức Thần Huyết!
Gã đang lo không biết đi đâu để tìm kiếm Thần Huyết, thì lại có người đưa đến tận cửa.
Dù Thần Huyết rất mỏng manh nhưng Huyết linh lực ẩn chứa trong đó cũng lớn hơn rất nhiều so với những loại máu thịt khác. Gã chỉ cần thôn phệ một tia Thần Huyết là có thể đập tan hoàn toàn kiếm thai của Ngải Huy. Bây giờ kiếm thai Ngải Huy đang chấn động kịch liệt, trở nên vô cùng không ổn định, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào. Gã chỉ cần có thêm một cọng rơm rạ, thì sẽ khiến kiếm thai của Ngải Huy tan thành mây khói.
Trời ban cơ hội tốt!
Xích Đồng không ngờ một người khiến gã đau đầu như Ngải Huy lại có nội tâm yếu ớt đến thế. Gã chưa từng nghĩ rằng một thiên tài có thể tu luyện thành công kiếm thai lại không thể chặt đứt ràng buộc tình cảm thế tục. Xích Đồng không thể hiểu nổi một kẻ có điểm yếu chí mạng như vậy thì tu luyện thế nào ra được kiếm thai? Từ xưa, những người tu luyện thành kiếm thai đều là những người có tâm trí kiên định như sắt, là những kẻ người vô tình đến mức Vạn Vật trên thế gian đều khó mà khiến họ sinh ra nửa phần gợn sóng.
Tử Chủng Ma Niệm của Xích Đồng cũng là tu luyện tâm hồn, gã biết rõ tu luyện tâm thần gian hiểm khó lường thế nào. Dù tâm hồn có một vết rách rất nhỏ cũng có thể khiến kẻ tu luyện lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Chỉ có điều Ngải Huy có Thần Tượng Đồ Bố bảo vệ, gã muốn thêm một mồi lửa thì huyết nhục bình thường không đủ dùng.
Hai gia hỏa có khí tức Thần Huyết trước mặt chính là thứ bổ dưỡng tốt nhất không thể nghi ngờ gì.
Bỗng nhiên, nguy hiểm nguy hiểm mãnh liệt chợt dâng lên trong lòng gã, Xích Đồng không chút do dự, lập tức lao về phía trước. Cùng thời điểm này, số huyết kiếm còn sót lại tung bay lên rồi kết thành một cái lưới màu máu ngăn cản ngay phía sau lưng gã.
- Oành!
Tiếng va đập nặng nề vang lên như hàng vạn con trâu điên đánh tung lên tấm thép.
Vài thanh huyết kiếm bay sượt qua người Xích Đồng.
Không tốt!
Sắc mặt Xích Đồng biến đổi, hai tay bắt ấn quyết rồi đánh về phía bên trái. Động tác của gã nhu hòa vô lực, không có nửa phần khí tức khói lửa. Một đoàn huyết quang nổ tung ở trong lòng bàn tay gã. Màn máu nở rộ lan rộng ra, như thể một cái miệng lớn dính máu há to ra.
Đúng lúc này, một bàn tay sặc sỡ sáng long lanh như lưu ly, đang nhanh chóng xuyên thấu qua màn máu mở rộng kia mà ra.
Đồng tử Xích Đồng co rụt lại.
Bàn tay Lưu Ly xuyên qua khiến màn máu. Màn máu lập tức ngưng lại. Bàn tay siết chặt lại, màn máu cũng bị nghiền nát ra.
Hình ảnh của Thu Thủy phản chiếu ở trong mắt Xích Đồng.
Thân xác của Thu Thủy biến đổi. Da thịt mịn màng đã hóa thành lưu ly sặc sỡ lóng lánh. Mỹ nhân khêu gợi như được thoa lên một lớp nước màu trở nên yêu dị không thể tả được, khiến lòng người phải kinh sợ. Gương mặt cô ta vô cảm, toàn thân tỏa ra sát khí lạnh thấu xương.
Hai mắt tượng bùn ở trên bờ vai Thu Thủy tỏa ra ánh sáng màu đỏ âm u, mở miệng nói.
Giọng nói vẫn khàn khàn, khiêu gợi như trước: “Tử Chủng Ma Niệm đây sao? Người ta đã chờ mong từ lâu lắm rồi!!”
Xích Đồng tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng lại không hề bình tĩnh như bên ngoài. Địch nhân hiểu rất rõ về gã, hơn cả những gì gã suy đoán.
Thân thể lưu ly quỷ dị làm cho gã nghĩ tới Ngũ Hành Nguyên lực có thể kiềm chế huyết linh lực xung động. Như thể Ngũ Hành Nguyên lực được tinh hóa hơn bình thường. Nhưng điều này làm sao lại vậy? Thân thể làm từ Ngũ Hành Nguyên lực tinh hóa? Còn tượng bùn kia cũng không hề tầm thường. Thứ có thể khiến hồn phách sống nhờ vào đó chắc chắn phải là bảo vật quý hiếm, nhưng tượng bùn này lại do con người tạo ra. Làm sao làm được?
Bây giờ Xích Đồng cảm thấy vô cùng không ổn.
Liên tục gặp chuyện, một cái “kinh hỉ” không khiến gã quá mức để tâm. Nhưng hai người Mục Thủ Hội trước mặt lại khiến gã cảm thấy nguy hiểm.
Gã không sợ thiên tài vì thời đại nào cũng có thiên tài sinh ra cả.
Gã chỉ sợ là ở những nơi mà gã không nhìn tới được, có những kẻ kiên nhẫn ẩn giấu, miệt mài nghiên cứu tìm ra kẽ hở của gã. Điều này chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến gã không rét mà run.
Dù cho tại thời điểm Xích Đồng đứng ở đỉnh cao nhất, gã vẫn luôn kiêng kị những kẻ người có ý chí như thế. Huống hồ là bây giờ là lúc gã đang suy yếu nhất.
Hồng Dung Nhan bị huyết quang chiếu xạ không nhúc nhích, ánh mắt bỗng nháy một cái, như người mới ngủ say vươn vai tỉnh dậy. Huyết Nhãn ở phía sau lưng y xuất hiện vết rạn nứt rồi lan ra như mạng nhện. Chỉ chớp mắt sau đó, Huyết Nhãn đã nổ tung rồi biến mất không còn gì nữa.
Hồng Dung Nhan xoay người lại, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn y như lúc trước, cung kính nói: “Kính xin tiền bối nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của tệ hội. Thành ý của chúng ta chắc tiền bối đã nhìn thấy. Tử Chủng Ma Niệm của tiền bối biến hóa khôn lường, lại mạnh mẽ như quỷ thần nên tệ hội đã ngưỡng mộ từ rất lâu. Tệ hội bỏ bao công sức nghiên cứu nhiều năm cũng đã có một ít tâm đắc. Nếu hai bên có thể mạnh mẽ liên thủ thì bình định thiên hạ chỉ là việc trong tầm tay. Đến lúc đó, tệ hội có thể báo thù riêng còn tiền bối sẽ lại hiệu lệnh vạn bang, xưng đế thiên hạ, uy vũ cỡ nào cơ chứ!”
Xích Đồng lạnh lùng: “Ngươi thật có tâm ý. Không nghĩ tới ta đã chết lâu như vậy nhưng vẫn có người nhớ tới. Ngoại trừ Nguyên lực kết tinh tạo thành cơ thể, các ngươi còn có thành tựu gì nữa?”
Hồng Dung Nhan cung kính trả lời: “Khiến tiền bối cười chê. Đây chính là Hỗn Độn Thuần Nguyên thể do tệ hội sáng tạo để chuyên đối phó với Thần Chi Huyết. Hỗn Độn Nguyên lực kết tinh tạo thành thân thể Hỗn Độn thuần nguyên thể đối phó với huyết linh lực có hiệu quả hàng thượng giai.”
Xích Đồng như cười mà không cười nói: “Đối phó với ta nhất định cũng rất có hiệu quả.”
“Tiền bối nói đùa.” Hồng Dung Nhan vẫn cung kính, rồi nghiêm túc nói: “Nếu là tiền bối hồi lúc toàn thịnh thì cũng không có tác dụng gì. Chỉ có điều tiền bối vừa mới đoạt xá, huyết luyện suy yếu, chống lại Hỗn Độn Thuần Nguyên thể có phần thắng không cao. Bây giờ tiền bối chắc chỉ có thể dựa vào Ma niệm rồi. May mắn tệ hội ở trên phương diện này cũng có chút tâm đắc, kính xin tiền bối chỉ điểm một chút.”
Trong lòng Xích Đồng trầm xuống. Mỗi lời nói của Hồng Dung Nhan đều đánh trúng chỗ hiểm, như mò ra chính xác tình huống của gã lúc này!
Thực tế, tình huống của gã còn không xong hơn cả những gì đối phương nói!
Chắc chắn Hồng Dung Nhan không thể đoán được rằng kiếm thai của Ngải Huy vẫn còn ương ngạnh chèo chống mà không bị gã gạt bỏ.
Nếu đối phương biết rõ...
Xích Đồng quyết đoán nói: “Hợp tác như thế nào?”
Thu Thủy bật cười thành tiếng: “Hóa ra Ma Thần cũng vẫn là người mà thôi.”
Xích Đồng lòng dạ thâm trầm, nghe thấy Thu Thủy mỉa mai nhưng ngoài mặt gã vẫn tỏ ra như bình thường như không nghe thấy, mắt vẫn nhìn Hồng Dung Nhan.
Ngược lại trong mắt Hồng Dung Nhan lại lóe lên một tia thưởng thức. Lần này bọn hắn tới đây đã nắm chắc mười phần. Không phải vì bọn họ mạnh mẽ chưa từng có mà còn vì bọn họ hiểu quá rõ Xích Đồng. Xích Đồng có quá nhiều thứ tốt trong tay, nếu không cần ép buộc vẫn hay hơn. Bọn họ chỉ cần nắm giữ Xích Đồng, coi như đã sở hữu một bảo tàng vô tận.
Hồng Dung Nhan cung kính: “Thành tựu của tiền bối về huyết luyện đã là trước không đối thủ, sau không ai bằng. Còn Tử Chủng Ma Niệm lại là công pháp có một không hai trong thiên hạ. Nếu tiền bối chịu chỉ điểm một chút thì tệ hội vô cùng cảm kích.”
Xích Đồng kinh ngạc: “Các ngươi muốn Tử Chủng Ma Niệm không làm kỳ quái, nhưng huyết luyện đối với các ngươi có tác dụng gì?”
Hồng Dung Nhan nói: “Không đào núi sao biết trong núi có ngọc. Tử địch của tệ hội là Thần Chi Huyết am hiểu nhất là huyết luyện. Nếu được tiền bối chỉ điểm tìm được chỗ hiểm, đại thù của tệ hội có thể báo được rồi.”
Xích Đồng nhìn chăm chăm vào mắt Hồng Dung Nhan, vẫn không tìm ra bất kì manh mối gì. Trực giác nói cho gã biết chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Xích Đồng cũng không nói gì thêm mà hỏi lại: “Tử Chủng Ma Niệm cũng được, huyết luyện cũng không sao, đều có thể giao dịch được. Như vậy, ta có thể được cái gì?”
“Tiền bối nói đúng. Nếu là giao dịch thì hai bên tất nhiên đều phải có lợi mới được.” Ánh mắt Hồng Dung Nhan sáng rực, lời nói ra đầy kinh người: “Thần Huyết thế nào?”
Xích Đồng trợn ngược, có chút hồ nghi: “ Các ngươi còn có Thần Huyết?”
“Tệ hội không có.” Hồng Dung Nhan đáp: “ Thần Chi Huyết có. Chỉ có điều thần Chi Huyết có tọa trấn. Thực lực tiền bối còn chưa khôi phục như lúc trước, một mình tiến đến sợ rằng khó thắng được Đế Thánh. Nếu tiền bối liên thủ với tệ hội, có là Đế Thánh thì chúng ta cũng không phải là không có phần thắng.”
“Nói rất hay.” Xích Đồng gật đầu: “Thế nhưng là, ta làm sao đảm bảo được các ngươi sẽ giao Thần Huyết cho ta?”
“Không có Thần Huyết, chúng ta sẽ không có được công pháp của tiền bối, rất công bằng. Tệ hội muốn có công pháp của tiền bối, tất nhiên sẽ phải giao Thần Huyết cho người.”
“Cũng được.” Xích Đồng đột nhiên chỉ vào đám người đang hôn mê trên mặt đất, nói: “Ta muốn những huyết nhục này.”
Hồng Dung Nhan nói: “Ngoại trừ người của chúng ta, tiền bối cứ tự nhiên.”
Tượng bùn trên bờ vai Thu Thủy nhìn thoáng qua Hồng Dung Nhan nhưng không nói gì.
Hồng Dung Nhan rũ hai mắt xuống, vẻ mặt như thường.