Khắp nơi trong Phó gia toàn là tiếng kêu rên.
Trong hành lang, người bị thương nằm la liệt khắp nơi. Tuy uy lực tự bạo của người không cũng không lớn nhưng nó xảy ra quá đột ngột, mọi người không kịp phòng bị nên tình trạng tử thương nghiêm trọng vô cùng.
Chỉ trong vài lần hít thở mà từ cuồng hoan đã chuyển biến thành bi thương.
Diệp phu nhân là người bị tổn thất nặng nhất trong sự kiện này.
Sắc mặt nàng tái nhợt, đau thương nửa quỳ bên cạnh lão phụ, bàn tay run rẩy nhẹ nhàng mơn trớn đôi mắt còn đang trợn trừng của bà. Đây là lần đầu tiên nàng đến gần với cái chết như thế, nàng cảm giác cái chết cách mình chỉ có mấy bước. Nếu không phải lão bộc dùng chính thân của mình ngăn cản, hiện tại nhất định nàng đã nằm trong vũng máu rồi.
Ánh mắt nàng ngưng lại ở thi thể lão phụ, ẩn trong đó là sự bi ai. Lão phụ đã đi theo nàng nhiều năm, lão là một trong những người nàng tín nhiệm nhất, nàng đã coi lão như là người nhà của mình.
Mất đi một vị Đại sư thực sự là một cú đánh mạnh vào thực lực của Diệp phu nhân.
Nàng nói khẽ với người hầu đi ngang qua đó:
“Hậu táng bà.”
Diệp phu nhân đứng lên, nàng còn có rất nhiều việc cần phải làm. Phó gia vừa mới đến nương tựa vào mình liền gặp phải đả kích như thế, nhất định sự tin tưởng của Phó gia sẽ dao động thật lớn.
Tuy rằng cuộc tấn công phát sinh ở Phó gia nhưng Diệp phu nhân lại biết rõ Phó gia không hề có liên quan, bởi vì phần lớn những người ngã trên mặt đất kia là người của Phó gia. Ngay cả Phó Hoài Ân cũng bị thương không nhẹ do đứng ở gần Diệp phu nhân.
Phó gia bị thương vong vô cùng nghiêm trọng, rất có thể vì lí do này mà dẫn đến sụp đổ.
Nàng quyết không thể để Phó gia sụp đổ như vậy được.
Từ xưa có chuyện dùng ngàn lượng vàng mua xương ngựa, nếu gia tộc đầu tiên quy phục nàng cứ như vậy sụp đổ vậy còn có gia tộc nào dám đầu phục vào nàng nữa.
Diệp phu nhân đi xuyên qua những người bị thương, chỉ huy cứu chữa, lo lắng mọi việc rõ ràng rành mạnh. Tuy số lượng người bị thương không có giảm nhưng thoáng cái sĩ khí lại tăng lên, mọi người từ trong hốt hoảng dần bình tĩnh lại.
Vương Tử đi gần tới Ngải Huy, vỗ vỗ bả vai tán dương: “Làm tốt lắm!“
Phản ứng của Ngải Huy rất kịp thời, hắn cũng rõ ràng Vương Tử đang khen mình vì hắn đã ra tay ngăn lại cuộc ám sát, đáp: “Không có gì, đây là việc ta lên làm.“
Tửu Quỹ cũng nhẹ gật đầu với Ngải Huy nhằm biểu thị sự khen ngợi của mình.
Nếu Diệp phu nhân xảy ra việc gì, nhất định hai người bọn họ sẽ bị trách phạt vô cùng nghiêm trọng. Diệp phu nhân quan hệ cùng Thảo Đường không phải là nông cạn, thời gian bọn hắn ở trong Thảo Đường dài hơn so với Ngải Huy rất nhiều, nên có một số việc bọn hắn rõ ràng hơn nhiều.
Ngải Huy nhìn về bốn phía, trong nội tâm tràn đầy nghi hoặc.
Một Ngàn Khối tại sao xuất hiện ở Ngân Thành? Một Ngàn Khối đến cùng muốn làm gì?
Ám sát Diệp phu nhân? Ngải Huy cảm thấy không phải.
Lần ám sát này tuy ngắn nhưng ác liệt vạn phần, vô luận nhìn từ hướng nào cũng không thể bắt bẻ cái gì. Không chỉ tổn thất của Diệp phu nhân một cao thủ mà còn suýt nữa thành công.
Nhưng mà chẳng biết tại sao, Ngải Huy cảm thấy có chỗ không đúng.
Ý nghĩ của hắn trầm xuống, đặt mình vào trường hợp này, buổi sáng Diệp phu nhân mới quyết định đến Phó gia mà đến tối đã bị ám sát, nói cách khác, Một Ngàn Khối chỉ có thời gian chuẩn bị là nửa ngày.
Trừ khi Một Ngàn Khối đã tiềm phục tại Phó gia, ám sát chẳng qua là do may mắn, Ngải Huy cảm thấy loại khả năng này khá thấp, tính ngẫu nhiên quá cao.
Nếu không phải như vậy, thì nhất định Một Ngàn Khối có sự hậu thuẫn của gia tộc bản địa, hơn nữa phải là đại gia tộc. Chỉ có gia tộc bản địa mới có thể nhận được tin tức nhanh như vậy, cũng mới có thể trong thời gian ngắn mà trà trộn vào Phó gia.
Chẳng lẽ là Lăng phủ?
Theo lý thuyết, Lăng phủ là hoài nghi lớn nhất, Lăng phủ vừa gặp đả kích nên trả thù cũng không có gì là khó tưởng tượng. Thế nhưng Ngải Huy vẫn cảm giác cái suy luận này vẫn có chỗ nào đó không hợp lý.
Ngải Huy đột nhiên nghĩ tới việc Lăng Tiêu bị tấn công, sửng sốt một chút, hắn mơ hồ bắt được đầu mối gì đó.
Lăng Tiêu gặp chuyện, không nghi ngờ gì là ngòi nổ dẫn đến mâu thuẫn giữa Lăng phủ và Diệp phu nhân trở lên gay gắt.
Lăng Tiêu gặp chuyện... Lăng Tiêu gặp chuyện...
Ngải Huy chợt nắm được trọng điểm, có thể hay không Lăng Tiêu gặp chuyện là do Một Ngàn Khối xuất thủ? Ý nghĩ này xuất hiện làm cho tinh thần Ngải Huy chấn động, từ lúc này có rất nhiều chuyện có thể giải thích được.
Lăng phủ là đại biểu phái Thế Gia, phía sau Diệp phu nhân là Đại trưởng lão, nếu hai nhà này tranh đấu sẽ dẫn đến Ngũ Hành Thiên nguyên khí đại thương.
Ngũ Hành Thiên suy yếu chính là chuyện Thần Chi Huyết cầu còn không được.
Thế nhưng, lần ám sát Diệp phu nhân này, trừ để Điệp phu nhân mất đi một cao thủ, nếu nói vậy thành quả chiến đấu cũng không nhiều. Nhưng lại bại lộ thân phận Thần Chi Huyết, Huyết Độc biểu hiện rõ ràng như vậy, ai cũng có thể nhận ra.
Ngay tại thời điểm này lại bại lộ việc Thần Chi Huyết có nội ứng ở Ngân thành, việc này đối với Một Ngàn Khối nhất định là hại nhiều hơn lợi.
Trừ phi...
Ngay vào lúc này, hắn nghe được Tửu Quỹ hét lớn : “Cẩn thận! Địch nhân không hề rời đi!”
Tinh thần tất cả mọi người, kể cả Ngải huy, đột nhiên chấn động.
Quá âm hiểm!
Giả vờ rời đi nhưng lại để người ẩn nấp chờ đợi cơ hội ra tay lần nữa.
Tửu Quỹ phun mạnh ra một ngụm rượu, từ ngụm rượu lao ra một gã kỵ sĩ ầm ầm lao tới một góc hẻo lánh bên tường. Vốn chỗ đó không có ai bỗng nhiên xuất hiện một số người.
Đám người ẩn núp phát hiện dấu vết hoạt động của mình bị bại lộ lập tức phân ra hai người chặn lại hương rượu kỵ sĩ, số còn lại lập tức chia làm hai đường không một tiếng động xông tới.
Tình cảnh lập tức trở nên nguy hiểm.
Đa số thương binh vẫn còn nằm trên mặt đất, sự chú ý của mọi người đều tập trung ở việc cứu chữa người bị thương, chiến đấu đột nhiên xảy ra ngay lập tức khiến mọi người hoảng loạn.
Hộ vệ của Phó gia ngay lập tức chặn lại, nhưng tiếp theo lại diễn ra một màn để mọi người giật mình, Phó gia hộ vệ liên tiếp ngã xuống như lúa mạch bị người gặt.
Sắc mặt Phó Tư Tư lúc này đã không còn một tí máu nào, Phó gia hôm nay gặp phải đả kích đến trọng thương khiến nàng rất bối rối. Nàng tưởng đã tìm được một con đường mới cho gia tộc tránh bị Lăng phủ chiếm đoạt. Nhưng nàng không thể ngờ con đường này càng thêm tàn khốc.
“Ngắn bọn chúng lại, bảo vệ phu nhân!“
Phó Hoài Ân đứng ra lớn tiếng hét to.
So với những đời gia chủ trước, tư chất của hắn chỉ thuộc loại bình thường, nhưng so với Phó Tư Tư còn non nớt hắn không có chút nào hổ thẹn với tư cách gia chủ của mình. Nhìn xem hộ vệ nhao nhao ngã xuống, mắt Phó Hoài Ân dừng như muốn nứt ra, hắn nổi giận gầm lên một tiếng rồi nhào tới.
Tuyệt học Phó gia “Thanh Long Tàng“ được hắn toàn lực thi triển.
Nhìn thấy cảnh phụ thân người toàn là máu nhảy vào trong đám người, Phó tư tư nước mắt tràn ra.
Da thịt của Phó Hoài An bị kích động nguyên lực thiêu đốt, da thịt từng khúc rạn nứt, quang mang màu xanh tràn ra khỏi cơ thể nhìn như trên người hắn khoác thêm một lớp long lân màu xanh. Nhìn vào mắt Phó Hoài Ân, đồng tử của dường như biến mất mà thay vào đó là một màu xanh.
Khí tức kinh khủng phóng lên trời.
Phó Hoài Ân tham gia chiến đấu đã khiến cho phòng tuyến tràn đầy nguy cơ ổn định lại. Liền một lúc hắn giết chết sáu địch nhân, dễ dàng như cắt dưa thái rau, ngay lập tức việc này chấn nhiếp toàn trường.
Phó Hoài Ân... chẳng lẽ là Đại sư?
Ngải Huy kinh nghi bất định khi nhìn Phó Hoài Ân và địch nhân giao chiến, hắn có thể trực tiếp cảm nhận được thực lực của địch nhân là mạnh mẽ dường nào. Đối phương chỉ dùng có ba người mà kiềm chế được mình, việc này gây áp lực cực lớn đối với hắn.
Một Nghìn Khối tìm được đâu ra những cao thủ có thực lực mạnh như vậy?
Mà bây giờ Phó Hoài Ân lại như dạo chơi chốn không người, trước sau biến hóa khác biệt như ngày và đêm.
Tửu Quỹ và Vương Tử càng nhìn càng kinh hãi, bọn hắn có thể xác định thực lực bây giờ của Phó Hoài Ân chân chính đạt đến Đại sư.
Bỗng có một âm thanh lạnh lùng vang lên từ phí địch: “Phòng thủ! Hắn hóa rồng, kiên trì không được bao lâu.”
Đám người kia diện mạo âm trầm nhìn không ra thần sắc biến hóa, nhưng sau khi nghe được “hóa rồng” sẽ không duy trì được bao lâu, tất cả đều thở ra một hơi. Trong một khoảng thời gian rất ngắn, địch nhân ngã xuống trên tay Phó Hoài Ân đã lên đến bảy, tám người.
Phó Hoài Ân hận bọn người kia đến cực điểm, bọn người kia chỉ chút nữa thôi là khiến Phó gia lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục nên hắn ra tay rất tàn nhẫn.
Tửu Quỹ cùng Vương Tử cũng đang lâm vào khổ chiến, đối phương vô cùng am hiểu ba đến năm người hợp kích, hai người dường như bị lấn sâu vào vũng bùn vậy.
“Được lắm, được lắm!”
Trên bậc thang, Diệp phu nhân ánh mắt âm trầm như nước, liên tục nói hai câu “được lắm”, hiển nhiên nàng đang rất giận dữ.
“Lăng phủ thật sự là trăm phương ngàn kế, vậy mà dùng Xá thân vệ để đối Phó thiếp thân!”
Diệp phu nhân chỉ cần một câu nói đã vạch trần lai lịch của những người này.
Sau khi mọi người nghe được ba chữ “Xá thân vệ “, sắc mặt ai nấy đều lập tức đại biến. “Xá thân vệ “ là tử sĩ do Lăng phu nuôi dưỡng, từng người đều được chọn lựa kỹ càng qua sàng lọc tầng tầng tinh nhuệ mà ra, bọn hắn từ nhỏ cùng một chỗ tu luyện, cực kỳ ăn ý.
Tửu Quỹ cùng Vương Tử lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, thực lực đối phương rõ ràng cũng không quá mạnh mẽ nhưng lại có thể quấn chặt lấy không cho bọn họ thoát thân ra được.
Một gã nam tử cầm đầu hờ hững nói: “Mặt Diệp phủ là mặt, vậy mặt của Lăng phủ ta chẳng lẽ không phải là mặt chắc? Hôm nay ta muốn lấy của người một cánh tay, báo thù cho huynh trưởng của ta!“
Ngải Huy không biết lai lịch của “Xá thân vệ “ nhưng hắn hiểu Lăng phủ, bỗng nhiên tâm thần hắn chấn động mãnh liệt.
Hắn cuối cùng biết Một Nghìn Khối có chủ ý gì.
Vu oan!
Đem việc cấu kết Thần Chi Huyết đổ lên người Lăng phủ, hơn đó là làm mối hận giữa Diệp phu và Lăng phủ thêm sâu. Lăng gia đại biểu cho căn cơ thâm hậu của thế gia, sau lưng Diệp phủ lại là Đại trưởng lão, nếu hai nhà đánh nhau sống chết sẽ khiến Ngũ Hành Thiên lâm vào nội loạn, hỗn chiến. Cấu kết Thần Chi Huyết ám sát Diệp phu nhân, cũng làm cho song phương không có bất kỳ khả năng thỏa hiệp nào.
Thật độc ác!
Ngải Hủy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khí lạnh từ đáy lòng dâng lên. Chỉ một thủ đoạn cũng đủ khiến “tòa nhà” Ngũ Hành Thiên có bề ngoài còn rất xa hoa này bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ.
Yêu nữ!
Tâm trí cùng thủ đoạn của đối phương còn hơn hắn rất nhiều.
Nghĩ lại câu nói vừa rồi của yêu nữ trước khi đi, da đầu của Ngải Huy dường như phát run.
Có nên sớm rời Ngân thành không?
Ngân thành nơi đây thật quá nguy hiểm, không cẩn thận thì chết không có chỗ chôn.
Ngải Huy đã chuẩn bị chạy để khỏi chết rồi nhưng “Xá thân vệ” càng lúc càng chiếm nhiều ưu thế. Nếu lão phụ bên người Diệp phu nhân còn sống... Bỗng nhiên Ngải Huy giật mình một cái, chẳng nhẽ mục đích của Một Nghìn Khối không phải là Diệp phu nhân mà là vị lão phụ có thực lực sâu không lường kia?
Càng nghĩ Ngải Huy càng thấy có khả năng, nếu Diệp phu nhân chết bởi tay của Lăng phủ mới có thể để song phương xung đột càng trở thêm kịch liệt, cùng đó việc này mới có thể làm cho Đại trưởng lão mất đi lý trí.
Vì có thể làm cho Lăng phủ có năng lực làm tổn thương Diệp phu nhân, vị lão phụ thiếp thân có thực lực thâm bất khả trắc kia là một mục tiêu cần loại bỏ.
Tâm tư của yêu nữ thật đáng sợ!
“Chỉ cần Phó gia chúng ta còn một người còn sống, các ngươi đừng hòng tổn thương đến phu nhân.”
Phó Hoài Ân gào thét tựa như sấm sét.
“Nhanh như vậy đã thuần phục với chủ mới? Không chờ đợi được nữa a. “ Nam tử có giọng âm lãnh cười lạnh: “Phó gia chỉ là một con chó mà cũng xứng sủa trước mặt ta sao? Giết hắn đi!”
Phó Hoài Ân bỗng nhiên nói: “Từ hôm nay trở đi, gia chủ Phó gia là Phó Tư Tư. Phu nhân, Tư Tư tuổi nhỏ, kính xin phu nhân chỉ điểm tiểu nữ nhiều hơn.”
Hắn vỗ mạnh vào sau đầu, từ sau đầu ánh sáng xanh phun ra.
Sắc mặt nam tử có giọng âm lãnh đại biến.